Kết thúc của phim truyền hình <<Giang Sơn Thí>>.
Khán giả còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị chỉ tiết đâm dao làm cho không thể hồi thần, trên mạng đều là các văn đồng nhân sửa lại kết thúc HE.
Người rất ít khoe ân ái - Lộ Trạch Thanh, khó có được một lần đăng Weibo an ủi fans CP.
[Lộ Trạch Thanh V]: Thầy Giang nói rất thích.
Cậu đăng một tấm ảnh cặp đôi, là một đôi nhẫn Lộ Trạch Thanh vô tình thấy, cũng không có nhiều hoa văn.
Ngẫu nhiên thấy nhưng cũng ngẫu nhiên thích.
Cho nên liền mua về.
Đại khái là bị Giang Tư Úc tạo thành thói quen, chi cần đi công tác hoặc là đi ra ngoài thì sẽ muốn mang một món quà về.
Giang Tư Úc chia sẻ Weibo này.
[Giang Tư Úc V]: Thích.
[Tuy rằng cốt truyện rất ngược nhưng Dư Tình Chưa Dứt lại rất ngọt.'
[Thầy Giang thích nhẫn hay là thích người?]
[Khẳng định là đều thích a ha ha ha ha.]
[Nhưng mà, nếu quốc sư không im lặng như cái hũ nút thì cũng không đến mức ngược như vậy.]
[Quốc sư miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.]
[Tiểu hoàng tử đã biết kết cục cuối cùng, sau đó ngược chính là ta.]
[Tương lai anh Úc và Thanh Thanh sẽ tiếp tục hợp tác với nhau không?]
[Hiện tại anh Úc rất ít khi xuất hiện trước ống kính, nghe nói là đã về nhà kế thừa gia nghiệp.]
[Thanh Thanh, anh của cậu lợi hại như vậy, để gia nghiệp cho anh ấy xử lý là được rồi.]
[Thích Trạch Vũ:?]
[Chỉ cần Thanh Thanh còn ở giới giải trí, anh Úc cũng sẽ ngẫu nhiên lộ cái mặt, chúc cho Dư Tình Chưa Dứt lâu lâu dài dài.]
Lộ Trạch Thanh trả lời bằng một cái biểu tình, cậu đang định nhắn tin tìm Giang Tư Úc nói chuyện phiếm thì Lộ Niệm Sơ gõ cửa phòng cậu.
"Thanh Thanh."
Lộ Trạch Thanh thu hồi điện thoại, đứng dậy đi mở cửa.
"Mẹ."
"Con đang làm gì?"
"Không làm gì, chơi điện thoại thôi ạ." Lộ Trạch Thanh nghiêng người, nhường đường cho Niệm Sơ đi vào, "Có chuyện gì sao ạ?"
Lộ Niệm Sơ gật đầu.
"Tòa án đã định ra thời gian thẩm vấn." Lộ Niệm Sơ đưa thông báo cho Lộ Trạch Thanh.
"Được ạ, thời gian này con không có hoạt động gì, lát nữa con sẽ xác nhận lại với trợ lý."
Lộ Niệm Sơ gật gật đầu, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy ạ?"
"Hai người họ còn có một đứa con, luật sư nói bọn họ cũng sẽ đem con đi."
Mặc kệ kiện tụng như thế nào thì kết quả cũng chỉ có một, nhưng Lộ Niệm Sơ là một người mẹ, cô ích kỷ kỳ vọng, nếu không phán tử hình thì cũng phải phán tù chung thân cho hai người kia.
Chia rẽ, phá hủy nhiều gia đình như vậy.
Nếu chỉ có mấy năm tù thì không thể làm những gia đình bị hại tiếp nhận được.
Mặc kệ kết quả như thế nào, ai cũng không thể làm cho những thương tổn của Lộ Trạch Thanh biến mất được. Lộ Niệm Sơ còn lo lắng, Lộ Trạch Thanh sẽ bởi những thứ đó mà chịu ảnh hưởng.
Nếu có thể, cô không muốn Lộ Trạch Thanh tham dự vào.
"Mẹ, những chuyện đó đã qua lâu, con cũng đã sớm không để trong lòng." Lộ Trạch Thanh có thể nhìn ra u sầu trong lòng Lộ Niệm Sơ, "Chỉ cần bọn họ chịu trừng phạt là được."
"Điều chúng ta có thể làm cũng chỉ là tham dự phiên tòa, mẹ không cần phải nghĩ nhiều như vậy." Lộ Trạch Thanh an ủi Lộ Niệm Sơ.
"Những chuyện quá khứ đó không ảnh hưởng đến con."
"Tuy rằng không thể lớn lên bên cạnh mẹ nhưng con cảm thấy rất may mắn khi là một thành viên trong gia đình này."
"Ở ác gặp dữ, người nên sợ hãi nên là bọn họ."
Trước hai ngày phiên tòa được mở, Lộ Trạch Thanh không có công việc gì, cậu vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà. Lộ Trạch Thanh đã sớm nói chuyện này với Giang Tư Úc nên hắn luôn kiên định muốn đi cùng.
Cùng ngày, không chỉ có nhà họ Thích mà ông ngoại Lộ cũng đến.
Bên vị trí của bọn họ có rất nhiều người, nhìn sang bên của Ngô Nguyệt và Từ Đông Huy, chỉ có một người phụ nữ mang theo Từ Thần mới lên lớp mười.
Chỉ là mấy tháng không gặp nhưng Từ Thần đã không còn vênh váo như trước.
Từ nhỏ Từ Thần đã rất thích gây chuyện, bắt nạt Lộ Trạch Thanh và Từ Âm Âm, ỷ vào cha mẹ dung túng nên Từ Thần càng ngày càng làm quá.
Hiện tại, không biết tóc của cậu ta đã không cắt bao lâu, người người đều đen hơn, khi thấy Lộ Trạch Thanh thì hai con mắt kia trừng như muốn giết người.
"Đều tại mày, tại mày mà gia đình tao mới thành như vậy."
"Sao mày lại có thể làm như vậy?"
Lộ Trạch Thanh không muốn phản ứng cậu ta, đều đã lên lớp mười mà vẫn còn không phân được đúng sai, cũng là phúc của Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt, nuôi dạy thành như vậy.
"Từ Thần, cháu bình tĩnh một chút." Chị của Từ Đông Huy túm chặt Từ Thần.
"Đều là tại Lộ Trạch Thanh, anh ta là yêu tinh hại người, đều là anh ta sai." Từ Thần vừa nói vừa khóc, Ngô Nguyệt liên tục quay đầu nhìn lại.
Con của cô ta vô tội như vậy.
Từ nay về sau, không có cha mẹ tại bên người, con của cô bơ vơ không nơi nương tựa, còn có khả năng bị người bắt nạt. Ngô Nguyệt càng nghĩ càng khó chịu, đáy lòng rất thống khổ.
Đến lúc này, cô mới bắt đầu hối hận.
Lúc trước không nên đem Lộ Trạch Thanh về nhà.
Nếu không thì bây giờ cũng không rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Ngô Nguyệt nhận tội, Từ Đông Huy giảo biện nhiều lần nhưng bị vạch trần, ông ta chật vật nhận tội nhưng vẫn không cam chịu. Ông ta cho rằng mình không làm sai cái gì cả, chỉ là không được may mắn nên mới bị bắt.
Ông ta cũng hối hận.
Hối hận không nên đem Lộ Trạch Thanh về nhà, đáng ra nên mặc kệ sống chết của Lộ Trạch Thanh.
"Tôi còn có điều muốn nói."
Từ Đông Huy không chịu nhận tội lừa bán.
"Về Lộ Trạch Thanh, tôi là bị xúi giục, không thể xem như là lừa bán."
Luật sư đã chuẩn bị đầy đủ, đã sớm suy đoán Từ Đông Huy sẽ biện giải các lý do. Thích Trạch Vũ mặt vô biểu tình nhìn Từ Đông Huy.
"Tôi muốn tố cáo."
"Tôi muốn xin giảm hình phạt."
Ngô Nguyệt khóc lóc lem cả mặt, cô ta khó có thể tin mà nhìn Từ Đông Huy, không biết có phải bị cái gì k.ích thích hay không, cô ta đột nhiên hô to.
"Tôi nhận tội lừa bán, ngược đãi trẻ con tôi cũng nhận, đều là hai chúng tôi sai, chúng tôi xin nhận bất cứ trừng phạt nào."
"Ông ấy đang biện giải, không cần phải nghe ông ta nói linh tinh."
Ngô Nguyệt lôi kéo Từ Đông Huy, điên cuồng đến nỗi hai người cũng không kéo được cô ta ra.
"Từ Đông Huy."
"Sao ông có thể giảm hình phạt, ông đã làm bao nhiêu việc ác, trên người ông còn có một mạng người."
Ngô Nguyệt vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
"Tôi muốn tố cáo ông ta có một mạng người trên lưng, còn là một đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi, đứa nhỏ kia luôn khóc nháo, ông ta liền cho uống thuốc ngủ...."
"Ngô Nguyệt, đồ phụ nữ điên, câm miệng!"
Hai người đứng hai bên cãi nhau.
Tất cả mọi người ở đây đều đơ người.
Ngô Nguyệt có chuyện muốn giấu nên không tiếc gì, muốn Từ Đông Huy được phán tử hình.
Từ Đông Huy muốn tố cáo cái gì?
Trò khôi hài bị gián đoạn, thẩm tra kết thúc.
Nhưng bởi vì Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt xé mặt nhau nên có thêm một bản án nữa. Chuyện này không liên quan đến Lộ Trạch Thanh nên những chuyện tiếp theo sẽ có người xử lý.
Mọi người lần lượt rời đi, Từ Đông Huy bỗng nhiên gọi Lộ Trạch Thanh lại.
"Lộ Trạch Thanh, mày đừng đi. Chẳng lẽ mày không muốn biết, lúc trước vì cái gì mày lại bị bắt cóc?" Từ Đông Huy một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Ngô Nguyệt, "Bọn tao chỉ lừa bán trẻ em dưới hai tuổi, lúc đó mày đã năm tuổi, mày nhớ rõ đúng không?"
Những trẻ em trên ba tuổi không phải là mục tiêu của bọn họ, bên mua sẽ lo lắng nuôi trẻ sẽ khó khăn, cũng sẽ sợ một lúc nào đó đứa trẻ sẽ nhớ đến cha mẹ ruột.
Thích Trạch Vũ giữ chặt Lộ Trạch Thanh, chắn trước mặt cậu.
Ánh mắt anh ta sắc bén, giống như một thanh kiếm b.ắn ra. Từ Đông Huy sợ tới mức giật mình, lại tự lấy thêm can đảm cho chính mình.
"Đây không phải lừa bán, đây là bắt cóc, tôi chỉ là bị lợi dụng." Từ Đông Huy còn chưa nói xong, Ngô Nguyệt không biết lấy sức lực từ đâu, lao tới tát ông ta, "Ông điên rồi?"
"Ông nói những cái này có lợi ích gì, trên người của ông đều là mạng người, ông cho rằng như vậy thì ông có thể giảm được hình phạt sao?"
Hai người lao vào đánh nhau nhưng rất nhanh lại được kéo ra.
Chú Lộ nhíu mày hỏi.
"Còn chưa điều tra rõ ràng sao?"
"Đã điều tra rõ ràng, đó là một vụ án khác." Thích Trạch Vũ nói, "Còn đang tìm bằng chứng."
Thích Trạch Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng giãy giụa của Từ Đông Huy.
"Cha mẹ, mọi người đưa bà nội về trước đi, con còn có chút việc."
"Anh......"
Thích Trạch Vũ xoa đầu Lộ Trạch Thanh, "Em cũng quay về với Giang Tư Úc đi."
Giang Tư Úc nhận được tầm mắt của Thích Trạch Vũ, hắn gật đầu.
Lúc Thích Trạch Vũ đi ra, vợ chồng Từ Đông Huy đã bị đưa lên xe để đến trại tạm giam.
Anh ta đến trại tạm giam, chỉ thấy có một người Từ Đông Huy.
Lúc này Từ Đông Huy không hoảng loạn như ở tên tòa nữa, ông ta thấy Thích Trạch Vũ đến đây thì bắt đầu nói điều kiện.
"Cậu giúp tôi giảm hình phạt thì tôi sẽ nói mọi chuyện cho cậu biết."
Thích Trạch Vũ lạnh mặt nhìn ông ta, "Ông có tư cách gì mà nói điều kiện với tôi?"
"Bằng việc tôi biết sự thật."
Thích Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, "Ông muốn chỉ việc ông chịu lệnh của nhà họ Dương bắt cóc em trai của tôi?"
Từ Đông Huy mở to hai mắt nhìn.
"Cậu, sao cậu lại biết được?"
"Ông cho rằng nhà họ Thích chúng tôi không điều tra được chuyện này sao?"
Thích Trạch Vũ không chỉ biết chuyện này mà còn biết những hoạt động phi pháp khác của nhà họ Dương, anh ta cũng đã chuyển chứng cứ cho cảnh sát, nhưng anh ta vẫn không hiểu một việc.
Tại sao bọn họ muốn bắt Lộ Trạch Thanh.
Dù nhà họ Dương vô dụng nhưng cũng không đến mức bắt cóc Lộ Trạch Thanh để tống tiền.
Vừa không phải vì tiền, nhà họ Dương và nhà họ Thích cũng không có thù, vậy vì sao lại muốn nhắm đến một đứa trẻ 5 tuổi?
Mặt Từ Đông Huy trắng bệch, đã không còn lợi thế đàm phán..... ông ta không muốn chết, không muốn ở trong ngục giam đến chết.
Ông ta cố gắng bình tĩnh, "Cậu đã biết thì còn đến tìm tôi làm gì?"
"Công ty của bọn họ đã rối loạn, không được bao lâu thì cũng sẽ đi vào cùng với ông thôi, nhưng ông cũng đừng hiểu lầm." Thích Trạch Vũ bình tĩnh nói, "Tôi tới tìm ông nhưng ông phải cầu xin tôi."
"Đùa cái gì vậy, tôi đã như này rồi, nếu cậu không thể giúp tôi thì tôi còn cần nói gì sao?"
Thích Trạch Vũ lắc đầu.
"Tất nhiên tôi sẽ không cứu ông, nhưng tôi có thể để ông thảm hại hơn khi ở trong tù." Thích Trạch Vũ nhếch lông mày, "Nếu ông không tin thì có thể thử."
"Rốt cuộc thì trong tù đánh nhau rất nhiều, nếu không cẩn thận đánh chết người cũng là bình thường."
"Thích Trạch Vũ! Cậu, đây là giết người."
Thích Trạch Vũ đương nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng ánh mắt quét anh ta quét về phía Từ Đông Huy làm ông ta tin, hơn nữa bắt đầu khủng hoảng.
"Thật sự là tôi vô tội."
"Tôi trên còn có người già, dưới còn có trẻ nhỏ. Cậu giúp tôi được không, chuyện này đều là nhà họ Dương sai tôi làm, từ đầu đến cuối tôi đều bị lợi dụng, cậu không thể đổ hết tội lên tôi được."
Lợi dụng?
Lúc hành hạ Lộ Trạch Thanh sao lại không bảo là bị lợi dụng?
Thời điểm lừa bán trẻ con, cho uống thuốc ngủ đến chết, sao lại không nói là bị lợi dụng?
Loại người rác rưởi như này nên đi chết.
Thích Trạch Vũ áp xuống lửa giận, bình tĩnh nhìn ông ta không nói một lời, cuối cùng Từ Đông Huy bại trận.
"Bởi vì người mà nhà họ Dương muốn tôi bắt..... không phải là Lộ Trạch Thanh."
Ánh mắt Thích Trạch Vũ khẽ nhúc nhích, "Ông nói cái gì?"
"Tôi nói, mục tiêu không phải là Lộ Trạch Thanh, cậu ta là ngoài ý muốn bị cuốn vào."
"Chúng tôi bắt sai người."
Hai tay Thích Trạch Vũ nhắm chặt, giây tiếp theo, nắm đấm rơi xuống mặt Từ Đông Huy, "Bắt sai người?"
Một câu 'bắt sai người' nhẹ nhàng nhưng lại làm cho nhà bọn họ tìm người suốt mười lăm năm.
Sao ông ta có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy.
-------
Lộ Trạch Thanh nhắn tin WeChat với Thích Trạch Vũ, cậu sợ Thích Trạch Vũ đang lái xe nên không nghe điện thoại.
Cậu biết Thích Trạch Vũ sẽ không làm việc một cách cảm tính nhưng cậu vẫn lo lắng.
"Trả lời em chưa?"
Lộ Trạch Thanh lắc đầu.
"Không có việc gì, em yên tâm." Giang Tư Úc an ủi cậu, "Anh ấy quản lý một công ty lớn như vậy còn rất bình tĩnh, anh ấy sẽ không gấp gáp trong chuyện này."
"Đúng vậy." Lộ Niệm Sơ cũng an ủi cậu, "Anh của con làm việc có chừng mực, sẽ không xằng bậy."
Nhưng trong lòng Lộ Trạch Thanh vẫn bất an, cậu vẫn chưa biết chuyện Từ Đông Huy muốn nói rốt cuộc là gì?
Ông ta nói cậu biết.
Nhưng tại sao cậu lại không nhớ ra.
Cậu đáng ra nên biết cái gì?
"Đừng nhìn điện thoại." Giang Tư Úc thấy cậu nhíu mày, "Sẽ lại bị say xe."
Lộ Trạch Thanh gật đầu, Giang Tư Úc để cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, không bao lâu thì điện thoại Lộ Trạch Thanh vang lên.
"Là anh của em."
Giang Tư Úc đưa điện thoại cho Lộ Trạch Thanh.
[Có chút việc nên anh quay về công ty trước, buổi tối về rồi lại nói.]
[Em đừng nghĩ lung tung.]
[Không nhớ được chuyện khi còn nhỏ là chuyện rất bình thường.]
[Anh cũng không nhớ nhiều về những việc trước năm tuổi.]
Lộ Trạch Thanh nhìn mấy tin nhắn nhảy ra liên tiếp, không hiểu sao tâm trạng của cậu đột nhiên bình tĩnh lại.
[Đã biết ạ.]
[Anh nhớ về sớm một chút để ăn cơm.]
-------
Lúc Thích Trạch Vũ trở về thì anh ta vẫn còn đang suy nghĩ không biết nên nói như thế nào với Lộ Trạch Thanh.
Anh ta không muốn lừa gạt cậu, có lẽ một ngày nào đó Lộ Trạch Thanh sẽ tự nhớ được. Trong vụ án bắt cóc này, Lộ Trạch Thanh chính là người vô tội nhất.
"Anh, sao anh không gắp thức ăn?"
Lộ Trạch Thanh chú ý đến Thích Trạch Vũ chỉ lo vùi đầu ăn cơm, không hề gắp đồ ăn.
"À." Thích Trạch Vũ khựng người lại, "Đang nghĩ một số việc."
Có lẽ là sự ăn ý giữa anh em.
Lộ Trạch Thanh cảm thấy, chuyện Thích Trạch Vũ nghĩ có liên quan đến cậu.
Cho nên, khi nghe được những lời Thích Trạch Vũ nói, Lộ Trạch Thanh không quá kinh ngạc, hoặc là nói, cậu chỉ kinh ngạc trong chớp mắt.
Những suy nghĩ không rõ, không nghĩ ra, tất cả đều được giải thích.
Lộ Trạch Thanh nhớ rõ, buổi tối hôm đó, trên bầu trời có rất nhiều sao, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể thấy được màn đêm đen nhánh, còn nghe được tiếng côn trùng kêu vang. Lúc đó cậu vô cùng nhớ đồ ăn ở nhà, ăn xong sẽ có dì giúp việc mang ra sữa chua và trái cây.
"Anh Từ, làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta còn lấy được tiền không?"
"Lấy cái rắm, xử lý chút việc đều làm không xong, mày có tác dụng gì." Từ Đông Huy đánh một phát lên đầu người kia, "Mày cầm ảnh mà còn có thể nhận sai người à."
'Làm sao mà em biết được."
"Em đã theo dõi tài xế mấy ngày, mấy hôm nay đều đón đứa trẻ này, vì thế em liền nghĩ là nó." Tên đầu trọc ngượng ngùng cười, "Vậy nó là ai vậy?"
"Mày chọn cũng thật xui xẻo, đây là bảo bối nhà họ Thích, mày đem nó đến đây là ngại mạng quá dài sao?"
"Cũng là nhà họ Thích?" Vẻ mặt tên đầu trọc kinh ngạc, "Anh Từ, vậy không phải là chúng ta phát tài rồi sao?"
"Tiểu thiếu gia nhà họ Thích, nhà họ Thích coi nó là bảo bối như vậy thì khẳng định chúng ta đòi bao nhiêu tiền cũng được."
"Mày bị bệnh à? Mày bắt tiểu thiếu gia nhà họ Thích mà còn muốn lấy tiền? Không để mày vào ăn cơm tù mấy năm thì mày cho là xong việc?"
"Nhưng con của bọn họ ở trong tay chúng ta....."
"Ngu dốt, nhà họ Thích có thể nhà giàu số một ở thành phố A, vậy có nghĩa là không chỉ có tiền mà còn có quyền. Hôm nay mày tống tiền bọn họ nhưng chưa chắc mày đã có mạng để tiêu tiền. Chờ đến khi đón được con thì bọn họ mới lột từng tầng da của mày."
Tên đầu trọc rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng.
Đây cũng không phải là bắt được Thần Tài mà là bắt được cửa chết.
Bọn họ không nói, chưa chắc nhà họ Thích sẽ tra được, nhưng nếu bọn họ dám tống tiền nhà họ Thích, cứ cho là họ ngoan ngoãn đưa tiền, tuy nhiên nếu chờ đến khi tiểu thiếu gia nhà họ Thích an toàn, người nhà họ Thích sẽ không để yên.
Tiền này...... không phải ai cũng dám kiếm.
"Vậy làm sao bây giờ? Không thì lặng lẽ đưa về?"
"Đưa trở về?" Từ Đông Huy nắm lấy tóc của Tiểu Lộ Trạch Thanh, "Mày nhìn xem nó có mù không?"
"Có ý gì?"
"Nó thấy được dáng vẻ của chúng ta, thả nó trở về để nó cho cảnh sát đến bắt chúng ta sao?"
Lộ Trạch Thanh rụt rụt thân mình, muốn né tránh tay Từ Đông Huy, nhưng cái tay kia nắm chặt tóc của cậu, cậu rất sợ hãi, không dám nói lời nào.
"Chờ một chút."
Từ Đông Huy nheo nheo mắt, "Vị kia có lẽ cũng không biết chúng ta bắt sai người."
"Đợi lát nữa làm cho mặt của nó dơ một chút, để người qua đó, lấy được tiền thì chúng ta lại đi."
"Được." Tên đầu trọc nhẹ nhàng thở ra, "Vẫn là anh Từ thông minh."
Sau khi Từ Đông Huy buông Lộ Trạch Thanh ra thì cậu nhanh chóng tự tìm một chút ngồi co lại, cậu ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, mặc dù như vậy nhưng ở một nơi như này, Lộ Trạch Thanh vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Anh, anh, anh, có điện thoại."
"Đây, tôi đã đem người đến." Từ Đông Huy cảnh giác nhìn bốn phía, không thấy có những người khác.
"Chụp bức ảnh gửi qua đây."
Từ Đông Huy mở loa, âm thanh vang lên giữa mảnh đất trống.
"Không phải mấy người quỵt nợ chứ?" Từ Đông Huy bất mãn nhăn mày, "Tôi còn chưa nhận được một khoản tiền nào đâu."
Hai người cò kè nửa ngày, Từ Đông Huy chụp một bức ảnh gửi qua.
"Mặt bị làm sao vậy?"
"Tự nó bị ngã, bị dính bùn." Từ Đông Huy nói dối, "Hiện tại còn đang trốn dưới xe, không cho người chạm vào."
"Rốt cuộc anh có đến hay không, trời tối gió rất lạnh."
Không biết qua bao lâu, có một vài người đến, đều đeo mặt nạ, Lộ Trạch Thanh vẫn ngồi ở đó, cậu biết mình sắp bị bán cho một đám người khác.
"Bịt mắt của nó lại."
Lộ Trạch Thanh bị Từ Đông Huy thô bạo bịt mắt lại, Lộ Trạch Thanh không nhìn thấy gì cả, cậu chỉ biết rúc người lại nhỏ hơn.
Có người đến gần cậu.
Nhéo cằm của cậu, bắt cậu ngẩng đầu.
Lộ Trạch Thanh sợ hãi nuốt nước bọt, qua một lúc lâu, một giọng nói quái dị vang lên.
"Không phải nó."
"Cái gì không phải, có phải là mấy người muốn quỵt nợ hay không?" Từ Đông Huy đi đến, "Sao lại không phải?"
"Tôi nói là không phải là nó."
Lộ Trạch Thanh không nhìn thấy gì cả, cậu chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân, tiếp theo là âm thanh Từ Đông Huy hét lên, "Đau đau đau, buông tôi ra."
"Người anh bắt từ nơi nào còn muốn lừa gạt tôi?"
"Không lừa anh, thật sự là nó. Người của tôi đã theo dõi mấy ngày, mỗi ngày tài xế nhà họ Thích đều đón nó."
"Tài xế nhà họ Thích?"
"Đúng đúng đúng, còn có bảo mẫu nhà bọn họ, còn có một lần là phu nhân nhà họ Thích tự mình đến đón."
Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy cằm bị niết rất đau, cảm nhận được hô hấp của đối phương dừng trên mặt cậu, hắn chịu đựng cảm giác muốn đá người ra.
Một lát sau, người nọ buông lỏng cậu ra.
"Thả người trở lại."
"Cái gì?" Từ Đông Huy khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn, "Tôi tốn rất nhiều công sức mới...."
"Đó là chuyện của anh, người tôi muốn không phải nó."
"Sao có thể, chắc chắn lúc này người nhà họ Thích đang tìm người, lúc này muốn trả về cũng không được." Từ Đông Huy không quan tâm mà chơi xấu. "Tôi mặc kệ, anh đưa tiền cho tôi trước, lần này chính là vô cùng mạo hiểm mới có thể bắt được."
"Đưa tiền? Người tôi muốn anh không bắt được mà còn muốn tôi đưa tiền?"
"Tôi chỉ cần Thích Nam, mấy người bắt sai người còn muốn ăn vạ tôi?"
"Nhóc tên là gì?"
Lộ Trạch Thanh không nói gì, người kia lại nói.
"Tôi biết nhóc là con nhà họ Thích, có lẽ bọn họ sẽ không đưa nhóc về đâu."
"Vì để tránh cảnh sát bắt được, có lẽ bọn họ sẽ vứt nhóc ở đây để sói cắn chết."
"Cũng có thể là ném nhóc xuống biển, để xác của nhóc chìm xuống đáy biển."
Đe dọa trẻ nhỏ làm cho anh ta vui sướng, anh ta cười ha ha hai tiếng, lại dùng giọng nói kỳ quái kia nói tiếp.
"Nhóc có biết như vậy có nghĩa là gì không? Chính là nhóc sẽ không được gặp lại cha mẹ, nhóc sẽ chết."
"Nhóc có muốn biết nhóc sai ở đâu không?"
"Nhóc sai ở chỗ đã đưa Thích Nam về nhà."
"Nếu không làm như vậy thì việc ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra."
"À, đúng rồi. Chờ đến khi nhóc chết thì cha mẹ nhóc sẽ quên nhóc, bọn họ chỉ biết đối tốt với Thích Nam, chỉ biết yêu thương duy nhất Thích Nam, mọi thứ đều sẽ cho Thích Nam, sau đó nhóc sẽ không có bất cứ cái gì cả."
"Thích Nam mới là vai chính, mà nhóc là một người không quan trọng, sẽ chết ở đêm nay."
"Thôi, nói mấy cái này nhóc cũng không hiểu, một đứa trẻ 5 tuổi thì có biết tử vong là cái gì? Nhưng mà làm sao bây giờ, tôi lại rất thích hù dọa người."
"Đi đây."
"Mấy người không thể đi, phải trả tiền cho tôi." Từ Đông Huy không buông tha.
Lộ Trạch Thanh bị che mắt, cái gì cũng nhìn không thấy, âm thanh cãi nhau làm cậu vô cùng đau đầu. Cậu không hiểu những người kia đang nói gì.
Chỉ nghe thấy những âm thanh ồn ào tra tấn lỗ tai cậu.
Lộ Trạch Thanh rất muốn về nhà.
Sao cha mẹ còn chưa tìm được cậu.
......
Đó là một vòng chửi rủa vĩnh viễn.
"Lộ Trạch Thanh, mày là cái đồ xui xẻo, nếu không phải vì mày thì bọn tao phải trốn đông trốn tây sao?"
"Gần đây không thấy được tin tức tìm người của nhà họ Thích, hình như cha mẹ của mày thật sự từ bỏ tìm mày."
"Đừng nghĩ đến chuyện liên lạc về nhà, ở yên trong phòng này, đừng có suy nghĩ trốn đi."
"Sợ cái gì, cái thôn lớn như vậy, chạy ra được khỏi nhà cũng khó."
"Trong thôn không có người trẻ tuổi, mấy người già cũng chỉ biết nói tiếng địa phương, nó làm sao hiểu bọn họ nói chuyện được."
"Bằng không để nó chết đi, chúng ta rời khỏi nơi này, tôi không chịu nổi sinh hoạt ở đây."
"Chẳng lẽ chờ con của tôi sinh ra cũng bị nhốt ở ngọn núi này? Chỉ bởi vì Lộ Trạch Thanh? Ông ném nó vào núi hay xuống biển không được à? Một hai cứ phải mang theo nó."
"Bà còn để ý đây là một mạng người không?"
"Liên hệ đòi tiền bên kia đi. Bọn họ cũng sợ bị liên lụy. Về sau lấy Lộ Trạch Thanh uy hiếp bọn họ, như vậy không phải là kiếm được một khoản lớn sau, hiện tại nó là cây rụng tiền của chúng ta."
"Về sau con của chúng ta đi học. mua nhà, kết hôn sinh con thì chúng ta đều có tiền. Nó vừa sinh ra chính là phú nhị đại, thật tốt."
"Chúng ta đối xử với nó tốt một chút? Hôm nay không đánh nó nữa, cây rụng tiền nên đưa lên bàn cơm, ha ha ha ha."
Ý thức của Lộ Trạch Thanh mơ hồ, một hồi chìm vào trong sông, bên tai không nghe thấy gì cả, há miệng thì liền bị nước làm sặc đến ho khan.
Cảm giác phổi cũng bị sặc nước, cậu không hô hấp được.
Giống như có xiềng xích cột lấy cậu.
Cậu dùng hết toàn lực mà giãy dụa, muốn thoát khỏi thứ trói tay cậu.
"Hô."
Lộ Trạch Thanh đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời không phân biệt rõ ở nơi nào, cậu còn chưa bình tĩnh, trong chăn giật giật, Lộ Trạch Thanh theo bản năng mà bóp chặt.
"Lộ Trạch Thanh, em muốn mưu sát bạn trai sao?"
Giọng nói quen thuộc làm Lộ Trạch Thanh thả lỏng, cậu thu hồi tay, "Xin, xin lỗi."
"Em......" Giọng nói Lộ Trạch Thanh có chút hoảng hốt, "Anh không sao chứ?"
Giang Tư Úc mở đèn lên.
Sắc mặt Lộ Trạch Thanh tái nhợt, tay cậu lạnh lẽo, "Gặp ác mộng?"
"Ừm." Lộ Trạch Thanh vội vã nhìn cổ Giang Tư Úc, "Vừa rồi em dùng sức sao? Xin lỗi, em...."
Đó là khi Lộ Trạch Thanh còn thiếu niên, chỉ là một vài cảnh tượng, cậu b.óp ch.ết người kia.
Sau khi tỉnh mộng, cậu còn ở trong căn phòng chật chội.
Không đáng.
Không đáng bởi vì một kẻ cặn bã mà chôn vùi cuộc sống của chính mình. Chờ cậu lớn hơn một chút, chờ cậu có thể hòa toàn độc lập, nhất định cậu sẽ thoát khỏi bọn họ.
Mỗi lần Lộ Trạch Thanh đều tự an ủi mình như vậy.
Đến tận sau này, dù cho cậu đã quên rất nhiều thứ thì cậu vẫn nhớ rõ là phải rời khỏi.
"Không có." Giang Tư Úc lôi kéo tay của Lộ Trạch Thanh, sưởi ấm cho cậu, "Em cũng chưa dùng sức, anh liền tỉnh."
Lộ Trạch Thanh không yên tâm mà nhìn nhìn, "Rất xin lỗi."
"Anh dọa đến em?" Giang Tư Úc chớp chớp mắt, nói đùa. "Tuy rằng anh lớn lên rất tuấn tú nhưng cũng không đến mức em ghen ghét làm cho anh chết chứ."
Lộ Trạch Thanh kéo kéo khóe miệng, không cười.
Giang Tư Úc sờ đầu của cậu, đem người ôm vào trong lòng ng.ực, "Ác mộng đều là giả, cứ cho là trước kia đã từng xảy ra thì cũng sẽ phải quên đi."
"Giống như vứt rác vậy, bỏ là bỏ."
Giang Tư Úc ôm mặt Lộ Trạch Thanh, cúi đầu hôn cậu, "Mấy hôm không gặp, em không nhớ anh thì thôi, cùng nằm một giường còn mơ thấy ác mộng nữa."
Thần sắc Lộ Trạch Thanh vẫn vậy. Giang Tư Úc dỗ dành cậu một lúc lâu.
Nhưng vài lần nhắm mắt lại nhanh chóng mở ra, Giang Tư Úc khẽ thở dài một cái.
"Có phải tại anh ở đây nên em không ngủ được không?"
"Không thì hôm nay em ngủ một mình?"
Đương nhiên là Giang Tư Úc không muốn chia giường ngủ, nhưng hắn sợ ban đêm Lộ Trạch Thanh tỉnh dậy sẽ bị dọa.
Cái này làm cho hắn có chút buồn bực, lại có chút đau lòng.
Giang Tư Úc vốn tưởng rằng Lộ Trạch Thanh có thể thản nhiên đối mặt với chuyện trong quá khứ, nhưng hóa ra mọi chuyện chỉ là đọng dưới đáy lòng, chờ một ngày sẽ bùng nổ.
Hắn muốn ở bên cạnh Lộ Trạch Thanh nhưng lại sợ chính mình sẽ làm Lộ Trạch Thanh càng thêm bất an.
Lộ Trạch Thanh không nói chuyện, Giang Tư Úc xốc chăn lên, nhìn là muốn xuống giường, rồi lại bị cậu túm chặt góc áo.
"Không cần."
Giang Tư Úc sửng sốt một chút, Lộ Trạch Thanh duỗi tay vòng lấy cổ Giang Tư Úc, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai hắn.
Lông mi đen dài giống như một con bướm đậu trên cánh hoa, nhẹ đến nỗi làm người mềm lòng.
"Không cần chia giường."
Lộ Trạch Thanh nói.
"Em muốn anh ôm em ngủ."
"Anh muốn lấy nước cho em." Giang Tư Úc không nhận được câu trả lời của Lộ Trạch Thanh nên đương nhiên sẽ không rời đi như vậy, hắn thấy cậu ra mồ hôi nên muốn lấy nước cho cậu.
"Không muốn uống nước."
"Được rồi, không uống."
Giang Tư Úc ôm lấy eo của cậu, kéo người vào trong chăn, "Anh ôm em ngủ."
Lộ Trạch Thanh nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay nhiễm lấy độ ấm của Giang Tư Úc.
"Bảo bối, muốn nghe chuyện trước khi ngủ không?"
"Chuyện ba con heo nhỏ xây nhà."
Mặt Lộ Trạch Thanh đỏ lên, mở to mắt.
Cậu lập tức nhớ đến....Khi còn nhỏ còn không biết chữ, cậu nhìn tranh vẽ rồi nói bậy bạ, xuyên tạc câu chuyện ban đầu, còn tự dỗ mình ngủ.
Nhưng...... có lẽ Giang Tư Úc biết nhiều hơn cậu.
"Ngày xưa có ba chú heo con, một con là Đại Hoa, một con là Tiểu Hoa."
Lộ Trạch Thanh: "?"
Giang Tư Úc còn thái quá hơn cậu, đến tên cũng sửa lại.
Giang Tư Úc giống như hiểu được ánh mắt dò hỏi của Lộ Trạch Thanh, hắn cười nói.
"Còn có một con là Thanh Thanh."
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Đừng nói nữa." Lộ Trạch Thanh đánh gãy hắn, "Ngủ, em không muốn nghe."
"Được."
Giang Tư Úc yên tĩnh một giây, hôn hôn lỗ tai Lộ Trạch Thanh.
"Ngủ ngon, Thanh Thanh."
Mong rằng mộng đẹp sẽ làm bạn với em.