• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A a a, là Lộ Trạch Thanh!"

Kiều An Nhiên kích động đứng lên, "Quá tuyệt, quá tuyệt."

"Làm sao mà cái gì cậu ấy cũng làm được vậy, tôi cũng không biết rằng cậu ấy biết múa."

Trần Minh Phỉ cũng khó khăn hoàn hồn, thấy Kiều An Nhiên kích động đến nỗi từ ngữ hỗn loạn, cười nói, "Trách không được buổi tối chúng ta không gặp Trạch Thanh, hóa ra là có cầm sư làm bạn."

Nhờ Trần Minh Phỉ nhắc nhở mà mọi người mới đem lực chú ý đến cầm sư.

"Từ cổ hồng lam xuất CP, vẫn là tổ chương trình biết chơi."

Lộ Trạch Thanh đứng trên sân khấu, bên cạnh là cầm sư, đứng chào kết thúc. Dù bài múa nhẹ nhàng nhưng vẫn có vài động tác yêu cầu cao, cần có lực eo nên hô hấp của Lộ Trạch Thanh vẫn có chút loạn.

"A a a a a, còn muốn xem nữa!!!"

Không biết ai gào to một tiếng, mọi người ở bên dưới cũng cùng hô to.

Lộ Trạch Thanh vốn nghĩ cầm sư sẽ gỡ mặt nạ xuống khi chào kết thúc, nhưng đến khi bọn họ chào xong, mặt nạ vẫn yên lặng ở trên mặt.

Xem ra là không có ý muốn tháo ra.

"Thầy Lộ, cậu muốn tháo trang sức chưa?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Trợ lý của chuyên viên trang điểm cười nói.

"Việc tháo trang sức này khá tốn thời gian, khoảng vài phút nữa liền có pháo hoa, không bằng thầy Lộ đi xem pháo hoa trước, dù sao cũng khó mà đến được một lần, về rồi tháo sau cũng được."

"Được, cảm ơn."

Lộ Trạch Thanh quay đầu nhìn về phía cộng sự hiện tại của mình, trong con ngươi chính là bóng dáng của cầm sư, đôi môi diễm lệ tạo thành một độ cong nhẹ.

"Muốn đi cùng nhau không?"

"Được."

"Một ngày các anh làm việc mấy giờ, có cần phải chờ du khách về hết mới có thể kết thúc công việc không?" Lộ Trạch Thanh đem Giang Tư Úc trở thành nhân viên công tác.

Nghe như vậy cầm sư cười nhẹ một tiếng.

Lộ Trạch Thanh không thể hiểu được, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

"NPC các anh có phải giống như nhân viên mặc quần áo thú bông ở công viên, không được cho du khách biết mặt không?"

Cầm sư trầm mặc một chút, "Không phải."

Lộ Trạch Thanh còn muốn nói tiếp cái gì, liền nghe thấy 'phanh' một tiếng.

Trên trời bỗng nhiên xuất hiện một pháo hoa màu lam.

"Bắt đầu rồi."

Lộ Trạch Thanh không hỏi lại nữa, hai người ăn ý đi ra ngoài, bên kia bờ, các du khách cũng ngửa đầu nhìn ngắm pháo hoa.

Tỏa sáng chói mắt.

Trong đôi mắt đen của Lộ Trạch Thanh lấp lánh pháo hoa, đứng nhìn màn pháo hoa long trọng này, Lộ Trạch Thanh có cảm giác như toàn thế giới đều được chiếu sáng.

Phần còn lại của pháo hoa rơi xuống ẩn trong màn đêm, lại giống như rơi vào lòng Lộ Trạch Thanh, tạo nên từng tầng gợn sóng, cậu nghiêng người nhìn về phía cầm sư, lại phát hiện cầm sư cũng đang nhìn về phía cậu.

Trên mặt của hắn vẫn đeo mặt nạ nhưng lúc này Lộ Trạch Thanh có thể nhìn thấy rất rõ ràng cặp mắt kia.

Một đôi mắt thật xinh đẹp, Lộ Trạch Thanh đã nhìn thấy ở đâu đó, đôi mắt đó lúc này đang chăm chú ôn nhu nhìn vào cậu.

Khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh khẽ nhúc nhích, cậu dời tầm mắt, bên tai giống như có một tiếng cười rất nhẹ, đôi tai của Lộ Trạch Thanh hơi hơi nóng lên.

Nhìn lại về phía bầu trời lộng lẫy, pháo hoa vẫn vô cùng lóa mắt, nhưng những gợn sóng trong lòng lại không động vì pháo hoa.

Đến khi bắn xong pháo hoa, Lộ Trạch Thanh mới thoát ra khỏi bầu không khí kỳ lạ kia.

"Tôi đi tháo trang sức."

Lộ Trạch Thanh để lại một câu rồi xoay người đi.

Vốn nghĩ rằng trên đường trở về sẽ không gặp lại cầm sư nhưng cậu lại không thể đoán được rằng sau khi đi ra, cậu lại thấy cầm sư chờ ở cửa, hắn đã thay đi bộ Hán phục lóa mắt kia.

Áo sơ mi đơn giản được mặc lên người, hắn đưa lưng về phía Lộ Trạch Thanh, bóng dáng thon dài thẳng đứng, thân cao chân dài, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra khí chất lạnh lùng khó gần.

Nhưng, bóng dáng này có chút quen thuộc.

Nghe được tiếng bước chân đằng sau, cầm sư quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Lộ Trạch Thanh ngơ ngẩn.

Như thế nào lại là Giang Tư Úc!

Hắn là một ảnh đế nhàn rỗi đến thế sao?

Làm NPC ở cuộc liên hoan?

Lộ Trạch Thanh nhất thời không lên tiếng, một phút rung động lúc bắn pháo hoa kia, giờ đã cùng tro tàn của pháo hoa chôn th.ân dưới đáy hồ.

"Tôi không có cố ý lừa cậu." Giang Tư Úc sợ Lộ Trạch Thanh lại hiểu lầm hắn, "Tôi không nghĩ tới..... cậu không nhận ra tôi."

Ban đầu Giang Tư Úc định trêu Lộ Trạch Thanh, kết quả hắn phát hiện Lộ Trạch Thanh không nhận ra hắn là ai. Suốt một buổi chiều, những nhân viên biểu diễn khác và Lộ Trạch Thanh đều có thể nói được mấy câu, còn nói chuyện rất vui vẻ.

Trừ hắn, cộng sự bị bỏ sang một bên.

Hắn chờ Lộ Trạch Thanh phát hiện, liền chờ đến tận lúc kết thúc, Lộ Trạch Thanh vẫn không nhận ra.

Tuy là lúc này Lộ Trạch Thanh cũng không biết nói gì, nhưng nếu cậu biết cầm sư là Giang Tư Úc thì dù có thế nào cậu cũng không cùng hắn xem pháo hoa.

Đã biết rằng Giang Tư Úc muốn 'quy tắc' cậu, Lộ Trạch Thanh đương nhiên không muốn ở chung với Giang Tư Úc.

Nhưng nếu Giang Tư Úc muốn 'quy tắc' cậu thì cũng không cần cố ý đến cuộc liên hoan giả làm NPC. Trần Minh Phỉ vẫn có chút đúng, khổng tước ngoại trừ tìm phối ngẫu thì vẫn rất thanh cao ngạo khí.

Chẳng lẽ cậu hiểu lầm?

"Thầy Giang đánh đàn rất khá." Lộ Trạch Thanh quyết định tạm thời nhảy qua vấn đề này.

Giang Tư Úc cong môi hỏi lại.

"Không hỏi vì sao tôi lại học sao?"

Lần này đến lượt Lộ Trạch Thanh ngơ ngẩn, Giang Tư Úc cố ý nhắc đến là muốn cậu hỏi hắn sao.

"Vì cái gì?" Cậu phối hợp hỏi một câu.

"Không có gì."

Lộ Trạch Thanh:"......"

Rõ ràng là Giang Tư Úc khơi mào đề tài, hiện tại lại bày ra bộ dạng không có hứng thú. Hoa khổng tước* không chỉ xòe đuôi khắp nơi mà cảm xúc còn thay đổi rất nhanh chóng.

(*hoa trong 'đào hoa')

"Cậu cũng không có hứng thú." Giọng điệu Giang Tư Úc nhàn nhạt.

"Hả?"

Nhất thời Lộ Trạch Thanh không phản ứng lại, chờ đến khi Giang Tư Úc bắt đầu sải bước cậu mới hiểu ra.

Bởi vì cậu không có hứng thú nên không muốn nói?

Nghĩ như vậy lại có chút tự mình đa tình.

"Vất vả cho thầy Giang phải luyện tập cùng tôi cả buổi rồi."

"Không cần khách khí." Giang Tư Úc chủ động giải thích.

"Người đại diện chọn giúp tôi hai cái kịch bản khá hay, vì vẫn còn do dự, trùng hợp một trong hai kịch bản là cổ trang nên tôi đến đây để trải nghiệm bầu không khí rồi lại lựa chọn."

Hóa ra là vậy.

"Vậy tổ chương trình có biết cầm sư là thầy Giang không?"

Giang Tư Úc không trả lời, lại nói tiếp.

"Ở đây cũng có một cầm sư, lúc tôi đến, người phụ trách đã cho người kia nghỉ hai ngày. Vừa lúc nghe nói có chương trình cần quay nên tôi liền đồng ý."

"Vâng. Vậy thầy Giang đã quyết định chọn kịch bản nào rồi sao?"

"Đúng vậy."

Lộ Trạch Thanh lại không hỏi tiếp, hai người giống như lúc trước ngồi thuyền trở về. Đến giữa hồ, thuyền hơi đong đưa, cơ thể Lộ Trạch Thanh nghiêng ngả một chút, Giang Tư Úc liền đỡ cậu.

Chỉ là rất nhanh lại buông tay.

Lộ Trạch Thanh nói cảm ơn, bỗng nhiên bị một sợi dây màu đỏ ở cổ tay của Giang Tư Úc hấp dẫn.

"Đẹp không?" Tiếng nói trầm thấp của Giang Tư Úc như giấu ở trong bóng đêm.

Sợi dây được đan bện thủ công, màu sắc không còn tươi đẹp nữa, có lẽ đã đeo rất lâu nên có chút phai màu.

Đến học sinh tiểu học cũng không chơi thứ này, Lộ Trạch Thanh chỉ có thể trái lương tâm mà khen một câu.

"Đẹp."

"Là một người bạn nhỏ đưa cho." Giang Tư Úc hình như không muốn kết thúc đề tài này, nếu nghe kĩ còn có chút khoe khoang.

Người bạn nhỏ?

Trọng điểm của Lộ Trạch Thanh lại lệch, cậu kinh ngạc vì hoa khổng tước còn nhớ rõ tình bạn cũ.

Cậu cùng Giang Tư Úc không thân nhưng mỗi lần gặp mặt, dù có ăn mặc như thế nào thì Giang Tư Úc cũng không che giấu được một thân khí chất tự phụ.

Cũng không phải là vấn đề về giá cả, mà là Giang Tư Úc rất để ý hình tượng bên ngoài.

Hắn không khoe ra một cách rõ ràng, khoe nhưng cũng điệu thấp, khiêm nhường, nếu nhìn qua thì giống như ăn mặc tùy ý, nhưng nếu nhìn lại một cách cẩn thận thì đều đã được phối hợp một cách nghiêm túc.

Dùng đồng hồ, vòng tay cũng không có vấn đề gì, hoặc không mang cái gì cũng tốt hơn sợi dây đỏ này, đặc biệt giống loại mua một hai đồng ở ven đường này.

Cũng không biết đã đeo bao lâu.

Như là biết suy nghĩ của cậu, Giang Tư Úc nhẹ nhàng nói.

"Đeo bốn năm."

Không nghĩ đến Giang Tư Úc sẽ chủ động nói ra, suy nghĩ của Lộ Trạch Thanh cũng đi theo, theo bản năng hỏi một câu.

"Vẫn luôn muốn đeo mãi sao?"

"Ừm." Tầm mắt của Giang Tư Úc chuyển sang mặt hồ, lông mi dày che đi đôi mắt đầy ôn nhu. "Nếu đổi thì cậu ấy sẽ không vui."

Giọng nói của hắn rất nhỏ, gió thổi liền tan, thậm chí Lộ Trạch Thanh cũng không biết vừa rồi Giang Tư Úc có nói không.

"Cái gì?"

"Không có gì."

Giang Tư Úc cong môi cười cười, lại một lần nữa ngước mắt lên, trong đáy mắt là ánh sáng từ ngọn đèn dầu, thân ảnh của Lộ Trạch Thanh cũng ở bên trong.

"Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói với cậu một câu." Giang Tư Úc nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lộ Trạch Thanh.

"Tôi rất vinh hạnh có thể trở thành cầm sư của riêng cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK