Vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng hắn vang lên tiếng bàn ghế xô lệch, hắn chẳng để ý mà đi thẳng ra ngoài. Đến cửa thì bị một nữ sinh đuổi theo.
Đồng phục của khối 2 giống hệt khối 1, đều là áo trắng quần đen. Mùa đông nam sinh sẽ mặc áo khoác gió màu xanh đen, bên trong có lót lông, mũ áo trùm kín mít. Còn nữ sinh là màu tím than, không đẹp mắt cho lắm, hơi quê mùa nên rất nhiều bạn nữ không thích mặc. Thường thì những cô nàng chơi thân với đám con trai sẽ mượn áo khoác của nam sinh để mặc.
Thật khó để giải thích suy nghĩ của đám nữ sinh cấp 3, nói chung ở trường Nhị Trung, mốt con gái mượn áo khoác nam mặc rất thịnh hành.
Nữ sinh đuổi theo là Ngu Di Tĩnh lớp bên cạnh, là tiểu thư nhà giàu từng theo đuổi Thịnh Vân Trạch hồi lớp 10.
Cô nàng cũng mặc áo khoác đồng phục nam, bên dưới là quần tất lót lông màu da chân cùng một chiếc váy xếp ly ngắn cũn cỡn, khiến cô nàng trông càng thêm trẻ trung xinh đẹp.
Mái tóc dài buông xõa, đuôi tóc uốn xoăn, trên mặt trang điểm tinh tế. Mặc dù nội quy trường Nhị Trung cấm nữ sinh trang điểm, nhưng chỉ cần không phải trang điểm quá đậm thì giáo viên đều làm ngơ.
Lớp trang điểm của Ngu Y Tĩnh rất nhẹ nhàng, mang theo nét ngây thơ đặc trưng của thiếu nữ. Dáng người cao ráo 1m65, eo thon, hông nở, đuổi theo sau Thịnh Vân Trạch. Nhìn từ xa, trông họ khá đẹp đôi.
“Này, Thịnh Vân Trạch!” Ngu Di Tĩnh lên tiếng gọi.
Nghe thấy tên mình, Thịnh Vân Trạch quay đầu lại. Phải mất một lúc, hắn mới nhận ra cô gái gọi mình là ai. Hắn không muốn đáp lời nên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục bước đi.
Ngu Di Tĩnh có hơi đỏ mặt, cô nàng nghĩ Thịnh Vân Trạch không nghe thấy nên gọi thêm vài tiếng nữa.
Hồi lớp 10, cô theo đuổi Thịnh Vân Trạch cả một học kỳ nhưng không thành công, cuối cùng đành bỏ cuộc. Từ cuối năm lớp 10 đến nửa đầu năm lớp 12, cô đã thay khoảng năm, sáu người bạn trai. Dù những người đó cũng rất đẹp trai, nhưng so với Thịnh Vân Trạch thì kém xa.
Đúng là đồ vật không có được luôn là tốt nhất, câu này không chỉ đúng với nam mà còn đúng với cả nữ.
“Cậu… còn nhớ tớ không?” Ngu Di Tĩnh vừa thở hổn hển, vừa chạy đến chắn trước mặt Thịnh Vân Trạch.
Cùng lúc đó, Giản Kiều và cô bạn thân vừa thi xong từ tòa nhà bên cạnh đi ra, rẽ vào lối vào sân thượng thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cô nàng không nhịn được thốt lên một tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp?”
“Oa,” Cô bạn thân đụng vào tay Giản Kiều, “Kia chẳng phải là anh chàng đẹp trai cậu suýt chút nữa đã theo đuổi được sao?”
Giản Kiều thản nhiên đáp: “Bây giờ đã bị giáng cấp xuống thành con rể của tớ rồi.”
Cô bạn thân lập tức phản ứng lại: “Từ bao giờ mà cậu lên chức mẹ của Đoạn Di vậy?”
Hai người quen nhau từ hồi tiểu học, quan hệ vẫn luôn thân thiết, có chuyện gì cũng đều tâm sự với nhau. Vậy nên ngay ngày đầu tiên Giản Kiều thất tình, cô bạn thân đã biết Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch đang yêu nhau.
Lúc ấy, cô nàng như bị sét đánh ngang tai, ấp úng hỏi đi hỏi lại Giản Kiều: “Ý cậu là… người theo đuổi cậu và người cậu theo đuổi đang ở bên nhau? Cậu làm bà mối hả? Cậu muốn gì chứ?”
Giản Kiều nhíu mày: “Cảm ơn cậu, cậu có thể ngậm miệng lại được không!”
“Chị đây luôn xác định mình ở vị trí mẹ chồng,” Giản Kiều nghĩ ngợi rồi cảm thán, “Ban đầu chỉ định tìm cho con trai một người bố, không ngờ… đời người thật khó lường.”
Bạn thân “phụt” một tiếng bật cười: “Gia đình ba người các cậu phức tạp ghê.”
Cô nàng liếc mắt nhìn Thịnh Vân Trạch, sờ cằm nói: “Kia chẳng phải là Ngu Di Tĩnh khối 2 sao?”
Những cô gái xinh đẹp luôn đặc biệt để ý đến những cô gái xinh đẹp khác: “Lần trước bình chọn hoa khôi trường, cô ta đứng thứ ba, bám sát nút với cậu đấy.”
Giản Kiều gật đầu: “Tớ có ấn tượng với cô ta. Hình như lần trước đi hát karaoke với lão Ngu với đám kia có gặp. Lúc ấy, cô ta có bạn trai rồi mà nhỉ? Sao lại chạy đến tìm Thịnh Vân Trạch thế?”
“Có lẽ hai người học cùng phòng thi?” Bạn thân đoán.
“Để tớ gọi cho Đoạn Di.” Giản Kiều lấy điện thoại ra.
Nhìn từ xa, tuy Ngu Di Tĩnh và Thịnh Vân Trạch đứng cách nhau một khoảng không gần, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý. Ngu Di Tĩnh nói một mình cũng không thấy nhàm chán, vừa đi vừa nói, trông như đang sánh đôi cùng Thịnh Vân Trạch.
“Lúc trước học lớp 10, tớ tặng cậu rất nhiều trà sữa mà cậu không thèm nhận, không ngờ lần này chúng ta lại được thi cùng phòng, có phải là duyên phận không trốn thoát được hay không? Hahahaha!” Ngu Di Tĩnh cười nói, cố gắng điều chỉnh bầu không khí.
Thịnh Vân Trạch không nói gì, cũng không thèm để ý đến cô ta. Hắn chợt nhớ ra cô gái này là ai, đồng thời nhớ đến lời đe dọa đầy giận dữ của Đoạn Di: “Hồi lớp 10 có nhỏ tiểu thư nhà giàu theo đuổi cậu đấy, lần này cũng thi cùng phòng với cậu, nếu cậu dám nói chuyện với cô ta dù chỉ một câu, thì đi quỳ ván giặt cho tớ!”
Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn Ngu Di Tĩnh. Trong mắt hắn, thiếu nữ kia lập tức biến thành ván giặt đồ di động.
“Cậu… Tối nay cậu rảnh không? Hay là… chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé? ” Ngu Di Tĩnh đỏ mặt.
Thịnh Vân Trạch im lặng.
“Cậu có thể trả lời tớ một câu được không? Cậu thế này… tớ rất ngại…”
Thịnh Vân Trạch nhìn thẳng về phía trước, vừa bình tĩnh bước đi vừa thầm nghĩ: “Không được, nói chuyện với cô ta sẽ phải quỳ ván giặt.”
Đến cửa sân thượng, Giản Kiều cười chào hỏi: “Thịnh Bí thư!”
Thịnh Vân Trạch lâu ngày không gặp Giản Kiều, định gật đầu cho qua chuyện, bất ngờ nghe thấy Giản Kiều nói: “Tớ đang đợi Đoạn Di, hay là cậu…”
Cô cố tình liếc nhìn Ngu Di Tĩnh, rồi tiếp tục cười nói: “Cậu đợi cùng tớ hay là tự đi tìm cậu ấy? “
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nhìn cô, Giản Kiều cũng không sợ, thầm nghĩ: “Lúc trước chị đây thích cậu, xem cậu là bảo bối, bây giờ còn xem cậu là bảo bối được nữa sao?”
Ánh mắt cô nhìn Thịnh Vân Trạch chẳng khác nào mẹ vợ nhìn con rể. Trước đây cô nàng từng cho rằng tính cách lạnh lùng của Thịnh Vân Trạch rất ngầu, nhưng giờ đây lại thấy không ổn chút nào. Lạnh lùng, ngầu lòi như vậy thì đối xử tốt với con gái cô thế nào được?
Ngu Di Tĩnh từng gặp qua Giản Kiều một lần, hai người đẹp gặp nhau chỉ khẽ gật đầu chào hỏi. So với Giản Kiều phóng khoáng, cởi mở thì Ngu Di Tĩnh lại có phần rụt rè, e ngại.
“Thịnh Vân Trạch có chút việc, hay là… hẹn gặp lại sau?” Giản Kiều lên tiếng, cho Ngu Di Tĩnh một cái cớ để rời đi.
“Việc gì thế? Bây giờ tớ cũng đang rảnh, hay là để tớ đi cùng luôn?” Ngu Di Tĩnh không chịu buông tha.
Nhìn cô nàng, Giản Kiều như thấy hình ảnh của chính mình ngày trước. Cảm giác xấu hổ dâng trào, cô vội quay mặt đi, che mặt lại. Sau đó, cô kéo bạn thân lại, ấn đầu nhỏ xuống vai mình, chỉ để lộ mỗi con mắt, hỏi: “Lúc trước tớ cũng ngu ngốc như vậy sao?”
“Khụ khụ…” Bạn thân khó khăn nuốt nước bọt, “Chị à, không giống nhau đâu, cậu xinh đẹp hơn cô ta nhiều.”
“Được rồi!” Giản Kiều nhìn về phía xa xôi, ngậm ngùi, “Thanh xuân ai mà chẳng có lúc dại khờ.”
Ngu Di Tĩnh thật sự không chịu rời đi, không thể nói chuyện với Thịnh Vân Trạch thì cô nàng lại tìm cách bắt chuyện với Giản Kiều.
Tuy Giản Kiều không muốn nói chuyện cho lắm nhưng cũng không muốn làm Ngu Di Tĩnh khó xử. Suy cho cùng, bạn bè của hai người đều là những người quen biết trong trường, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lỡ sau này chạm mặt sẽ rất ngại.
Nói chuyện gượng gạo một lúc, cuối cùng Đoạn Di cũng đến.
Người đầu tiên nhìn thấy cậu là Thịnh Vân Trạch, vẻ mặt hắn lập tức dịu dàng hơn rất nhiều. Ngu Di Tĩnh luôn âm thầm quan sát Thịnh Vân Trạch, bắt gặp được sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, cô ta không khỏi kinh ngạc.
Theo ánh mắt Thịnh Vân Trạch, Ngu Di Tĩnh nhìn thấy Đoạn Di, cô ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô ta có ấn tượng với Đoạn Di.
Ở trường Nhị Trung, Đoạn Di là một người khá nổi tiếng, trước đây còn gây ra một chuyện lớn.
Dù vậy, cậu ấm này gây ra chuyện rắc rối như cơm bữa, hơn nữa, học sinh cấp 3 thường chẳng nhớ lâu. Chưa đầy một tháng, mọi người đã quên béng chuyện này.
Lúc trước Ngu Di Tĩnh chỉ nghe người ta nhắc đến chứ chưa từng tiếp xúc với Đoạn Di.
Cô ta âm thầm đánh giá cậu.
Chiếc áo khoác gió màu xanh than được kéo khóa kín cổ. Cậu không mặc quần đồng phục rộng thùng thình mà là một chiếc quần jean rộng rãi. Ống quần xắn lên bốn nếp, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, trên chân đi một đôi giày thể thao đen trắng cổ điển.
Cả người toát lên vẻ tràn đầy sức sống.
“Đẹp trai thật!” Ngu Di Tĩnh thầm nghĩ.
Khác với vẻ đẹp trai lạnh lùng của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di giống như cậu bạn hàng xóm nhà bên, màu tóc hơi ngả sang nâu hạt dẻ, khi cười lên, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.
Đoạn Di đứng bên cạnh Thịnh Vân Trạch, liếc nhìn Ngu Di Tĩnh rồi quay sang nhìn Thịnh Vân Trạch với vẻ đầy ẩn ý.
Thịnh Vân Trạch chuyển chủ đề: “Cậu đói chưa? “
“Tớ chưa đói, giáo viên chủ nhiệm bảo tan học về lớp trước, kêu tớ đến gọi mọi người đấy.”
“Về lớp?” Thịnh Vân Trạch nhíu mày.
“Không rõ nữa, tớ còn phải đi gọi Tưởng Vọng Thư, cậu nhớ tự về lớp đấy!” Nói rồi, cậu nhìn sang Ngu Di Tĩnh, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Hai người cứ tiếp tục.”
Ghen rồi!
Dù cảm thấy Đoạn Di ghen tuông vô cớ nhưng trong lòng Thịnh Vân Trạch vẫn rất hả hê.
“Mấy giờ thì lớp các cậu họp xong vậy? Tớ đợi cậu. Lâu rồi chưa đi ăn cùng nhau, gọi thêm cả Tưởng Vọng Thư nữa,” Giản Kiều lên tiếng.
Đoạn Di xua tay: “Gọi điện thoại nhé?”
“Tớ nghĩ cũng nhanh thôi, hay là cậu đến lớp tớ ngồi chơi một lát?”
Lúc trước Giản Kiều học cùng lớp với Đoạn Di. Lớp 10, lớp 11 đều học chung, đến năm lớp 12, cô lại mải mê theo đuổi Thịnh Vân Trạch nên thường xuyên đến lớp Đoạn Di.
Lúc đó, Đoạn Di thích cô, cô nàng thường xuyên ngồi vào chỗ Đoạn Di, nghịch ngợm đồ đạc của cậu. Lúc ấy, Tưởng Vọng Thư lại hay tranh cãi với cô, thật ra cũng vui. Lúc ấy, nam sinh lớp 1 đều đổ dồn mắt về phía cô, trừ Thịnh Vân Trạch.
Bây giờ quay lại lớp 1, Giản Kiều còn quen thuộc hơn cả lớp mình.
Đoạn Di định rời đi thì bị Thịnh Vân Trạch giơ chân ra ngáng một cái, khiến cậu loạng choạng suýt ngã. “Úi chao…” Chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì đã bị Thịnh Vân Trạch túm lấy.
Đoạn Di: “…”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Không thèm để ý đến tớ nữa à?”
“Không có,” Đoạn Di cúi đầu, lắc đầu như đứa trẻ.
“Ồ.”
Thịnh Vân Trạch vừa dứt lời, Đoạn Di cảm thấy mất mặt, bèn quay sang giả vờ tức giận: “Không cho phép cười.”
Thịnh Vân Trạch lập tức nắm lấy hai tay Đoạn Di: “Tớ không cười, cậu đừng giận nữa.”
Nhìn thấy vậy, Ngu Di Tĩnh không khỏi ngạc nhiên, cô nàng quay sang hỏi Giản Kiều: “Bọn họ… quan hệ tốt ghê.”
Giản Kiều nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt đầy ẩn ý: “Đúng vậy, rất tốt.”
“Đoạn Di… và Thịnh Vân Trạch là bạn của nhau à?” Ngu Di Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
“Học cùng lớp.”
Không phải bạn bè, là bạn trai đó nha, cô em!
Nửa câu sau, Giản Kiều không nói ra, chỉ vỗ vỗ vai Ngu Di Tĩnh với ánh mắt như người từng trải, rồi xoay người rời đi.
Lý do giáo viên chủ nhiệm kêu mọi người về lớp hóa ra là để bàn về chuyện đi sân trượt băng.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, giáo viên chủ nhiệm tự móc hầu bao, mời cả lớp đi trượt băng.
Mọi người hò reo náo động, giáo viên đứng trên bục giảng nhắc nhở: “Được phép dẫn bạn bè đi cùng, nhưng không được dẫn bạn trai, bạn gái, nghe rõ chưa!”
Đương nhiên cũng có những bạn không đi được.
Ví dụ như bé Mập phải vội vàng về nhà đón máy bay, ba mẹ cậu ấy đã đặt vé máy bay tối nay để về quê ăn Tết.
Tuy nhiên, số người có thể đi cũng không ít, khi đến sân trượt băng, Đoạn Di bất giác sững người.
Ngu Di Tĩnh cùng nhóm bạn của cô ta cũng ở đây, có vẻ như đã đến từ trước. Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, cô ta mỉm cười: “Lại gặp nhau rồi.”