• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm đại thiếu gia lái xe vào viện điều dưỡng.

Ngoại trừ ngoài cổng xa hoa một chút thì không khác gì với các viện điều dưỡng khác, thẳng đến....

Một đường đi vào trong, Lộ Trạch Thanh mới biết viện điều dưỡng này lớn như thế nào.

Thẩm đại thiếu gia lái xe vào gara, vẫy tay đón một chiếc xe điện ngắm cảnh nhỏ.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Biết đây là cái viện điều dưỡng, không biết còn cho rằng nơi này là điểm du lịch nào đó.

"Đi đến tòa nhà nào?" Tài xế hỏi.

"Khu E."

Tài xế lái xe điện, đưa hai người dừng trước khu E, hai người đi bộ vào, giống như một công viên, hai bên nở rộ đầy hoa, bóng cây che mát, hoàn cảnh xung quanh vô cùng tốt.

"Có lẽ cậu không đoán được, mấy cảnh quan này đều là Thích Nam thiết kế."

Lộ Trạch Thanh không nghĩ tới Thích Nam còn sẽ thiết kế cảnh quan, nghĩ đến khi còn nhỏ, quả thật em ấy rất thích vẽ cảnh vật xung quanh, vốn tưởng rằng em ấy có hứng thú với vẽ tranh, nhưng có lẽ còn có cả thiết kế.

Vẫn chưa gặp được Thích Nam nhưng Lộ Trạch Thanh đã nghĩ đến nếu khu vườn trong nhà muốn cải tạo lại thì có thể để Thích Nam thiết kế, ánh mắt của em ấy khẳng định sẽ không kém.

Lộ Trạch Thanh còn có chút hồi hộp.

Không biết vì cái gì.

Lâu ngày không gặp, ấn tượng của cậu về Thích Nam vẫn dừng ở lúc nhỏ, cũng không biết hiện tại Thích Nam nhìn như thế nào.

"Thích Nam ở kia." Thẩm đại thiếu gia liếc mắt một cái liền chú ý tới Thích Nam đang ngồi đọc sách.

Trái tim Lộ Trạch Thanh hơi hơi nhấc lên, khoảng cách vài bước chân, Lộ Trạch Thanh bước đi thật nhẹ, nhưng cậu vừa đến gần thì Thích Nam liền quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người không ai nói chuyện

Thẩm đại thiếu gia đứng ở trung gian hai người, "Hai người, sao lại không nói lời nào?"

"Đã lâu không gặp, Thanh Thanh."

"Đã lâu không gặp."

Trước khi đến Lộ Trạch Thanh đã suy nghĩ đến rất nhiều phương thức gặp mặt, hôm nay như vậy cũng nằm trong dự kiến của cậu.

Trong lúc đến thì suy nghĩ đầy hỗn loạn, lúc gặp được thì trong đầu không còn một suy nghĩ gì nữa.

Là một cảm giác rất bình tĩnh.

"Tiểu Nam, để anh nói với em." Thẩm đại thiếu gia bắt đầu mở ra hình thức lảm nhảm, "Lúc anh đi đón Thanh Thanh thì gặp phải Giang Tư Úc."

"À, anh ta còn muốn tuyên thệ chủ quyền với anh, cũng không nhìn xem ba chúng ta có quan hệ gì, anh có thể để anh ta chiếm tiện nghi sao?"

"Anh thấy anh ta chính là có ý đồ gây rối với Thanh Thanh."

"Thầy Giang rất tốt, cậu đừng nói anh ấy như vậy."

Lộ Trạch Thanh không vui, cậu thật sự không có ấn tượng gì với Thẩm đại thiếu gia.

Trong trí nhớ của cậu, người luôn giúp đỡ và ở bên cạnh cậu là Giang Tư Úc.

Lại nói người có mưu đồ chính là Thẩm đại thiếu gia đi, anh ta có tâm tư kia với Thích Nam, vậy mà còn không biết xấu hổ đội nồi cho người khác?

"Em xem em xem, anh không nói được câu gì, cậu ấy che chở người ta như vậy."

Với cái ngữ khí cáo trạng như học sinh tiểu học của Thẩm đại thiếu gia, Lộ Trạch Thanh cảm thấy nếu cậu tranh cãi với anh ta thì trí thông minh sẽ bị giảm xuống mất.

"Em trở về từ khi nào vậy?"

"Về cùng Thẩm Tri Ngộ."

Thẩm......

Lộ Trạch Thanh dời một chút sự chú ý đến Thẩm đại thiếu gia.

"Tên cùng với người không cân xứng chút nào."

"Lộ Trạch Thanh, cậu đừng có mỗi lần gặp cũng lấy tên của tôi ra nói." Thẩm Tri Ngộ không vui, "Như thế nào không cân xứng, khí chất, tướng mạo, trăm phần trăm xứng đôi."

"Mỗi lần?"

Thích Nam cười cười, "Khi còn nhỏ anh đã chê cái tên này rất nhiều lần."

Lộ Trạch Thanh cũng cười.

"Anh không nhớ rõ chuyện còn nhỏ, cũng không nhớ rõ tên của cậu ta." Lộ Trạch Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Hóa ra là anh đã từng chê rồi à."

Mặt của Thẩm Tri Ngộ đen sì.

"Lần trước cậu nói không nhớ tên của tôi là thật? Cũng đã hết một tuần rồi, cậu không tìm hiểu hỏi thăm tên của tôi sao?"

"Lộ Trạch Thanh, cậu còn vô tình hơn Tiểu Nam."

Lộ Trạch Thanh:"......."Tuy rằng không đúng nhưng quả thật là cậu không nghĩ đến chuyện này.

Thẩm Tri Ngộ sắp tức chết rồi, sớm biết thế thì năm đó anh ta sẽ không đi ra nước ngoài, anh ta thì luôn nhớ thương hai người này. Còn hai người này thì tốt rồi, một người cũng không nhớ anh ta.

Nói ra là chả có ai đau lòng cho anh ta.

"Vậy khi nào em biết anh là....."

"Về nước mới biết được."

Việc phía sau đó là Thẩm Tri Ngộ nói với cậu ta, cùng với chuyện kia..... Thích Nam mới biết được em trai cậu ta đã làm ra bao nhiêu việc quá đáng.

"Rất xin lỗi."

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Em có một đứa em trai song sinh, anh hẳn là đã biết." Thích Nam về nước nhưng vẫn chưa gặp lại đứa em trai kia.

"Em cũng mới biết những chuyện mà nó làm ra."

"Không phải là em xin lỗi thay cho nó, là em không quản nó cho tốt."

"Hai người các em sinh ra cùng nhau, em lại lớn lên ở nhà họ Thích, chuyện của cậu ta phải là do mẹ ruột chịu trách nhiệm."

Khi Lộ Trạch Thanh vừa mới biết chuyện này, cậu rất muốn biết nguyên nhân sâu bên trong. Nhưng khi cậu gặp được Thích Nam thì cậu cảm thấy chuyện này cũng không cần vội vàng.

Trước hết cậu đón Thích Nam về nhà là được rồi, chuyện gì thì về sau mới tính, còn người còn lại... không có chuyện của cậu ta.

Có thể thay thế Thích Nam, tuyệt đối không phải là việc mà một mình cậu ta có thể làm được.

Không phải Lộ Trạch Thanh xem thường cậu ta mà cậu ta quả thật không đủ thông minh để làm chuyện này.

Chỉ là một số chiêu trò nhỏ cũng có thể để lại nhược điểm, Lộ Trạch Thanh không tin chỉ một mình em trai của Thích Nam có thể làm hết mọi chuyện.

"Em tính toán khi nào thì trở về nhà?" Lộ Trạch Thanh quan tâm vấn đề này nhất.

Thích Nam sửng sốt một chút.

"Bà nội, cha mẹ cùng với anh cả đều rất nhớ em."

"Không phải là em tính toán không trở về đó chứ?"

Thích Nam trầm mặc, cậu ta xác thật không tính toán...... Lúc trước là cậu ta tự rời đi, hộ khẩu cũng chuyển đi, bây giờ còn có tư cách gì quay lại nhà họ Thích.

Người nhà họ Thích đối xử với cậu ta rất tốt, mặc kệ là vật chất hay là tình cảm, so với những đứa trẻ khác thì Thích Nam đã vô cùng hạnh phúc.

Nhưng lúc ấy cậu ta vẫn lựa chọn đi theo mẹ đẻ, rời khỏi nhà họ Thích, Thích Nam nhìn ra bà nội Thích không nỡ, cũng biết mẹ Lộ chưa mở miệng giữ lại.

Cậu ta không biết em trai của cậu ta sẽ dùng thân phận của cậu trở về nhà họ Thích, khi biết được chuyện này thì cậu ta vô cùng phẫn nộ và hổ thẹn.

Thích Nam thậm chí không dám để cho người nhà họ Thích biết cậu ta về nước, Thẩm Tri Ngộ khuyên cậu ta vài lần, cậu ta cũng không chịu tham dự bữa tiệc mừng thọ của bà nội. Bức tranh kia, dù nói là em trai cầu xin cậu ta nhưng thật ra cũng là cậu ta muốn tặng.

Nói là chuyển bức tranh qua đường hàng không nhưng sự thật là cậu ta nhờ Thẩm Tri Ngộ hỗ trợ.

Biết Thanh Thanh đã trở về nhà, cậu ta không chờ được muốn gặp mặt với Thanh Thanh. Nhưng cha kế và mẹ đẻ đang tìm cậu ta, tạm thời cậu ta không muốn để lộ việc cậu ta đã trở về nước.

"Em....."

Thích Nam hơi hơi hé miệng, không biết nên nói với Thanh Thanh như thế nào.

"Rất xin lỗi, em......"

Lời của Thích Nam còn chưa nói xong thì Lộ Trạch Thanh liền đánh gãy, "Em không cần phải xin lỗi với anh."

"Anh cũng chỉ mới về nhà không lâu."

"Thật ra anh đã sớm biết thân thế của mình nhưng lại không về nhà. Cha mẹ yêu anh như vậy, vẫn không từ bỏ mà luôn tìm kiếm anh, bọn họ đang đợi anh về nhà. Nhưng anh lại cố chấp cho rằng bọn họ không cần anh, có cái gia đình này hay không thì cũng giống nhau."

"Đến tận khi về nhà thì anh mới cảm nhận được rõ ràng, tình thân sẽ không phải vì thời gian mà giảm bớt."

"Bọn họ không chỉ đang đợi anh mà còn đang đợi em."

"Nếu em thích nơi này thì có thể ở đây trước, nhưng vẫn phải về nhà. Anh sẽ nói với cha mẹ là em ở đây, cũng sẽ cùng bọn họ chờ em về nhà."

"Nhà họ Thích vĩnh viễn là nhà của em, em vĩnh viễn là em trai của anh, đây là việc sẽ không thay đổi."

Thích Nam rũ xuống đôi mắt ướt át, mặc kệ là thời điểm nào thì lời nói của Thanh Thanh luôn dễ dàng chạm đến nơi mềm mại nhất của nội tâm.

"Anh có một em gái tên Từ Âm Âm." Lộ Trạch Thanh cười nói.

"Em gái của anh thì cũng là em gái của em, thành tích học tập của nó rất tốt, lớn lên xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn, nếu em gặp được thì chắc chắn sẽ thích."

"Một thời gian nữa Âm Âm sẽ đến thành phố A tìm anh, anh đã nói với nó, sẽ có ba anh trai đi chơi cùng với nó."

"Em sẽ không để anh thất hứa chứ? Không nên lừa trẻ nhỏ đâu?"

Ba người đương nhiên là Thích Trạch Vũ, Lộ Trạch Thanh cùng với Thích Nam.

Thẩm Tri Ngộ khó có thể yên tĩnh một lúc nghe được lời này, anh ta bẻ ngón tay ra đếm, phát hiện ba người không có anh ta.

"Tôi thì sao?"

Lộ Trạch Thanh liếc nhìn anh ta một cái.

"Cậu lại không phải là người nhà họ Thích."

Thẩm Tri Ngộ: "......"

Thích Nam câu môi cười cười, ngược lại hỏi chuyện của cô gái nhỏ.

"Dù sao thì chúng ta cũng phải chuẩn bị quà cho em ấy, anh tính toán đưa em ấy đi đâu chơi?"

"Tôi cũng có thể chơi với em ấy, tôi sẽ dỗ trẻ con, chắc chắn em ấy sẽ thích tôi."

Lộ Trạch Thanh: "......"

------------

"Anh còn không tin tôi?" Dương Miễn chỉ vào cửa viện điều dưỡng, "Thích Nam chính là ở chỗ này."

"Nếu muốn cáo trạng thì tôi đã sớm tố cáo, cũng không chờ đến bây giờ. Nếu bọn họ biết Thích Nam ở đây thì chắc chắn sẽ lập tức đưa người đi."

Không phải là Thích Trạch Vũ không tin.

Thanh Thanh nói qua với anh ta, chủ nhật sẽ đi đến nơi này với Thẩm Tri Ngộ để tìm Thích Nam.

"Sao cậu lại giúp em ấy?" Thích Trạch Vũ nhìn kĩ Dương Miễn, "Cậu đối...."

"A, anh ta là Dương An Húc." Dương Miễn nói, "Mẹ kế của tôi muốn Thích Nam sửa tên thành Dương An Nam, nhưng Thích Nam nói không muốn sửa, giằng co mấy ngày thì chuyện này liền qua đi."

"Sao Dương An Húc lại muốn thay thế thân phận của Thích Nam?"

"Là công việc của cha tôi xảy ra vấn đề, cũng không chỉ duy nhất phương diện tài chính, ông ấy muốn Thích Nam tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhà của anh nhưng Thích Nam không đồng ý."

"Cho nên mới đưa Dương An Húc đến thay thế thân phận? Nhưng cậu ta về nhà của chúng tôi cũng không nói về yêu cầu này, chỉ có thể nói là nhà của các cậu không tốt."

Dương Miễn khẽ cười một tiếng.

"Đó là bởi vì anh ta cho rằng chỉ cần mẹ kế của tôi cùng cha của tôi khống chế được Thích Nam thì sẽ không có ai vạch trần anh ta, anh ta có thể tiếp tục dùng thân phận của Thích Nam hưởng thụ những đãi ngộ thuộc về Thích Nam."

"Anh cho rằng anh ta vì cái gì muốn vào giới giải trí, chính là muốn mượn nhà họ Thích để đứng vững trong giới giải trí, câu được một người đàn ông giàu có để chống lưng, thoát khỏi nhà họ Dương."

Thích Trạch Vũ không biết nhà họ Dương làm công việc trong lĩnh vực gì, nhưng anh ta cảm thấy cũng không phải là cái gì đứng đắn, tâm cơ của Dương Miễn sâu như vậy, muốn động chút chân tay cũng đơn giản, tại sao lại cần nhà họ Thích bọn họ?

"Tôi biết nhà họ Thích trọng tình trọng nghĩa, chẳng sợ lúc trước Thích Nam lựa chọn rời đi với chúng tôi, nhưng các anh cũng sẽ không thể nào tiếp nhận thế thân của Thích Nam, Dương An Húc đúng không."

"Nếu các anh để ý Thích Nam như vậy thì hẳn là cũng chịu giúp tôi, chỉ có thể hoàn toàn thoát khỏi cha và mẹ kế của tôi thì Thích Nam mới có thể trở về nhà họ Thích."

Thích Trạch Vũ không hoàn toàn tin lời của Dương Miễn.

"Mục đích của cậu là cái gì?"

"Tôi nói với anh, tôi có thể cho anh trợ lực mà anh không ngờ đến, nhưng tôi muốn mượn nhà họ Thích các anh đánh sập hoàn toàn cha của tôi."

Thích Trạch Vũ cười lạnh một tiếng.

"Chắc cậu không học cấp 3 ở trong nước đúng không? Cậu là người của thời đại nào, nhà họ Thích của chúng tôi không có bản lĩnh đó, muốn diệt ai thì có thể diệt người đó."

"Tuổi còn nhỏ mà đã muốn mượn thương đánh chim, còn mình thì lén lút cướp cò*?"

(*thương là cây thương, loại vũ khí cán dài có mũi thương, mũi giáo, kiểu đó ý..)

"Vậy nếu tôi nói cho anh...... việc em trai của anh bị lừa bán không phải là ngoài ý muốn thì sao?" Dương Miễn nâng cằm lên, cậu ta không tin Thích Trạch Vũ không để ý đến chuyện này.

Giây tiếp theo, cổ áo của Dương Miễn bị xách lên.

Tầm mắt lạnh băng của Thích Trạch Vũ quét trên người cậu ta, "Cậu biết cái gì?"

"Nhà họ Thích của anh đồng ý giúp tôi thì cũng là đang báo thù giúp em trai của anh."

"Em trai của tôi bị bắt đi có quan hệ với nhà họ Dương của cậu?"

"Đúng rồi, nhà anh vẫn chưa tìm được manh mối gì đúng không?"

Thích Trạch Vũ không trả lời, anh ta tạm thời không tính toán để Dương Miễn biết Thanh Thanh là em trai của anh ta.

Nhà họ Thích không nói thì cũng sẽ không ai nghĩ nhiều.

"Lòng dạ của cậu sâu như vậy thì sao không tự mình xử lý chuyện nhà của cậu đi."

"Không giống nhau." Dương Miễn nói, "Tôi chỉ cần anh giúp tôi hai việc, chứng cứ trong tay của tôi vẫn còn có hiệu lực để nhà các anh trình báo."

Thích Trạch Vũ nhắm mắt, cố gắng áp xuống ngọn lửa trong lòng.

Thanh Thanh nói lúc ấy thấy bọn buôn người thu tiền, Thích Trạch Vũ và Thích Hoài rất để bụng chuyện này, cũng nghi ngờ không chỉ đơn giản là lừa bán mà có lẽ là bắt cóc tống tiền, nhưng hiện tại..........

"Một tháng." Dương Miễn cũng không dám khiêu chiến Thích Trạch Vũ lần nữa, "Chỉ cần anh giúp tôi hai việc, muộn nhất là một tháng, tôi sẽ đưa tất cả các chứng cứ cho anh."

"Anh giúp tôi đi." Đôi mắt của Dương Miễn hồng hồng.

"Tôi thật sự không có cách nào, nếu anh ghi hận tôi vì chuyện của Lộ Trạch Thanh thì tôi có thể để cậu ta làm gì tôi cũng được. Ngoại trừ việc trào phúng cậu ta vài câu ở cửa hàng châu báu, tôi không làm cái gì khác, tôi cũng nói luôn, hot search không phải là tôi mua, không tin anh có thể đi điều tra."

Thích Trạch Vũ xoay người không nhìn cậu ta.

"Có thể, nhưng cậu phải cho tôi xem chứng cứ trước, dù sao tôi cũng phải xác định xem cậu có lừa tôi không?"

"Được."

Dương Miễn chậm rãi thở ra, khẽ cười một tiếng.

"Thích tổng thật đúng là lạnh lùng, dù sao tôi cũng là trẻ vị thành niên mà anh không thương xót cho tôi chút nào."

"Đừng nói lời vô nghĩa." Kiên nhẫn của Thích Trạch Vũ sắp hết, "Nói thẳng, muốn tôi làm cái gì?"

"Chuyện thứ nhất, tôi muốn anh trai tốt của tôi thân bại danh liệt."

"Anh kinh ngạc như vậy làm gì. Anh trai tốt của tôi ở trong giới giải trí cũng gây ra không ít phiền phức cho Lộ Trạch Thanh, tuy rằng không biết vì sao anh muốn bảo vệ Lộ Trạch Thanh nhưng hai việc này của hai chúng ta không có xung đột lợi ích."

"Cậu muốn làm như thế nào?"

"Ngày mai chính là ngày quay tập tiếp theo của chương trình tình yêu, anh trai của tôi để ý đến thanh danh như vậy, muốn được trở lên nổi tiếng. Vậy nếu để cư dân mạng biết anh ta giả danh thay thế, tính cách bị lật xe thì anh nói xem, anh ta sẽ cảm thấy như thế nào?"

--------------

Sau khi đến viện điều dưỡng thì Giang Tư Úc gọi điện thoại cho Quý Thiếu Quân, đối phương đã sớm chờ hắn ngoài cổng.

"Trực tiếp đi vào là được."

Đây là lần đầu tiên Giang Tư Úc đến nơi này, người bình thường không đi thăm bệnh thì cũng không đến nơi này làm gì.

"Tôi nói với cậu, cậu đi vào trong thì sẽ thấy đài ngắm cảnh, đây là viện điều dưỡng nhưng nếu quay video đăng lên có khi mọi người còn tưởng là khu du lịch nào đó."

"Lăng Phong vẫn chưa tan làm?"

"Cậu ta còn có một hội nghị thường kỳ, tôi đưa cậu đi dạo một chút, tí nữa thì cùng nhau đi ăn cơm."

Giang Tư Úc không có tâm trạng đi dạo, đáy lòng của hắn còn cất giấu tâm sự, cũng không biết Thanh Thanh đi với tên Thẩm Tri Ngộ kia đi gặp ai.

Có phải đã sớm quên hắn hay không?

Không biết bọn họ trò chuyện gì.

Thẩm Tri Ngộ nhìn qua nhân mô cẩu dạng*, còn không biết ở sau lưng hắn nói với Thanh Thanh như thế nào.

(*Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)

Một người đàn ông cũng không thể lắm mồm đi.

Giang Tư Úc càng nghĩ càng giận, da mặt của Thẩm Tri Ngộ quá dày, hắn vẫn là đến sớm một chút để đi đón Thanh Thanh.

Nghĩ vậy, Giang Tư Úc nhắn tin WeChat với Thanh Thanh.

[Y]: Tới rồi sao?

[Y]: Gặp được bạn chưa?

[Y]: Tôi đang trên đường mua mì gói, buổi tối chắp vá một chút.

[Y]: Tôi đây thật là đáng thương, trễ một chút có thể hẹn em đi ăn khuya không?

"Sao cả một đường cậu đều như đang ở cõi thần tiên vậy, thất thần như thế vậy còn đến đây làm gì?" Quý Thiếu Quân không nhịn được, nói mười câu mà Giang Tư Úc không đáp một câu.

"Cậu nói cái gì?"

Quý Thiếu Quân: "......"

"Tôi nói hôm nay cậu làm gì? Thất hồn lạc phách, không phải là thổ lộ bị từ chối chứ?"

Giang Tư Úc tặng cho cậu ta một ánh mắt hình viên đạn, Quý Thiếu Quân giả vờ bịt miệng, "Tôi nói hươu nói vượn."

"Giang đại thiếu gia của chúng ta lớn lên đẹp trai lại có tiền, tám khối cơ bụng, kỹ thuật diễn tốt, còn biết nấu cơm, hiền huệ như vậy ai chả muốn cưới về?"

Khóe miệng Giang Tư Úc hơi hơi cong lên.

"...... Thanh Thanh cũng nói tôi là người tốt nhất em ấy gặp được."

Quý Thiếu Quân: "......"

Này chẳng lẽ không phải thẻ người tốt?

"Thanh Thanh nói, em ấy chỉ khen một mình tôi."

Trong giọng nói Giang Tư Úc đều là khoe ra, nháy mắt mất hết phiền muộn vừa rồi.

"Tôi tiếp xúc với Thanh Thanh lâu như vậy, không nhìn thấy em ấy thân mật tiếp xúc với người đàn ông nào khác, điều này thể hiện tôi rất đặc biệt trong lòng em ấy."

Quý Thiếu Quân sắp không nghe nổi nữa, mất công anh ta còn lo lắng Giang Tư Úc uể oải không phấn chấn, còn muốn an ủi hắn, kết quả thì sao?

Một câu an ủi của anh ta còn chưa ra khỏi miệng thì Giang Tư Úc đã bắt đầu khoe khoang không điểm dừng.

A.

Ở trước mặt anh ta nói cái gì, có bản lĩnh thì đến trước mặt của Lộ Trạch Thanh nói......

Quý Thiếu Quân đang chửi thầm thì dừng lại, anh ta hơi hơi hé miệng, "Vừa rồi cậu nói cái gì?"

Giang Tư Úc nhếch đuôi lông mày, "Tôi nói Thanh Thanh chỉ từng tiếp xúc thân mật với tôi, chưa từng với một người nào khác, điều đó thể hiện tôi rất đặc biệt ở trong lòng em ấy."

"Cái kia...... Nếu không chúng ta đi nơi khác ngắm cảnh đi." Quý Thiếu Quân nắm chặt cánh tay Giang Tư Úc, dùng hết sức để kéo hắn đi đường khác.

Giang Tư Úc: "?"

"Làm gì?"

"Chúng ta đi nhầm đường, đi hướng này mới đúng." Quý Thiếu Quân vừa dứt lời, Giang Tư Úc đã kéo ra anh ta tay.

"Đừng dây dưa qua lại, không biết giữ chút nam đức à?"

Quý Thiếu Quân: "......"

Cũng không đợi Quý Thiếu Quân nói cái gì, Giang Tư Úc quay đầu nhìn lại hướng vừa đang đi, Quý Thiếu Quân căn bản là cản không kịp.

Sau đó, Giang Tư Úc liền thấy......

Không cùng đàn ông tiếp xúc thân mật - Lộ Trạch Thanh, bị Thẩm Tri Ngộ quàng lấy bả vai, cũng không biết Thẩm Tri Ngộ nói gì đó, Lộ Trạch Thanh vẫn là một bộ dáng không thèm phản ứng, nhưng cũng không đẩy Thẩm Tri Ngộ ra.

Nắm tay của Giang Tư Úc lập tức siết lại.

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Quý Thiếu Quân giữ chặt Giang Tư Úc.

"Còn không phải là quàng vai thôi sao? Ngày thường chúng ta cũng hay kề vai sát cánh, con trai mà, cái này rất bình thường. Con gái còn dắt tay nhau đi WC mà?"

Giang Tư Úc mặt không cảm xúc, "Cậu thật đáng tiếc? Nếu không tôi để Lăng Phong và cậu dắt tay nhau đi WC?"

Quý Thiếu Quân: "...... Cậu có thể đừng bắn lung tung được không? Tôi cũng không động tay động chân với Lộ Trạch Thanh."

Hai người đang nói, phía sau truyền đến giọng nói của Lộ Trạch Thanh.

"Thầy Giang."

Giang Tư Úc một giây liền thay đổi sắc mặt.

"Trùng hợp thật nha, Thanh Thanh."

Lộ Trạch Thanh hơi hơi mỉm cười, "Thầy Giang đến nơi này để ăn mì gói sao?"

"Ăn mì gói gì?" Vẻ mặt của Quý Thiếu Quân ngốc ngốc.

"Vậy phải hỏi thầy Giang."

Giang Tư Úc: "......"

Bởi vì Thẩm Tri Ngộ muốn lôi kéo Thanh Thanh ăn cơm nên hắn mới ra vẻ đáng thương mà nói đêm nay muốn một mình pha mì gói ăn.

Ai có thể nghĩ đến lật xe nhanh như vậy.

"...... Quý Thiếu Quân, em đã từng gặp qua." Thần sắc của Giang Tư Úc bình tĩnh, đẩy Quý Thiếu Quân ra ngoài, "Cậu ta thất tình, tôi đến an ủi cậu ta."

Lộ Trạch Thanh nhìn về phía Quý Thiếu Quân, anh ta liên tục gật đầu, bị bắt thất tình.

"Đúng đúng đúng, tôi thất tình."

Lộ Trạch Thanh vô cùng đồng tình. "Người tiếp theo anh gặp được sẽ càng tốt hơn."

Khóe miệng Quý Thiếu Quân không nhấc lên nổi.

"Cảm ơn."

"Thích, Thích Nam?" Quý Thiếu Quân lúc này mới chú ý đến một thanh niên khác, lập tức sửng sốt, anh ta nhìn nhìn Thích Nam, lại nhìn nhìn Lộ Trạch Thanh.

"Hai người các cậu như thế nào sẽ......" Anh ta nhớ rõ hai người không thích nhau, như thế nào......

Viện điều dưỡng tư nhân không dễ dàng ra vào, dù muốn thăm bệnh thì cũng phải đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận, tính bảo mật vô cùng cao, đây cũng là nguyên nhân Thích Nam lựa chọn nơi này.

Nếu quen biết Lộ Trạch Thanh thì Thích Nam cũng không muốn giấu.

"Xin chào, tôi là Thích Nam."

Quý Thiếu Quân: "?"

Anh ta từng gặp Thích Nam, sao phản ứng của đối phương giống như lần đầu gặp nhau vậy.

"Cậu ta không phải Thích Nam." Giang Tư Úc chỉ là nhìn thoáng qua liền nhận ra được.

Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, Thích Nam cùng em trai rất giống nhau, sao Giang Tư Úc lại nhận ra được?

"Chuyện này nói ra thì rất dài."

Ở đây khẳng định giải thích không rõ được.

Quý Thiếu Quân cũng không rối rắm cái này, có phải Thích Nam hay không cũng không sao cả, tuy rằng có vài phần kinh ngạc nhưng trọng điểm khẳng định không phải cái này, anh ta nhìn Giang Tư Úc, thân là bạn thuở nhỏ, anh ta cũng nên làm một người trợ công.

"Thanh Thanh, sao em lại ở đây?"

"Em tới gặp bạn."

Quý Thiếu Quân cười cười, "Trùng hợp thật, anh và Giang Tư Úc cũng đến đây gặp bạn."

Thẩm Tri Ngộ quét mắt liếc hai người một cái, "Trùng hợp như vậy? Tôi còn tưởng là có người cố ý đi theo Thanh Thanh của chúng ta?"

Sao Giang Tư Úc lại không nghe ra anh ta đang âm dương quái khí.

Hắn đang muốn nói cái gì, Quý Thiếu Quân đã giúp hắn đáp trả.

"Vị này...... ngài nhà giàu mới nổi, chúng tôi là bạn bè với viện trưởng, hôm nay đã hẹn ăn cơm, cậu đừng há mồm là vu hãm người khác."

"Nhà giàu mới nổi?" Lộ Trạch Thanh cùng Thích Nam đồng thời bị thu hút.

Thẩm Tri Ngộ lập tức dậm chân. "Mẹ nó! Chính là anh."

"Anh đi khắp nơi nói với mọi người, tôi là nhà giàu mới nổi từ nước ngoài trở về, nói tôi ngốc lại nhiều tiền dễ lừa, tôi còn chưa nói anh....."

"Từ từ." Vẻ mặt của Quý Thiếu Quân nghiêm nghị.

"Lời này cũng không phải là tôi nói, tôi cũng là nghe người khác nói, nói thêm nữa, ai mỗi ngày ra cửa đổi xe mới, một bộ dạng nhà giàu chân đất mới nổi, không nói cậu thì nói ai?"

"Tiền của nhà tôi, tôi thích tiêu như thế nào thì tiêu, cứ cho là tôi lái một chiếc xe nạm toàn vàng thì đó cũng là niềm vui của tôi."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Thích Nam: "......"

"Cậu nhìn xem, ai rảnh rỗi không có việc gì đi đính vàng nạm vàng lên xe làm gì, này còn không phải là hành động của nhà giàu mới nổi? Thích khoe khoang."

Thẩm Tri Ngộ vén tay áo, "Nam Nam, Thanh Thanh, hai người đừng cản tôi. Hôm nay tôi phải đánh một trận với anh ta, tôi......"

"Sao hai người không ngăn cản tôi?"

Vẻ mặt của Thẩm Tri Ngộ buồn bực, anh ta chỉ giả vờ một chút, hai người này cũng không quá ăn ý.

"Cậu không quen biết cậu ta?" Giang Tư Úc có chút ngoài ý muốn hỏi Quý Thiếu Quân. "Cậu ta là đại thiếu gia nhà họ Thẩm, gần đây mới về nước."

"Nhà họ Thẩm." Quý Thiếu Quân nghĩ nghĩ, "Nhà họ Thẩm nào?"

Sắc mặt Thẩm Tri Ngộ càng khó coi, nghi ngờ Quý Thiếu Quân cố ý.

"Là năm đó cái kia......"

"Đúng vậy."

Quý Thiếu Quân có chút oan ức, anh ta cũng chỉ là ăn dưa mà thôi.

"Nói trước một chút, tôi thật sự không biết. Hơn nữa tôi cũng chỉ là ăn dưa, những lời đồn đó không liên quan đến tôi, có khi là cậu đắc tội với ai đó."

Thẩm Tri Ngộ lạnh mặt, "Bọn họ còn nói cái gì?"

"Tôi nói cậu đừng nóng giận nha."

Thẩm Tri Ngộ không tức giận là không có khả năng, trước hết anh ta phải hiểu biết rõ ràng, sau đó lại đi bắt cái người khua môi múa mép sau lưng kia.

"Anh nói đi."

"Bọn họ nói cậu cũng có thể không phải là nhà giàu mới nổi, rốt cuộc cậu lớn lên......"

Nhân mô cẩu dạng.

"Thoạt nhìn văn nhã lễ độ."

Lời này làm Thẩm Tri Ngộ thoải mái một chút, sau đó Quý Thiếu Quân nói câu tiếp theo làm Thẩm Tri Ngộ tức giận đến mức cái mũi đều phồng ra.

"Nói cậu có khả năng bị phú bà bao dưỡng, một bộ dáng khoe khoang chưa hiểu việc đời."

"Phốc."

Lộ Trạch Thanh cùng Thích Nam thật sự không nhịn được. Tuy rằng cũng không muốn nhịn nhưng lời vừa rồi của Quý Thiếu Quân..... giống như thực sự có chút......

"Khụ......" Lộ Trạch Thanh ho nhẹ một tiếng. "Chờ cha mẹ cậu trở về thì cũng nên tổ chức một bữa tiệc, như vậy những người đó sẽ biết."

Thích Nam cũng gật đầu, "Đến lúc đó dọa bọn họ nhảy dựng, không có gì tức giận."

Lộ Trạch Thanh sợ hai người này trò chuyện tiếp sẽ lớn chuyện, "Thầy Giang đi tìm bạn đi, chúng tôi phải đi rồi."

"Đi đâu vậy?" Quý Thiếu Quân hỏi.

"Ăn cơm." Thẩm Tri Ngộ hừ nhẹ một tiếng, cũng không muốn nói chuyện cùng hai người bọn họ nữa.

"Nếu đã gặp nhau thì sao không cùng nhau ăn một bữa cơm? Làm quen với nhau luôn?" Quý Thiếu Quân vui tươi hớn hở mà nói.

"Cậu xem, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm cũng coi như bạn bè. Tôi quen rất nhiều người, đến lúc đó sẽ giải thích giúp cậu, đảm bảo những người đó sẽ chủ động xin lỗi."

"Thế nào?" Quý Thiếu Quân nhướng nhướng chân mày với Thẩm Tri Ngộ, "Trong vòng nhiều bạn không tốt sao?"

Thẩm Tri Ngộ không dao động, Quý Thiếu Quân đang muốn tiếp tục khuyên, Thích Nam mở miệng.

"Được nha."

Lộ Trạch Thanh cùng Thẩm Tri Ngộ đồng thời nhìn về phía cậu ta.

"Em cũng muốn làm quen với bạn của Thanh Thanh."

Nửa giờ sau, Lăng Phong khoan thai tới muộn xuất hiện.

"Xin lỗi! Đã tới muộn."

"Tiểu Nam, mấy người quen nhau à?" Lăng Phong thấy mấy người đứng chung một chỗ có chút ngoài ý muốn.

"Sao mấy cậu lại quen nhau?"

"A, nhà thiết kế mà tôi nói với cậu chính là Thích Nam, em ấy mới trở về từ nước ngoài. Năm trước vì cố ý cải tạo nơi này mà tôi còn bay đến vài quốc gia."

"Kết quả liền gặp gỡ cậu ấy, tôi nói ý tưởng của tôi, cậu ấy liền đưa cho tôi bản thiết kế."

Lăng Phong biết một ít việc về Thích Nam nhưng cũng không nhiều lắm, anh ta và Thích Nam tính là nửa bạn bè đi.

"Nhà thiết kế?"

Quý Thiếu Quân cũng tin tưởng người này không phải là vị Thích Nam trong giới giải trí kia.

"Đúng." Lăng Phong không có nói thêm về chuyện này, anh ta nhìn về phía hai người khác.

"Xin chào, tôi là Lộ Trạch Thanh. "

"Thẩm Tri Ngộ."

"Tôi là Lăng Phong."

Sau khi giới thiệu họ tên, tầm mắt của Lăng Phong dừng ở trên người Lộ Trạch Thanh.

"Cậu chính là nghệ sĩ cùng Tiểu Giang xào CP?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Đúng."

"Hai người chỉ là xào CP đi?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Đúng."

"Cho nên, cậu cũng không có đối tượng?"

"...... Đúng."

"Vậy thật tốt quá." Lăng Phong có chút kích động.

Năm người khác: "?"

"Tôi cũng không đối tượng, vậy tôi có thể theo đuổi cậu không? Tôi vừa nhìn thấy cậu là trái tim đã đập bùm bùm."

"A! Đây là cảm giác rung động."

_______________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Giang: Canh phòng nghiêm ngặt Thẩm Tri Ngộ, tình địch lại là anh em tốt.

Bạn học Lăng: Bất ngờ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK