• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Ba vị trợ lý thấy Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc, vẻ mặt của hai người đều tiều tụy, hai người đi từ trên cầu thang xuống dưới, cũng không biết hai người náo loạn cái gì mà không ai phản ứng ai.

"Anh Lộ, tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, nhìn Giang Tư Úc bên cạnh.

"Có người chính mình không ngủ được, còn không cho người khác ngủ."

Giang - có người - Tư Úc: "......"

"Kia, anh Úc...... Cũng không ngủ ngon?" Trợ lý nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Giang Tư Úc.

Tâm trạng Giang Tư Úc không tốt lắm, thấp giọng lên tiếng.

Ai theo ý người nấy một trước một sau đi xuống tầng, ngay cả người có phản ứng trì độn như Tiểu Trần cũng cảm thấy không khí trên bàn cơm của hai người không đúng lắm. Dù ngày thường trên bàn cơm không nói chuyện nhưng hai người vẫn có loại không khí của người yêu với nhau.

Hôm nay rõ ràng là giận nhau, đặc biệt còn là loại giận dỗi vô cùng trẻ con của học sinh tiểu học.

"Tiểu Lộ, cô ép cho cháu một ly nước ép nhé." Cô giúp việc nói, "Tiểu Giang có muốn không?"

"Có ạ, cảm ơn cô."

"Không cần ạ, cảm ơn cô."

Hai người đồng thời lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau, Lộ Trạch Thanh yên lặng rũ đầu, yên tĩnh ăn bánh trứng.

"Vậy cô lấy cho Tiểu Lộ một ly." Cô giúp việc cười, "Tiểu Giang không uống sao?"

Giang Tư Úc lắc đầu, ăn xong bữa sáng, trợ lý cầm theo nước ép cô giúp việc đã chuẩn bị cho Lộ Trạch Thanh, năm người xuất phát đến đoàn phim.

Ngồi trước gương hóa trang, Lộ Trạch Thanh gật gù ngủ gật vài lần. Đến khi giật mình tỉnh dậy nhìn bốn phía thì chuyên viên trang điểm đã hóa trang cho diễn viên khác.

Thấy còn chưa đến giờ quay, Lộ Trạch Thanh lại ngủ thêm một chút nữa.

Giang Tư Úc không buồn ngủ như Lộ Trạch Thanh, đêm qua hai người đều không ngủ, dù vậy thì Giang Tư Úc lại không có chút mệt mỏi nào. Hắn nhìn Lộ Trạch Thanh ngủ không được thoải mái thì đi qua kê lên gáy cậu một cái gối để cậu không bị gật gù.

Trợ lý ở một bên yên lặng nhìn, thật sự không nhịn được hỏi một câu, "Anh Úc, anh Lộ làm gì khiến anh không vui sao?"

Trong giới giải trí Giang Tư Úc cũng được coi là thân sĩ lễ phép, không dễ dàng tức giận, ngay cả đối diện với tài khoản marketing, Giang Tư Úc cũng chỉ xử theo phép công, sẽ không vì những cái này mà tức giận.

Cái này làm cho trợ lý thật sự quá tò mò, rốt cuộc Giang Tư Úc giận cái gì.

Giang Tư Úc lạnh mặt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, trợ lý cũng không e ngại, cậu ta biết Giang Tư Úc sẽ không xả giận vô cớ, có lẽ sẽ không trả lời, nhưng sẽ không bởi vì cậu ta hỏi nhiều một chút liền tức giận.

"Không có việc gì làm?"

Trợ lý hắc hắc cười một câu, "Này không phải là quan tâm cảm tình của anh và anh Lộ sao?"

Giang Tư Úc quay đầu đi, "Mua cho tôi một ly cà phê."

"Vâng." Trợ lý lên tiếng, tầm mắt chuyển hướng sang Lộ Trạch Thanh đang ngủ ngon lành. "Kia......"

"Em ấy không uống cà phê."

Trợ lý gật đầu, đang muốn rời đi, Giang Tư Úc lại gọi cậu ta lại, "Mua ly trà sữa, đường ba phần thêm Khoai Viên."

"Mới sáng sớm có lẽ tiệm trà sữa vẫn chưa mở cửa?"

Giang Tư Úc khựng người, "Vậy vừa lúc, đừng cho em ấy uống nữa."

Trợ lý: "......"

Này thật sự không phải là học sinh tiểu học cãi nhau sao?

Sau khi trợ lý rời đi, Giang Tư Úc lười biếng nằm trên ghế sô pha, hắn nhìn Lộ Trạch Thanh đang ngủ ngon, lại nghĩ đến lúc hai người dừng nói chuyện.

Lộ Trạch Thanh nghe không vào lời khuyên bảo của Giang Tư Úc, cậu bực bội mà trả lời hắn một câu.

"Người mà anh thích khẳng định không thích anh, nếu không thì sao anh phải đơn phương nhiều năm như vậy?"

Nhiệt độ của cơ thể con người là 37,2 độ nhưng tại sao lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy!?

Vì thế Giang Tư Úc cũng bị lây nhiễm sự tức giận, hắn đáp một câu.

"Em cảm thấy người phù hợp là được nhưng khẳng định người đó cũng không muốn yêu đương với em."

Sau đó, hắn đã bị Lộ Trạch Thanh đá xuống giường.

Người hùng biện trước là Lộ Trạch Thanh, động thủ trước cũng là Lộ Trạch Thanh, hắn để Lộ Trạch Thanh đến dỗ hắn thì có gì là sai?

Giang Tư Úc đúng lý hợp tình mà suy nghĩ, chuyện này chính là Lộ Trạch Thanh không đúng, phải xin lỗi cũng là Lộ Trạch Thanh mở miệng trước.

Hắn véo khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh cho hả giận, nhưng còn chưa kịp thu tay thì Giang Tư Úc đã đối diện với cặp mắt đang buồn ngủ kia.

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh bỗng chốc ngồi thẳng thân người, tầm mắt cậu dừng trên ngón tay vượt rào của Giang Tư Úc, lại khó có thể tin mà nhìn về phía hắn.

Quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy, chỉ bởi vì tối hôm qua cậu nói vài câu mà hôm nay Giang Tư Úc muốn nhân lúc cậu ngủ mà đánh cậu?

"Không phải như em nghĩ đâu." Giang Tư Úc đột nhiên rút tay về.

"Tôi nghĩ như thế nào?" Lộ Trạch Thanh xụ mặt, "Tôi xem anh là bạn bè vậy mà anh lại muốn đánh tôi?"

Giang Tư Úc: "............"

Đây là mạch não gì, hắn thoạt nhìn có khuynh hướng bạo lực gia đình sao?

"Anh Úc, cà phê đây."

Giang Tư Úc nhéo nhéo giữa mày, đau đầu giải thích.

"Tôi không có muốn đánh người." Chỉ là véo một cái.

Lộ Trạch Thanh không tin, cậu nói có sách mách có chứng.

"Ngày hôm qua tôi đá anh xuống giường nên chắc chắn trong lòng của anh mang thù."

Tiếng nói vừa dứt, chuyên viên trang điểm và vài diễn viên vốn chú ý đến hai người đồng loạt nhìn hai người họ.

Trong lòng chỉ còn hai chữ 'trời đất'.

Đây là chuyện bọn họ có thể nghe miễn phí sao!?

Phòng hóa trang lập tức rơi vào yên lặng.

Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh mới vừa tỉnh ngủ, cả đầu không tỉnh táo mà lại còn nhìn thấy Giang Tư Úc đang lén lút, lúc này cậu mới buột miệng nói ra. Hiện tại Lộ Trạch Thanh mới nhận ra chỗ này là chỗ nào.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu yên lặng nhìn quanh một vòng, nhân viên công tác như đang bị bấm nút tạm dừng bắt đầu vội vã tìm việc làm, bộ dáng không nghe thấy cái gì cả.

Cuối cùng nhận ra vừa rồi mình mới nói cái gì, hai tai của Lộ Trạch Thanh bắt đầu đỏ lên.

"Không phải như mọi người nghĩ đâu."

Những người khác không dám nói gì, hận không thể lập tức ẩn thân, ba vị trợ lý mạnh mẽ gật đầu, bày ra biểu tình 'Không cần giải thích, chúng tôi đều hiểu'.

"Còn không phải là ngủ chung cùng một cái giường sao, rất bình thường."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi và Tiểu Trần cũng ngủ cùng một cái giường mà."

"Chúng tôi tuyệt đối không có nghĩ nhiều."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Đến tận khi đạo diễn Chân xuất hiện thì Lộ Trạch Thanh mới được kéo ra khỏi bầu không khí kì dị này.

Buổi sáng chỉ quay hai cảnh nhưng bởi vì còn phải quay bổ sung vài cảnh nên Lộ Trạch Thanh không quay về biệt thự ăn cơm, cậu chỉ để trợ lý chuyển lời cho Giang Tư Úc, để hắn đi về trước.

"Anh Lộ, đạo diễn bảo tôi đến hóa trang vết thương cho cậu."

"Được."

Lộ Trạch Thanh buông điện thoại, chuyên viên trang điểm vẽ lên một vài vết trầy da lên xương gò má của Lộ Trạch Thanh. Sau khi làm xong, cô đứng ra xa nhìn lại một chút.

"Hình như là chưa đủ nghiêm trọng."

Lộ Trạch Thanh ngồi ở trên ghế, chờ chuyên viên trang điểm lại đến bổ sung lớp trang điểm vài lần, "Ổn rồi đó."

Ngoại trừ vết trầy trên gò má thì còn có vết thâm tím trên khóe miệng.

Lộ Trạch Thanh nhìn vào gương, miệng vết thương nhìn rất thật, xương gò má nhìn như còn có vết máu. Sau khi hóa trang xong, nhân viên trang phục lại đến giúp Lộ Trạch Thanh sửa lại trang phục, dùng kéo cắt đi một vài chỗ.

Nhân viên trang phục dùng sức để xé, tạo ra dấu vết tranh chấp, vài sợi tóc rũ xuống từ thái dương của Lộ Trạch Thanh, nhìn cậu có vài phần chật vật, còn có chút đáng thương.

Đạo diễn Chân vừa lòng gật đầu, "Tiểu Lộ dựa vào núi giả ở đây, tí nữa máy quay sẽ quay từ trên xuống dưới."

"Được."

Lộ Trạch Thanh bò lên trên núi giả, làm ra tư thế khó khăn leo lên.

Chỉ là quay bù cảnh quay lúc trước chưa tốt, quan trọng là khuôn mặt cùng với thần thái. Đạo diễn Chân vô cùng hài lòng với khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh, dù màn hình có bị mất màu thì vẻ đẹp này cũng không thể nào che giấu được.

Sau khi quay xong cảnh này thì cần quay bổ sung thêm một cảnh ngã xuống từ trên núi giả nữa.

Dưới núi giả đã được đặt sẵn đệm mềm, tất cả phòng hộ đều làm tốt, Lộ Trạch Thanh vững vàng mà ngã lên tấm đệm.

"Được rồi."

"Trạch Thanh vất vả rồi."

Lộ Trạch Thanh đứng dậy, trợ lý đem khăn ướt lại đây.

"Tiểu Lộ, hôm nay không về nhà ăn trưa không?"

Nhạc Cảnh ăn xong cơm trưa, từ nhà xe đi xuống liền thấy Lộ Trạch Thanh ngồi ở trên ghế.

"Không có. Tôi bảo trợ lý đem cơm cho tôi."

"Vậy à, vậy thì lát nữa lên xe của tôi mà ăn, tôi mở điều hòa, sẽ không nóng đâu."

"Được, cảm ơn anh Nhạc."

"Khách khí cái gì, không phải là tôi còn đến cọ cơm nhà cậu sao. Thầy Giang không ở cùng với cậu sao?"

Lộ Trạch Thanh trầm mặc, hai người bọn họ còn đang giận nhau đây. Nghỉ ngơi giữa giờ buổi sáng hay sau khi quay xong, hai người không nói với nhau câu nào cả.

"Anh Nhạc, anh từng yêu đương chưa?"

Nhạc Cảnh không nghĩ tới Lộ Trạch Thanh sẽ hỏi anh ta vấn đề này, Cảnh Nhạc cũng không phải kiêng dè, chỉ là cảm thấy Lộ Trạch Thanh sẽ không hỏi anh ta mấy chuyện như thế này.

"Đã từng, như thế nào? Trạch Thanh của chúng ta cũng tò mò sao?"

Lộ Trạch Thanh nói, "Có chút tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Anh Nhạc yêu đương là đối phương theo đuổi anh hay là anh chủ động theo đuổi?"

Nhạc Cảnh cười một cái, "Đương nhiên là tôi chủ động, làm gì có đạo lý để phụ nữ theo đuổi."

"Có thể nói rõ một chút không?" Lộ Trạch Thanh tỏ vẻ tràn ngập tò mò.

"Được nha."

"Bạn gái cũ của tôi là người ngoài giới, quen biết khi bạn bè tụ tập với nhau. Sau vài lần tiếp xúc, tôi phát hiện cô ấy hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ của tôi. Sau đó thì tôi liền chủ động theo đuổi cô ấy, đại khái là mất một hai tháng, cô ấy chấp nhận thử với tôi."

Lộ Trạch Thanh mau chóng bắt được trọng điểm.

"Cho nên, bạn gái ban đầu của anh Nhạc cũng không thích......"

"Đúng vậy." Nhạc Cảnh nhắc tới bạn gái cũ thì mặt mày đều trở nên nhu hòa.

"Cô ấy là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là mối tình đầu của tôi. Có lẽ là bị tôi chọc phiền nên cô ấy mới đồng ý với tôi, cũng có thể là do tôi chủ động nên cô ấy nguyện ý cho tôi một cơ hội."

Lộ Trạch Thanh rất muốn thỉnh giáo một chút, muốn chủ động như thế nào.

"Rất đơn giản." Nhạc Cảnh nói, "Xuất hiện trước mặt cô ấy nhiều một chút, tạo ra vài lần gặp mặt ngẫu nhiên, tiếp xúc với cô ấy ở trong phạm vi mà cô ấy cho phép, thăm dò sự yêu thích của cô ấy, tặng quà,.. thật ra chỉ cần cậu hẹn mà cô ấy chịu đi thì liền tính là cô ấy không thích cậu nhưng ít nhất vẫn nguyện ý ở chung cùng cậu"

"Chỉ cần cô ấy không bài xích cậu tiếp cận, còn lại chính là vấn đề thời gian."

Lộ Trạch Thanh ngây thơ mờ mịt, cậu và Giang Tư Úc cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần phải tạo ra sự gặp mặt ngẫu nhiên. Giang Tư Úc cũng rất nguyện ý làm bạn với cùng với cậu...... đi?

Cậu bỗng nhiên không dám chắc chắn, bởi vì tối hôm qua cậu mới chọc giận Giang Tư Úc.

Tính tình Giang Tư Úc rất tốt, phần lớn thời gian Lộ Trạch Thanh đều là bên được dỗ dành. Còn phải dỗ người khác... Lộ Trạch Thanh không biết rõ lắm, tuy nhiên cậu có thể học.

"Anh Nhạc hẳn là rất biết dỗ người đi?"

Nhạc Cảnh tự hào gật đầu, "Đương nhiên, mỗi lần bạn gái cũ của tôi tức giận, tôi đều có thể ở trong thời gian ngắn nhất mà làm cô ấy nguôi giận. Nhưng tính tình của cô ấy rất tốt, cũng không phải là thật sự tức giận, chỉ là muốn được dỗ dành."

Lộ Trạch Thanh ăn một ngụm cơm chó, sau khi nuốt xuống thì hỏi tiếp.

"Vậy anh Nhạc dỗ dành bạn gái như thế nào? Liệu có lúc nào sinh ra bất động quan điểm không?"

"Đương nhiên là có, hai người quá hợp nhau sẽ không thể nào bên cạnh nhau vĩnh viễn được."

"Vậy lúc đó phải làm sao?"

"Xem tình huống. Có đôi khi tôi nguyện ý vì cô ấy nhượng bộ, mà cô ấy cũng nguyện ý vì tôi nhượng bộ."

"Đương nhiên cậu cũng có thể kiên trì ý nghĩ của chính mình, nhưng nhất định...... Không thể phủ quyết ý nghĩ của đối phương. Không có ai là tuyệt đối chính xác. Hầu hết thời điểm, lập trường bất đồng có thể là do góc độ nhìn vấn đề hay những nguyên nhân khác làm cho xuất hiện sự khác nhau như vậy."

Lộ Trạch Thanh cảm giác rất có đạo lý, cậu đem lời Nhạc Cảnh nói ghi tạc trong lòng.

Cậu xác thật không nên có ý đồ thay đổi quan niệm yêu đương của Giang Tư Úc. Giang Tư Úc muốn yêu đương với người hắn thích là không sai, bởi vì Lộ Trạch Thanh muốn yêu đương với hắn cũng bởi vì thích.

Mấu chốt dẫn tới ý kiến của hai người không đồng nhất ở chỗ: cậu muốn yêu đương với Giang Tư Úc, người không thích cậu. 

"Vậy nếu không phân đúng sai thì còn cần xin lỗi sao?"

"Không cần. Nhưng nếu bởi vì sự khác nhau trong quan điểm mà dẫn đến 'tranh chấp quá gắt gao' thì.... Đó là yêu cầu phải làm."

"Cậu phải biết rằng xin lỗi không phải bởi vì giữa hai người có chỗ khác nhau, mà là hai người không cần thiết phải cãi nhau. Chỉ cần cãi nhau gây ra 'tổn thương' thì mối quan hệ đó sẽ bắt đầu rạn nứt mà cậu cũng không biết được."

Lộ Trạch Thanh suy nghĩ một chút, quả thật là cậu không nên nói như vậy với Giang Tư Úc, còn, còn gây tổn thương cho người khác.

"Đương nhiên, mấy cái tôi nói chỉ thích hợp với các cặp đôi đã yêu nhau."

Lộ Trạch Thanh ngốc một cái chớp mắt, "Chỉ thích hợp sau khi đã yêu nhau?"

"Đúng vậy." Nhạc Cảnh giải thích. "Cậu nghĩ thử, trong lúc tôi theo đuổi cô ấy mà còn xảy ra việc bất đồng quan điểm, cô ấy không bảo tôi 'cút' đi là đã rất lịch sự rồi."

Thấy Lộ Trạch Thanh không hiểu được, Cảnh Nhạc lại thay cách giải thích.

"Nếu có người theo đuổi cậu, mỗi ngày đều tặng hoa cho cậu nhưng cậu lại dị ứng với hoa. Cậu nói với người đó cậu không thích hoa, nhưng đối phương vẫn khăng khăng tặng hoa cho cậu, còn cảm thấy cậu không hiểu lãng mạn."

Lộ Trạch Thanh thử nghĩ một chút, kia xác thật nói câu 'cút' còn tính là ôn nhu.

"Nhưng nếu hai người các cậu đang yêu đương, cậu dị ứng với hoa mà đối phương lại thích lãng mạn thì cậu có thể chủ động đổi phương thức tạo sự lãng mạn cho đối phương."

Lộ Trạch Thanh đã hiểu một chút.

Thân phận khác nhau.

"Vậy nếu ở thời điểm theo đuổi lại xảy ra mâu thuẫn thì phải làm sao?"

"Đi dỗ người ta." Nhạc Cảnh tỏ vẻ kinh nghiệm phong phú, "Là cậu đang theo đuổi người ta, vậy thì cậu phải là người chủ động đi dỗ dành, cậu còn chờ người ta đến xin lỗi cậu? Như vậy là điên rồi."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Trò chuyện vài câu cùng Nhạc Cảnh khiến Lộ Trạch Thanh cảm thấy bế tắc đã được giải quyết.

Là cậu.

Người theo đuổi chính là cậu.

Chẳng lẽ cậu còn chờ Giang Tư Úc tới dỗ cậu sao?

Vậy nếu liên tục giận dỗi thì cậu còn theo đuổi người như thế nào nữa?

"Cảm ơn anh Nhạc." Tâm trạng của Lộ Trạch Thanh tốt hơn, chờ buổi chiều Giang Tư Úc đến phim trường thì cậu sẽ chủ động đi dỗ Giang Tư Úc.

"Anh Lộ, anh chờ lâu rồi đi." Trợ lý che ô đi đến, "Cơm đến rồi, em đưa anh đi..."

"Tiểu Trần, cậu lấy cơm đến đây đi. Tôi để Trạch Thanh ngồi ăn trong nhà xe của tôi, ăn xong còn có thể nghỉ ngơi."

"Chính là......" Trợ lý lộ vẻ khó xử, "Anh Úc bảo tôi dẫn anh Lộ đi qua kia ăn."

"Như vậy thì thôi, tôi không quấy rầy ngọt ngào của mấy cậu nữa."

"Thầy Giang bảo cậu tới?" Lộ Trạch Thanh có chút kinh ngạc, vừa rồi cậu còn thấy Giang Tư Úc rời đi.

"Đúng vậy." Trợ lý nói, "Anh Úc cũng chưa ăn, anh ấy chờ anh cùng nhau."

"Vậy đi thôi."

Ngữ khí của Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng, bước chân cũng có chút nhanh hơn, rõ ràng chỉ là không gặp nhau nửa tiếng nhưng cậu đã có chút nhớ Giang Tư Úc.

Nhớ đến Giang Tư Úc không cãi nhau với cậu.

Vào nhà xe, bàn ăn đã dọn xong.

Giang Tư Úc đã mở hết hộp giữ nhiệt, vị trí trống đối diện hắn đặt một ly...... trà sữa Khoai Viên.

Nhìn thấy cậu tiến vào, ánh mắt Giang Tư Úc hơi dừng lại, hắn lấy ra ống hút thay Lộ Trạch Thanh c.ắm vào, "Ít đá, đường ba phần. Uống một ngụm?"

Trái tim Lộ Trạch Thanh đập có chút nhanh.

Giang Tư Úc là tới ngừng chiến? Vẫn là tới giải hòa?

"Thầy Giang."

Thấy cậu nguyện ý trả lời với mình, Giang Tư Úc nhẹ nhàng thở ra.

"Thanh Thanh, lại đây ăn cơm."

"Ừm."

Lộ Trạch Thanh hút một ngụm trà sữa, cảm giác lạnh lạnh làm cho cậu giải nhiệt, đường ba phần không quá ngọt nhưng Lộ Trạch Thanh lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt.

Lộ Trạch Thanh ngồi đối diện Giang Tư Úc, cậu còn không có bắt đầu thì Giang Tư Úc đã thay cậu lấy xong canh và cơm, "Ngày hôm qua...... Là tôi không tốt. Em đừng nóng giận, chỉ là tôi......"

"Tôi biết."

Lộ Trạch Thanh còn nhớ rõ Nhạc Cảnh nói gì, cậu cướp lời. "Là tôi nói chuyện quá mức, tôi cũng không có ý kia."

Lộ Trạch Thanh gắp đồ ăn cho Giang Tư Úc.

"Cảm ơn trà sữa của thầy Giang."

"Tuy nhiên tôi cũng muốn xin lỗi thầy Giang, tối hôm qua tôi không nên nói như vậy."

"Người anh thích chưa chắc đã muốn yêu đương cùng với anh."

Lời này là có chút...... Đả thương người.

"Người mà em cảm thấy phù hợp khẳng định cũng không muốn yêu đương với em."

"Ngày hôm qua tôi cũng đã nói quá mức. Xin lỗi!" Giang Tư Úc nghiêm túc nói.

"Đó không phải là lời nói thật lòng, em tốt như vậy, người thích em chắc chắn có rất nhiều."

"Tôi biết, là tôi bắt đầu trước." Lộ Trạch Thanh gật đầu, cũng an ủi Giang Tư Úc một câu.

"Thầy Giang cũng rất tốt, người thích anh cũng có rất nhiều. Cứ cho là người anh thích không thích anh thì cũng sẽ còn có những người khác muốn yêu đương với anh."

Ý cười trên khóe môi đột nhiên đọng lại - Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh không cảm thấy có vấn đề, tiếp tục nói.

"Tuy rằng người đó không thích thầy Giang, nhưng thầy Giang đáng giá gặp được người càng tốt hơn. Một ngày nào đó, anh sẽ gặp được người so với người đó càng......"

"Được rồi, em đừng nói chuyện nữa."

Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh vô tội, cậu mờ mịt nhìn Giang Tư Úc.

"Tôi chỉ là tùy tiện nói, chưa nói người đó nhất định không thích thầy Giang. Chỉ là người đó......" Nhìn thần sắc Giang Tư Úc không tốt lắm, Lộ Trạch Thanh muốn sửa chữa lại nhưng không bịa được ra.

"...... Khả năng thật sự không thích thầy Giang."

Giang Tư Úc: "......"

"Nếu là thích anh thì sẽ không để anh yêu đơn phương nhiều năm như vậy."

Lộ Trạch Thanh tiếp tục cạy góc tường, hoàn toàn đã quên Nhạc Cảnh bày chiêu cho cậu.

"Cái kia, anh không tính là yêu thầm, tất cả mọi người đều biết anh thích người đó, vậy thì sao người đó lại không biết được, người đó chỉ là đang đùa giỡn với anh. Nếu không phải đùa giỡn thì chính là không thích anh, anh tự chọn một cái đi."

Giang Tư Úc: "......"

"Thầy Giang, nếu không anh đổi người thích đi."

Giang Tư Úc chỉ cảm thấy thái dương nhảy thịch thịch , hắn cầm lấy trà sữa đưa đến bên miệng Lộ Trạch Thanh, "Cầu xin em, đừng nói chuyện nữa."

Lộ Trạch Thanh ủy khuất nhìn hắn một cái, cậu nói chính là lời nói thật mà, tại sao Giang Tư Úc lại không tin?

Hơn nữa cậu còn chưa từng gặp người đó.

Giang Tư Úc che chở người đó như vậy.

"Thầy Giang." Lộ Trạch Thanh nuốt xuống trà sữa, mới vừa há miệng đã bị Giang Tư Úc đánh gãy.

"Thầy Lộ, chúng ta yên tĩnh mà ăn một bữa cơm đi."

Lộ Trạch Thanh muốn nói lại thôi, Giang Tư Úc thích người đó lâu như vậy, xác thật trong một chốc lát không thể dễ dàng quên được.

Cậu cần phải càng chủ động một ít.

"Ngày hôm qua đá anh xuống giường là tôi không đúng."

Giang Tư Úc cảm thấy ngoài ý muốn khi Lộ Trạch Thanh giác ngộ cao như vậy, hắn còn không kịp nói chuyện thì đã bị câu tiếp theo của Lộ Trạch Thanh làm cho kinh sợ.

"Nếu không, đêm nay tôi để anh đá lại? Anh đến phòng của tôi hay là tôi đến phòng của anh?"

"Khụ khụ khụ......"

Giang Tư Úc ho đến đỏ bừng khuôn mặt, Lộ Trạch Thanh thì đầy hứng thú.

"Nếu không, tôi đến phòng ngủ của anh đi."

"Không phải là hôm qua anh mất ngủ sao?"

"Tôi có thể kể chuyện trước khi ngủ cho anh nghe."

Giang Tư Úc: "......" Xác định không phải là kể chuyện để mất ngủ sao?

____________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu quá trình quyến rũ lẫn nhau của cặp đôi nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK