Nào ngờ đâu, sinh xong đâu phải là kết thúc của chuỗi ngày đau khổ, mà là khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ triền miên.
Nhất là hai bé cưng nhà cậu ăn khỏe như hai chú heo con, ngày nào cũng tròn trịa ra, càng lúc càng giống hai quả bóng.
Bảy tháng sau, Thịnh Minh và Thịnh Tịch đã biết bò khắp nhà, thế thì coi như xong đời cậu.
Hồi trước, khi hai đứa nhóc chưa biết bò, Đoạn Di đã đủ đau đầu nhức óc.
Giờ chúng nó biết bò rồi, lại còn bò nhanh như chớp, chỉ cần cậu lơ là một chút thôi là hai đứa biến mất khỏi phòng lúc nào không hay, khiến cậu chẳng còn chút hơi sức nào nữa.
Công việc thường ngày của Đoạn Di chính là cầm bình sữa, lang thang khắp tầng hai, miệng không ngừng gọi: “Minh bảo – Minh bảo ơi–“
Cứ như đi nhặt ve chai, lùng sục khắp nơi tìm con trai.
Thịnh Minh bò nhanh hơn Thịnh Tịch, lại thích chui xuống gầm giường.
Để bảo vệ tay chân ngắn ngủn của hai cục cưng, sàn nhà tầng hai đều được trải thảm dày, mùa đông thì ấm áp dễ chịu, đến mùa hè thì nóng nực vô cùng.
Mấy hôm nay, Đoạn Di dọn thảm đi, cứ tưởng hai đứa nhỏ biết đau sẽ ngoan ngoãn hơn. Ai ngờ thằng bé út lại ranh ma, không bò bằng bốn chi nữa, mà trực tiếp nằm sấp, như con sâu đo, vừa bò vừa khám phá, lại còn thích cái cảm giác mát mẻ khi nằm trên sàn.
Đoạn Di mỗi tay bế một đứa, đặt hai đứa lên xe đẩy trẻ em.
Bảo mẫu đến định cho hai bé ăn, Đoạn Di bảo cô ấy đi giặt quần áo trước, còn chuyện cho ăn cứ để cậu lo.
Bữa trưa là cháo cậu tự nấu, bưng lên mới phát hiện Thịnh Tịch đang gặm ngón tay Thịnh Minh. Bé con mới mọc răng sữa, hễ cầm được cái gì là cho vào miệng cắn, nước dãi chảy dài ngoằng.
Đoạn Di hai mắt tối sầm lại, bực bội gạt tay Thịnh Tịch ra, nói với Thịnh Minh: “Con cũng để cho em gặm à?”
Thịnh Minh ngây ngô cười toe toét khi nhìn thấy Đoạn Di, nhe hai chiếc răng sữa, chọc Đoạn Di phì cười: “Nhìn cái răng kìa, con còn dám mở miệng cười nữa chứ…”
Thịnh Minh ngồi trên xe đẩy, lắc lư người, dang hai tay ra, như muốn Đoạn Di bế, miệng không ngừng kêu “Ưm! Ưm! Ưm!”.
Đoạn Di biết ý đồ của thằng bé, nhưng nhất quyết không bế, ấn tay nó xuống, rồi múc một thìa cháo, thổi nguội rồi mới đút cho Thịnh Minh, thế là bé con không “ưm” nữa, há miệng ngậm lấy thìa cháo.
Bị cho ra rìa, Thịnh Tịch gào khóc ầm ĩ, dùng sóng âm tấn công, gây ô nhiễm tiếng ồn nghiêm trọng.
Cậu bé vung vẩy hai cánh tay mũm mĩm, đôi mắt long lanh nước giống hệt Thịnh Vân Trạch, vừa khóc vừa túm lấy áo Đoạn Di, kéo hắn về phía mình.
Tuy còn nhỏ nhưng sức lực của Thịnh Tịch không phải dạng vừa đâu, Đoạn Di cảm nhận rõ ràng một lực kéo yếu ớt níu cậu lại: “Được rồi được rồi, không quên con đâu mà…”
Chắc thèm lắm, suýt chút nữa là leo ra khỏi xe đẩy rồi. Đoạn Di định đút cho từng đứa một, nhưng Thịnh Tịch không cho cậu cơ hội đó, cứ há miệng chờ đút.
Cho hai đứa ăn xong, Đoạn Di ngồi trên ghế sô pha, vắt óc suy nghĩ xem nên cầu hôn Thịnh Vân Trạch như thế nào. Cậu nghĩ ra được mấy phương án, nhưng lại thấy quê mùa sến sẩm.
Hỏi Tưởng Vọng Thư thì sao? Khổ nỗi, Tưởng Vọng Thư còn quê hơn cậu. Đoạn Di nhăn nhó, thở dài thườn thượt.
Khoảng một giờ chiều, Thịnh Minh tự dưng khóc ré lên.
Thịnh Tịch hệt như con heo con a dua, anh khóc thì em cũng khóc theo, chẳng biết anh khóc vì cái gì, nhưng em phải khóc to hơn anh.
Nghe bản song ca của hai cậu con trai, Đoạn Di chạy thộc thộc lên phòng, bắt đầu khoảng thời gian chơi đùa với hai đứa.
Buổi trưa, tranh thủ lúc Thịnh Minh và Thịnh Tịch ngủ, Thịnh Vân Trạch gọi video cho Đoạn Di. Nói dăm ba câu, hắn lại bị gọi đi họp.
Tan sở, Thịnh Vân Trạch vội vàng về nhà, muốn gặp Đoạn Di sớm một chút, nhưng trong phòng im ắng, chẳng có chút âm thanh nào.
Hắn mở cửa phòng ngủ, cũng không thấy ai. Mãi đến khi mở cửa phòng trẻ em, hắn mới nhìn thấy Đoạn Di nằm ngủ say sưa, tứ chi dang rộng.
Hai bé con, đứa thì nằm úp mặt lên ngực Đoạn Di ngủ ngon lành, đứa thì cuộn tròn bên cạnh, được cậu vòng tay ôm lấy.
Ánh đèn trong phòng trẻ em mờ ảo. Trên trần nhà còn có cái đèn ngủ xoay hình tròn đơn sắc, kèm theo bài hát ru con được mua trên Taobao với giá mười ba tệ chín xu, là kiệt tác mà chính tay Đoạn Di lựa chọn. Theo cậu thì nó vô cùng thời thượng và độc đáo.
Đoạn Di ngủ rất say, có vẻ như kiệt sức.
Thời tiết tháng sáu bắt đầu oi ả, ở nhà nên cậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay bằng vải cotton màu xanh lá, tôn lên làn da trắng nõn.
Vì thế, hai đứa nhỏ cũng trắng trẻo, da dẻ trắng mịn giống y hệt Đoạn Di.
Cậu nằm ngửa, dạng chân tay như cái bánh tráng, áo ngủ bằng vải cotton màu xanh lá bị vén lên, lộ ra chiếc bụng nhỏ mềm mại. Cơ bụng ngày nào còn sáu múi, giờ chẳng còn thấy đâu, eo thon nhỏ, nhưng thịt thì không ít.
Dây buộc quần ngủ cũng không được thắt gọn gàng, buộc lung tung thành mấy nút chết.
Trái tim Thịnh Vân Trạch chưa bao giờ mềm mại đến vậy. Hắn thậm chí không muốn lên tiếng phá vỡ khung cảnh ấm áp này.
Cho đến khi Đoạn Di mơ màng tỉnh giấc – Thực ra, lúc tỉnh, cậu cũng không dậy ngay. Đây là thói quen hình thành trong mấy tháng nay. Thịnh Minh và Thịnh Tịch rất thích ngủ với cậu, lại còn ngủ gục lên người cậu như hai chú gấu koala.
Sợ động tác mạnh sẽ khiến hai cục cưng ngã xuống đất, Đoạn Di cẩn thận rút tay ra, ngẩng đầu nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, mắt sáng lên: “Anh về lúc nào đấy?”
Thịnh Vân Trạch bước tới, nhấc bổng Thịnh Tịch lên như đang nhấc một chú mèo con. Cậu bé vẫn ngủ say sưa, thế là Thịnh Vân Trạch tiện tay để con trai vào nôi.
Đoạn Di trách hắn mạnh tay, sau đó tự mình thị phạm cho Thịnh Vân Trạch xem cách bế trẻ con, cách đặt trẻ con lên giường.
Thị phạm xong, cậu hỏi Thịnh Vân Trạch: “Anh ăn tối chưa?”
Thịnh Vân Trạch vội về nên chưa kịp ăn, Đoạn Di cũng đoán được: “Tối nay em có để phần anh, em hâm nóng lại nhé.”
Căn nhà của hai người là căn hộ duplex, phòng khách và bếp ở tầng dưới.
Bữa tối do đầu bếp riêng nấu. Đoạn Di lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Hôm nay, Đoạn Di nổi hứng muốn ăn đồ Tây. Thế là, từ một giờ chiều, đầu bếp đã tất bật chuẩn bị, nào cá hồi hun khói, thịt bò, tôm hùm xanh, gan ngỗng, nấm cục…
Lúc đó, đầu bếp giới thiệu một đống món ăn sang chảnh, tiếc là Đoạn Di chẳng có hứng thú nghe ông ta giới thiệu về sự quý hiếm và nguồn gốc của những nguyên liệu này.
“Này, cái này anh biết không?” Đoạn Di vừa bê đĩa cá hồi ra, vừa thần bí nói với Thịnh Vân Trạch: “Em nghe chú Ngô nói.”
Chú Ngô chính là đầu bếp riêng của nhà cậu, chuyên nấu ăn cho gia đình ba người. Lương tháng của chú Ngô bằng lương cả năm của người bình thường.
“Chú Ngô nói loại cá hồi này lúc còn sống đều được nghe nhạc cổ điển để giúp chúng thả lỏng, như vậy thì thịt sẽ ngon hơn.”
Thịnh Vân Trạch: “Em tin à?”
Đoạn Di: “Em tin thì đúng là có quỷ luôn…”
Cậu chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch: “Thật ra, em muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.”
Quả bóng thẳng của Đoạn Di khiến Thịnh Vân Trạch trở tay không kịp.
Lúc Đoạn Di cúi đầu, cổ áo ngủ hơi rộng, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Thịnh Vân Trạch không nhịn được khẽ cười thành tiếng.
Nhìn ngốc ơi là ngốc.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
“Anh cười cái gì?” Đoạn Di đang chăm chú nhìn Thịnh Vân Trạch, sau đó, ánh mắt dời xuống đĩa cá hồi.
Trông ngon mắt thật đấy…
Đoạn Di nhớ lại hương vị buổi chiều, đúng là ngon tuyệt cú mèo, tuy đã ăn rồi, nhưng nếu ăn thêm chút nữa thì vẫn ăn được…
Không được!
Đoạn Di lập tức bừng tỉnh.
Đó là bữa tối cậu để dành cho Thịnh Vân Trạch, sao cậu có thể ăn vụng được!
Đoạn Di ơi! Đoạn Di à! Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến giờ cũng được bao nhiêu năm rồi, sao mày chẳng tiến bộ lên tí nào vậy?
Thịnh Vân Trạch thản nhiên cất giọng: “Hình như em béo lên thì phải?”
Chính xác là đã tấn công vào điểm yếu của Đoạn Di rồi!
“Không có!” Đoạn Di lập tức phủ nhận, vội vàng ngồi thẳng người: “Gần đây đâu có đâu, ngày nào em cũng chạy bộ đấy nhé.”
Thịnh Vân Trạch ngoắc tay: “Để chồng em kiểm tra nào.”
Đoạn Di đã học khôn ra rồi: “Anh đừng có lừa em nữa, lần nào anh nói kiểm tra mà lần nào kiểm tra thật đâu.”
Thịnh Vân Trạch cười mỉm: “Sao lại không kiểm tra thật, anh kiểm tra từ trong ra ngoài rồi còn gì.”
Đoạn Di: “…”
Ăn cơm thôi mà, sao lại “lái xe” thế này!
Hắn cầm nĩa lên, chọc chọc vào miếng gan ngỗng, chẳng còn chút tâm trạng muốn ăn.
Thịnh Vân Trạch là người kén ăn bẩm sinh, nếu con người có thể quang hợp như thực vật, không cần ăn uống để duy trì sự sống, chắc chắn hắn sẽ chọn đi phơi nắng mỗi ngày.
Hắn không muốn ăn, nhưng Đoạn Di cứ nhìn chằm chằm vào thức ăn, hận không thể lao vào ăn hết.
Muốn ăn thì nói thẳng ra nào, nhưng lại ngại.
Vừa rồi, Thịnh Vân Trạch còn nói cậu béo lên, giờ mà cậu lại há mồm ra ăn, chẳng phải là rất mất mặt sao?
Là đàn ông, sao có thể không có chút cốt khí?
Đoạn Di nuốt nước miếng ực một cái, cố gắng dời mắt khỏi thức ăn.
Thịnh Vân Trạch bắt gặp ánh mắt của cậu, cố ý thở dài: “Anh không muốn ăn lắm.”
Đoạn Di: “À…”
Cậu lại âm thầm nhìn về phía đồ ăn.
Thịnh Vân Trạch: “Nhưng mà đổ đi thì lại phí quá, chắc là phải cố ăn một miếng vậy.”
Đoạn Di: “Nhưng mà ngon lắm đấy, không ăn thì tiếc lắm. Hay là… anh ăn thêm hai miếng nữa đi—“
Nếu Thịnh Vân Trạch không ăn hết, vậy là cậu có thể ăn đúng không!
Nghĩ đến đây, mắt Đoạn Di lập tức sáng rực lên.
Thịnh Vân Trạch rất muốn nhịn cười, nhưng không nhịn được. Hắn đưa tay kéo ghế Đoạn Di lại gần mình.
Đoạn Di ân cần rút khăn giấy lau miệng cho Thịnh Vân Trạch, sau đó, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn miếng bánh mì trên tay hắn.
Thịnh Vân Trạch đưa miếng bánh mì tới: “Ăn không?”
Đoạn Di nghiêm mặt từ chối: “Em đang giảm béo, không ăn đâu.”
Thịnh Vân Trạch: “Xương quai xanh của em biến đâu mất rồi?”
Đoạn Di: “Làm gì có chuyện biến mất!” Cậu cúi đầu xuống, tức giận nói: “Không phải còn rõ ràng đây sao?”
Thịnh Vân Trạch ngậm miếng bánh mì trong miệng, nhai chóp chép nhưng không chịu nuốt.
Y hệt lúc nhỏ, mỗi khi không thích ăn cơm, hắn đều nhai như vậy để câu giờ.
Đoạn Di bê tất cả đĩa đồ ăn Tây trên bàn đến, lần lượt giới thiệu cho Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cười nói: “Muốn ăn à?”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng: “Em ăn rồi, chiều nay em ăn rồi.”
Cậu vội vàng giải thích: “Em chỉ lấy ra xem thôi, anh còn chưa ăn tối mà, anh ăn đi.”
Thịnh Vân Trạch không trêu cậu nữa, ôm chầm lấy Đoạn Di.
Ở bên Thịnh Vân Trạch lâu như vậy, Đoạn Di cảm thấy Thịnh Vân Trạch là người bị “bệnh thèm khát da thịt”, đặc biệt thích ôm ấp, lại còn thích ôm cậu vào lòng vuốt ve.
Lúc nãy vừa tỉnh ngủ xuống lầu, cậu chưa kịp chải đầu, giờ tóc tai rối tung, sợi nào sợi nấy chỉ theo ý mình. May mà tóc cậu mềm, sờ vào rất thoải mái.
Thịnh Vân Trạch nâng mặt cậu lên, xoa xoa, y như đang nhào bột, sau đó, hai tay bóp má Đoạn Di, khiến đôi môi hồng hào của cậu chu ra.
Sau đó, hắn cúi đầu ngậm lấy. Đoạn Di bị cắn một cái, “ưm” một tiếng: “Đau… anh tha cho em…”
Thịnh Vân Trạch cười híp mắt: “Nghe không rõ.”
Sau đó, hắn hôn thật sâu, rồi mới buông Đoạn Di ra.
Đoạn Di xoa xoa mặt, người vẫn ngồi trên đùi Thịnh Vân Trạch, cậu quay người, thấy Thịnh Vân Trạch đã gắp một miếng cá hồi lên, đưa đến trước mặt cậu.
Vừa ăn được miếng cá, Đoạn Di híp mắt hưởng thụ, thỏa mãn nói: “Ngon quá! Cho em thêm miếng nữa.”
Nhìn Đoạn Di ăn ngon lành, Thịnh Vân Trạch cũng vui vẻ gắp thức ăn cho cậu. Vì luôn tâm niệm không lãng phí đồ ăn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, nên Đoạn Di đã “dọn sạch” thức ăn trên bàn.
Ăn xong, Thịnh Vân Trạch còn véo véo bụng cậu. Bình thường kêu la đòi giảm béo, sao giờ lại thành ra thế này?
Mập mạp một chút như vậy cũng đáng yêu mà.
Mặt tròn lên cả rồi kìa.
Đoạn Di cơm nước xong xuôi, đương nhiên không phải người rửa bát, cậu về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ rồi nhảy lên giường.
Thịnh Vân Trạch dọn dẹp phòng khách xong, nghe thấy tiếng hai cậu con trai ở trên lầu lại khóc ré lên, sau đó là tiếng mở cửa phòng ngủ. Có vẻ như Đoạn Di lên dỗ dành hai đứa nhỏ rồi.
Lúc Thịnh Vân Trạch tắm rửa xong, bước vào phòng ngủ, thấy Đoạn Di đã bế Thịnh Minh và Thịnh Tịch vào.
Chiếc giường đôi khá rộng. Đoạn Di ngồi trên giường, Thịnh Minh và Thịnh Tịch bò loanh quanh. Thịnh Minh bò mệt, tự động chui vào trong chăn, lúc Thịnh Vân Trạch bước tới, nhìn thấy Đoạn Di đang cầm một quyển truyện cổ tích, say sưa đọc.
Thịnh Vân Trạch biết gần đây, Đoạn Di đang áp dụng phương pháp giáo dục sớm cho hai con trai, không biết là học được ở đâu, dù sao thì Thịnh Vân Trạch thấy chẳng có tác dụng gì cả.
Thịnh Tịch bò trên giường một hồi, cảm thấy nhàm chán, liền nắm lấy áo ngủ Đoạn Di, chập chững đứng dậy, nhưng dáng đứng loạng choạng, như sắp ngã đến nơi.
Đoạn Di như phát hiện ra châu lục mới, ồ lên kinh ngạc, còn gọi Thịnh Vân Trạch: “Anh xem, con trai anh biết đứng rồi kìa!”
Ngay sau đó, Thịnh Tịch ngã phịch xuống. Đoạn Di bế cậu bé lên, hôn chụt một cái: “Quả nhiên là con trai của ba, giỏi quá, đi hai bước cho ba xem nào!”
Thịnh Vân Trạch bế cả Đoạn Di và Thịnh Tịch lên giường, nhét vào trong chăn.
Quyển truyện cổ tích rơi xuống giường. Thịnh Vân Trạch nhặt lên, tùy ý lật xem, vừa vặn lật đến câu chuyện “Ba chú heo con”.
Truyện còn có minh họa, một bên là chữ, một bên là tranh vẽ bằng bút chì màu. Ba chú heo tròn trịa đáng yêu đang ngồi dưới nền trời xanh mây trắng, mỗi chú một vẻ.
Thịnh Vân Trạch cảm thấy khá thú vị: “Em kể “tự truyện” của mình cho con trai nghe à?”
Hắn lắc quyển truyện, Đoạn Di vẫn đang nằm im, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp: “Không có đâu, anh lật thế nào mà ra cái này, em còn chưa đọc đến đoạn này.”
Thịnh Vân Trạch chậm rãi đọc: “Heo mẹ có hai đứa con, anh cả tên là Huhu, em út tên là Dudu…”
Khi đọc đến chữ “heo mẹ”, hắn còn cố ý liếc nhìn Đoạn Di một cái, khiến cậu muốn không nghĩ lệch cũng khó.
Vừa nghe là biết ngay Thịnh Vân Trạch lại muốn kiếm chuyện rồi.
Thịnh Minh nghe thấy Thịnh Vân Trạch kể chuyện, liền hào hứng bò tới bên cạnh hắn, chẳng buồn ngủ nữa.
Tuy rằng bé con vẫn chưa hiểu rõ lắm về ý nghĩa của việc nghe kể chuyện, nhưng được ở bên cạnh Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di, cậu bé cảm thấy rất an tâm, rất vui vẻ.
Thịnh Tịch bám lấy áo Đoạn Di, bị cậu bế thốc lên, mỉm cười đặt vào giữa cậu và Thịnh Vân Trạch, cất giọng nói: “Tịch heo con, giờ đã lớn rồi, biết làm rất nhiều việc rồi! Có thể tự mình ra ngoài xây nhà ở được rồi!”
Thịnh Tịch tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn vui vẻ kêu lên: “A!”
Giọng nói non nớt, ngây thơ.
Cậu bé tròn vo, nằm trong vòng tay Đoạn Di, lắc lư theo điệu cười nói của cậu, vô cùng nhịp nhàng.
Thịnh Vân Trạch tiếp tục đọc câu chuyện “Ba chú heo con”: “Ba chú heo con đến một bãi đất trống dưới chân núi, chọn một khu đất, chuẩn bị xây dựng ngôi nhà cho riêng mình. Sau đó, chúng lên núi tìm nguyên liệu xây nhà…”
Đoạn Di phối hợp, đỡ Thịnh Tịch tập đi. Thật ra, Thịnh Tịch chẳng biết đi, chỉ biết nhấc hai chân ngắn cũn lên, loạng choạng bước đi. Vừa đi vừa lắc lư, suýt chút nữa là bị ngã.
Thịnh Minh ngoan hơn em trai rất nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi trong lòng Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di lấy chăn ra, trải thành một cái tổ nhỏ, sau đó, đặt Thịnh Minh và Thịnh Tịch vào trong, đắc ý nói: “Xong rồi, bây giờ, ngôi nhà của hai đứa đã xây xong. Minh heo con, con là anh, phải bảo vệ em trai đấy.”
Cậu giật lấy quyển truyện cổ tích trong tay Thịnh Vân Trạch, dựa người vào lòng hắn, dịu dàng đọc: “Sói xám sống trên núi nghe nói có ba chú heo con chuyển đến ở dưới chân núi, bèn nghĩ bụng, bữa trưa của ta đã có rồi!”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu một cái, gập quyển truyện lại, hù dọa hai đứa nhỏ: “Sói xám đến rồi đây!”
Hai bé con cười khanh khách, bò ra khỏi ổ chăn. Đoạn Di vội vàng ôm hai đứa, vừa cười vừa nói: “Mau chạy đi!”
Thịnh Tịch bò về phía ba mình, Đoạn Di vội vàng kéo cậu bé lại: “Nhóc con, con ngốc thế à! Giờ ba con không phải ba con nữa đâu, ba là sói xám đấy, con bò qua đó sẽ bị ăn thịt đấy!”
Cái giường cũng chỉ có từng này, Thịnh Vân Trạch tóm lấy chân Đoạn Di. Cậu vừa đẩy Thịnh Vân Trạch ra, hai đứa nhỏ lại nhanh chóng bò đi, cậu lăn người, nhìn hai đứa con đang bò xa dần, giả vờ kêu gào thảm thiết: “Hai đứa con bất hiếu này! Để yên cho mẹ bị ăn thịt à!”
Thịnh Vân Trạch kéo cậu lại, ôm gọn trong lòng, tay chân quấn chặt lấy, bắt đầu cù lét cậu, miệng lẩm bẩm: “Bắt được heo mẹ rồi! Tối nay ăn thịt heo hấp!”
Đoạn Di cười ngặt nghẽo, giãy giụa trong lòng Thịnh Vân Trạch một lúc, sau đó vội vàng cầu xin: “Em không chơi nữa, em không chơi nữa… em không đánh lại anh… em đầu hàng, tha cho tù binh đi mà!”
Cả nhà bốn người nô đùa trên giường đến hơn chín giờ tối. Hai đứa trẻ con buồn ngủ, Đoạn Di mới chịu tha cho chúng.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch cũng đã chơi mệt, cuối cùng ngủ thiếp đi, cậu út ngáp dài một cái, dụi dụi mắt, dang tay ra muốn Đoạn Di bế.
Đoạn Di ôm Thịnh Tịch, Thịnh Vân Trạch ôm Thịnh Minh, đặt hai đứa xuống giường trong phòng trẻ em.
Thịnh Tịch không chịu, bám chặt lấy cổ áo Đoạn Di. Đoạn Di dỗ dành hồi lâu, bé con mới chịu buông tay, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Đoạn Di xoa xoa eo, trực tiếp treo người lên người Thịnh Vân Trạch: “Cõng em về phòng, chân em gãy rồi, không đi nổi nữa. Em mệt chết đi được, đều tại con trai anh hết!”
Thịnh Vân Trạch: “Thật sao, sao anh lại thấy người chơi vui vẻ nhất là em nhỉ?”
Đoạn Di chối bay chối biến: “Là anh nhìn nhầm thôi!”
Đóng cửa phòng trẻ em lại, Thịnh Vân Trạch đột nhiên xoay người, bế thốc Đoạn Di lên.
Sợ đánh thức hai đứa nhỏ, Đoạn Di vội vàng vòng tay ôm cổ Thịnh Vân Trạch.
Từ đây đến phòng ngủ của hai người chỉ vài bước chân, Thịnh Vân Trạch đá cửa phòng, ném Đoạn Di lên giường.
Đoạn Di còn chưa kịp ngồi dậy, Thịnh Vân Trạch đã đè lên người cậu, ghì chặt vai khiến cậu không thể nào dậy nổi.
Đoạn Di lập tức hiểu được hàm ý sâu xa trong hành động của Thịnh Vân Trạch, chớp chớp mắt: “Hôm nay em mệt rồi, mai được không?”
“Không được.” Thịnh Vân Trạch dứt khoát từ chối.
Đoạn Di còn định nói gì đó, nhưng Thịnh Vân Trạch đã kéo áo ngủ của cậu xuống, cúi đầu cắn một cái lên xương quai xanh của cậu: “Bây giờ là giờ kể chuyện cổ tích người lớn.”
Vẻ mặt của bạn trai cậu lúc này cực kỳ xấu, nụ cười mang theo vài phần tà khí, dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, là đóa hoa băng sơn của Thịnh hoa khôi vào ban ngày.
Mặt Đoạn Di đỏ bừng, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, nhắm mắt lại, ngẩng đầu trao cho Thịnh Vân Trạch nụ hôn lãng mạn.
[Giờ kể chuyện cổ tích người lớn của hoa khôi]