• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[A a a a a a a, ôm ôm ]

[Tôi chưa từng kích động như vậy khi xem chương trình tình yêu nhà hàng xóm, Dư Tình Chưa Dứt ôm một cái mà tôi đã kích động muốn lăn lộn.]

[Ôm cũng đã ôm, hôn còn xa không?]

Lộ Trạch Thanh rời khỏi lồng ng.ực Giang Tư Úc, chân vẫn đang đeo ván trượt làm động tác của cậu có chút vụng về. Giang Tư Úc hơi hơi đỡ cậu, đến khi cậu đứng vững mới thu hồi tay.

Hứa Nguyệt trượt xuống từ đường đua cao cấp, cô chơi trượt tuyết bằng ván trượt đơn, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả nhân viên công tác và khách mời.

"Chị Hứa thật ngầu!"

"Cô Hứa! A a a, quá soái!"

Lộ Trạch Thanh quay đầu lại nhìn lại, Hứa Nguyệt lướt qua cầu nhảy, mượn lực nhảy lấy đà, nhanh chóng phóng xuống phía dưới.

Lộ Trạch Thanh nhìn không chớp mắt, cậu đột nhiên cảm thấy chơi ván đơn càng ngầu hơn.

"Thích ván đơn?"

Đôi mắt Lộ Trạch Thanh sáng long lanh, cậu ăn ngay nói thật. "Hình như ván đơn càng đẹp trai hơn."

Giang Tư Úc: "......"

"Đẹp hay không còn dựa vào kỹ xảo."

"Lúc mới tập ván trượt đôi rất đơn giản nhưng càng lên cao càng khó, ván đơn thì ngược lại, càng lên cao càng dễ dàng." Giang Tư Úc giải thích, "Nếu em muốn thì cũng có thể thử."

Giang Tư Úc đều chơi qua hai loại này, mỗi loại lại có những k.ích th.ích khác nhau, đối với người mới học thì có lẽ ván trượt đơn sẽ ngầu hơn một chút.

"Có thể chứ?"

Trong mắt Lộ Trạch Thanh đã tràn đầy mong muốn chơi thử.

Hứa Nguyệt chơi rất tốt, các vòng quay nhỏ vô cùng mượt mà, tốc độ càng nhanh thì càng k.ích th.ích sự vui sướng, người chưa từng chơi sẽ không thể nào trải nghiệm được cảm giác máu lưu chuyển vô cùng nhanh này.

"Cái gì cái gì? Hai người đi chơi cái khác?"

"Tôi cũng muốn chơi ván đơn!"

"Minh Phỉ, chúng ta cũng đi chơi ván đơn đi." Kiều An Nhiên chờ mong, "Tôi có thể chơi giỏi như cô Hứa không?"

"Tôi không chơi, cậu tự chơi đi." Trần Minh Phỉ từ chối, nói.

"Tôi không biết chơi."

Trịnh Tiền Phương: "...... Tôi chỉ biết chơi ván đôi."

Chu Sam: "Đừng nhìn tôi, đến ván đôi tôi cũng không biết chơi."

"Thật hâm mộ Thanh Thanh." Cả mặt của Kiều An Nhiên đều là sự hâm mộ, "Cậu ấy có thầy Giang dạy."

"Cậu hỏi xem thầy Giang có dạy cậu không?"

"Được rồi." Kiều An Nhiên thở dài, "Thầy Giang chỉ biết chê tôi là bóng đèn."

[Kiều Kiều để nữ thần dạy đi, tôi thật sự bị sự soái của cô ấy ảnh hưởng.]

[Ha ha ha ha ha, Tiểu Kiều vô cùng buồn bực.]

[Không hiểu nên hỏi, ván đơn có phải là càng thích hợp cho các cặp đôi dính dính lấy nhau không?]

Giang Tư Úc dẫn Lộ Trạch Thanh đi đổi trang bị, Hứa Nguyệt mới trượt từ sườn núi xuống, có chút chưa thỏa mãn, cô thấy Giang Tư Úc đi lại đây thì nhất thời ngứa ngáy.

"Con trai, so một trận không?"

Giang Tư Úc từ chối.

"Không ạ."

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là phải dính dính với Lộ Trạch Thanh.

Hứa Nguyệt: "...... Ngu ngốc."

Lộ Trạch Thanh có hứng thú với ván trượt đơn, nếu Giang Tư Úc thể hiện ở trước mặt cậu một phen, dù không thu hút được sự chú ý của Lộ Trạch Thanh thì hắn cũng chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu.

Không chờ Hứa Nguyệt mở miệng thì cô nghe thấy một tiếng hô bất ngờ.

Trên đường đua cao cấp, một người mặc trang phục màu huỳnh quang đang trượt từ trên sườn núi xuống, vô cùng bắt mắt, từ cầu nhảy đến cầu trượt hình chữ U, mỗi cái lấy đà hay xoay tròn đều vô cùng thu hút ánh nhìn.

Anh ta thể hiện vài kỹ xảo, bọn Kiều An Nhiên cũng không rảnh chơi nữa, một đám nâng cằm, ánh mắt đều sắp dính theo.

"A a a a a a, tôi muốn học cái này." Kiều An Nhiên không ngồi yên được, "Chờ tôi trở về sẽ đi tìm một huấn luyện viên trượt tuyết."

"Thật đẹp." Trần Minh Phỉ cũng không nhịn được kinh ngạc cảm thán.

"Thật, thật là lợi hại."

Lộ Trạch Thanh nhìn mà không muốn chớp mắt, cậu giống như đi theo ánh huỳnh quang kia trải nghiệm một lần trượt tuyết k.ích th.ích.

Ánh huỳnh quang dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt Lộ Trạch Thanh, anh ta đứng thẳng, tháo xuống kính bảo vệ, nở một nụ cười.

"Chào, Thanh Thanh." Lăng Phong đặc biệt vuốt tóc trên trán, "Thật trùng hợp."

Lộ Trạch Thanh: "...... Trùng hợp thật."

"Trùng hợp cái quỷ."

Lông mày Giang Tư Úc nhăn lại, "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi...... Đột nhiên rất muốn trượt tuyết, liền nghĩ đến đây tìm mẹ nuôi của tôi, không nghĩ lại gặp được Thanh Thanh ở đây, quả nhiên là duyên phận."

Lăng Phong cọ đến trước mặt của Hứa Nguyệt, ngoan ngoãn mà gọi một câu.

"Mẹ nuôi."

"Vừa rồi con có đẹp trai không?"

"Đẹp trai!" Hứa Nguyệt cười tủm tỉm mà khen anh ta một câu.

Lăng Phong kiêu ngạo mà nâng cằm về phía Lộ Trạch Thanh, con ngươi anh ta sáng long lanh, giống như một con chó ngốc, trên mặt chỉ kém viết chữ 'cầu khen ngợi'.

Lộ Trạch Thanh: "...... Rất lợi hại."

Vốn dĩ cảm thấy rất tuấn tú, hiện tại cảm giác đó bị rơi mất một nửa.

"Thanh Thanh, muốn học không?"

Nghĩ đến mấy động tác có yêu cầu cao của Lăng Phong , Lộ Trạch Thanh vô cùng rung động. Lăng Phong nhìn ra chút ngo ngoe rục rịch từ sự rụt rè trên mặt Lộ Trạch Thanh.

Giang Tư Úc cắn răng, xụ mặt, tức giận nói.

"Cậu là chó sao? Ở đâu cũng có cậu."

Lăng Phong điên cuồng gật đầu, hướng về phía Lộ Trạch Thanh.

"Không sai, tôi chính là chó con đang phổ biến nhất hiện nay. Tính cách ôn hòa, ngoan ngoãn nghe lời, ánh mặt trời đáng yêu......"

Giang Tư Úc lạnh giọng đánh gãy.

"Chó con? Không còn kém chó già lắm đâu."

Lăng Phong: "......" Sao lại còn công kích cá nhân?

Anh ta già sao?

Anh ta mới 25 tuổi!!!

Lộ Trạch Thanh không nhịn được cong cong khóe môi, khi Lăng Phong nhìn qua thì cậu lại khôi phục khuôn mặt không cảm xúc.

Giang Tư Úc lôi kéo tay của Lộ Trạch Thanh.

"Đi thôi, tôi đưa em đi thử một chút."

"Không cần học ở trên đất bằng sao?" Vừa rồi Giang Tư Úc để cậu học các động tác cơ sở trên đất bằng trước, có chút buồn chán, không có cảm giác k.ích th.ích khi xông thẳng vào.

"Không phải muốn k.ích th.ích sao? Tôi mang theo em."

Lộ Trạch Thanh còn không chưa hiểu 'mang' của Giang Tư Úc có nghĩa là gì thì hai người đã đi lên trên đỉnh sườn núi, Lăng Phong không phục cũng đi sát phía sau.

Hứa Nguyệt yên lặng mà nhìn ba người, đột nhiên ngộ ra chút mùi vị Tu La tràng.

Cô đột nhiên bừng tỉnh.

Một người là con ruột, một người là con nuôi, nên giúp ai đây?

Hình như là có giúp ai thì Thanh Thanh vẫn sẽ gọi cô là 'Mẹ'.

Trước tiên cứ quan sát đã.

Hứa Nguyệt không lên tiếng, cũng đi theo hai người. Dưới sự nhắc nhở của nhân viên công tác, Kiều An Nhiên cùng Trần Minh Phỉ đi tìm huấn luyện viên của sân trượt tuyết, cũng cầm ván đơn đi ra.

Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh tới đỉnh sườn núi, sau khi chuẩn bị xong thì Giang Tư Úc đứng thẳng người, "Bước lên đi."

Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút.

"Đứng ở đâu?"

Giang Tư Úc kéo người vào trong lòng ng.ực, "Dẫm lên ván trượt, ôm lấy tôi."

"Có thể được không?"

"Không tin tôi?"

"Không phải." Lộ Trạch Thanh nghe lời làm theo, hai chân đứng vào giữa ván trượt.

Cậu đứng đối diện với Giang Tư Úc, cách một bộ trang phục trượt tuyết ôm lấy eo Giang Tư Úc, "Em đeo bao tay vào đi."

"Đeo vào thì không thể ôm chặt được."

Giang Tư Úc nhìn ngón tay đỏ bừng vì lạnh của Lộ Trạch Thanh, vẻ mặt của cậu có chút không yên tâm làm Giang Tư Úc cảm thấy buồn cười.

"Không để em ngã đâu."

Giang Tư Úc thuận theo tư thế ôm lấy eo Lộ Trạch Thanh, "Tôi ôm em còn gì, nếu ngã thì tôi sẽ làm đệm lưng cho em."

Giang Tư Úc buông Lộ Trạch Thanh ra, cậu lấy găng tay từ trong túi đeo vào. Sau khi đeo xong thì cậu lại ôm lấy eo Giang Tư Úc một lần nữa, trái tim của cậu đập hơi nhanh, cảm giác rất k.ích th.ích, lại có chút hồi hộp.

"Đã ôm xong."

Lộ Trạch Thanh nghe thấy Giang Tư Úc cười nhẹ một tiếng, một tay hắn ôm eo cậu. Trang phục trượt tuyết cũng không quá cồng kềnh, Giang Tư Úc dùng một bàn tay là có thể ôm người sát lại.

"Nhìn phía trước, đừng nhìn tôi." Giang Tư Úc giơ tay giúp cậu chỉnh sửa lại kính bảo vệ, "Chuẩn bị sẵn sàng."

"Ừm."

Trái tim của Lộ Trạch Thanh đập thình thịch, hai người dán chặt với nhau, giống như là cách ly khỏi mọi âm thanh ầm ĩ, chỉ còn tiếng tim đập của hai người.

Lại là loại cảm giác này.

Lần đầu tiên thì có chút mới lạ, lần thứ hai lại bắt đầu có chút gì đó hưng phấn.

Lộ Trạch Thanh không thể nói rõ hưng phấn vì cái gì.

Có lẽ là chưa từng được trải nghiệm cảm giác được mang theo trượt tuyết, hoặc có thể là bởi vì tiếng tim đập vô cùng đồng đều tạo nên 'phản ứng hóa học'.

Giây tiếp theo.

Ván trượt hơi giảm tốc độ, đôi mắt của Lộ Trạch Thanh nhìn chằm chằm phía trước, tiếng gió lướt qua bên tai, âm thanh của Giang Tư Úc ngay sát bên tai cậu.

"Sắp tăng tốc."

Âm thanh của Giang Tư Úc vừa dứt.

Tốc độ của ván trượt nhanh hơn, Lộ Trạch Thanh không cảm thấy sợ hãi mà là một cảm giác k.ích th.ích kỳ diệu, nhìn cảnh vật đang lướt nhanh qua cùng với tiếng gió bên tai mà tâm trạng cậu cũng bị mang theo.

Lộ Trạch Thanh thích loại cảm giác này.

Cậu thuận thế đặt đầu của mình lên vai Giang Tư Úc, từ lúc bắt đầu toàn thân căng chặt, đến dần dần thả lỏng, hưởng thụ sự thú vị khi được người khác mang theo trượt tuyết.

"A a a a, sao còn có thể chơi như thế nữa." Vẻ mặt của Kiều An Nhiên khiếp sợ, chỉ vào hai người.

"Huấn luyện viên, huấn luyện viên. Anh có thể mang theo tôi như vậy không?"

Kiều An Nhiên vẫn đang học các điều cơ bản trên đất bằng với huấn luyện viên nhưng cậu ta lại quá nhàm chán, cậu ta vô cùng hâm mộ mà nhìn Lộ Trạch Thanh được Giang Tư Úc mang theo.

"Không thể."

Huấn luyện viên lạnh lùng từ chối cậu ta, "Quá gay."

Kiều An Nhiên: "...... Tôi vốn dĩ chính là gay."

"Tôi không phải, cảm ơn."

Kiều An Nhiên: "Không thú vị, tôi xin đổi huấn luyện viên."

Tốc độ của Giang Tư Úc cũng không quá nhanh, rất nhanh Lăng Phong đã đuổi kịp bọn họ.

"Cậu dạy là như thế này sao?"

"Quá phạm quy đi."

Giang Tư Úc không phản ứng anh ta, thấy Lăng Phong đuổi theo thì hắn bảo, "Bỏ cậu ta lại được không?"

"Được." Lộ Trạch Thanh cười đáp.

Cậu chính là thích cảm giác này, cảm giác hồi hộp khi đuổi nhau, tất cả máu trong người đều sôi sục lên.

Bởi vì mang theo Lộ Trạch Thanh nên Giang Tư Úc cần phải khống chế tốc độ.

Gió lạnh thổi qua gương mặt, Lộ Trạch Thanh không cảm giác được, cậu ôm lấy Giang Tư Úc chặt hơn một chút.

"Làm gì, muốn thi đấu sao?"

Lăng Phong chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, Giang Tư Úc không phản ứng anh ta, đồ ngốc mới thi đấu với Lăng Phong.

"Chơi vui chứ?"

"Ừm!"

Trong giọng điệu cũng có thể thấy được sự vui vẻ, xem ra Lộ Trạch Thanh rất thích. Giang Tư Úc không chơi những chướng ngại mà chỉ đơn giản mang Lộ Trạch Thanh đi cảm nhận, một đường từ trên sườn núi trượt xuống.

"Lúc trước tôi và mẹ đã từng đi qua núi tuyết, ở đó chơi sảng khoái hơn, cũng k.ích th.ích hơn chơi trượt tuyết ở trong nhà như này." Giang Tư Úc từng bước dụ dỗ, "Chờ em học tốt thì tôi sẽ đưa em đi chơi."

Chỉ nghe núi tuyết thì Lộ Trạch Thanh đã có hứng thú.

"Được, không được nuốt lời."

Giang Tư Úc cười khẽ, "Tôi sẽ không nuốt lời, chỉ cần em muốn, lúc nào tôi cũng có thời gian."

"Thầy Giang có nhiều công việc như vậy, đừng có bốc phét nữa."

"Tôi có rất nhiều thời gian." Giang Tư Úc thầm nói: Chỉ cần em nguyện ý thì tất cả thời gian của hắn đều sẽ là của em.

Tuy nhiên lời này quá lộ liễu, Giang Tư Úc không nói ra.

Lộ Trạch Thanh cũng không để ý, cười nói.

"Vậy được, tôi đưa anh đi du lịch, anh dẫn tôi đi trượt tuyết."

Rất nhanh đã trượt đến khu đất bằng, Giang Tư Úc muốn biểu diễn một động tác dừng lại, hắn dồn trọng tâm về phía trước, chân trước hơi hướng về trước, nhưng Lộ Trạch Thanh đang dựa nửa người vào hắn, cậu cho rằng Giang Tư Úc không giữ được trọng tâm nữa nên cậu theo bản năng động một chút.

Cuối cùng ván trượt cũng dừng lại, nhưng, trọng tâm của Giang Tư Úc bị chuyển về sau, chỉ nghe thấy 'phịch' một cái hắn đã ngồi trên tuyết.

Lộ Trạch Thanh ngã trên người Giang Tư Úc, hai mũ bảo vệ va vào nhau, dù không đau nhưng Lộ Trạch Thanh vẫn bị va cho ngốc.

"Không phải nói là sẽ không để tôi bị ngã sao?"

Giang Tư Úc buồn cười nói một tiếng.

"Tôi sai." Giang Tư Úc cũng không vội đứng lên, tay của hắn vẫn còn đặt trên eo Lộ Trạch Thanh, nửa ôm cậu.

"Tuy rằng không khống chế tốt, nhưng cái đệm lưng là tôi đây vẫn rất tốt đúng không?"

"Muốn tôi đánh giá năm sao khen ngợi không?" Lộ Trạch Thanh buồn cười.

"Đương nhiên, hoan nghênh sử dụng lần nữa."

Lộ Trạch Thanh: "...... Ngã nhiều lần thì anh sẽ không nói được như thế nữa."

"Dù có ngã bao nhiêu lần thì tôi vẫn sẽ nói như vậy."

Giang Tư Úc buông tay, Lộ Trạch Thanh cũng không có đứng dậy mà là xoay người nằm bên cạnh Giang Tư Úc, cường độ k.ích th.ích và hồi hộp cao qua đi, cậu có chút mệt.

Rõ ràng trượt tuyết chính là Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh lại cảm thấy chính mình cũng mệt mỏi đến không ít, Lộ Trạch Thanh dứt khoát nằm ở trên mặt tuyết, gỡ xuống kính bảo vệ mắt, nhìn trần nhà.

"Hình như tôi có chút thích trượt tuyết."

Giang Tư Úc nhướng mày, "Chỉ là có chút?"

"Bằng không thầy Giang lại mang theo tôi trượt vài lần?"

"A a! Thanh Thanh."

Nghe được giọng nói của Kiều An Nhiên, Lộ Trạch Thanh ngồi dậy, chỉ thấy Kiều An Nhiên gắt gao câu lấy cổ huấn luyện viên, cả người ghé vào huấn luyện viên, toàn bộ hành trình được cõng xuống dưới.

"Quá k.ích th.ích, ha ha ha ha ha ha."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Bên kia cũng truyền đến tiếng cười quái dị.

Chu Sam ngồi trên ván trượt đơn, cong gối, hai tay ôm chân trước của huấn luyện viên, được huấn luyện viên mang theo trượt xuống sườn núi.

"Lại một lần, lại một lần."

Kiều An Nhiên không chơi đủ, vẻ mặt hưng phấn mà lôi kéo huấn luyện viên hướng đi.

[Ha ha ha ha ha ha, vừa rồi tất cả màn hình đều là bong bóng màu hồng, hiện tại tất cả đều là tiếng cười quái dị.]

[Dư Tình Chưa Dứt BGM: Tình ca nhỏ của mối tình đầu, Kiều An Nhiên / Chu Sam BMG: Tôi là đứa trẻ chưa lớn.]

[Nhìn sự ngọt ngào khiến máu của tôi sôi trào, nhưng nghĩ đến đây là tập cuối cùng thì lại bắt đầu héo.]

Lăng Phong nhìn chằm chằm chú ý hai người. Ngay từ đầu anh ta còn cảm thấy Giang Tư Úc sẽ yếu thế hơn anh ta, dù sao thì Giang Tư Úc cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, còn Lăng Phong thì đã yêu qua vài người, nói về phương diện làm người vui vẻ thì chắc chắn anh ta sẽ lấy lòng được Lộ Trạch Thanh.

Lăng Phong rất tự tin cho rằng như vậy nhưng cuối cùng anh ta phát hiện thủ đoạn của Giang Tư Úc cũng không thấp, ngoài mặt thì như là quân tử nhưng ôm eo, dắt tay, một cái cũng không thiếu.

Đáng giận.

"Thanh Thanh, Tiểu Giang đều đã làm em ngã, kĩ thuật của cậu ta không được, có muốn tôi mang em trượt một lần không?"

"Không cần."

Lộ Trạch Thanh không chút do dự từ chối, cậu từ từ đứng lên, không nhìn Lăng Phong một cái mà vươn tay về phía Giang Tư Úc vẫn đang ngồi dưới tuyết.

Giang Tư Úc cong môi, nhếch đuôi lông mày với Lăng Phong, vẻ mặt đầy khiêu khích.

"Thanh Thanh có tôi dạy là được."

----------

Chơi một buổi trưa, mọi người đều có chút mệt mỏi. Sau khi nghỉ ngơi một lúc thì Hứa Nguyệt dẫn mọi người đến một quán ăn gần biệt thự.

Nói là quán ăn nhưng nhìn giống một quán rượu hơn, trên tủ trưng bày trong quán đặt rất nhiều rượu. Hứa Nguyệt đưa mọi người vào một vị trí tương đối riêng tư.

Ở nước ngoài nên bọn họ cũng không cần phải quá cẩn thận, không có nhiều người biết các nghệ sĩ trong nước như họ.

Ở giữa sân khấu có một chị gái tóc vàng mắt xanh đang ôm ghi-ta ca hát, giọng hát nhẹ nhàng hòa với âm nhạc thư thái làm cho tâm trạng của mọi người được thả lỏng.

Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, không khí rất vui vẻ, dù sao cũng là chương trình tình yêu, trò chuyện qua lại cuối cùng lại về chủ đề tình cảm.

Là CP được mọi người chú ý nhất trong tập này, Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh nhận được rất nhiều sự 'quan tâm' của những người khác.

"Đây là lần đầu tiên đạo diễn Tần nhận quay một chương trình tình yêu mà lại không có cặp đôi nào thành thì có phải là làm ông ấy quá thất vọng không?"

"Ai nói vậy?" Kiều An Nhiên nâng cằm, "Thanh Thanh cùng thầy Giang, đôi này sớm muộn gì thì cũng thành."

Chu Sam cười cười, phụ họa.

"Tiểu Kiều nói đúng, dù sao sớm muộn gì cũng thành, hiện tại đã đến buổi tối, hai người trực tiếp thành đi."

[Chu Sam nói hay lắm, nói thêm vài câu nữa đi.]

[Rất khó không đồng ý.]

Hứa Nguyệt cũng hát đệm.

"Con của tôi có thể gặp được một đối tượng như Thanh Thanh thì dù đang ngủ tôi cũng sẽ cười tỉnh."

"Cậu xem, mẹ ruột cũng đã nói vậy, hai người trực tiếp đi ký giấy kết hôn đi."

Lộ Trạch Thanh đã bị trêu chọc thành quen, hơn nữa cậu đang xào CP với Giang Tư Úc, từ diễn thành thật không được nhưng vẫn có thể nghiêm túc buôn bán.

"Kết hôn không được." Lộ Trạch Thanh nói, "Tôi còn chưa tới tuổi được kết hôn."

"Không kết hôn được thì nói chuyện yêu đương đi." Chu Sam bắt đầu ồn ào, "Thầy Giang ưu tú như vậy, Thanh Thanh thật sự không có ý tứ gì sao?"

Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, "Anh đoán đi?"

"Không hỏi được gì từ Thanh Thanh đâu, vẫn là hỏi thầy Giang đi." Kiều An Nhiên xác định chính xác, "Thầy Giang, Thanh Thanh của chúng tôi đẹp như vậy anh không rung động sao?"

Không rung động?

Sao có thể.

Đã sớm rung động không biết bao nhiêu lần.

"Lòng tôi có rung động hay không thì chỉ cần Thanh Thanh biết là được."

"Hai người có thể đừng đẩy tới đẩy lui không? Fans CP đã muốn náo loạn rồi."

"Cùng kháng nghị với fans CP!" Chu Sam giơ tay.

Trần Minh Phỉ cùng Trịnh Tiền Phương cũng nhấc tay theo.

"Tôi nói mà hai người không tin, trong sân trượt tuyết cũng chỉ có hai người là vô cùng khiến mọi người chú ý."

"Tôi đã hẹn với thầy Giang, về sau anh ấy sẽ đưa tôi đến núi tuyết chơi." Câu trả lời này của Lộ Trạch Thanh không rõ ràng, để lại cho người nghe có chút mơ màng.

Hứa Nguyệt cảm thấy bọn họ vẫn còn quá non, cô giơ tay gọi người phục vụ, trực tiếp gọi vào bình rượu tây.

Uống rượu xong chưa chắc đã nói ra lời thật nhưng đó lại là thời điểm cảm xúc mãnh liệt nhất.

"Ăn cơm không thì không thú vị, uống một chút rượu đi."

"Được."

Lộ Trạch Thanh đã uống rượu rất nhiều lần ở chương trình, dù sao thì cậu cũng sẽ không quá say.

"Chơi cái gì được đây?"

"Không chơi thật hay thách ở đây được." Dù sao đây là nơi công cộng, không thể quá thoải mái được. Trần Minh Phỉ nghĩ nghĩ, chọn một trò chơi bớt khoa trương.

"Tôi có cậu không có?"

"Mọi người đều biết luật chứ?"

"Mười ngón tay, mỗi người nói một việc mà mình làm, người khác chưa từng làm. Nếu ai không có thì phải gập một ngón tay xuống, người cuối cùng còn ngón tay chưa gập xuống thì người đó thắng."

"Vậy trừng phạt thì sao? Nếu có người đã làm việc đó thì người nói ra phải chịu phạt, ngược lại, người chưa làm qua thì phải uống rượu."

Rượu vừa đưa lên, không khí lập tức đi lên.

"Trừng phạt là uống một ly rượu."

"Tôi trước." Chu Sam chủ động, "Năm sinh nhật mười tám tuổi tôi đã cạo đầu trọc."

Nhìn hết một vòng, tất cả mọi người đều thu hồi một ngón tay, Chu Sam âm thầm đắc ý, "Uống đi."

Ngoại trừ Chu Sam, những người khác đều uống rượu xong.

"Tiếp tục."

"Tôi trượt bốn lần tiếng Anh ở đại học." Kiều An Nhiên đắc ý nói xong, quả nhiên chỉ có một mình cậu ta, "Mọi người uống đi."

......

Đến lượt Giang Tư Úc.

"Tôi biết chơi đàn tranh."

Giang Tư Úc nói xong, Lộ Trạch Thanh đã uống xong ly rượu thứ sáu, vừa buông chén rượu cậu liền gấp không chờ nổi mà nói.

"Tôi biết khiêu vũ."

Nói hết một vòng Lộ Trạch Thanh chỉ còn bốn ngón tay, cậu căn bản không thể chờ đến vòng thứ hai được.

Những người khác cũng bắt đầu bị khơi lên lòng hiếu thắng, phong cách bắt đầu thay đổi theo hướng không quá bình thường, Trịnh Tiền Phương to gan nói thẳng, "Tôi bị đá hai lần."

Mấy người: "......"

[Ha ha ha ha ha ha, cứu mạng, đây là thật sao?]

[Tuy là có chút thảm, nhưng mà ha ha ha ha ha.]

Lời nói của Kiều An Nhiên đầy hùng hồn, "Tôi đã yêu thầm đến người thứ mười hai."

"......"

Lại đến một vòng, mọi người đều nói về đề tài tình cảm, Giang Tư Úc không cam lòng yếu thế, "Tôi có đối tượng muốn ở bên đến đầu bạc."

Mọi người mở to mắt, chơi lớn như vậy?

Lộ Trạch Thanh là người cuối cùng, cậu chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nhưng mọi người đều nói về chuyện tình cảm, cậu không muốn chịu thua.

"Tôi.........."

"Tôi từng ôm thầy Giang."

Không chờ cậu đắc ý, Hứa Nguyệt cười cười, "Thanh Thanh, cái này không được rồi, lần đầu tiên cô ôm Tư Úc là khi nó mới sinh ra."

Lộ Trạch Thanh: "...... Đại ý."

Lộ Trạch Thanh chỉ có thể tự phạt một ly.

[Cười chết, Thanh Thanh thua mà không tình nguyện ]

[Không thì Thanh Thanh trực tiếp hôn thầy Giang một cái đi, tuyệt đối chưa có ai làm qua.]

...............

"Tôi có bốn đoạn tình yêu."

"Tôi, tôi...... cấp hai từng bị chậm trễ việc học do xu hướng giới tính." Chu Sam mặc kệ, dù sao anh ta muốn thắng.

"Tôi từng ngủ cùng một giường với người mà mình thích." Giang Tư Úc táo bạo nói ra, chính là việc ngày hôm qua.

Nhưng mà......

"Tôi cũng từng ngủ cùng." Chu Sam cùng Kiều An Nhiên nhấc tay.

"Hì hì, uống đi, thầy Giang."

"Thầy Giang chưa yêu đương bao giờ, vậy anh ấy ngủ cùng giường với ai?" Mặt của Trần Minh Phỉ đỏ bừng, đại não lại thanh tỉnh rất nhanh.

Cậu ta vừa nhắc nhở như vậy.

Mọi người cũng phản ứng lại, sau đó đồng thời nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh: "......"

[Mẹ nó! Đây là thứ tôi có thể nghe sao?]

[Đã ngủ?]

[Mẹ nó??? A a a a! ]

Lộ Trạch Thanh phản ứng bình tĩnh, cậu chỉ cảm thấy bị Giang Tư Úc lừa.

Ngày hôm qua Giang Tư Úc còn nói sau ba tuổi liền không ngủ cùng với người khác, hôm nay lại nói cùng với người hắn thích.......

Không đúng.

Lộ Trạch Thanh đột nhiên phản ứng lại.

Cũng có khả năng là cậu.

Cậu cùng Giang Tư Úc đang xào CP, lấy kịch bản chính là 'Giang Tư Úc chủ động theo đuổi cậu, mà cậu đối với Giang Tư Úc là lâu ngày sinh tình'.

Tâm tình của Lộ Trạch Thanh biến hóa vi diệu, cậu chưa kịp nghĩ nhiều thì Kiều An Nhiên đã thúc giục.

"Thanh Thanh, tới lượt cậu, cậu đã suy nghĩ một phút rồi."

"Tôi từng ngủ cùng giường với thầy Giang." Lộ Trạch Thanh nghiêm túc tránh đi Hứa Nguyệt, sau đó cậu không chờ được mọi người thu hồi ngón tay mà là những ánh mắt nóng rực.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Giang Tư Úc nói, cậu không thể nói sao?

Vì cái gì ánh mắt nhìn cậu của những người này càng ngày càng kỳ quái.

"Chính là tối hôm qua tôi không cẩn thận đổ trà xanh lên giường......."

Lộ Trạch Thanh còn chưa nói xong, Hứa Nguyệt 'Phụt' một tiếng bật cười, cốt truyện quen thuộc này, thật là trùng hợp.

Thanh Thanh cũng quá đơn thuần.

Thế nhưng còn nghiêm túc giải thích.

"Chính là đơn thuần ngủ." Lộ Trạch Thanh cũng phản ứng lại, bọn họ có khả năng hiểu sai.

Hơn nữa Giang Tư Úc đã nói trước đó, vì cái gì mà đều nhìn cậu.

"Đúng đúng đúng, chúng ta đã hiểu."

Chu Sam liên tục gật đầu, "Chính là chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm sao, tôi lý giải."

Nhưng không tin.

Sau đó, Chu Sam nhìn Giang Tư Úc đang bất động, lại cảm thấy giống như thực sự có khả năng chỉ nói chuyện phiếm này.

Trước hết không nói Lộ Trạch Thanh có suy nghĩ như thế nào về Giang Tư Úc, nhưng Giang Tư Úc xác thật không phải là người..... nhân cơ hội.

Mẹ nó!

Chu Sam tức khắc lộ ra ánh mắt khâm phục với Giang Tư Úc.

Này đều nhịn được?

Quả thật là bội phục.

[Tôi không muốn tin, nhưng mà Thanh Thanh nói như vậy, tôi lại cảm thấy càng nghi ngờ hơn.]

[Tôi cũng vậy, anh Úc A như vậy, quen biết bốn năm, không thì cũng ba năm rưỡi đi.]

[Về sau ai nói anh Úc A thì tôi là người đầu tiên không đồng ý.]

[Thật sự không được thì để tôi xuyên qua, rồi lại để anh Úc xuyên trở về đi.]

[Cười chết, chị em, không cần gấp như vậy.]

Không chỉ có người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, ngay cả khách mời ngồi đây cũng rơi vào trầm mặc, ai cũng không nghĩ tới bọn họ thế nhưng ở đề tài này mà lại có cùng suy nghĩ?

A này?

Địa vị mãnh A của Giang Tư Úc đang tràn ngập nguy cơ.

Sau khi chơi thêm vài lượt thì tổ chương trình tắt đi phòng phát sóng trực tiếp, tập cuối chương trình vẫn là giữ lại một chút để cho video biên tập đăng sau.

Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm uống rượu, Lộ Trạch Thanh không đếm được hôm nay đã uống bao nhiêu ly, do lòng hiếu thắng, mỗi người đều....... uống không ít.

Lộ Trạch Thanh nhìn chằm chằm, phát ngốc, cậu cảm thấy có chút chóng mặt. Lộ Trạch Thanh không cảm thấy mình say, nhưng phản ứng của đại não lại có chút chậm.

Giang Tư Úc ngồi gần cậu, có lẽ là do uống rượu, cũng có thể là do trò chơi này, nỗi lòng của Giang Tư Úc loạn cả lên.

Hắn nhịn không được muốn thử Lộ Trạch Thanh.

Nghĩ như vậy hắn cũng hỏi luôn.

"Thanh Thanh, em cảm thấy giới hạn của bạn bè là ở nơi nào?"

Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh chậm chạp chuyển từ chén rượu lên người Giang Tư Úc. Đại não khó khăn hoạt động, vấn đề của Giang Tư Úc có chút phức tạp.

Giới hạn bạn bè.

Cái này thật xa lạ với Lộ Trạch Thanh, cậu có bạn học, có hàng xóm, có đồng nghiệp, chỉ không có...... bạn bè.

Lúc trước cậu chỉ có ba nơi, một đường đi lại, trường học, nơi làm thêm cùng với nhà ở.

Trừ cái này ra, cậu rất ít tiếp xúc với người khác, trong trí nhớ của cậu, những người này chỉ có thể tính là quen biết cơ bản.

Vòng sinh hoạt của Lộ Trạch Thanh rất đơn giản, người nói được vài câu thì chỉ có thể tính là người quen, không tính là bạn bè.

Kiều An Nhiên cùng Trần Minh Phỉ là bạn bè.

Giang Tư Úc cũng là bạn bè.

Nhưng không giống với bọn Kiều An Nhiên.

Không giống nhau ở đâu thì Lộ Trạch Thanh không thể nói ra, khác nhau có lẽ ở chỗ 'bạn bè' cùng 'bạn bè có quan hệ đặc biệt tốt'.

Không phải cái gì Lộ Trạch Thanh cũng sẽ nói với Kiều An Nhiên, cái này có tính là giới hạn mà Giang Tư Úc nói hay không?

Chính là chuyện gì Lộ Trạch Thanh cũng sẽ nói cho Giang Tư Úc, chuyện cậu là con ruột nhà họ Thích, Giang Tư Úc là người đầu tiên cậu nói cho biết, còn có tài khoản cậu đăng video.

Giang Tư Úc còn biết chuyện lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh biết được tính hướng là khi học cấp hai, những người khác không biết chuyện này, ngay cả cha mẹ..... Lộ Trạch Thanh cũng không đặc biệt nói qua.

Bởi vì bọn họ không hỏi qua, nhưng Giang Tư Úc hỏi.

Giống như chỉ cần là việc Giang Tư Úc chủ động hỏi thì rất ít khi Lộ Trạch Thanh giấu giếm, quan hệ của cậu và Giang Tư Úc quả thật rất tốt.......

Nghĩ đến hai người lớn lên từ nhỏ kia.

Lộ Trạch Thanh lại không xác định.

Cậu cảm thấy Giang Tư Úc là người bạn tốt nhất của cậu nhưng Giang Tư Úc còn có hai người bạn thuở nhỏ khác, thời gian quen biết dài hơn cậu, còn hiểu biết Giang Tư Úc hơn cậu.

Lộ Trạch Thanh có chút hâm mộ, bạn tốt nhất của Giang Tư Úc không phải là cậu.

"Rất khó trả lời sao?"

Giang Tư Úc thấy Lộ Trạch Thanh nhíu mày, nghiêm túc suy tư mà có chút buồn cười, sau khi uống rượu thì hành động của Giang Tư Úc càng lớn mật, ngón tay hắn dừng giữa lông mày của Lộ Văn Tinh, sờ sờ lông mày mượt mà.

Lộ Trạch Thanh nhanh chóng né tránh.

"Ngứa."

Giang Tư Úc nhìn ra Lộ Trạch Thanh hơi say say, rượu tây đều là tác dụng chậm, lúc uống thì không có cảm giác, uống xong rồi mới bắt đầu say.

Lông mi xinh đẹp của Lộ Trạch Thanh chớp chớp, vệt đỏ ửng trên mặt lan đến hai tai, cậu nhíu chặt mày, con ngươi ánh lên thân ảnh Giang Tư Úc.

Như là đang trách Giang Tư Úc đánh gãy suy nghĩ tự hỏi của cậu.

"Không nghĩ ra được liền không nghĩ, tôi tùy tiện hỏi một câu thôi."

Giang Tư Úc nói như vậy, Lộ Trạch Thanh liền rất phản nghịch, cậu cảm thấy nếu Giang Tư Úc không cần thì sẽ không hỏi.

"Tôi nghĩ ra rồi."

Lộ Trạch Thanh nói chuyện có chút chậm, một chữ một chữ nhảy ra bên ngoài. Giang Tư Úc lần đầu tiên nghe cậu nói chuyện như vậy, cảm thấy rất vui, hắn chỉ muốn càng trêu đùa Lộ Trạch Thanh.

"Được, em cứ chậm rãi nghĩ, tôi nghe."

Tay Giang Tư Úc đặt trên ghế của Lộ Trạch Thanh, hắn lo lắng Lộ Trạch Thanh sẽ tự ru ngủ chính mình mất.

"Bạn bè cần có giới hạn, bạn bè rất tốt thì không cần."

Lộ Trạch Thanh nói rõ từng chữ, chỉ là tốc độ rất chậm. Giang Tư Úc không nghĩ tới Lộ Trạch Thanh còn nghiêm túc tự hỏi lâu như vậy.

"Bạn tốt không có giới hạn? Là ý tứ này sao?" Giang Tư Úc hỏi.

Lộ Trạch Thanh trịnh trọng gật đầu.

"Anh là bạn rất tốt."

Giang Tư Úc không ngoài ý muốn với câu trả lời này, hắn không nhịn được mà bật cười, không tiếp tục dùng vấn đề phức tạp này nhiễu loạn đại não của Lộ Trạch Thanh.

"Đúng, tôi là người bạn rất thân thiết của em." Giang Tư Úc dỗ dành Lộ Trạch Thanh một câu, hắn quay sang nói với những người khác.

"Thời gian không còn sớm, mọi người muốn tiếp tục trò chuyện hay là trở về?"

"Thầy Giang phải đi sao?"

Giang Tư Úc nói với những người khác, "Đúng vậy, Thanh Thanh có chút say, tôi dẫn em ấy đi về trước."

"Cũng mới 11 giờ, chúng ta ở lại chơi tiếp đi?" Kiều An Nhiên nhìn về phía những người khác.

"Được, dù sao nơi này cách biệt thự không xa, đi đường cũng chỉ khoảng mười mấy hai mươi phút, hoặc là thầy Giang gọi một cái xe cũng được."

"Không có việc gì, mọi người chơi đi. Tôi dẫn em ấy quay về là được rồi."

Nghe mấy người nói nửa ngày, Lộ Trạch Thanh rốt cuộc phản ứng lại, bọn họ đang nói về chính mình.

"Tôi không có say."

"Ừm, không có say. Là tôi say, tôi muốn quay về ngủ, em đi về cùng với tôi đi, bạn tốt nhất của tôi?"

Nghe được mấy chữ đằng sau, Lộ Trạch Thanh trịnh trọng gật đầu.

"Được."

Giang Tư Úc nén cười, dắt tay Lộ Trạch Thanh đi ra ngoài, "Mọi người cũng đừng chơi quá muộn."

"Đã biết."

"Ngồi xe vẫn là đi bộ?" Giang Tư Úc hỏi.

Đi ra khỏi quán ăn, một trận gió thổi đến làm gương mặt nóng bừng của Lộ Trạch Thanh giảm nhiệt độ.

"Đi bộ." Lộ Trạch Thanh nói xong lại nói thêm một câu. "Say xe."

Giang Tư Úc phát hiện, Lộ Trạch Thanh uống nhiều thì sẽ nói ít đi, nhưng khi bị hỏi cái gì thì Lộ Trạch Thanh vẫn sẽ trả lời.

"Được, đi bộ."

"Tôi cõng em đi." Giang Tư Úc không cho Lộ Trạch Thanh cơ hội từ chối, hắn ngồi xuống, lôi kéo tay của Lộ Trạch Thanh đặt lên vai hắn.

"Ôm chặt, nếu không sẽ ngã xuống."

"Ừm."

Giang Tư Úc còn tưởng rằng phải đôi co cùng Lộ Trạch Thanh một hồi, kết quả không nghĩ tới cậu lại nghe lời như vậy.

Uống say lại dễ dỗ dành như thế?

Giang Tư Úc cõng Lộ Trạch Thanh, đoạn đường yên tĩnh vắng vẻ, đèn đường kéo dài thân ảnh của hai người.

Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn ghé vào vai hắn, cũng không nói lời nào, Giang Tư Úc không biết có phải là cậu ngủ rồi không.

"Thanh Thanh?"

"Ừm."

"Không ngủ?"

"Ừm."

"Vậy em tâm sự với tôi đi."

"Ừm."

Giang Tư Úc: "......"

"Bạn bè tốt nhất." Lộ Trạch Thanh đột nhiên thốt ra một câu, Giang Tư Úc còn không nói gì, Lộ Trạch Thanh lại lầm bầm lầu bầu.

"Chỉ có một."

"Là anh."

Giang Tư Úc sửng sốt, gần như nháy mắt liền lý giải câu nói không có trật tự này của Lộ Trạch Thanh.

"Tôi là người duy nhất, bạn tốt nhất của em?"

"Ừm."

"Cả đoạn đường em đều suy nghĩ cái này?"

Giang Tư Úc không biết trong lòng có cảm giác gì, Lộ Trạch Thanh luôn vô tình, lơ đãng chọc vào nơi mềm mại nhất trong trái tim hắn.

Tốt xấu gì cũng là người duy nhất.

Nên thấy đủ đi.

Giang Tư Úc tự nói với chính mình: hiện tại là bạn bè tốt nhất, về sau có thể là bạn trai tốt nhất.

Cũng là duy nhất.

"Bạn bè tốt nhất, thân thiết nhất, không cần có giới hạn."

Giang Tư Úc cười nhẹ một tiếng, hắn không nghĩ đến hắn chỉ hỏi một vấn đề mà lại khiến Lộ Trạch Thanh suy nghĩ đến bây giờ.

Không nghe được Giang Tư Úc trả lời, Lộ Trạch Thanh lại nghĩ đến hai người bạn thuở nhỏ kia của Giang Tư Úc, cậu không muốn có vị trí thấp hơn, cậu muốn câu trả lời của Giang Tư Úc, vì thế cậu lặp lại một lần.

"Đối với anh, không có giới hạn."

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lời ngầm của Thanh Thanh: Anh chính là điểm mấu chốt của tôi.

Không phải Thanh Thanh quá trì độn, trước kia cậu ấy chưa từng có bạn bè, có thể tham chiếu chỉ có Kiều Kiều và Minh Phỉ, lại cảm thấy quan hệ của Tiểu Giang cùng hai người bạn kia vô cùng tốt cho nên nhận định là bạn tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK