Trở lại hầm, quả nhiên nhìn thấy một người đang tự nhiên như ở nhà ngồi trên sô pha.
Nhìn Chúa tể Hắc ám phiên bản thanh niên, Snape há miệng thở dốc nhưng lại không thể nói gì.
Anh vẫn không quen được tình huống này. Dù kiếp trước hay hiện tại anh vẫn không tưởng tượng mình sẽ đứng cùng Chúa tể Hắc ám – chẳng sợ cái gì chỉ sợ duy nhất cảnh ở chung, anh thậm chí còn không biết nên xưng hô như thế nào với đối phương.
“Hắn đang thực nghiệm sức mạnh của mình.” Không để ý đến Snape hơi xấu hổ, Tom đã bắt đầu nói, “Xem ra sức mạnh của hắn lại cường đại rồi, cậu thật sự không định làm gì sao?”
“Meo.” Harry chui ra từ ống tay áo Snape, Snape cực kỳ nhuần nhuyễn bắt lấy cậu đặt trên vai, theo quán tính Harry cọ cọ trong lòng bàn tay Snape, Snape lại cứng ngắc.
Khi Harry ý thức mình làm như vậy cũng hơi mất tự nhiên, cậu dường như bị hình thái mèo đồng hóa mới có thể trong lúc thanh tỉnh không trải qua suy nghĩ mà đi cọ tay Snape, á Merlin, cậu nhất định phải nhanh chóng tìm ra được biện pháp biến trở về mới được.
“Chúng ta có nên chuyển qua tới vấn đề chính hay không vậy?” Tom nhìn hai người xấu hổ dường như định cứ thế mà trầm mặc, mở miệng hỏi.
“Meo.” Harry không được tự nhiên kêu một tiếng rồi nhảy lên bàn học của Snape.
Snape đen mặt chuyển bài tập của đám nhóc quỷ sang một bên rồi thả một tấm da dê trước mặt Harry.
Harry chấm chấm mực, vẽ lên trên tấm da dê.
“Anh hiện tại có thể cảm ứng được Cúp Vàng ở đâu không?” Harry hỏi như vậy.
Nghe vậy Tom nhíu mày, nghĩ lại cảm ứng của mình về Zedilavies, y biết trên người Zedilavies có hồn phiến nhưng y lại chưa nhìn thấy Cúp Vàng, chẳng lẽ…”Ý cậu là, hồn phiến kia biến Zedilavies thành ký chủ mà Trường Sinh Linh Giá cũng không đặt ở Hogwarts?” Nhớ tới Harry nói sơ qua về tình huống năm nhất, Tom đoán, “Nhưng làm thế nào mà hắn có thể rời được Trường Sinh Linh Giá?”
Quirrel khi đó là chủ hồn bám vào, không bị Trường Sinh Linh Giá hạn chế, nhưng trong tay Zedilavies hiện tại là Trường Sinh Linh Giá, linh hồn bên trong bị trói buộc bởi Trường Sinh Linh Giá không thể rời đi quá lâu, lại càng không thể bám vào trên người người khác.
“Gia tộc Lestrange rất tôn sùng pháp thuật Hắc ám – tuy rằng kém hơn trình độ si mê của gia tộc Black – Trường Sinh Linh Giá là do pháp thuật Hắc ám chế tạo thành, đương nhiên có thể sử dụng pháp thuật Hắc ám tạm thời đem linh hồn đã hấp thụ được sinh mệnh chuyển lên người, khiến kí chủ mang theo nó đi hấp thụ sinh mệnh người khác. Nếu ta đoán không sai, cứ nửa tháng Zedilavies sẽ nhận được một gói quà từ nhà chuyển tới, đó chính là Cúp Vàng. Vì mỗi tháng thì tối thiểu hồn phiến cũng cần phải ở trong Trường Sinh Linh Giá.” Đây là câu mà kể từ khi Harry biến thành mèo dạo gần đây viết được dài nhất cũng hỗn độn nhất, Snape không thể không ngừng đổi cho cậu tấm da dê khác để Harry biểu đạt được suy đoán của mình.
“Cho nên nói, để đối phó được nó, còn phải tìm đúng thời cơ sao?” Tom lấy tay chống cằm nói, “Ha ha, gia tộc Lestrange cũng thật sự to gan lớn mật, dám gói Trường Sinh Linh Giá thành quà để truyền đi như vậy.”
Không biết chủ ý điên này là do gia tộc Lestrange đưa ra, hay là tên ngu ngốc trong Cúp Vàng đưa ra nữa. Harry ác ý nghĩ.
“Như vậy, thời gian này đầu tiên tôi sẽ giám thị bọn họ, còn hai người,” Tom nhìn nhìn Harry và Snape, “Tốt nhất nên nhanh chóng tìm được biện pháp thoát khỏi sinh hoạt hiện tại đi.”
Không cần anh nói tôi cũng biết chuyện này rất quan trọng! Harry hung tợn trừng anh ta.
Tom cười rồi chui vào vương miện, không biết Heleba khi nào xuất hiện dùng cái đuôi quấn lấy vương miện, lại một lần nữa rời khỏi.
“Meo meo meo!”
“Đáng chết!” Nhìn mèo nhỏ muốn nhào qua chỗ Heleba, Snape vội vàng bắt được cậu, “Em im lặng một chút cho ta.”
“Meo!” Mèo nhỏ bất mãn kêu lên.
“Lại mất đi lý trí?” Snape nhíu mày, “Ý thức của em dạo này thật sự là bạc nhược.”
Sau đó, Snape mang theo Harry đến phòng sinh hoạt chung, cẩn thận kiểm tra xem Slytherin có học sinh bị thương hay không, kết quả ngoại trừ Zedilavies bị thần chú không biết tên đánh trúng dẫn đến hôn mê, cũng chỉ có Draco bị Snitch làm trầy da tay, cũng không quá nghiêm trọng.
Ngay lúc Snape nghĩ cần phải phát biểu đôi lời, Fawkes mang theo lời cụ Dumbledore truyền lại đây.
“Severus, thầy cần phải đến bệnh thất ngay lập tức.” Ngữ điệu của ngài hiệu trưởng rất nghiêm túc, thậm chí mang theo ý tứ mệnh lệnh. Snape nhíu nhíu mày, nhìn nhìn Harry trên tay, lại nhìn quanh đám người, cuối cùng vẫn quyết định mang theo Harry đến bệnh thất.
“Hy vọng tốt nhất cụ có đủ lý do để giải thích việc ta phải bỏ việc quan trọng mà chạy đến đây!” Snape đẩy ra cánh cửa bệnh thất, đi nhanh vào, vừa đi vừa tìm kiếm nơi cụ Dumbledore đang đứng.
“Ừm, Severus, thầy cần phải lại đây nhìn xem.” Cụ Dumbledore hiếm có khi nào không đề cử đồ ngọt cho anh, mà đi thẳng vào vấn đề.
Snape cau mày đi lên trước vài bước.
Chỉ thấy một học sinh toàn thân cứng ngắc nằm trên giường bệnh, tay vẫn còn duy trì tư thế giơ thứ gì đó.
“Hóa đá!” Snape nhẹ nhàng nói, không dấu vết nhìn thoáng qua mèo nhỏ còn đang giãy dụa trong tay mình, khi xác định Harry lúc này không có khả năng bảo trì lý trí, anh dời đi tầm mắt.
“Đúng vậy, khi mọi người đều trở lại phòng sinh hoạt kiểm kê nhân số thì không thấy trò Creevey. Khi chúng ta tìm được thì trò ấy đã biến thành như vậy, trong tay trò ấy còn cầm máy ảnh, vốn chúng ta nghĩ có thể thông qua ảnh chụp của trò ấy để nhìn xem rốt cuộc là cái gì có thể hóa đá học sinh, nhưng khi chúng ta lấy máy ảnh mở ra thì ảnh bên trong đã bị hỏng rồi.” Cụ Dumbledore thở dài nói.
“Đáng tiếc khi đó tôi không ở đấy, hiệu trưởng, cụ biết rõ, nếu tôi ở đó đứa nhỏ này sẽ không có chuyện gì. Tôi có kinh nghiệm rất phong phú đối phó với chuyện này, hơn nữa đối phó với nguy hiểm không biết tên, tôi cũng có phương pháp rất tốt nữa.” Duy nhất khác biệt với bầu không khí trầm trọng trong bệnh thất chỉ sợ cũng là Lockhart trên mặt đang hưng phấn tươi cười, “Nếu để tôi gặp loại chuyện này, người không hay ho nhất định là hắn!”
Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xem nhẹ y nói với cụ Dumbledore, “Giống với tình huống của bà Norris, phải đợi đến khi nhân sâm trưởng thành mới có thể chữa khỏi.”
“Như vậy liền nhờ thầy, Severus.” Cụ Dumbledore nhìn bộ dáng Colin, bất đắc dĩ nói, “Chuyện Colin nếu phát triển không ngừng, vậy thì kế tiếp các thầy phải đi trấn an bọn nhỏ.”
Đối với việc phải ‘trấn an’ nhóm rắn nhỏ, Snape cười nhạt, nếu dễ dàng đã bị chuyện này dọa như vậy, bọn họ cũng nên phải rèn luyện lại bên trong gia tộc rồi.
Buổi tối, Snape nhìn Draco.
Draco chỉ bị Golden Snitch làm trầy cánh tay, cũng không có gì đáng lo, Snape ném một lọ độc dược rồi lạnh mặt chuẩn bị rời khỏi.
“Meo meo meo!” Ngược lại, Harry vẫn im lặng ở trên tay Snape rất vui thích nhào qua Draco.
Cho dù biết lui về phía sau có thể làm cho Harry ngã sấp xuống, nhưng Draco vẫn nhịn không được làm như vậy, bởi vì rõ ràng, đích đến của Harry… là tóc của cậu ta nha!
Merlin, cái gì quan trọng nhất với một Malfoy? Hình tượng, hình tượng là quan trọng nhất đó, nếu như bị Harry tóm được mái tóc mình vất vả mới xử lý xong xuôi… Draco tưởng tượng cảnh Harry lăn lộn chơi đùa trên đỉnh đầu mình, dùng móng vuốt cào da đầu, xoa xoa tóc, cậu ta rùng mình rồi lui tiếp một bước.
Tất của Merlin, rất khủng bố!
“Meo?” Rơi xuống trên mặt đất Harry nhanh nhẹn lăn một vòng, lại xông đến.
“Đáng chết, ta không nên mang trò đi ra.” Snape cầm cái đuôi Harry, cắn răng nói.
“Meo meo meo meo!” Bị kéo đuôi, Harry kêu gào.
“Ngu ngốc.” Snape nói như vậy nói, đặt Harry trong lòng bàn tay mình, rời khỏi ký túc xá của Draco.
Draco bị lưu lại tại chỗ sững sờ nhìn cửa, thì thào tự nói, “Vừa nãy… ba đỡ đầu cười?”
Snape đem Harry vào phòng ngủ.
Ngay lúc Harry vừa biến thành mèo, Snape đặt cậu trong sô pha nhưng thời gian càng dài, móng vuốt của mèo nhỏ cũng càng nhọn – Snape vẫn rất quái lạ vì sao mèo nhỏ này không lớn về vóc dáng mà lại phát triển móng vuốt – hơn nữa vì buổi tối mèo rất thanh tỉnh, mà Harry trời tối lại không hề tỉnh táo, vì tránh cho buổi tối mèo nhỏ làm loạn phòng khách của mình, Snape vẫn chuyển dời địa phương nghỉ ngơi của mèo nhỏ vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ của anh bài trí rất đơn giản, một tủ quần áo và một cái giường, không có vật phẩm nguy hiểm. Trong phòng khách anh bày rất nhiều sách pháp thuật Hắc ám và một ít độc dược thường dùng, hơn nữa bài tập nhóm nhóc quỷ cũng ở đó, nếu buổi tối nhóc ngốc này mất đi lý trí mà chạy loạn trong hầm, vậy thì buổi sáng lúc tỉnh dậy, anh tuyệt đối sẽ đau đầu nhức óc.
“Meo!” Bị ném vào trong cái rổ con con, mèo đen nhỏ bất mãn lăn một cá. Vì móng vuốt càng ngày càng sắc nhọn nên trong rổ Snape ếm vài thần chú phòng ngừa Harry cào một đám vải nhung bên trong loạn xì ngầu.
Snape thấy nhưng không thể mắng, tắt đèn, không để ý tiếng kêu của Harry đang lăn lộn trong rổ, nằm lên giường.
Ánh mắt mèo trong đêm tối cực kỳ tốt, không cần ánh sáng chúng nó cũng có thể nhìn thấy sự vật chung quanh. Một thoáng chốc, lúc này đầu óc Harry đang trong trạng thái mèo bắt được cạnh rổ, ló đầu từ đống vải nhung.
“Meo?” Tiếng kêu mềm mềm nhẹ nhẹ vang lên dường như đang thử nhìn xem chung quanh có người hay không. Trong bóng đêm, đôi mắt xanh lục nhìn xung quanh, hoàn cảnh im lặng vang lên tiếng hít thở vững vàng của người đàn ông, mèo nhỏ nhảy nhảy bên trong rổ, cuối cùng đánh nghiêng rổ chạy ra.
“Meo~” Mèo nhỏ được giải phóng, chạy tới mục tiêu duy nhất là cánh cửa, móng vuốt nhỏ cào cào trên cửa nửa ngày nhưng vẫn không mở ra được.
“Meo…” Mèo nhỏ thất vọng gục đầu xuống, đi lại quanh không gian giữa gường và cửa.
“Meo meo meo meo meo!” Mèo đen nhỏ bùng nổ, dùng móng vuốt kéo góc chăn rơi bên cạnh giường nhưng bất đắc dĩ cậu chỉ chạm được viền chăn mà không thể cào lên cao hơn. “Meo!” Cậu nhảy lên, tóm được chăn.
Vốn cái chăn bị mèo nhỏ cầm lấy phải dần dần rơi xuống, đồng thời bị cào loạn nhưng lúc này, Snape đột nhiên nghiêng người kéo chăn lên, vì vậy mèo nhỏ bị vây ở trong, sức nặng dường như có thể xem nhẹ, cứ thế… bị kéo lên giường, bị Snape một tay ngăn chặn không thể động đậy.
“Meo meo meo meo meo meo!” Bị bàn tay đè lên mèo nhỏ bén nhọn kêu.
Nhưng mà không thể không nói thói quen là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Khi đêm đầu tiên Snape đem Harry vào phòng mình, Harry cũng kêu loạn như vậy. Khi đó, cho dù Harry nhỏ giọng kêu từng tiếng một, người đàn ông với tính cảnh giác rất mạnh ngay lập tức mở to mắt.
Nhưng mà nhiều ngày trôi qua, Snape với sự cảnh giác cao độ, lúc nào cũng bị Harry nháo tỉnh đến bây giờ đã trở thành thói quen tự nhiên, ngủ ngon lành. Mà nhiều ngày trôi qua như vậy, khi Harry không có ý thức, mèo nhỏ này sẽ lăn lộn trong bàn tay mình, anh cũng đã quen rồi.
Mà hậu quả dẫn đến… Harry kêu ngày càng lớn tiếng, nghe quen mèo nhỏ kêu gào ầm ĩ, nhưng rất tiếc Snape… cũng không tỉnh lại!
Nửa giờ sau, mèo nhỏ giãy dụa mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ.
– Hết chương 57 –