• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Bức ảnh với nhan sắc cao của Lộ Trạch Thanh, li.ếm màn hình.]

[Thanh Thanh có vẻ mặt ngốc thật đáng yêu !!]

[Đúng đúng đúng, bạn trai của anh, khi nào thì đi đăng ký kết hôn đây.]

[Đến tuyên thệ chủ quyền.]   

[Tôi phát hiện là chỉ cần là chuyện liên quan đến Thanh Thanh thì anh Úc sẽ nhanh chóng kịp thời đáp lại.]

[Fans CP buồn cười quá, marketing rõ ràng như vậy mà không nhìn ra sao?]

[Phim còn chưa đóng máy thì ai dám thừa nhận chia tay?]

[Khuyên fans CP đang quá kích phía trên bình tĩnh một chút, hiện tại là tình cảm chân thật thì về sau sẽ bị cười như một tên ngốc thôi.]

Chuyện hot search nhanh chóng đến tai đạo diễn Chân, cô nhanh chóng cho nhân viên đăng bài lên Weibo chính thức, giải thích Lộ Trạch Thanh đang ăn kiêng để phù hợp với cảnh quay, kèm theo đó là một đoạn video ngắn ngoài lề.

--------

Một tuần sau, đạo diễn Chân để nhân viên công tác mở một phòng phát sóng trực tiếp.

Một là để tuyên truyền, hai là để làm rõ mấy cái tin vịt Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh chia tay kia, nhưng chủ yếu vẫn là tuyên truyền.

"Chào mọi người, tôi là tổng đạo diễn của <<Giang Sơn Thí>>, đạo diễn Chân."

"Muốn nhìn Trạch Thanh cùng thầy Giang?" Đạo diễn Chân biết rõ còn cố hỏi, "Vậy được, hai người họ ở chung một phòng hóa trang, chúng ta đi xem hai người họ đang làm gì nhé?"

[Đột kích sao? Hì hì, liệu có nhìn thấy cái gì không nên thấy không.....]

[Chị em, biết thì hãy nói nhiều thêm một chút đi.]

[A a a a a, tôi gấp không chờ được nữa rồi.]

Đạo diễn Chân mang theo máy quay đi đến trước cửa phòng hóa trang, cô cố ý gây tò mò, "Đoán một chút, thầy Giang và Trạch Thanh của chúng ta đang làm gì ở trong đó?"

[Tôi sắp muốn đá cửa rồi! Mau vào đi mà!]

[Làm tình làm sự.]

Đạo diễn Chân đứng trước cửa vài giây, đẩy cửa đi vào.

Khán giả thấy màn ảnh lắc lư mạnh một chút, đạo diễn Chân nhét camera vào tay trợ lý, hô to một tiếng.

"Lộ Trạch Thanh, cậu đang làm gì vậy hả? "

Lộ Trạch Thanh bị âm thanh đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, vẻ mặt chột dạ mà trốn đến phía sau Giang Tư Úc.

"Hai cậu giấu tôi làm cái gì?"

Giang Tư Úc bình tĩnh nhìn đạo diễn Chân, tầm mắt của đạo diễn Chân đảo qua, miệng của Lộ Trạch Thanh phồng lên như đang ăn cái gì.

Đạo diễn Chân tức giận đến mức hình tượng cũng không rảnh để lo, cô hô to.

"Nhổ ra, nhổ ra!!"

"Giang Tư Úc, cậu cho cậu ấy ăn cái gì!?"

Giang Tư Úc vuốt lưng để Lộ Trạch Thanh bình tĩnh, đạo diễn Chân đứng thẳng thân mình, "Không được nuốt."

Lộ Trạch Thanh dừng một chút, Giang Tư Úc ôn nhu an ủi cậu.

"Ăn đều đã ăn, nuốt đi."

Đạo diễn Chân dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lộ Trạch Thanh, cậu vô tội chớp chớp mắt, nhỏ giọng mở miệng, "Đã...... Nuốt xuống rồi."

Đạo diễn Chân: "......"

Lúc này làn đạn đã cười điên rồi.

[Trước khi mở cửa thì tôi còn tưởng sẽ có hình ảnh gì không thể phát sóng, kết quả lại là ăn vụng?]

[Buồn cười quá, vẻ mặt khi bị phát hiện của Thanh Thanh thật là đáng yêu ha ha ha ha.]

[Lộ - vô tội - Trạch Thanh: Là chồng của tôi bảo tôi nuốt.]

Khuôn mặt Lộ Trạch Thanh hơi nóng lên, giống như một học sinh bị giáo viên chủ nhiệm giáo dục bắt được.

Ánh mắt của đạo diễn Chân nghiêm túc, cô chống eo.

"Ăn cái gì?"

"Dâu tây Đại Phúc." Lộ Trạch Thanh chột dạ, "Chỉ... ăn một quả."

[Thanh Thanh 'làm chuyện xấu' thật là đáng yêu, một bộ dáng cẩn thận từng lời nói.]

[Ô ô ô ô, tôi cũng muốn ăn dâu tây Đại Phúc.]

[Thanh Thanh đã gầy đi rất nhiều, thật đau lòng, không thể để cho cậu ấy ăn sao?]

[Để cậu ấy ăn, để cậu ấy ăn, thật sự là khiến người ta mềm lòng.]

[Quả nhiên chỉ có anh Úc là thương Thanh Thanh nhất, vụng trộm đút cho cậu ấy ăn.]

"Lần thứ mấy?"

Đạo diễn Chân không thể nào nói được lời tàn nhẫn khi đối diện với con mắt xinh đẹp của Lộ Trạch Thanh, cô chỉ có thể chuyển hướng sang 'đầu sỏ gây tội' Giang Tư Úc.

Tính tự chủ của Lộ Trạch Thanh không kém, nhất định là Giang Tư Úc xúi giục cậu ấy ăn.

"Lần đầu tiên."

"Thật sự là lần đầu tiên đó."

Tầm mắt của đạo diễn Chân tràn ngập hoài nghi nhưng ánh mắt của Lộ Trạch Thanh vô cùng trong sạch, không giống như là nói dối.

"Thật sự là lần đầu tiên?"

Lộ Trạch Thanh liên tục gật đầu, giơ tay đụng Giang Tư Úc, ý bảo hắn nói cái gì đi.

"Đúng, lần đầu tiên."

Đạo diễn Chân nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng. Lúc trước đạo diễn Chân còn theo dõi sát sao nhưng sau đó cô phát hiện Lộ Trạch Thanh vô cùng tự giác. Nhưng còn Giang Tư Úc......

"Tuần này sẽ quay xong nửa đầu của cốt truyện, tuần sau sẽ bắt đầu quay nửa sau." Đạo diễn Chân nói xong, đặc biệt cường điệu nói một câu.

"Nhanh chóng đạt được cân nặng dự kiến thì chúng ta có thể nhanh chóng bắt đầu quay, quay xong phân cảnh cầm tù thì Trạch Thanh sẽ không cần phải ăn kiêng nữa."

[Cái gì? Còn có cầm tù, k.ích th.ích như vậy sao?]

[Fans nguyên tác cho biết, có hai lần cầm tù.]

[Quốc sư cầm tù tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử cầm tù quốc sư, là tình thú giữa người yêu với nhau, tôi thích.]

"Thiếu chút nữa đã quên."

Đạo diễn Chân chỉ vào trợ lý còn đang sững sờ tại chỗ, "Tôi mở phát sóng trực tiếp, tới chào hỏi mọi người một chút đi."

Cả người Lộ Trạch Thanh cứng đờ, cậu đờ đẫn nhìn về phía trợ lý, hai tai nháy mắt nóng lên.

Vậy chuyện cậu vừa ăn vụng......

Cũng bị quay vào?

Lộ Trạch Thanh: "......"

Tính cách lạnh lùng của cậu còn giữ được không?

Mà làn đạn _____

[Thanh Thanh thẹn thùng thật đáng yêu.]

[A a a a a, cậu ấy thẹn thùng.]

[Tôi biết ngay sự lạnh lùng ở trong chương trình tình yêu là giả vờ mà.]

[Thanh Thanh cũng có gánh nặng thần tượng, còn rất nặng ha ha ha ha.]

"Buổi sáng tốt lành, tôi là Lộ Trạch Thanh." Lộ Trạch Thanh nghiêm mặt nhìn về phía màn ảnh, nỗ lực duy trì biểu cảm bình tĩnh.

Nói xong, cậu lại giơ tay đâm Giang Tư Úc một cái.

"Chào mọi người, tôi là bạn trai của Lộ Trạch Thanh, Giang Tư Úc."

Lộ Trạch Thanh: "."

Đạo diễn Chân: "......"

[Tiền tố này rất hay, ai đang nở nụ cười b.iến th.ái đấy hả?]

[Là tôi!!! Các cặp đôi thì phải dính dính với nhau như vậy.]

[Anh Úc anh Úc, khi nào thì đăng ký kết hôn thế?]

Giang Tư Úc liếc nhìn những bình luận này, hắn giả vờ không thấy rõ, đọc ra.

"......Khi nào đăng ký kết hôn?" Hắn khựng người, nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, hắn hơi cong môi, "Tôi cũng muốn nhưng tiếc là bạn trai của tôi còn chưa đến tuổi kết hôn."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Lúc không đóng phim thì ở đoàn phim làm gì?" Lộ Trạch Thanh nhanh chóng đọc một bình luận, chuyển chủ đề, "Xem kịch bản hoặc là nói chuyện phiếm cùng với các thầy cô khác."

"Gầy bao nhiêu cân?"

"Tám chín cân."

Khán giả lại bắt đầu hỏi Lô Trạch Thanh có phải là có phương pháp giảm cân không.

"Phương pháp đó chính là...... đạo diễn Chân."

Đạo diễn Chân: "?"

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[Thanh Thanh học hư, đều đã biết cue đạo diễn Chân rồi.]

[Đạo diễn Chân: Cậu lễ phép sao? ]

"Chỉ đùa một chút thôi, vẫn là không kiến nghị mọi người ăn kiêng giảm béo, tốt nhất là ăn uống đầy đủ kết hợp với tập luyện vận động, như vậy sẽ càng khỏe mạnh."

Nếu là vấn đề nghiêm túc thì Lộ Trạch Thanh đều sẽ nghiêm túc trả lời.

[Sẽ cảm thấy xấu hổ khi quay cảnh giường chiếu với thầy Giang chứ?]

[Cảnh hôn còn phải NG nhiều lần như vậy, cảnh giường chiếu có phải là cũng......]

[Nụ cười dần dần b.iến th.ái.]    

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu bỏ qua đề tài này, ý muốn tìm một chủ đề khác nhưng fans CP mở ra hình thức spam, cậu không tìm được chủ đề nào khác.

"Thầy Giang."

Giang Tư Úc đè thấp khóe môi, lên tiếng, "Làm sao vậy?"

"Anh chào hỏi với mọi người đi, nãy giờ toàn là em nói."

Giang Tư Úc mỉm cười nhìn cậu, tiếp nhận hàng loạt câu hỏi của mọi người, hắn lặng lẽ ám chỉ, "Đoàn phim có rất nhiều cảnh quay ngoài lề, mọi người có thể chú ý tài khoản chính thức của đoàn làm phim."

"Đừng hỏi trực tiếp, em ấy thẹn thùng."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Lộ Trạch Thanh liếc nhìn Giang Tư Úc, cậu không chịu thừa nhận chính mình thẹn thùng. "Em là sợ phòng phát sóng trực tiếp bị cấm."

Giang Tư Úc: "Đúng đúng, em nói đúng."

Lộ Trạch Thanh: "......"

[Nhìn xem, tên đàn ông này bắt đầu nói chuyện qua loa với cậu, Thanh Thanh, buổi tối chia phòng ngủ đi.]

[Xem náo nhiệt không chê việc lớn.]

[Đúng vậy, hiện tại là trả lời qua loa với cậu, sau khi đã kết hôn rồi thì lại càng khó quản hơn. Đêm nay để anh ấy ngủ ở sô pha đi.]

[Dù sao có ngủ chung thì chúng ta cũng không thể nhìn được, vậy phân giường đi.]

Giang Tư Úc: "......"

Mấy fans CP bị sao thế này?

Fans CP nhà khác đều là đến để trợ công!!!

"Thanh Thanh."

Khóe mắt Giang Tư Úc cong cong giống trăng non, nhìn ôn nhu lại vô hại nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến cư dân mạng bất mãn, "Thời gian cũng đến rồi, chúng ta nên đi thay quần áo thôi. Buổi sáng bọn Kim Đình không phải diễn, cứ giao phòng phát sóng cho bọn họ là được."

[?????????]

[Giang Tư Úc quá cẩu rồi.]

[Đừng đừng đừng, tôi sai rồi.]

[Thanh Thanh đừng nghe mấy lời nói linh tinh của người đàn ông này, chúng tôi không nói lung tung, ở lại nói chuyện tiếp đi.]

----------

Ba tuần sau.

Lộ Trạch Thanh lại giảm thêm hai cân so với kế hoạch, điều này làm đạo diễn Chân không dám để cho cậu ăn kiêng nữa.

"Trạch Thanh, cậu lại sụt hai cân nữa, không thì cậu nghỉ ngơi mấy ngày đi?" Đạo diễn Chân muốn Lộ Trạch Thanh điều chỉnh lại trạng thái, "Tôi cho cậu nghỉ ngơi, lâu rồi cậu cũng không về nhà đúng không?"

Lúc này Lộ Trạch Thanh đâu dám về nhà.

Cân nặng của cậu rớt nhanh như vậy, nếu về nhà thì chắc chắn người nhà sẽ vô cùng lo lắng.

"Trước hết nghỉ ngơi ba ngày đi."

Lộ Trạch Thanh không có vấn đề gì về việc đóng phim.

Nhưng đạo diễn Chân cảm thấy Lộ Trạch Thanh có áp lực tâm lý quá lớn thì cân nặng mới giảm như vậy, cô muốn Lộ Trạch Thanh thả lỏng một chút, gần đây quay chụp quả thật là có chút áp lực.

Lộ Trạch Thanh lại là người phái thể nghiệm, đạo diễn Chân lo lắng Lộ Trạch Thanh sẽ bị nhân vật ảnh hưởng, rất nhiều diễn viên gặp phải vấn đề như vậy, nói đơn giản chính là không thể thoát diễn.

Lộ Trạch Thanh không muốn nghỉ lắm, gần đây quả thật là quay hơi nhiều, tinh thần bị tra tấn nhưng cậu muốn quay xong luôn trong một lần. Nhưng việc sụt cân như này cậu không khống chế được.

"Trước hết cứ quay xong cảnh trước mắt đã."

"Được."

Lộ Trạch Thanh trở lại phòng nghỉ, Giang Tư Úc hỏi cậu.

"Đạo diễn Chân nói với em rồi?"

"Anh biết hả?" Lộ Trạch Thanh khựng người, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Anh đi tìm đạo diễn Chân nói chuyện sao?"

Giang Tư Úc không phủ nhận.

"Ba ngày này có thể quay cảnh của các diễn viên khác trước, Thanh Thanh, em thật sự nên nghỉ ngơi."

Lộ Trạch Thanh không nói tiếp, cậu không thích bị bắt gián đoạn nhưng cũng biết Giang Tư Úc lo lắng cho cậu.

"Em thật sự không có việc gì."

"Chỉ là không muốn ăn uống thôi."

"Đó gọi là chán ăn." Giang Tư Úc lôi kéo Lộ Trạch Thanh ngồi xuống, "Nghe lời, nghỉ ngơi mấy ngày, điều chỉnh một chút."

Lộ Trạch Thanh cúi đầu nhìn cánh tay của chính mình, quả thật là đã gầy đi rất nhiều. Nhưng cậu cảm thấy rất bình thường, là Giang Tư Úc quá lo lắng.

Ăn kiêng hơn một tháng, đây chỉ là di chứng rất nhỏ, làm sao cậu có thể nhanh chóng điều chỉnh lại cân nặng được?

Còn áp lực tâm lý mà đạo diễn Chân nói.

Thật ra thì vẫn ổn.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy mỗi người trên thế giới đều sẽ sinh ra ít nhiều áp lực tâm lý, không cần thiết phải bài xích xích như vậy, từ từ điều chỉnh là được rồi, đây không phải là chuyện lớn gì, cũng không cần phải nghỉ phép.

"Anh biết."

Giang Tư Úc nói, "Đạo diễn Chân nói em không phải cố ăn kiêng nữa, tối nay anh đưa em đi ăn lẩu cua cháo thịt nha?"

"Hay là em muốn ăn cái gì khác?"

"Ăn cháo hải sản đi." Lộ Trạch Thanh cong môi, "Đã lâu rồi không được ăn thịt cua."

..........

Nghỉ ngơi nửa tiếng, hai người quay lại phim trường.

Đạo diễn Chân bảo Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc di chuyển vào vị trí, sau khi tìm được góc quay thì bắt đầu quay.

"Đã một tháng rồi mà tiểu hoàng tử vẫn chưa nghe lời?"

Quốc sư vừa mới hạ triều, còn chưa kịp thay quần áo đã nghe người hầu nói từ hôm qua đến nay tiểu hoàng tử không chịu ăn cơm, cũng không muốn gặp bất kỳ ai. Quốc sư đành phải tự mình đến đây xem.

Thần sắc của tiểu hoàng tử bơ phờ, cậu ta ngồi dưới đất, đôi mắt yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là không nghe thấy giọng nói của quốc sư.

Quốc sư híp mắt.

"Nhìn ta."

Quốc sư nắm cằm tiểu hoàng tử, bắt tiểu hoàng tử nhìn về phía hắn.

Tiểu hoàng tử tùy ý hắn làm gì thì làm, con ngươi không có tiêu cự.

"Quốc, quốc sư......" Người hầu bưng lên một chén cháo, "Nô tỳ khuyên vài lần nhưng y không chịu ăn."

Quốc sư khẽ cười một tiếng, tiếp nhận chén cháo, múc một ngụm đưa tới bên môi tiểu hoàng tử.

"Ăn."

"Ta bảo ngươi há mồm."

"Không ăn phải không?" Quốc sư đen mặt, ném đổ chén cháo, "Vậy đừng ăn, từ giờ trở đi, ai cũng không được đưa đồ cho y, nước cũng không được."

"Tuân lệnh."

"Các ngươi ra ngoài trước đi."

"Tuân lệnh."

Người hầu được phái tới để 'chăm sóc' tiểu hoàng tử, sau khi quốc sư nói xong lời này thì liền cúi người đi ra ngoài.

"Đừng giả vờ nữa."

Người hầu đều đã đi ra hết, tầm mắt của tiểu hoàng tử chuyển đến mặt của quốc sư, con ngươi không có một chút gợn sóng.

"Hận ta?"

Quốc sư lạnh lùng ít nói bình thường, ở trước mặt tiểu hoàng tử đã vứt bỏ những lớp vỏ ngoài đó.

"Ngươi đã sớm biết rồi đúng không, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì ta đã bắt đầu tính kế ngươi, ngay cả lần mà ngươi rơi xuống nước đó cũng là ta cố ý dẫn người ra bờ sông."

"Lại cố ý xuất hiện trước mặt ngươi."

"Xem ra gương mặt này của ta rất được tiểu hoàng tử yêu thích."

"Nhưng làm gì có biện pháp nào khác, ta đi vào đây thì chỉ có một sứ mệnh duy nhất, đó là phụ trợ đế vương đời kế tiếp, mà ngươi không phải là con của hoàng đế, lại còn là con cờ của đế vương, đáng ra nên giết ngươi từ sớm rồi."

"Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta đã giữ lại một mạng cho ngươi."

Quốc sư bóp chặt cổ của tiểu hoàng tử, "Nếu ngươi không muốn cái mạng này thì hiện tại ta liền chấm dứt nó cho ngươi."

Lông mi của tiểu hoàng tử run rẩy, cậu ta không nói một lời, tùy ý để quốc sư bóp chặt cổ, khuôn mặt cậu ta bị tái nhợt do khó thở, hơi đỏ lên một chút.

Tiểu hoàng tử giống như không cảm nhận được sự thống khổ của tử vong cận kề, cậu ta vẫn như cũ, mặt không cảm xúc, một chút giãy giụa cũng không có.

Sau đó, tiểu hoàng tử bị quăng mạnh xuống mặt đất.

"Khụ khụ......"

Xiềng xích trên cổ tay va chạm tạo ra tiếng vang thanh thúy.

"Bị cầm tù giống như một con chó thì gọi là cái gì?" Quốc sư khẽ cười một tiếng, "Bấm đốt ngón tay tính thiên cơ, cũng có chút buồn cười, liền dáng vẻ hiện tại này của ngươi thì sao có thể sẽ là đế vương đời kế tiếp."

Quốc sư tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt tiểu hoàng tử , thô bạo kéo xuống đai lưng của tiểu hoàng tử, ánh mắt của tiểu hoàng tử chợt lóe rồi biến mất nhưng vẫn bị quốc sư bắt được.

"Giả vờ thành một bộ dáng tâm như tro tàn rồi sau đó tùy thời mà hành động, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội này?"

Xẹt một tiếng.

Quần áo trên người tiểu hoàng tử bị xé đi.

"Nếu ngươi không phản kháng thì ta sẽ ở ngay tại đây...... " Quốc sư hơi hơi cúi người, cánh môi cọ qua tai của tiểu hoàng tử, ngữ khí ái muội.

"Làm ngươi."

Tiểu hoàng tử bị đẩy ngã trên mặt đất, ngón tay của quốc sư dùng sức mà ấn lên môi tiểu hoàng tử, trong nháy mắt, quốc sư cúi người hôn lên cánh môi đỏ thắm bị chà đạp kia.

Mềm mại mà lạnh băng.

Tiểu hoàng tử không có một tia giãy giụa, nằm trên mặt đất, như là không quan tâm người khác sẽ làm gì cậu ta, trước sau không thèm nhìn quốc sư mà ánh mắt dừng lại trên trần nhà.

"Dung mạo tuyệt sắc, nhưng ta không...... có nửa điểm hứng thú với vật không cảm xúc." Quốc sư buông lỏng tiểu hoàng tử ra.

Quần áo của tiểu hoàng tử bị lôi kéo hỗn độn, mà quần áo của quốc sư vẫn ngay ngắn.

Tiểu hoàng tử bị đẩy ngã cũng không đứng lên, quần áo hỗn độn nằm đó.

Dù quốc sư có nhục mạ cậu ta như thế nào thì tiểu hoàng tử vẫn không có chút phản ứng gì, giống như một con rối tùy ý để người điều khiển.

Cuối cùng, quốc sư không nói gì, xoay người rời đi.

Nhìn như bước chân vững vàng nhưng thật ra lại mang theo chút tức giận đến hộc máu.

"Qua."

Giọng nói của đạo diễn Chân vang lên, Lộ Trạch Thanh đứng dậy từ trên mặt đất, không biết có phải là dạo đây cậu gầy quá hay không mà sàn nhà gỗ làm cậu có chút đau.

Cậu xoa xoa bả vai, Giang Tư Úc kéo cậu lên, "Đụng vào nơi nào sao?"

"Không có."

Lúc Giang Tư Úc đẩy cậu cũng không dùng nhiều sức nhưng Lộ Trạch Thanh không cho mình một đường lui, cậu thuận theo cơ thể rồi bị đẩy ngã xuống đất.

Phía sau lưng Lộ Trạch Thanh đụng vào sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng rất to.

Giang Tư Úc thiếu chút nữa không nhịn được nhưng thấy Lộ Trạch Thanh tiếp tục diễn, hắn cũng chỉ có thể phối hợp mà diễn tiếp.

"Để anh nhìn xem nào."

Lộ Trạch Thanh né tránh, cong môi cười một chút.

"Thầy Giang, em không phải là làm từ pha lê, không dễ dàng vỡ như vậy đâu."

Giang Tư Úc không cười, ngược lại có chút đau lòng.

Không đến hai tháng, Lộ Trạch Thanh gầy mười mấy cân, cằm cũng nhọn lại, tuy rằng gương mặt thoạt nhìn vẫn có thịt nhưng so sánh với trước đây thì đã gầy đi rất nhiều.

Đặc biệt là eo, vốn dĩ một cánh tay là có thể vòng lấy, hiện tại lại nhỏ hơn nữa.

Lúc Giang Tư Úc ôm Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy cậu vô cùng mỏng manh, hắn lo lắng Lộ Trạch Thanh sẽ sinh ra bệnh kén ăn nên mới thỉnh thoảng trộm đút đồ ăn cho Lộ Trạch Thanh.

"Thật sự không có việc gì."

"Không phải nói muốn mang em đi ăn cháo hải sản sao, đi thôi." Lộ Trạch Thanh chủ động lôi kéo tay của Giang Tư Úc, thân mật tới gần hắn.

Bởi vì buổi tối còn có hai cảnh nữa nên hai người chỉ thay trang phục diễn, không tẩy trang hay tháo tóc.

"Đi thôi."

Giang Tư Úc mang Lộ Trạch Thanh đến một nhà hàng tư nhân, ngoài cháo hải sản còn có món khai vị và món tráng miệng.

Nhìn từng món từng món được mang lên.

Lộ Trạch Thanh thật sự không có hứng thú ăn uống.

Nhưng cậu không muốn làm Giang Tư Úc lo lắng, cậu cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.

Thậm chí cậu còn không nhai, trực tiếp nuốt xuống.

Gần đây dù có ăn cái gì thì càng nhai cậu càng buồn nôn, không nhai còn có thể nuốt xuống.

"Ăn ngon lắm."

Lộ Trạch Thanh giả vờ rất thích, "Hương vị cũng không tệ lắm."

Giang Tư Úc không chọc thủng cậu, hắn lén hỏi thăm bác sĩ, ăn kiêng quá nhiều sẽ dẫn đến việc chán ăn, phương pháp trị liệu chính là ăn cơm theo quy luật.

Tạo thành thói quen ăn uống lành mạnh.

Cháo hải sản bưng lên, Giang Tư Úc múc một bát cho Lộ Trạch Thanh.

Mùi cháo thơm nồng, mềm mại dễ nuốt.

Lộ Trạch Thanh rất thích, bởi vì không cần nhai nên sẽ không bị buồn nôn, Lộ Trạch Thanh cố ý tránh đi thịt cua trong bát.

Ăn một bát, Lộ Trạch Thanh tự hỏi có nên ăn thêm một bát không, nếu không ăn quá ít, Giang Tư Úc lại lo lắng.

Nhưng cậu đang định lấy thêm một bát thì Giang Tư Úc đã cầm lấy bát của cậu để sang một bên, "Để bụng để tí nữa ăn khuya."

Thật ra không có bữa khuya.

Nhưng đột nhiên ăn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, Giang Tư Úc chỉ là không chọc thủng Lộ Trạch Thanh. Cậu có thể ăn được một bát đã là ngoài sức tưởng tượng của hắn.

"Đi thôi, quay về đoàn phim."

Hai người chưa tẩy trang, khẳng định là không thể đi đâu được nên hai người trực tiếp về đoàn phim.

Thời gian nghỉ ngơi cũng chưa hết, Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đi dạo bờ sông.

Gió thổi qua mặt, Lộ Trạch Thanh nhắm hai mắt lại, hưởng thụ thời khắc yên lặng này.

"Thanh Thanh, ngày mai nghỉ phép em tính toán đi đâu?"

Nghỉ phép chỉ có Lộ Trạch Thanh, Giang Tư Úc phải tiếp tục đóng phim, Lộ Trạch Thanh lại không muốn trở về làm người nhà lo lắng, cũng lười đi đến nơi khác.

"Ở nhà?"

"Cũng đúng, ở nhà ngủ một giấc. Gần đây có nhiều cảnh đêm, giấc ngủ của em cũng không được tốt."

Lộ Trạch Thanh sửng sốt, "Buổi tối em ảnh hưởng đến anh sao?"

"Nếu không thì đêm nay em quay về phòng của mình để ngủ nhé?"

"Không có."

Giang Tư Úc không nói thật, thật ra mỗi đêm Lộ Trạch Thanh xoay người thì hắn đều biết.

Hắn còn biết, sau khi ngủ Lộ Trạch Thanh thích lăn vào ngực của hắn để ngủ, Giang Tư Úc cũng không bởi vậy mà vui vẻ, đó không phải ỷ lại mà càng giống như không có cảm giác an toàn.

Cho dù mỗi lần quay xong Lộ Trạch Thanh đều thoát diễn rất nhanh.

Nhưng Giang Tư Úc vẫn cảm nhận được, Lộ Trạch Thanh bị nhân vật ảnh hưởng, từ đó sinh ra cảm xúc bất an.

Cho nên hắn mới đưa ra ý kiến giống đạo diễn Chân, để Lộ Trạch Thanh nghỉ ngơi vài ngày.

"Anh chỉ là nhìn thấy buổi sáng em khá mệt mỏi."

........

Buổi tối.

Hai người nằm ở trên giường.

Giang Tư Úc ngửi ngửi mùi hương từ Lộ Trạch Thanh, hai người dùng chung loại sữa tắm nhưng hắn rất thích hương thơm trên người cậu.

Lộ Trạch Thanh đặt cằm lên vai Giang Tư Úc, hai người giống như thiên nga quấn lấy cổ nhau, dựa sát vào nhau.

"Anh kể cho em nghe chuyện lúc trước đi."

Lộ Trạch Thanh làm nũng bên tai hắn, ngón tay xuyên qua tóc của Giang Tư Úc, mềm mại đến nỗi làm cậu rung động.

Tuy Lộ Trạch Thanh tương đối chậm chạp về phương diện tình cảm nhưng cũng không có nghĩa là không có.

"Có lẽ là em thích anh trước."

Giang Tư Úc "A" một tiếng, "Cũng không biết là ai nói thích người lạnh lùng."

Lộ Trạch Thanh giả ngu.

"Em từng nói sao?"

"Từng nói, hơn nữa không chỉ một lần."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu nhớ hình như chỉ nói về vấn đề này với Trần Minh Phỉ ở chương trình tình yêu, chẳng lẽ trước đó cậu từng nói qua?

"Em không nhớ rõ, không tính."

Lộ Trạch Thanh nói một cách đúng tình hợp lý.

"Hiện tại em chỉ thích anh."

"Một lời ngon tiếng ngọt liền muốn qua loa lấy lệ với anh?" Giang Tư Úc hừ nhẹ một tiếng, "Thầy Lộ, trong mắt em anh là người dễ lừa như vậy sao?"

Lộ Trạch Thanh lại tiến lên hôn hôn khóe miệng của Giang Tư Úc.

"Thật sự chỉ thích anh."

"Không đủ."

Lộ Trạch Thanh giữ chặt tay Giang Tư Úc, đặt ở trên eo của chính mình, cả người chui vào trong ngực Giang Tư Úc, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Chính mình tự nghĩ."

Giang Tư Úc sửa lại.

"Là em dỗ dành anh."

"Nhưng em cũng không biết dỗ dành....." Lộ Trạch Thanh ra vẻ khó xử, "Thật sự rất khó, em không làm được."

"Không nghĩ ra được thì không được ngủ."

"Không ngủ thì không ngủ, dù sao ngày mai em được nghỉ ngơi." Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Có thể ngủ cả một ngày."

Giang Tư Úc đang muốn nói chuyện với cậu, Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên ngồi dậy.

"Làm sao vậy?" Giang Tư Úc sửng sốt một chút.

Lộ Trạch Thanh cởi áo trên, lại c.ởi quần áo của Giang Tư Úc, Giang Tư Úc quá bất ngờ nên cũng ngồi dậy.

"Em biết anh muốn làm em."

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh nói trắng ra làm Giang Tư Úc thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, hắn trợn mắt há hốc mồm, "Từ từ, em, em......"

Loại chuyện này không phải là nên kín đáo sao, tự nhiên nói ra như vậy?

Đột nhiên lại như vậy, Giang Tư Úc hồi hộp đến nỗi không nói rõ ràng được.

Giang Tư Úc cầm lấy cổ áo của chính mình, giống như là bị c.ưỡng b.ức.

Lộ Trạch Thanh chủ động làm hắn có chút không biết phải làm sao.

"Dừng một chút."

"Anh, anh tự mình làm."

"Anh không muốn sao?" Lộ Trạch Thanh nghiêng đầu, như là có chút khó hiểu, "Nhưng em cảm thấy có rất nhiều lần, anh chính là muốn......"

Giang Tư Úc cúi người hôn lên môi Lộ Trạch Thanh.

Nụ hôn còn ôn như hơn so với gió hôm nay thổi qua, tinh tế nghiền áp đôi môi mềm mại.

"Lộ Trạch Thanh."

"Em xác định em......"

"Anh nói nhiều thật." Lộ Trạch Thanh bất mãn che môi của hắn, "Trực tiếp một chút đi."

Lộ Trạch Thanh hướng về phía trên giường, trong con ngươi là dụ dỗ trắng trợn, còn mang theo chút khiêu khích 'có phải là anh không được hay không'.

Nếu Giang Tư Úc lại rụt rè thì không thể nào nói được gì nữa.

Hắn không nói câu nào, bấm nút, tấm rèm từ từ kéo lại, che khuất ánh trăng đang rình coi.

......

"Em chừng nào thì......"

"Mấy ngày hôm trước."

Lộ Trạch Thanh lấy ra vài hộp chưa mở...... Công cụ gây án.

Giang Tư Úc lập tức dừng lại, một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình, "Có phải là có chút nhiều không?"

"Mười hộp mà thôi." Lộ Trạch Thanh bình tĩnh nói, "Không biết anh thích hương vị gì, em liền mua hết."

Lộ Trạch Thanh nói, nghiêm túc thảo luận cùng Giang Tư Úc.

"Dâu tây thì thế nào?"

"Hay là anh thích vị mật đào?"

"Thật ra vị việt quất cũng không tệ."

Giang Tư Úc: "............"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK