Đoạn Di mặt không cảm xúc: “Cậu đừng hỏi gì cả.”
Tưởng Vọng Thư: “Tớ nói này…”
Đoạn Di tiếp tục với vẻ mặt không chút gợn sóng: “Cậu đừng nói gì cả.”
Tưởng Vọng Thư: “Tớ cảm thấy…”
Đoạn Di: “Tớ không cần biết cậu cảm thấy gì, tớ chỉ cần biết tớ cảm thấy gì thôi.”
Tưởng Vọng Thư đổi tư thế, chống cằm: “Vậy cậu có cảm thấy cái ảnh của cậu nhìn như kiểu cắt từ ảnh cưới rồi dán lên thẻ học sinh không?”
Nào phải “như kiểu”, rõ ràng là “chính xác” luôn ấy chứ!
Đoạn Di: “Đấy là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng hỏi nữa.”
Tưởng Vọng Thư nhún vai, lôi ra chai nước tăng lực dành cho phụ nữ, tu một ngụm, đưa cho Đoạn Di: “Cậu uống không?”
“Có tác dụng gì à?” Đoạn Di hỏi.
Tưởng Vọng Thư: “Không có, tớ thấy ngon nên uống thôi. Hay cậu muốn uống nước tăng lực nắp xanh không?”
Cậu ta nghĩ ngợi: “Hình như trị nám da, mất ngủ với cả chứng rối loạn sau sinh của cậu đấy.”
Đoạn Di đạp cậu ta một cái: “Mua bình An Não bổ não mà uống đi!”
Cuối tuần, trường nhị trung được nghỉ, ký túc xá bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Nào là rủ nhau ra quán net, đi chơi bóng rổ, đi tán gái, tất cả đều như lũ zombie tràn ra khỏi thành phố, chen chúc nhau chạy ra khỏi trường.
Đoạn Di hủy hết lịch trình cả ngày thứ bảy, cố tình cầm theo số điện thoại bác sĩ tâm lý mà mẹ cậu đã hẹn trước, trong lòng thấp thỏm đi đến bệnh viện số 2.
Cậu muốn hỏi bác sĩ xem tại sao cậu cứ luôn nghe thấy âm thanh hệ thống trong đầu.
Mới vào học có một tuần, cậu đã nghe thấy hai lần rồi, hơn nữa hai lần đều ép buộc cậu phải làm những chuyện trái với mong muốn của mình, đều liên quan đến Thịnh Vân Trạch.
Chẳng lẽ là di chứng của vụ tai nạn? Hay là di chứng của việc xuyên không?
Nghĩ mãi không ra, Đoạn Di nhìn địa chỉ trên điện thoại, đứng trước cửa khoa Phụ sản.
Hả?
Phòng khám Phụ khoa?
“Tu tu tu tu tu tu tu…”
Đoạn Di vội vàng gọi điện thoại cho mẹ: “Alo, mẹ ơi, mẹ có phải chỉ nhầm đường cho con rồi không?”
Mẹ Đoạn đang mải mê đánh mạt chược: “Không, người ta bác sĩ đưa mẹ địa chỉ này mà, ù, con này tôi ăn.”
Đoạn Di đưa điện thoại ra xa, trợn mắt há mồm.
Nghĩ thầm con trai ruột đang sống dở chết dở đây mà mẹ còn tâm trạng đánh mạt chược được cơ à?
“Xin chào, cậu là Đoạn Di phải không?”
Đoạn Di vừa định chửi bậy thì bị y tá gọi giật lại.
“Là tôi.” Cậu cúp điện thoại.
Y tá nói: “Mời cậu đi lối này.”
Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, chắc hẳn đây là người đến đón cậu.
Đẩy cửa phòng khám, vị bác sĩ lên tiếng: “Hoan nghênh.”
— Ơ?
Đoạn Di ngẩng đầu, nhìn thấy một bác sĩ tóc đen cười đến là giả tạo, gian trá, hơi đẹp trai một chút.
Nhìn thẻ tên của ông ta, họ Hà.
“Đoạn Di, em Đoạn, nghe mẹ em nói, em bị ảo thanh à?”
Đoạn Di hỏi trước: “Ông là bác sĩ tâm lý?”
Bác sĩ Hà đáp: “Phải, không phải hàng giả hàng nhái.”
Đoạn Di do dự hỏi tiếp: “Vậy sao ông lại làm việc ở khoa Phụ sản?”
Bác sĩ Hà mỉm cười: “Bác sĩ tâm lý chỉ là nghề tay trái thôi, nghề chính của tôi là một bác sĩ khoa sản vinh quang.”
Đoạn Di hít sâu một hơi, cố gắng kiên nhẫn.
Bác sĩ Hà: “Tất nhiên chứng chỉ tư vấn tâm lý của tôi cũng đã thi đậu rồi, A Di Đà Phật, thí chủ, bây giờ cậu có thể trình bày lý do và mong muốn.”
“Ông cũng theo đạo Phật à?”
Bác sĩ Hà bình tĩnh: “Một chút.”
Đoạn Di đành phó mặc cho số phận, thấy mẹ Đoạn không đáng tin cậy cho lắm, tìm cho cậu một ông bác sĩ tâm lý làng nhàng, bèn quyết định liều một phen, đem chuyện cậu nghe thấy giọng nói trong đầu như thế nào, cơ thể mất kiểm soát lao về phía Thịnh Vân Trạch ra sao kể rõ đầu đuôi.
Nghe xong, bác sĩ Hà nhíu chặt mày.
Đoạn Di dè dặt hỏi: “Bác sĩ Hà, ông thấy thế nào?”
Bác sĩ Hà giãn lông mày, vội vàng ngồi thẳng dậy: “Ồ, không sao, chuyện là thế này, sau khi nghe cậu tâm sự…”
Đoạn Di chớp chớp mắt nhìn ông ta.
Bác sĩ Hà ân cần nói: “Tôi khuyên bệnh nhân nên đi khám khoa Tâm thần xem sao.”
Đoạn Di: “Ông có phiền khi tôi tố cáo ông lợi dụng phòng khám phụ khoa để kiếm tiền trái phép không?”
Bác sĩ Hà nhanh chóng phản ứng: “Nghĩ lại thì tôi thấy chuyện này vẫn còn đường cứu vãn, tự nhiên tôi lại nghĩ ra một phương pháp điều trị hay rồi.”
Đoạn Di chăm chú lắng nghe: “Mời bác sĩ Hà chỉ giáo.”
Bác sĩ Hà ra vẻ cao thâm khó lường: “Bạn nam sinh mà cậu nói…”
Ông ta dừng một chút: “Có phải cậu thích cậu ấy nên mới không tự chủ được mà muốn gần gũi cậu ấy không?”
Đoạn Di ‘bạch’ một cái đứng bật dậy!
Mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thích Thịnh Vân Trạch?
Cậu mới không thèm thích Thịnh Vân Trạch, có công sức đấy thì thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại trường nào chẳng được, đi thích Thịnh Vân Trạch làm gì?
Bác sĩ Hà nhìn thấy dấu hiệu sau gáy cậu, kinh ngạc nói: “Cậu đã bị đánh dấu rồi?”
Đoạn Di sờ sau gáy, đột nhiên ngồi phịch xuống: “Đúng vậy, ông có cách nào xóa bỏ dấu hiệu này không?”
Bác sĩ Hà lật giở bệnh án của Đoạn Di: “Cậu là Alpha? Sao Alpha lại bị đánh dấu được?”
Đoạn Di: “Tôi…”
Cậu không biết phải giải thích thế nào về chuyện mình xuyên không, nói ra bác sĩ cũng chẳng tin, chỉ có thể úp mở: “Vì một số sự kiện huyền huyễn mang màu sắc duy tâm mà tôi từ Alpha biến thành Omega, còn bị người ta đánh dấu rồi, vậy đó.”
Bác sĩ Hà: “A biến thành O?”
Đoạn Di run rẩy lên tiếng: “Khó tin nhỉ, chữa được không? Trường hợp này có hiếm gặp lắm không?”
Bác sĩ Hà tự tin nói: “Trước đây tôi từng gặp trường hợp như thế này rồi, yên tâm, tôi rất có kinh nghiệm.”
Còn kha khá kinh nghiệm lâm sàng cơ đấy, Đoạn Di thầm nhủ.
Đi khám ở bệnh viện số 2 cả buổi, Đoạn Di không rõ tại sao mình lại bị ảo thanh, nhưng cậu đã hiểu ra một chuyện.
Theo như lời khuyên của chuyên gia, tức bác sĩ Hà, thì cậu cần pheromone của Thịnh Vân Trạch, nếu thời gian dài không được pheromone của Alpha an ủi, cơ thể Đoạn Di sẽ dần suy yếu.
Ban đầu có thể là thiếu máu, tay chân không có sức, nôn mửa, về sau nghiêm trọng hơn sẽ bị sốc, hôn mê, thậm chí là tử vong.
Đoạn Di sờ sau gáy, dấu hiệu mà Thịnh Vân Trạch ở thế giới kia để lại trên người cậu đang dần phai nhạt, trong vòng một tháng, cậu cần Thịnh Vân Trạch cắn thêm một cái nữa, để cậu vượt qua kỳ mẫn cảm, đồng thời cân bằng hormone trong cơ thể, tránh suy kiệt nội tạng.
Cậu thở dài một hơi.
Nhưng Thịnh Vân Trạch ở thế giới thực không liên quan gì đến cậu, bây giờ còn vì nhiều nguyên nhân mà bị Thịnh Vân Trạch ghét bỏ.
Đừng nói là để cậu ta cắn cho một cái, có khi xin chút pheromone cũng khó.
Phải làm sao bây giờ?
Đoạn Di rầu rĩ.
Con hẻm nhỏ hẹp, mây đen giăng kín.
Đoạn Di lơ đãng đi được hai bước, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy mình đã đi ra giữa đường, hai bên trái phải là hai nhóm người, cầm gậy gộc, gạch đá, chuẩn bị đánh nhau.
Cậu đứng ngay giữa bọn họ.
Cậu còn nhận ra một nhóm người: Tưởng Vọng Thư, Triệu Lai, Lạc Thành Dương, Nam Dã, Thịnh Vân Trạch…
Ể —— Đoạn Di ngạc nhiên, sao lại có cả Thịnh Vân Trạch?
Mẹ kiếp, sao lại có cả Nam Dã vậy?
“Thằng ngu, mày đứng giữa đường làm cái gì thế!”
Học sinh mặc đồng phục trường Thất Trung ở phía đối diện chỉ vào Đoạn Di mắng chửi.
Tưởng Vọng Thư kéo Đoạn Di về phía đội mình, Đoạn Di – người có kinh nghiệm đánh nhau lâu năm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái: “Mấy người hẹn nhau đánh nhau à? Lý do là gì?”
“Tranh giành địa bàn!” Tưởng Vọng Thư nghiến răng nghiến lợi.
Mọi người đồng loạt nhìn sang bên phải, một quán net tên là “Có Một Phòng Net”, xuất hiện trước mắt mọi người.
Có Một Phòng Net, nằm giữa hai trường cấp ba Nhị Trung và Thất Trung, là quán net duy nhất không kiểm tra chứng minh nhân dân của trẻ vị thành niên, đúng là nơi mà ai ai cũng có thể lên mạng, người người đều bình đẳng.
Nằm trên con phố Xuân Điền Hoa Hoa đông đúc học sinh nhất vào cuối tuần, vì nhỏ nên số lượng máy móc có hạn, chỗ ngồi có hạn, bình thường có vài nhóm trốn học ra đây lên mạng, quán net còn có thể xoay sở được, cứ đến cuối tuần là học sinh tụ tập đông, quán lại không đủ chỗ, thêm vào đó không cần đăng ký chứng minh nhân dân, ra ngoài đi vệ sinh một cái là mất chỗ, vì thế mà xảy ra vô số vụ ẩu đả giữa các học sinh.
Học sinh hai trường Nhị Trung và Thất Trung vốn đã ngứa mắt nhau từ lâu, đánh nhau vào cuối tuần đã thành chuyện thường.
Đoạn Di hỏi Thịnh Vân Trạch: “Sao cậu lại ở đây?”
Tưởng Vọng Thư thay cậu ta trả lời: “Thịnh Vân Trạch đang ở quán bún qua cầu cạnh quán net tận hưởng buổi trà chiều vui vẻ, không ngờ lại bị cuốn vào trận chiến này, thế là dính líu vào đây thôi. Được rồi, thật ra là do tên ngốc Thất Trung kia thấy chúng ta đều mặc đồng phục, tưởng chúng ta là người cùng một nhóm.”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu ta với vẻ mặt đờ đẫn.
Đoạn Di:…
Nam Dã xoay mặt Đoạn Di lại, uất ức hốt hoảng nói: “Sao cậu không hỏi thăm tớ?”
Đoạn Di: “Cậu ở đây có gì bất ngờ à, cấp hai ba năm chúng ta đều lên mạng ở đây, hay là luật pháp nước ngoài quy định 17 tuổi mới được coi là người lớn, bây giờ cậu đã có thể lên mạng ở quán net khác rồi à?”
Nam Dã thuộc kiểu người có ngoại hình cún con đang thịnh hành hiện nay, làm nũng mà không gây ngán, bĩu môi vô cùng bất mãn.
Tuy nhiên, cậu ta được an ủi bởi ba chữ “ba năm cấp hai”, bèn tha cho Đoạn Di.
“Cậu biết đánh nhau không?” Đoạn Di lập tức quay đầu, không hề mong đợi hỏi Thịnh Vân Trạch.
“Biết bấm giờ tính tiền.” Thịnh Vân Trạch đáp lại với giọng điệu đều đều.
Hình như tâm trạng cậu ta đang không tốt lắm – không hiểu sao Đoạn Di lại có linh cảm như vậy.
Đoạn Di: “Thôi, coi như tôi chưa hỏi.”
Cậu quay người, vận động vai, nhìn tên cầm đầu phía đối diện: “Mày gọi ai là thằng ngu đấy? Biết tao là ai không? Biết khu này ai là người bảo kê không?”
Phố Xuân Điền Hoa Hoa nằm ở khu Đông thành phố Hàng Châu.
Tên cầm đầu Thất Trung giật mình bởi khí thế ngang ngược của Đoạn Di, vội hỏi: “Mày là ai?”
Đoạn Di cười lạnh lùng: “Thái tử gia khu Đông, nghe bao giờ chưa?”
Nghe ngầu lòi phết.
Tưởng Vọng Thư ngơ ngác nhìn cậu: “Từ bao giờ mà cậu có cái biệt danh oai phong lẫm liệt như thế?”
Đoạn Di: “Vừa bịa đấy, thế nào, ngầu không?”
Tưởng Vọng Thư nhấm nháp một hồi: “Được đấy.”
Tên cầm đầu Thất Trung có vẻ bị dọa cho sợ, nhìn sang Thịnh Vân Trạch.
Mặc dù Đoạn Di nói chuyện hung dữ, nhưng lại có vẻ ngoài dễ thương, đẹp trai theo kiểu trẻ con, nhìn không có gì đáng sợ cho lắm.
Ngược lại Thịnh Vân Trạch cao ráo, mặt mũi u ám, vẻ mặt uể oải, ngũ quan chính là kiểu nam chính máu lạnh trong tiểu thuyết ngôn tình học đường đấm chết người già đá bay trẻ con, nhìn thế nào cũng thấy là một nhân vật tàn nhẫn thâm sâu khó lường.
Tên cầm đầu Thất Trung đề phòng dò hỏi: “Thế còn cậu ta, cậu ta là ai?”
Tưởng Vọng Thư làm động tác “cấm” – dành cho Thịnh Vân Trạch, sau đó khoa trương nói: “Bí thư Thịnh không cần phải mở miệng, để tớ lo.”
Cậu ta chỉ vào Thịnh Vân Trạch, hào hứng giới thiệu: “Thái tử phi khu Đông!”
“Cái đệch, phi cái đầu cậu ấy!” Giọng nói phẫn nộ của Đoạn Di vang lên cùng lúc với cậu ta.
Tưởng Vọng Thư bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi thốt ra một chữ vá víu: “Cũ.”
Chỉ một chữ thôi.
Đoạn Di suy sụp: Cái quái gì mà “cũ” với chẳng “mới”, vấn đề ở đây là “cũ” hay “mới” hả, bây giờ vẻ mặt Thịnh Vân Trạch như muốn giết người rồi có biết không hả!
Cậu vỗ mạnh vào mặt mình.
Tên cầm đầu Thất Trung được thể làm tới, nhìn Tưởng Vọng Thư: “Thế còn cậu?”
Tưởng Vọng Thư suy nghĩ một chút: “Thái tử… hiền đệ? Thê thiếp? Tiệp dư?”
Tên cầm đầu Thất Trung lại nhìn sang Nam Dã.
Tưởng Vọng Thư buông một câu đầy thâm ý: “Phế phi của thái tử khu Đông.”
Nam Dã: “…”
Đoạn Di không chịu nổi nữa, đánh thì đánh luôn đi, đừng hành hạ cậu theo kiểu cho tử tù chờ chết nữa!
Tên cầm đầu Thất Trung thăm dò xong xuôi, gào lên: “Bọn mày thần kinh à!!”
Một lần chưa đủ, nhấn mạnh lần hai, gào ầm lên: “Bọn mày bị thần kinh à!!!”
Đoạn Di: “…”
Tên cầm đầu Thất Trung chỉnh đốn đội hình xong, buông lời tàn nhẫn: “Thái tử gia? Cái đéo gì thế?” Nói rồi hắn ta tuyên bố: “Thế ông mày đây chính là Thái Thượng Hoàng khu Đông này!”
“Đậu xanh rau má, muốn làm bố tao hả, muốn chết à!”
Đoạn Di nổi trận lôi đình, không nói hai lời xông lên đánh nhau trước.
Tưởng Vọng Thư xắn tay áo lên: “Làm bố Tiểu Đoạn cũng được đi, đằng này lại còn muốn làm bố vợ hoa khôi trường bọn tao, muốn chết à!”
Cậu ta xông vào, rồi lại lùi lại hai bước, giải thích: “Hoa khôi trường là chỉ bí thư Thịnh đó.”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Muốn chết dưới tay người mình thì cứ nói thẳng, mua một tặng một quan tài.”
Tưởng Vọng Thư vội vàng dập đầu xin lỗi, sau đó xông vào vòng vây.
Đoạn Di phát hiện, Thịnh Vân Trạch không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà còn biết đánh nhau, quan trọng là đánh nhau cũng rất giỏi.
Hoàn toàn lật đổ nhận thức của cậu.
Cậu đã sống chung với Thịnh Vân Trạch hơn mười năm, đối phương chưa từng để lộ mặt tàn nhẫn như thế trước mặt cậu.
Chứng tỏ tâm trạng Thịnh Vân Trạch hôm nay không tốt thật à?
Đoạn Di không rời mắt nhìn cậu ta, trong lòng hơi hơi si mê.
Oa, chồng tui đánh nhau ngầu bá cháy!
Chân dài, eo dẻo dai, mặt mũi cũng đẹp trai nữa… Ê sao lại đến gần thế?
Thịnh Vân Trạch đưa tay véo má cậu, khuôn mặt hơi phúng phính của Đoạn Di bị véo lại, môi bĩu ra.
Đôi mắt mèo tròn xoe nhìn cậu ta với vẻ hơi ngốc nghếch, vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện lén lút nhìn người ta bị phát hiện: Chớp chớp.
“Nhìn đủ chưa.” Thịnh Vân Trạch lên tiếng.
Đoạn Di giật mình nhảy dựng lên: “Phì phì phì! Tự luyến vừa thôi, ai nhìn cậu? Tôi đang nhìn ——”
Cậu vốn định nói nhìn Tưởng Vọng Thư, nhưng Tưởng Vọng Thư – một kẻ bất tài vô dụng vừa xông vào đã bị đánh cho nằm bẹp, đang nằm im thin thít trên mặt đất.
Chỉ đành đổi giọng: “Tôi đang nhìn Nam Dã nhé!”
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch càng thêm u ám.
Đoạn Di hoàn toàn không hay biết.
Tác giả có điều muốn nói:
Lão đại Thất Trung: Thần kinh à!!! Lũ chúng mày thần kinh à!!