Lộ Trạch Thanh luống cuống tay chân thoát khỏi video, âm lượng của video chưa chỉnh nên âm thanh rất lớn.
Cậu hoảng loạn nhìn khắp nơi, thấy xung quanh không có người thở phào một hơi. Không biết còn tưởng rằng cậu xem phim con heo ở nơi công cộng.
"Tôi nói, cái này không phải tôi tìm thì em có tin không?"
Giang Tư Úc xấu hổ đến không biết nói cái gì, hắn hiện tại biết cái gì là phải tôn trọng 'thành quả lao động' của người khác, đoạt công lao của người người khác là không đúng.
23 tuổi Giang Tư Úc đang tự khắc sâu ghi nhớ bài học, cứ cho là mượn hoa hiến phật thì cũng phải biết hoa mình đang cầm là hoa gì.
Lộ Trạch Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, rất rõ ràng là cậu không quá tin. Nhưng mà Lộ Trạch Thanh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Giang Tư Úc cố ý muốn cậu xấu mặt, cậu cũng không bấm vào những video khác.
Căn bản là không dám bấm vào.
Phân loại ghi là [Nụ hôn ngoài ý muốn], có phải là nụ hôn ngoài ý muốn hay không thì không biết, nhưng cái video này quả thật là ngoài ý muốn.
"Tôi sai rồi."
Giang Tư Úc nhận lỗi.
Lộ Trạch Thanh không để ý đến hắn, xoay người phải đi. Giang Tư Úc giữ chặt người lại.
"Nghe tôi giải thích, tôi không biết cái này là video không thể miêu tả."
"Thật sự."
Lộ Trạch Thanh cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí thuật lại lời Giang Tư Úc.
"Nghiêm túc học?"
Giang Tư Úc: "......"
"Vừa rồi đạo diễn Chân tìm tôi, bảo tôi dạy em." Giang Tư Úc giải thích.
"Em biết đó, tôi cũng chưa từng quay cảnh hôn, vì thế tôi liền tìm một diễn viên từng hợp tác, muốn xin 'giáo trình' này."
"Tôi chỉ là muốn có chút hảo cảm của em."
Giang Tư Úc sợ Lộ Trạch Thanh không tin, còn click mở lịch sử trò chuyện WeChat với Ông Thiến, định đưa ra trước mặt Lộ Trạch Thanh.
[Anh cùng Lộ Trạch Thanh là thật sao?]
[Đúng.]
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở vấn đề Ông Thiến vừa hỏi Giang Tư Úc, nếu đưa ra thì chắc chắn Lộ Trạch Thanh sẽ thấy.
Lộ Trạch Thanh thấy hắn chần chờ, cậu vốn dĩ đã tin, hiện tại lại bắt đầu hoài nghi Giang Tư Úc.
Giang Tư Úc cắn răng, mặc kệ.
Hai người bọn họ xào CP vốn dĩ chính là hiệp nghị bảo mật, hắn nói như vậy, Lộ Trạch Thanh khẳng định cũng sẽ không nghĩ nhiều.
"Em xem."
Giang Tư Úc trực tiếp đem điện thoại đưa cho Lộ Trạch Thanh, "Ông Thiến."
Lộ Trạch Thanh cũng không nhìn, trả lại điện thoại cho Giang Tư Úc. Thật ra cậu cũng không tức giận. Cuối cùng, Lộ Trạch Thanh không xác định mà hỏi một câu.
"Anh xác định trong đây có cái tôi có thể học?"
"Đại khái là có, khả năng phải tìm một chút."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Đạo diễn Chân ngồi nghỉ trong lều một lúc, cô nhìn thấy Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đang ở đó không xa, không biết hai người đang nói chuyện gì, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Chỉ có một cảnh hôn mà khó như vậy sao?
Đạo diễn Chân đưa loa đang cầm cho trợ lý, đi đến phía hai người.
"Trạch Thanh, Tiểu Giang."
"Đạo diễn Chân."
"Tôi để cậu dạy Trạch Thanh, hai người ở đây thảo luận vấn đề gì khó khăn vậy?"
Đạo diễn Chân cảm thấy Giang Tư Úc không hiểu cô nói 'dạy' ở đây là có ý gì.
Diễn kịch tất nhiên là phải có cả lời nói và hành động, chỉ có lý luận thì làm sao được?
"Luyện nhiều thì không phải là tốt luôn sao?"
"Tôi đứng ở đây, hai người hôn tám lần mười lần cho tôi, tôi không tin hai người không tìm được cảm giác."
Lộ Trạch Thanh: "."
Giang Tư Úc: "......"
Trợ lý đứng ở xa nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng hết lên, còn có loại chuyện tốt như thế này?
Cô đến gần một chút, CP cô cắn cùng nhau đóng phim, quay cảnh hôn, còn muốn hôn tám, mười lần sao?
K.ích thích như vậy?
Lộ Trạch Thanh hơi cương cứng khóe miệng, cậu trông mong mà nhìn Giang Tư Úc, hy vọng hắn nói cái gì đó.
Đóng phim là đóng phim, bây giờ đạo diễn Chân nhìn chằm chằm hai người họ hôn nhau, cứ cho là tìm ra cảm giác thì cũng bị ánh mắt nhìn chằm chằm này làm cho mất hết.
"Nhìn tôi làm gì? Hôn đi, còn muốn tôi ở bên cạnh hô 'cố lên' cho hai người sao?"
Đạo diễn Chân thấy hai người đứng im tại chỗ, cô cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Trạch Thanh thẹn thùng thì thôi đi, cậu ấy là lần đầu đóng phim. Còn Giang đại ảnh đế của chúng ta sao lại phạm vào sai lầm cơ bản như như này? Giáo viên chính quy không dạy cậu là phải khắc phục cảm giác thẹn thùng sao?"
Lộ Trạch Thanh bị đạo diễn Chân nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, quả thật cảnh này là cậu phải chủ động.
Ngoại trừ hôn, Lộ Trạch Thanh còn phải nắm chắc trạng thái không được say rượu.
Nhưng đạo diễn Chân nhất quyết ở lại đây giúp bọn họ tìm cảm giác, "Để đạo diễn Hứa đi theo dõi quay phim, tôi ở đây giúp hai người bọn họ."
Trợ lý nhận lệnh, tiếc nuối rời đi.
"Tôi muốn uống một chút rượu." Lộ Trạch Thanh lên tiếng, "Nếu là say rượu thì có lẽ tôi sẽ có cảm giác."
Đạo diễn Chân không có ý kiến, cô gọi điện thoại kêu người đưa rượu đến, "Vừa đúng lúc, nơi này không có người khác."
"Tôi nói với Trạch Thanh một vấn đề trước, máy quay sẽ bắt đầu quay từ sau ra trước, đầu tiên cậu sẽ bị vấp vào bậc cửa, lúc này cậu sẽ loạng choạng nghiêng người về phía trước, sau đó Tiểu Giang thuận tiện ôm lấy cậu."
"Có lẽ cậu đã đọc qua tiểu thuyết, tiểu hoàng tử say rượu nên không tỉnh táo, theo bản năng mà muốn thân cận với quốc sư, phương thức mà tiểu hoàng tử nghĩ đến rất khác bình thường, đó chính là hôn môi."
Đạo diễn Chân nói xong với Lộ Trạch Thanh lại quay sang hỏi Giang Tư Úc.
"Tuy rằng cậu chưa từng quay phim tình cảm nhưng cậu đóng phim nhiều năm như vậy, hẳn là có thể hiểu được thái độ của quốc sư đối với tiểu hoàng tử chứ?"
Giang Tư Úc gật đầu.
Quốc sư mang theo mục đích mà tiếp cận tiểu hoàng tử, thật ra quốc sư không thích loại tính cách đơn thuần như tiểu hoàng tử, nhưng đối phương luôn khiến hắn phải chú ý.
Như là một ngọn lửa, mang theo độ ấm nóng rực.
Lúc này tình cảm của quốc sư với tiểu hoàng tử vô cùng phức tạp, là bắt đầu sinh hảo cảm nhưng lại không muốn thừa nhận.
Quốc sư cảm thấy mình còn có thể tự khống chế, hắn có thể không chú ý đến tiểu hoàng tử.
Nhưng tiểu hoàng tử sẽ chủ động dính đến hắn, cho nên hắn sẽ cố ý làm một vài việc quá mức với hy vọng tiểu hoàng tử biết khó mà lui.
Trong bữa tiệc, quốc sư thấy bên cạnh tiểu hoàng tử không có ai chăm sóc, hắn không nhịn được mà chú ý tiểu hoàng tử vài lần.
Nhưng hắn sẽ không thừa nhận chính mình đang chú ý tiểu hoàng tử, tính cách của quốc sư chính là như tảng đá như vậy.
"Đạo diễn, rượu đây."
"Được rồi."
Đạo diễn Chân không biết tửu lượng của Lộ Trạch Thanh như thế nào, tạm thời xung quanh chỉ mua được một chút bia, rượu trắng và rượu Cocktail.
"Trạch Thanh, cậu chọn một cái đi."
Rượu trắng quá mạnh, bia thì dễ bị đầy dạ dày, Lộ Trạch Thanh chọn Cocktail. Giang Tư Úc cũng lấy ra một chai rượu Cocktail.
Đạo diễn Chân thấy hai người thích ý như vậy, cô cũng cầm một chai vị đào. Cô mới làm móng tay, móng quá dài khiến cô mãi không mở được lon.
Lộ Trạch Thanh đem lon cậu vừa mới mở kia cho đạo diễn Chân.
"Cảm ơn."
Đạo diễn Chân thản nhiên tiếp nhận, lại đưa lon không mở được cho Lộ Trạch Thanh.
Một ngụm Cocktail vào miệng, mát mẻ lại giải nhiệt, Lộ Trạch Thanh uống luôn mấy ngụm. Với số độ này, một lon căn bản không có cảm giác gì, chỉ có thể là uống giải khát.
"Thầy Giang."
"Thử một chút?"
Giang Tư Úc đứng lên, "Được."
Lộ Trạch Thanh đứng xa vài bước, cậu nhắm mắt, đưa mình vào nhân vật tiểu hoàng tử, khi nhìn thấy quốc sư rời khỏi bữa tiệc, tiểu hoàng tử vui sướng mà đuổi theo vài bước.
Trong mắt chỉ có hình bóng của quốc sư, cậu ta không chú ý tới bậc cửa.
Lộ Trạch Thanh nở một ý cười, cậu đã nhập vai. Cậu giống như là sợ người chạy, đi nhanh hơn, trong mắt chỉ có hình bóng của quốc sư nên không chú ý đến bậc cửa.
Bọn họ đang đứng dưới gốc cây, không có bậc cửa, Lộ Trạch Thanh làm động tác giả, cậu dứt khoát thực hiện động tác, nếu Giang Tư Úc không bắt được cậu thì cậu sẽ ngã xuống đất.
Giây tiếp theo.
Bên hông Lộ Trạch Thanh xuất hiện cảm giác ấm áp, cậu nhào vào trong lồng ng.ực Giang Tư Úc, xung quanh đều là hơi thở của hắn.
Trái tim của Lộ Trạch Thanh đập có chút nhanh.
Trong nháy mắt tiểu hoàng tử được ôm lấy, cậu ta cũng có cảm giác như vậy.
Lộ Trạch Thanh nuốt nước bọt, vô cùng đáng thương ngẩng đầu, đọc ra lời thoại.
"Tìm được ngươi rồi."
"Vì sao không để ý tới ta?"
Sắc mặt Giang Tư Úc khẽ nhúc nhích, một khắc này hắn có cùng cảm xúc với quốc sư. Đôi mắt của Lộ Trạch Thanh trong sáng như vậy, nhìn chăm chú vào hắn như thế, còn mang theo một chút đáng thương.
Đừng nói quốc sư mềm lòng, Giang Tư Úc biết rõ là đang diễn nhưng cũng có chút không chống đỡ được.
Hắn quay mặt đi, giọng nói lạnh lẽo.
"Điện hạ, cung nữ bên cạnh ngài đâu?"
"Không biết."
Tiểu hoàng tử thừa dịp không có ai, ôm chặt lấy quốc sư, giống như cảm thấy như vậy còn chưa đủ thân mật, ở trong lòng ng.ực hắn nhích qua nhích lại, cuối cùng ngẩng đầu lên hôn quốc sư.
"Mềm."
"Thích."
Quốc sư hóa đá một giây, sau đó lập tức đẩy tiểu hoàng tử ra.
Nhưng kẻ dính người kia nhanh chóng lại quấn đến đây.
"Không đứng vững, muốn ôm."
Bởi vì bị đẩy nên tiểu hoàng tử đứng hơi choạng vạng, không biết là cố ý hay vô tình, tiểu hoàng tử lại tựa vào lồng ng.ực quốc sư một lần nữa, rồi lại hôn lên môi quốc sư.
Lúc này quốc sư không đẩy ra nữa, trong con ngươi của hắn là khuôn mặt được phóng to của tiểu hoàng tử.
Con ngươi nhỏ xinh đẹp như có những ánh sáng lấp lánh, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Cứ như vậy, tiểu hoàng tử được một tấc lại muốn tiến một thước trộm hôn vài lần, cuối cùng còn ngại không đủ, há miệng cắn lên đôi môi mềm mại.
Nhẹ nhàng hôn một chút.
Hơi thở của quốc sư trở lên rối loạn, ánh mắt hơi tối lại, quốc sư duỗi tay kéo người vào trong lồng ng.ực, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh kia, dưới tầm mắt mờ mịt của tiểu hoàng tử, cúi đầu hôn lên đôi môi diễm lệ.
Không giống như nụ hôn chuồn chuồn nước của tiểu hoàng tử, nụ hôn này vô cùng kịch liệt.
Hơi thở đan xen, trái tim trở vô cùng loạn nhịp.
Giang Tư Úc rũ mắt, lông mi khẽ run lên.
Hắn nghĩ đến lần Lộ Trạch Thanh chủ động hôn môi trên giường, cậu mang theo sự tò mò, tìm cách dụ dỗ, trêu chọc hắn. Khi đó, hắn cũng trả thù mà hôn lại.
Đoạt lấy vị thanh mai giữa môi răng của Lộ Trạch Thanh. Còn lúc này, là vị đào.
Lộ Trạch Thanh bị hôn đến không thở nổi, cậu kháng cự đẩy vai Giang Tư Úc.
Môi dưới bị cắn nhẹ một cái, đôi mắt Lộ Trạch Thanh mờ mịt, có chút đứng không vững, cậu nắm chặt lấy quần áo của Giang Tư Úc.
Đầu lưỡi của Giang Tư Úc linh hoạt.
Giống như vào nhầm hồ cá, dù không phải là địa điểm của hắn nhưng hắn vẫn có thể linh hoạt xuyên qua nước trong hồ, đuổi bắt cá trong đó.
Đạo diễn Chân đứng một bên bị sự phát huy vượt xa người thường này của hai người làm cho kinh sợ.
Đây không phải là biết rất nhiều sao?
Đạo diễn Chân lập tức tiếc hận, nếu biết sớm như thế này thì nên trực tiếp quay luôn, Lộ Trạch Thanh diễn vô cùng tự nhiên, nụ hôn này cũng vô cùng hấp dẫn.
Trợ lý đứng một bên rất muốn cắn khăn tay, xem CP hôn thôi cũng quá thơm rồi, cô trực tiếp mlem mlem.
Đừng dừng lại, hôn đến khi nào chết mới được!
Ý cười trên mặt trợ lý sắp không ngăn được nữa, càng ngày càng có xu hướng đi đến con đường 'bi.ến th.ái'.
Trợ lý vui vẻ chưa được bao lâu thì liền nghe đến một âm thanh lạc vào đây.
"Thích tổng, cậu yên tâm. Đoàn phim của chúng tôi cũng không khắt khe với nghệ sĩ, tuyệt đối đều là những đãi ngộ tốt nhất."
"Đạo diễn Chân đang giảng diễn cho Trạch Thanh và thầy Giang, ở ngay...."
Giọng nói của đạo diễn Hứa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ông ta đầy hưng phấn nhìn hai người hôn đến 'không thể rời'. Đạo diễn Hứa vô cùng tự hào mà nói với Thích Trạch Vũ.
"Cậu xem, trong lúc nghỉ ngơi mà diễn viên của chúng tôi vẫn nỗ lực vì quay phim, cậu đầu tư vào đoàn làm phim này tuyệt đối là vô cùng có giá trị."
Mặt của Thích Trạch Vũ đen như đáy nồi, đạo diễn Hứa vẫn chưa phát hiện, vẫn tiếp tục khen.
"Đây là cảnh giới cao nhất của cảnh hôn, các diễn viên 'đắm chìm trong đó' trước, như vậy thì mới khiến khán giả muốn ngừng cũng không được."