• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Trạch Thanh ở nhà họ Lộ hai ngày.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, cậu theo gia đình quay lại thành phố A. Biết Lộ Trạch Thanh muốn nhận nhiều việc, Nhan Thu nhận giúp cậu vài công việc.

Lộ Trạch Thanh không hiểu việc công ty, cũng không có hứng thú với việc quản lý. Có một người cuồng công việc như Thích Trạch Vũ thì Lộ Trạch Thanh không cần hồ trợ gì nhiều. Công việc chính của cậu vẫn là làm nghệ sĩ.

Giang Tư Úc thì khác cậu.

Giang Tư Úc tiến vào giới nghệ sĩ là bởi vì thích đóng phim, thử nghiệm những cuộc sống khác nhau. Theo tuổi tác dần lớn lên thì trọng tâm của hắn cũng dần đặt lên việc quản lý.

Nếu không phải bởi vì theo đuổi Lộ Trạch Thanh thì Giang Tư Úc sẽ không tham gia chương trình tình yêu, hắn không nhận những hoạt động quảng cáo cùng đại ngôn nào cả.

Hiện tại một hai năm hắn chỉ nhận một bộ phim.

Vốn dĩ Nhan Thu nghĩ tiểu thiếu gia như Lộ Trạch Thanh, không tiếp quản công ty thì cũng sẽ tham gia sâu vào quản lý giới giải trí, cho nên lúc đầu cô mới sắp xếp mọi việc của cậu theo Giang Tư Úc.

Sau khi trò chuyện vài câu, biết được suy nghĩ của Lộ Trạch Thanh thì Nhan Thu nhanh chóng sắp xếp công việc cho cậu.

Đại ngôn về trò chơi sẽ ký hợp đồng vào thứ tư, mấy ngày nay Lộ Trạch Thanh đang thu thập thông tin về trò chơi.

Căn cứ theo yêu cầu của bên kia, Lộ Trạch Thanh cần cosplay một nhân vật công lược trong trò chơi, còn phải phát sóng trực tiếp hai tiếng chơi game.

Cậu chưa từng chơi qua game Otome. Vì để không quá lạ lẫm khi phát sóng trực tiếp, Lộ Trạch Thanh đăng ký tài khoản chơi thử.

Tuy rằng cậu là một người đàn ông, chơi tài khoản nữ nhưng cậu vẫn không hoàn toàn hiểu được mạch nào của bốn nam chủ bị công lược.

Mặc kệ nữ chính đưa cái gì thì luôn có hai ba nam chính không vui. Hẹn hò giống như viếng mồ mả, mọi người đều nói lòng nữ nhân như mò kim đáy biển nhưng Lộ Trạch Thanh cho rằng, lòng nam nhân giống như trăng dưới nước vậy, không vớt được cũng không chạm được.

"Lộ Trạch Thanh, lần đầu tiên hẹn hò sau năm mới mà em chỉ chăm chăm nhìn cái điện thoại thôi à?"

Nói là hẹn hò nhưng gần đây Lộ Trạch Thanh có chút lười, cũng chỉ là từ nhà cậu đến nhà Giang Tư Úc.

"Ài, anh nhìn giúp em cái này nơi nào có vấn đề. Sao hắn lại tức giận?"

Giang Tư Úc: "?"

"Em đang hỏi bạn trai của mình vì sao một người đàn ông khác lại tức giận?"

"Người trong sách mà, không giống nhau." Lộ Trạch Thanh câu lấy tay của Giang Tư Úc, nhét điện thoại vào tay hắn, "Anh nhìn thử xem, em tặng hắn một bó hoa!!!"

"Thời điểm anh tặng hoa em đều vô cùng vui vẻ." Lộ Trạch Thanh nói.

Nghe được những lời sau, Giang Tư Úc hạ mình đi nhìn tình địch trong sách của mình. Chỉ nhìn thấy tổng tài trong màn hình, ôm hoa, vẻ mắt khó chịu.

[Hệ thống nhắc nhở, hảo cảm -5]

Vẻ mặt Giang Tư Úc đầy ghét bỏ, động động tay, mở ba lô lấy một viên kẹo.

[Hệ thống nhắc nhở, hảo cảm +7]

Lộ Trạch Thanh:????

Một bó hoa lại không so được với một viên kẹo?

Cậu không hiểu.

"Vì cái gì?" Lộ Trạch Thanh nhìn về phía Giang Tư Úc, "Cái kẹo này ăn rất ngon sao?"

Giang Tư Úc: "...... Hắn dị ứng với phấn hoa."

"Cho nên chỉ cần không phải hoa, tặng cái gì cũng được?" Lộ Trạch Thanh có trong tay không ít đồ vật, cậu lại tặng một cái bút máy.

Rất phù hợp với nhu cầu của bá tổng.

Lại nhìn xem độ hảo cảm.

-10.

Lộ Trạch Thanh: "......" Này hợp lý sao?

Đây là vấn đề tặng cái gì đó ư?

Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh căm hận, cậu lại lục ba lô, đưa ra một nút tay áo được thiết kế riêng.

"Cái này hẳn là không thành vấn đề, bá tổng mặc tây trang khẳng định dùng được!" Lộ Trạch Thanh đầy niềm tin, cúi đầu vừa thấy.

Hảo cảm -20.

Thần sắc của Cố tổng tài lạnh đến kết băng, "Bạn cho rằng tôi là thùng rác sao?"

Lộ Trạch Thanh:????

Đây chính là nút áo được thiết kế riêng.

Ai sẽ ném đồ vật quý như vậy vào thùng rác?

Lộ Trạch Thanh xụ mặt, "Em còn có thể nhận đại ngôn của trò chơi này không?"

Giang Tư Úc nhướng mày.

"Tuy rằng anh không muốn thảo luận xem tên đàn ông kia yêu thích cái gì, nhưng mà.... em tặng quà đều không suy nghĩ đến sở thích của đối phương sao?"

Lộ Trạch Thanh: "!"

"Hắn không phải người trong sách sao?"

"Người trong sách cũng có tính cách giả thiết."

"Đầu tiên, cái bút máy em đưa kia là của một đối tượng công lược khác tặng em. Cũng có nghĩa là em đưa bút máy mà một thằng đàn ông tặng em, tặng cho một thằng đàn ông khác."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Lúc nhận vật phẩm Lộ Trạch Thanh cũng không xem nghiêm túc, cậu nhận định tất cả là hệ thống đưa. Ai có thể nghĩ đến còn có chuyện sâu xa phía sau. Tuy nhiên.....

"Sao anh lại biết?"

Lộ Trạch Thanh nghi hoặc nhìn Giang Tư Úc, "Còn biết rất rõ."

"Anh vẫn luôn ở bên cạnh em.... nhìn em công lược thằng đàn ông khác."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Rõ ràng là người trong sách.

Trầm mặc vài giây, Lộ Trạch Thanh nhanh chóng tự điều chỉnh, cậu sùng bái nhìn về phía Giang Tư Úc.

"Thầy Giang, mở một lớp học đi. Đây là đại ngôn đầu tiên của em, bạn trai rất yêu cầu sự giúp đỡ của anh."

"À."

"Em để bạn trai mình giúp đỡ công lược tên đàn ông khác, còn nói được hợp lý như vậy?"

"Chúng ta đổi cách nghĩ đi." Ánh mắt của Lộ Trạch Thanh hiện lên tia giảo hoạt, "Anh coi như là anh chơi, em chỉ ngồi cạnh xem thôi."

Giang Tư Úc: "......"

"Em làm bánh tart trứng cho anh nhé?"

"Anh không muốn ăn."

Giang Tư Úc không nâng mắt, không có hứng thú gì, Lộ Trạch Thanh đến gần hắn, nhẹ nhàng nói vài câu, "Anh Tư Úc, dạy cho em đi."

Giang Tư Úc không vui nhưng cuối cùng vẫn dành một giờ để dẫn Lộ Trạch Thanh đi công lược.

"Phát sóng trực tiếp yêu cầu em chơi đến đoạn nào?"

"Em không biết." Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, "Phát sóng trực tiếp khoảng hai tiếng, không phải là sẽ chơi toàn bộ thời gian, hẳn là sẽ có giao lưu nói chuyện phiếm với khán giả nữa."

Giang Tư Úc tính thời gian.

"Đến lúc đó sẽ cho em chơi tài khoản mới, chắc cũng sẽ chơi ở tầm này."

"Vậy sao?" Lộ Trạch Thanh có chút tiếc nuối, bởi vì hình như đã tìm ra bí quyết, cậu không nhịn được muốn thử nghiệm một chút. Tuy nhiên......

Quả thật chiều nay Giang Tư Úc đã ở bên cạnh cậu rất lâu.

Lộ Trạch Thanh tính toán buổi tối trở về thử lại, hiện tại vẫn là nên chơi với bạn trai.

"Xem phim điện ảnh nha?"

Lần trước Lộ Trạch Thanh nhìn thấy một vài bộ phim điện ảnh trong phòng chiếu phim, cảm giác xem phim ở nhà cũng khá thú vị.

Trong hạng mục hẹn hò có ăn cơm, đi dạo phố và xem phim, Giang Tư Úc cũng không từ chối, hắn đưa Lộ Trạch Thanh lên tầng.

Xem phim trong nhà còn có tủ đồ ăn vặt riêng và tủ lạnh mini.

Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh đến, cậu đã nắm rất rõ bố cục của căn nhà này, không khác chủ nhân của căn nhà này là Giang Tư Úc lắm. Lộ Trạch Thanh lấy ra máy gói đồ ăn cậu thích cùng với Coca.

Giang Tư Úc cong ngón trỏ, phụt một tiếng, Coca mở ra.

Lộ Trạch Thanh có thói quen uống không chạm vào miệng lon, có đôi khi còn bị chảy ra, vì thế trong nhà Giang Tư Úc còn chuẩn bị vài túi ống hút.

Hắn cắm ống hút vào lon, đưa cho Lộ Trạch Thanh.

"Em xem mấy bộ phim mới chiếu gần đây chưa?"

Lộ Trạch Thanh lắc đầu.

"Hiện tại em không muốn xem mấy bộ đó lắm."

Giang Tư Úc: "Vậy em muốn xem cái gì?"

"Em muốn xem bộ phim đầu tiên anh diễn nhân vật chính, em nhớ là anh đã nhận giải diễn viên tốt nhất từ bộ phim đó."

Giang Tư Úc khựng người.

Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, Giang Tư Úc đang quay phim.

"Em đã xem lại không chỉ một lần... nhưng em chưa từng xem lại cùng anh."

Lộ Trạch Thanh cầm lấy điều khiển từ xa, click mở bộ phim đầu tiên Giang Tư Úc làm diễn viên chính. Lộ Trạch Thanh không bỏ qua phần mở đầu, hình ảnh đầu tiên là Giang Tư Úc mặc áo T-shirt trắng, đội mũ lưỡi trai, là thời thanh xuân thiếu niên dưới ánh mặt trời.

"Lần đầu tiên em gặp anh, anh mặc chính là bộ này, thế mà lại là trang phục diễn."

"Không phải, trong phim có mấy bộ quần áo là của anh, là trang phục mặc hàng ngày. Đạo diễn cảm thấy khá đẹp nên để anh mặc quần áo của mình quay phim."

"Lại nói tiếp......" Giang Tư Úc câu lấy cằm Lộ Trạch Thanh, "Lần đầu tiên em gặp anh lại lạnh lùng như vậy, là không nhận ra anh hả?"

Lộ Trạch Thanh đã quen với việc Giang Tư Úc coi cậu như mèo mà chọc, nâng cằm lên, Lộ Trạch Thanh lười nhác đè lại ngón tay của Giang Tư Úc, trực tiếp nhào vào lồng ng.ực.

"Biết mà."

"Cũng đúng, lúc ấy anh cũng không phải là diễn viên thật sự nổi tiếng gì. Dù em không nhận ra anh thì anh cũng không để ý."

Lộ Trạch Thanh cười cười.

Cũng không phải.

Cũng có chút kinh ngạc, nhưng cậu không có để ở trong lòng, bởi vì lúc ấy...... Chính cậu cũng là một cục rối rắm, nào còn có tâm tư để ý đến những người khác.

Đừng nói Giang Tư Úc, đổi thành một siêu sao thiên vương đứng ở trước mặt cậu thì Lộ Trạch Thanh cũng không nhìn nhiều hơn một lần.

Khi đó Lộ Trạch Thanh rất nhạt nhẽo, cũng không phải thời kỳ trung nhị ra vẻ lạnh nhạt.

Mà là thật sự không quá để ý.

Lúc ấy, cha mẹ nuôi đến trường tìm phiền toái vài lần, trường học miễn học phí nhưng còn có tiền đồng phục, tiền khác.... Lộ Trạch Thanh chỉ muốn nhận thêm vài công việc làm thêm nữa.

Các công việc đều kéo dài một hai ngày, Lộ Trạch Thanh làm xong việc này còn phải tính toán nên tìm việc tiếp theo ở đâu.

Mà Giang Tư Úc đối với cậu..... chỉ là một người ngẫu nhiên gặp gỡ trong biển người mênh mông, đã quyết định là sẽ không có bất kỳ giao thoa gì.

Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của Lộ Trạch Thanh chính là, đi ra khỏi huyện thành này, thi đỗ đại học, thoát khỏi cha mẹ nuôi kia.

Nhưng đồng thời, cậu cũng có chút thống khổ và rối rắm.

Bởi vì, cậu không thể nào mặc kệ Từ Âm Âm.

Lộ Trạch Thanh rất ít khi nói tới chuyện trước kia, với cha mẹ, bà nội hay anh trai thì cũng chỉ nói qua loa vài câu. Nhưng chỉ có cậu biết.....sự thống khổ khi vất vả và nỗ lực nhưng lại không đạt được kết quả tương xứng.

Mà đoạn thời gian kia...... cậu gặp được Giang Tư Úc.

Đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của cậu.

Ngang ngược lại bá đạo mà đối xử tốt với cậu, cho nên ở một đoạn cuộc sống rất dài, Lộ Trạch Thanh cho rằng Giang Tư Úc là một người vô cùng vô cùng tốt.

Ở trong trí nhớ ít ỏi của cậu, Giang Tư Úc là người tốt nhất mà cậu gặp được, giống như một tia sáng chiếu vào bóng tối của cậu.

Dù cho về sau Lộ Trạch Thanh không có đoạn ký úc kia nhưng sớm chiều ở chung trong chương trình tình yêu, Lộ Trạch Thanh vẫn một lần nữa cảm thấy Giang Tư Úc chính là một người rất tốt.

"Em cười cái gì?"

Giang Tư Úc hỏi.

Lộ Trạch Thanh cong khóe môi, "Không có gì, chỉ là cảm thấy thầy Giang thật sự là người tốt nhất em từng gặp."

Lộ Trạch Thanh vốn tưởng rằng, Giang Tư Úc lại muốn để ý 'thẻ người tốt' này, nhưng Giang Tư Úc lại cong môi cười.

"Nếu anh tốt như vậy thì có suy nghĩ ở với anh cả đời không?"

"Cả đời......" Lộ Trạch Thanh cố ý kéo dài từ cuối, "Có chút dài, yêu cầu phải suy xét thật kỹ."

Giang Tư Úc ôm người thật chặt trong ngực.

"Điều khoản bắt buộc, không được suy xét."

Vốn dĩ Giang Tư Úc cũng chỉ nói hai câu với Lộ Trạch Thanh, hắn đang định buông Lộ Trạch Thanh ra thì cậu bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn, khi Giang Tư Úc còn chưa phản ứng kịp thì hôn hắn một cái.

Từ một nụ hôn nhẹ nhàng đến hôn sâu.

Lộ Trạch Thanh không cẩn thận làm đổ lon Coca trên bàn, lon nước rơi xuống, đổ tất cả lên quần áo Giang Tư Úc.

Lộ Trạch Thanh gần như là chôn trong ngực Giang Tư Úc, không dính một giọt nào.

Cậu không nhịn được cười, ngón tay câu lấy vạt áo của Giang Tư Úc.

"Ướt, không bằng cởi ra di."

Trong phòng mở điều hòa, Giang Tư Úc chỉ mặc một chiếc sơ mi, cởi cúc áo liền lộ ra lồng ng.ực rắn chắc.

Giang Tư Úc khó chịu khi nụ hôn bị ngắt quãng nhưng Lộ Trạch Thanh chủ động giúp hắn c.ởi quần áo là việc hắn không nghĩ tới, hắn cười hỏi.

"Thầy Lộ, c.ởi quần áo của anh thì có phải là còn cần phải mặc quần áo giúp anh không?"

"Đương nhiên."

Lộ Trạch Thanh đã đứng lên, Giang Tư Úc cho rằng cậu muốn đi lấy quần áo cho mình nên liền ngồi như vậy. Nhưng giây tiếp theo, Lộ Trạch Thanh duỗi tay kéo hắn lên.

"Không tắm rửa một cái sao? Coca đổ vào người rất khó chịu."

Nếu Lộ Trạch Thanh không ở đây, Giang Tư Úc đã sớm đi tắm rửa. Nhưng hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên trong năm mới của họ, chỉ là thời gian tắm rửa cũng làm Giang Tư Úc thấy lãng phí.

Nhưng rất nhanh.

Hắn liền không cảm thấy lãng phí thời gian.

Bởi vì......

Lộ Trạch Thanh đẩy mạnh hắn phòng tắm, mà chính cậu cũng đi theo vào trong.

Cậu đứng ở trước mặt Giang Tư Úc, ngón tay linh hoạt mà cởi bỏ nút áo, thong thả ung dung c.ởi quần áo. Ám chỉ rõ ràng như vậy, Giang Tư Úc làm sao còn bình tĩnh được nữa.

Không chờ hắn tiến lên, Lộ Trạch Thanh lại lui về phía sau một bước.

"Lát nữa em còn phải về nhà, đừng làm ướt quần áo của em."

Lộ Trạch Thanh cởi xong quần áo, gấp gọn lại, cẩn thận để lên ghế sô pha. Động tác của Lộ Trạch Thanh không chậm nhưng Giang Tư Úc lại cảm thấy mỗi giây đều vô cùng giày vò.

Hôn môi.

Ôm.

Càng gần một bước giao lưu thân mật.

Cuối cùng, phim vẫn không xem xong. Lúc Giang Tư Úc chịu thả Lộ Trạch Thanh xuống giường thì đã là 7 giờ hơn.

"Bạn trai, em rất đói."

"Em muốn ăn cái gì?"

"Cánh gà nướng, lại thêm một phần bạch tuộc viên... còn muốn ăn bánh bao nước, cơm xá xíu."

Giang Tư Úc: "...... Buổi tối em muốn ăn nhiều như vậy?"

"Hiện tại bắt đầu chê em ăn nhiều?" Lộ Trạch Thanh biết Giang Tư Úc không có ý tứ kia nhưng cậu vẫn không nhịn được tranh luận vài câu với Giang Tưu Úc.

"Trước kia anh chỉ biết chê em ăn ít, còn biến đổi biện pháp cho em ăn. Quả nhiên là khi tình cảm mãnh liệt trôi đi, chỉ còn lại có......"

"Đặt đặt đặt."

Giang Tư Úc lấy điện thoại nhét vào tay Lộ Trạch Thanh, "Tự em đặt đi."

"Hiện tại anh rất giống tra nam xuống giường liền không nhận người."

Giang Tư Úc: "...... Nếu em không muốn xuống giường thì cũng được."

Lộ Trạch Thanh lập tức câm miệng, cậu xoay người xuống giường, nhưng lâu rồi không có vận động...... Kết quả chính là chân mềm.

"Hình như là em không muốn xuống giường lắm."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Cút."

Hai tai Lộ Trạch Thanh đỏ lên, cậu đẩy cái ôm cực nóng của Giang Tư Úc ra, cầm quần áo ném lên người Giang Tư Úc.

"Mặc vào."

"Em muốn xuống tầng chờ cơm hộp."

Lộ Trạch Thanh tùy tiện mặc quần áo rồi chạy trối chết, cậu sợ Giang Tư Úc sẽ lôi kéo cậu tiếp tục làm. Ngày mai cậu còn phải đi ký hợp đồng.

Đêm đó, Lộ Trạch Thanh không có về nhà.

Cậu ăn xong thì nằm trên sô pha chơi điện thoại, kết quả là cậu ngủ quên. Giang Tư Úc không gọi cậu dậy mà thay cậu nói một tiếng cho Thích Trạch Vũ.

"Anh, anh ăn cơm chưa?"

"Rồi." Thích Trạch Vũ tích chữ như vàng, hơn 8 giờ tối..... dù vội như nào thì cũng nên ăn rồi. Anh ta ăn hay không không quan trọng, Giang Tư Úc gọi điện khẳng định không phải là quan tâm anh ta ăn cơm chưa.

"Có chuyện gì?"

Tầm mắt của Giang Tư Úc dừng trên Lộ Trạch Thanh đang ngủ ngon lành, trong lòng hắn vang lên một tiếng trống cổ vũ, hắn nói ra việc Lộ Trạch Thanh ngủ lại, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu.

"Thanh Thanh ngủ rồi."

"Ngày mai em cũng muốn đưa em ấy đi ký hợp đồng, vậy để em ấy ở lại nhà em nghỉ ngơi đi."

Tiếp theo là một đoạn trầm mặc rất dài.

Dài đến mức Giang Tư Úc hoài nghi có phải là điện thoại bị cúp rồi hay không.

Thậm chí hắn còn sợ giây tiếp theo Thích Trạch Vũ sẽ xuất hiện ở trước cửa nhà hắn, lạnh mặt, mở miệng chính là một câu, "Tới đón người."

Sau khoảng trầm mặc chính là một câu không nghe ra cảm xúc, "Đã biết."

Nghe được câu đó, trái tim đang treo cao của Giang Tư Úc được hạ xuống, hắn khách sáo vài câu với Thích Trạch Vũ rồi mới ngắt điện thoại.

Hoàn toàn không biết gì cả - Lộ Trạch Thanh, được Giang Tư Úc ôm lên tầng, còn chưa đi đến bậc cầu thang cuối thì Lộ Trạch Thanh lại tỉnh, cậu mơ mơ màng màng nhìn Giang Tư Úc, con ngươi ở trong sương mù.

"Mấy giờ rồi, em nên về nhà."

"Đừng về nữa, anh nói với anh của em rồi, đêm nay em ở đây, ngày mai anh đưa em đi ký hợp đồng."

"Em....."

"Nơi này có quần áo của em rồi."

Đương nhiên là do lần trước để lại.

Giang Tư Úc đã sắp xếp ổn thỏa, Lộ Trạch Thanh vui vẻ, cậu dựa vào ngực Giang Tư Úc, "Tri kỉ thật nha thầy Giang."

"Không phải tra nam?"

"Như thế nào lại vậy." Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, dường như cậu chưa từng nói qua những lời này, "Trên thế giới này, thầy Giang là ......"

"Người tốt nhất." Giang Tư Úc tập mãi thành thói quen mà thay cậu bổ sung nửa câu sau.

"Lần sau khen anh thì có thể học những từ ngữ khác không?"

Lộ Trạch Thanh trịnh trọng gật đầu.

"Từ ngày mai sẽ bắt đầu nghiêm túc học tập như thế nào thổi rắm cầu vồng."

---------

Lộ Trạch Thanh ký xong hợp đồng, Giang Tư Úc đưa cho Nhan Thu một tấm vé xem phim, thậm chí còn sắp xếp một bữa trưa tại nhà hàng cao cấp và trà chiều ngắm cảnh.

Khi Nhan Thu đang còn cảm thán người em họ này hiểu chuyện như thế từ bao giờ thì, Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đi trải qua thế giới của hai người.

Nhan Thu: "......"

Hóa ra sắp xếp tri kỉ như vậy là do ngại cô là bóng đèn.

Quả nhiên.

Cái gì tốt cũng không đơn giản.

"Chúng ta muốn đi đâu?"

Giang Tư Úc lái xe vào cao tốc, lái về hướng rời khỏi thành phố A.

"Chờ đến nơi em sẽ biết."

Một giờ sau.

Giang Tư Úc dừng xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, nhìn con đường quen thuộc, Lộ Trạch Thanh nhớ tới...... Đây là ngọn núi từng leo trong chương trình tình yêu.

"Anh muốn đưa em đi leo núi?"

"Đương nhiên không phải."

Lần này, hai người không leo núi cũng không leo bậc thang, Giang Tư Úc đưa cậu đi ngồi cáp treo ngắm cảnh, rất nhanh liền đến được sườn núi.

Mất vài phút.

Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đến trước miếu thờ.

Lộ Trạch Thanh nghĩ tới.

Là miếu Nguyệt Lão.

Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, Lộ Trạch Thanh nhớ đến lời mà Giang Tư Úc từng hỏi cậu.

"Muốn thử xem không?"

"Thử cái gì?"

"Thử xem hiệp nghị của chúng ta có thể kéo dài đến một năm không."

Khi đó Lộ Trạch Thanh còn không có nghĩ nhiều, cả đầu óc đều là gia hạn hợp đồng một năm có thể nhận được 2.6 trăm triệu.

Sau đó, cậu bị thuyết phục.

Cùng Giang Tư Úc treo lụa đỏ lên cây, viết một điều ước.

"Em còn nhớ rõ anh viết cái gì không?"

Giang Tư Úc hỏi.

"Nhớ rõ."

"Sở cầu toàn như nguyện."

"Tìm được rồi."

Giang Tư Úc tìm được dải lụa đã tự mình treo lên trong hàng ngàn hàng vạn lụa đỏ.

"Quả nhiên rất linh nghiệm."

Dưới cây đa, Giang Tư Úc cầm lụa đỏ, tất cả đều là ý cười, giống như một tia mặt trời xuyên thấu qua bóng râm.

Lộ Trạch Thanh không nhớ rõ lúc ấy cậu mới nghĩ cái gì.

Chữ trên lụa đỏ cũng là Giang Tư Úc lưu lại.

Cậu cởi bỏ lụa đỏ.

"Em cũng muốn ước một điều ước."

Hai người đi đến trước bàn, Lộ Trạch Thanh cầm lấy bút lông, ở mặt còn lại của lụa đỏ viết lên.

[Nguyện tháng đổi năm dời.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK