Thịnh Vân Trạch đứng dậy đi rửa mặt, Đoạn Di như cá chép lộn mình nhảy khỏi giường, “vụt” một cái biến mất ở cửa phòng 306.
Dù thế nào cũng không thể ở lại đây nữa. Đoạn Di chạy còn nhanh hơn thỏ, cậu căn bản không nghĩ ra phải dùng biểu cảm gì để đối diện với Thịnh Vân Trạch.
May là trước đó hai người bọn họ gặp phải tình huống ngượng ngùng nối tiếp nhau đủ để quấn quanh Thái Bình Dương ba vòng, ngượng ngùng mãi rồi cũng thành quen. Đến cả Đoạn Di cũng thấy kì lạ. Tại sao cậu và Thịnh Vân Trạch ở chung một chỗ lại tạo ra bầu không khí lúng túng như vậy chứ?
Nếu đổi lại là Tưởng Vọng Thư thì sẽ không thế, nếu Tưởng Vọng Thư dám chào cờ trước mặt cậu, tuyệt học của Đoạn Di – “Đoạn tử tuyệt tôn cước” sẽ khiến tên Alpha chết nhục kia không còn đường sống.
Beta cũng không được.
Ban đầu định tắm rửa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó mặt dày mày dạn bám lấy Thịnh Vân Trạch.
Kết quả mẹ Đoạn gọi một cú điện thoại, bảo Đoạn Di mau chóng về nhà: bố Đoạn từ Bắc Kinh về rồi.
Bố Đoạn, tên đầy đủ là Đoạn Ký Hoài, tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình: bá đạo, giàu có, ít nói, thâm tình, chung thủy. Gương mặt đẹp, chân dài, cơ bụng tám múi, đẹp trai lạnh lùng khiến chúng sinh điên đảo.
Và mẹ Đoạn kết hôn thương mại rồi nảy sinh tình yêu đích thực, lí do không gì khác, mẹ Đoạn quá ngốc, nhưng lại rất xinh đẹp, nhan sắc và IQ tỷ lệ nghịch, là một nàng công chúa đậu Hà Lan xinh đẹp vô dụng chỉ có khuôn mặt. Xước da một chút cũng phải “ông xã ông xã” khóc lóc nửa ngày. Mục tiêu lớn nhất trong đời là đẹp hơn toàn nhân loại. Nỗi đau khổ lớn nhất là bị bà vợ ở biệt thự bên cạnh chiếm đất trong vườn.
Alpha thẳng nam như bố Đoạn lại thích kiểu này.
Theo motip tiểu thuyết tổng tài, Đoạn Di và anh trai cậu là sự cố ngoài ý muốn xinh đẹp trong tình yêu của nam nữ chính, không xứng xuất hiện trong chính văn, chỉ xứng xuất hiện trong ngoại truyện.
Đoạn Di lúc nhỏ nghịch ngợm bị đánh nhiều vì thế cậu hơi sợ bố.
Mẹ Đoạn bảo cậu về nhà, Đoạn Di đứng ở cửa biệt thự hít sâu mấy lần mới dám bước vào.
Bố Đoạn thấy cậu đi vào, bóng lưng ngồi trên sofa không hề nhúc nhích.
Đoạn Di thầm thở phào nhẹ nhõm xách cặp định chạy lên lầu bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của bố Đoạn: “Đoạn Nhị, bài tập đâu?”
Đoạn Di thầm “than thở” một tiếng, nịnh nọt: “Bố, thật ra tuần này chúng con không có bài tập về nhà.”
Bố Đoạn bình tĩnh nói: “Con nghĩ con mười bảy tuổi rồi bố không đánh được con nữa à?”
Đoạn Di lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo: “Con lần trước bị tai nạn xe cộ còn chưa khỏi hẳn!”
Bố Đoạn cuối cùng cũng lộ ra vẻ lo lắng: “Mẹ con không phải nói con đã khỏi rồi sao? Còn chỗ nào có vấn đề?”
Đoạn Di thuận thế giả vờ đáng thương, cầu xin bố mau chóng quên chuyện bài tập đi. Theo lệ thường bố hỏi xong bài tập sẽ hỏi đến điểm thi. Đoạn Di lần trước thi được hạng bét, số điểm đó lấy ra cũng không đủ để cậu dán tường.
“Anh yêu à~” Mẹ Đoạn vui vẻ bưng đĩa trái cây từ trong bếp đi ra, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng không hề nhìn ra là một người phụ nữ trung niên mà chỉ như khoảng hai mươi mấy tuổi. Bà luôn gọi bố Đoạn là: Anh yêu.
Đoạn Di cảm thấy hai vợ chồng này quá sến súa nhưng khi nghe thấy hai chữ “anh yêu” này bỗng nhiên kinh hoàng nhớ lại hai tiếng “anh” mà cậu đã gọi Thịnh Vân Trạch ở hội thể thao.
Cậu hẳn là không gọi nũng nịu như vậy chứ?
Không không không, lần sau không thể gọi nữa, thật là kì quái.
Thực ra bình thường không thấy có gì lạ, chủ yếu là sau khi nghe mẹ Đoạn gọi xong, Đoạn Di liền cảm thấy không ổn.
“Mẹ có thể đừng gọi bố như vậy được không?” Đoạn Di phàn nàn.
Mẹ Đoạn dựa vào sofa: “Vậy gọi thế nào? Lúc mẹ và bố con yêu nhau, bố con thích nhất mẹ gọi là anh yêu.”
Đoạn Di mặt không cảm xúc bịt tai lại: “Mẹ đừng nói nữa.”
Cậu nhìn về phía Đoạn Ký Hoài: “Bố, sao bố đột nhiên về nhà vậy,? Không phải nói dự án này phải làm đến cuối năm sao?”
Đoạn Ký Hoài: “Gặp chút trục trặc. Bài tập của con đâu?”
Chết tiệt, nhắc cái gì không nhắc lại nhắc đến cái này.
“Con… để ở trường làm, không mang về.” Đoạn Di chột dạ.
“Trong cặp là gì? Bố kiểm tra.” Bố Đoạn nghiêm túc nói.
Đoạn Di mở cặp ra, bên trong chỉ có vài quyển sách, mới tinh, Đoạn Ký Hoài cười như không cười hừ lạnh một tiếng.
Bên trong duy nhất có hai tờ đề thi đã làm, là hôm qua cậu ngủ lại phòng Thịnh Vân Trạch, do Thịnh Vân Trạch dạy cậu làm.
Đoạn Ký Hoài kiểm tra bài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sai không nhiều.”
Đoạn Di trong lòng thầm phàn nàn: Bố, bố có phải là biến thái không? Bốn mươi tuổi rồi mà vẫn còn nhớ kiến thức cấp ba?
Mẹ Đoạn vội vàng nói: “Bảo bối gần đây có tiến bộ đó, lên lớp 12 rồi chắc chắn sẽ tập trung học hành chăm chỉ.”
“Ừ.” Đoạn Ký Hoài chậm rãi nhìn xuống.
“Ong ong” một tiếng, điện thoại kề sát đùi Đoạn Di rung lên một cái.
Tên WeChat của Thịnh Vân Trạch hiện lên, tim Đoạn Di cũng theo đó lỡ một nhịp.
Như làm trộm, ban đầu đối diện với Đoạn Ký Hoài nhìn thấy tin nhắn liền dịch chuyển năm bước, ngồi ở sofa xa nhất.
[Chạy rồi?]
Thịnh Vân Trạch có ý trách móc.
Đoạn Di suy nghĩ một chút, trả lời:
[Ai chạy? Tớ có việc nhà, về nhà rồi.]
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
[Ồ.]
[Mai tôi không đến lớp.]
Đoạn Di nhướn mày, sửng sốt:
[Tại sao?]
[Đi thi.]
Đoạn Di hỏi.
[Mai cậu đi luôn à?]
[Ừ.]
[Thứ Hai đi, tuần sau về.]
Tuần sau…
Đoạn Di nhẩm tính, bảy ngày không gặp Thịnh Vân Trạch.
Chết tiệt, biết thế lúc nãy đã không chạy nhanh như vậy.
Đoạn Di có chút hụt hẫng.
Đoạn Ký Hoài ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con trai mình mang vẻ mặt thiếu nữ hồi xuân, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo: “Đoạn Nhị.”
“Ừm…” Đoạn Di ủ rũ, lười biếng nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngay cả một ánh mắt cũng không cho bố mình.
Đoạn Ký Hoài kỳ quái hỏi: “Con đang nói chuyện với ai đấy?”
“Bạn học cùng lớp.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Đoạn Di: “Alpha.”
Đoạn Ký Hoài càng cảm thấy kỳ quái, cảnh giác tăng lên mức cao nhất: “Là Nam Dã hồi cấp hai của con à?”
Đoạn Di: =口=!
“Sao có thể, cậu ta lưu ban rồi, giờ đang học lớp 11. Người này là bạn học mới phân lớp năm nay, trước đây học ở trường Phụ Trung.”
Nhắc đến Nam Dã, mẹ Đoạn hưng phấn lên: “Ôi, đây là mối tình đầu của bảo bối đó.”
Đoạn Di: …
Lịch sử đen tối của năm tháng thiếu niên không hiểu chuyện, đừng nói nữa.
Đó mà gọi là yêu đương cái gì, còn chưa kịp hôn đã chia tay rồi.
Đoạn Ký Hoài cảnh cáo cậu: “Chủ nhiệm Hà của các con đã nhắn tin cho phụ huynh nhấn mạnh việc giao tiếp bình thường giữa các học sinh. Đoạn Nhị, con sẽ không yêu sớm chứ?”
“Con đi đâu mà yêu sớm?” Đoạn Di có khổ khó nói nghĩ thầm, mình muốn yêu cũng phải có đối tượng chứ: “Giờ đang học lớp 12, ai rảnh mà yêu sớm? Đây không phải là lãng phí thời gian học hành sao.”
Đoạn Ký Hoài bán tín bán nghi: “Con tự biết rõ trong lòng là được.”
Nhưng ông vẫn không yên tâm: “Bố nghe nói Nam Dã từ nước ngoài chuyển trường về, đang học ở trường Nhị Trung của con đúng không? Cậu ta là học sinh lớp 11.”
Ý là, lớp 12 không thể yêu đương, chẳng lẽ con còn không thể yêu với học sinh lớp 11 sao?
Hơn nữa thành tích tệ hại của Đoạn Di, yêu hay không yêu cũng vậy thôi.
Đoạn Di xua tay: “Bố yên tâm đi, con trông giống loại người ăn lại cỏ cũ sao? Hơn nữa bạn học đang nói chuyện với con thật sự là người con quen năm nay. Cậu ta rất giỏi, tuần sau còn đi thi đấu.”
Đoạn Ký Hoài hơi ngạc nhiên: “Con còn quen được cả những học sinh như vậy?”
“Gọi là còn quen được là sao? Con và cậu ta—”
Đoạn Di định nói: Con và cậu ta quan hệ rất tốt, bố đừng coi thường người ta, Thịnh Vân Trạch còn từng là con rể của bố đấy.
Nghĩ lại, đó đều là chuyện ở thế giới song song, Đoạn Di liền đổi lời: “Con và cậu ta quan hệ cũng tạm. Bài thi mà bố đang xem là do cậu ấy dạy con làm.”
Đoạn Ký Hoài an ủi nói: “Được rồi, con hãy kết giao nhiều với những bạn học xuất sắc, bản thân cũng cố gắng lên một chút.”
“Con biết rồi, con biết rồi!!…” Đoạn Di định chuồn lẹ.
Cuối cùng vẫn bị Đoạn Ký Hoài ép ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm cậu từng chữ từng chữ làm hết tất cả bài tập.
Sáng thứ Hai giờ tự học, Đoạn Di nằm bò trên bàn ngủ say sưa, Tưởng Vọng Thư đến lớp đã sớm rồi lại thấy Đoạn Di đến sớm hơn, sợ hết hồn.
“Tiểu Đoạn, cậu cải tà quy chính rồi à?” Tưởng Vọng Thư vừa đặt cặp xuống đã hỏi.
Đoạn Di quay đầu lại tiếp tục ngủ: “Đừng làm phiền tớ. Bố tớ hôm qua bị hâm dở từ Bắc Kinh về bắt tớ làm bài tập đến tận một giờ sáng. Tớ sắp phát điên rồi.”
Tưởng Vọng Thư biết tâm trạng của bố Đoạn. Đoạn Di và Đoạn Thiệu Hành hai người đều học không giỏi. Đoạn Thiệu Hành cũng là kiểu từ cấp hai đã yêu sớm, trốn học đánh nhau, thi đứng bét, hai anh em IQ hình như đều di truyền từ mẹ Đoạn. Điều này khiến bố Đoạn rất lo lắng.
“Lớp trưởng hôm nay không đến à?” Nửa tiếng sau, Hách San San cũng đến lớp.
Mọi người đã đến gần như đầy đủ, Tưởng Vọng Thư điểm danh xong liền hỏi: “Không biết, xin nghỉ à?”
Hách San San: “Có phải là đi bồi dưỡng thi đấu không, Phương Vân hôm nay cũng không đến.”
Đoạn Di quay đầu nhìn chỗ ngồi của Thịnh Vân Trạch, trống không.
Sau khi đổi chỗ, cậu và Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng thành bạn cùng bàn. Kết quả đối phương lại không đến trường, vừa đi là đi nguyên một tuần.
Trong lòng Đoạn Di trống rỗng.
Tưởng Vọng Thư: “Thi đấu quan trọng hơn, trước khi thi giữa kỳ chắc là sẽ quay lại.”
Hách San San: “Tớ nhắn tin hỏi Phương Vân, hỏi bọn họ đang bồi dưỡng ở đâu, tớ nghe nói là cùng với trường Nhất Trung, sẽ không phải là đến trường Nhất Trung chứ?”
Phương trượng chen vào: “Địa điểm thi đấu năm nay không phải được bố trí ở trường Thất Trung sao.”
Tưởng Vọng Thư “ối chà” một tiếng: “Bồi dưỡng ở trường Thất Trung, trường Thất Trung không phải có cái cô Phó Nhã kia sao? Lần trước ở hội thao ngang nhiên quấy rối hoa khôi trường mình ấy.”
Hách San San: “Tớ nhớ.”
Cô ấy đột nhiên dùng ánh mắt chia buồn nhìn Đoạn Di: “Bố à, mẹ kế sắp biến thành bươm bướm bay đi rồi sao?”
“Bay em gái cậu!” Đoạn Di cũng nghĩ đến Phó Nhã, trong lòng không có gợn sóng gì quá lớn, chỉ là hơi khó chịu.
Cùng lúc đó, phòng học đa phương tiện của tòa nhà thực nghiệm trường Thất Trung, hai lớp bồi dưỡng thi đấu do trường Nhất Trung, Nhị Trung, và sáu trường cấp ba khác hợp thành, được chia thành hai phòng học bắt đầu bồi dưỡng.
Theo thứ hạng của vòng thi cấp tỉnh, Thịnh Vân Trạch ngồi ở phòng học đa phương tiện số một. Vừa xuất hiện đã gây ra sự náo động trong đám đông kèm theo những tiếng xì xào bàn tán.
Quả nhiên trai đẹp dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Phương Vân ở cuối cùng, cùng phòng học với Thịnh Vân Trạch nhưng cô ấy không ngồi cùng với Thịnh Vân Trạch, mà ngồi cạnh một cô gái trường Nhất Trung, trông rất lạc lõng.
Cô gái lên tiếng: “Phương Vân, sao cậu không ngồi cùng với các bạn trường cậu?”
Phương Vân thản nhiên trả lời: “Tớ thấy cậu thích cậu ấy như vậy, sao cậu không ngồi cùng cậu ấy?”
Cô gái đỏ mặt: “Tớ chỉ là ngưỡng mộ thuần túy, sao có thể gọi là thích chứ? Hơn nữa, ai mà chẳng thích trai đẹp, cậu học cùng trường với cậu ấy, cậu không có ý với cậu ấy à?”
“Không phải ai cũng thích kiểu người này.” Phương Vân nghĩ đến Đoạn Di, lẩm bẩm một câu.
Cô gái không từ bỏ ý định: “Cậu có WeChat của cậu ấy không? Cho tớ xin với, để tớ kết bạn với cậu ấy trò chuyện được không?”
“Trò chuyện gì, đề thi đấu à? Tớ khuyên cậu đừng mơ tưởng nữa. Cậu ấy ở trường chúng tớ nổi tiếng là lạnh lùng, cậu ấy sẽ không quan tâm cậu là nam hay nữ, Alpha hay Omega, đều đối xử như nhau, không nể mặt ai, cậu ấy chỉ khiến cậu mất mặt thôi.”
Trong lúc nói chuyện, ở cửa phòng học đa phương tiện xuất hiện một cô gái tóc ngắn, tóc hơi xoăn.
“Ơ, là Phó Nhã.” Cô gái trường Nhất Trung lên tiếng.
Phó Nhã ở cửa ngó nghiêng một lúc, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, mắt sáng lên.
Thịnh Vân Trạch đeo tai nghe, Phó Nhã gọi mấy tiếng cậu ấy cũng không nghe thấy.
Phó Nhã cũng không thấy ngại, nhờ người khác gõ bàn Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch mới ngẩng đầu lên chú ý đến cô ấy.
Phó Nhã cầm một ly trà sữa, lắc lắc: “Mua cho cậu, cậu đã đi dạo quanh trường Thất Trung chưa? Kết bạn WeChat với tớ đi, tớ dẫn cậu đi dạo?”
Thịnh Vân Trạch thong thả nhìn Phó Nhã một cái, độc miệng nói: “Cô là ai?”
Phó Nhã cứng người trong giây lát: “Hội thể thao chúng ta cùng nhau làm MC, cậu còn nhớ không?”
“Quên rồi.” Thịnh Vân Trạch không hề do dự một giây, “Tránh ra.”
Phó Nhã cầm ly trà sữa đứng yên tại chỗ ngại ngùng.
Phương Vân “chậc chậc” nói: “Thấy chưa, cậu ấy chính là kiểu người như vậy, cậu còn dám đến bắt chuyện với cậu ấy sao?”
Cô gái trường Nhất Trung vẻ mặt thay đổi: “Má ơi, mặn quá, nhìn là biết kiểu người ế chỏng chơ rồi? Cậu ấy ở lớp các cậu chắc không có bạn bè nhỉ.”
Phương Vân nheo mắt: “Không…” Cô ấy chậm rãi nói: “Cậu ấy ở lớp chúng tớ, quan hệ rất tốt.”
“Cái gì?” Cô gái ngơ ngác: “Lớp các cậu chẳng lẽ đều là kiểu người nhìn mặt mà bắt hình dong như tớ sao?”
Phương Vân không nói nên lời, chỉ đành nói: “Cậu không hiểu, cậu ấy quan hệ tốt không phải do cậu ấy cố gắng giành lấy, mà là… là lớp phó lớp chúng tớ quan hệ rất tốt, quan hệ với cậu ấy cũng không tệ, cậu ấy toàn được lớp phó lớp chúng tớ dẫn đi chơi.”
Nói ra thì, hình như đúng là như vậy.
Nếu Thịnh Vân Trạch ở một mình trong lớp, rất ít người đến bắt chuyện với cậu ấy hoặc hỏi bài cậu ấy.
Nhưng một khi Đoạn Di ở trong lớp, Thịnh Vân Trạch sẽ im lặng hòa nhập vào tập thể. Lúc này cho dù là hỏi bài hay là chuyện gì khác cậu ấy đều tỏ ra rất dễ nói chuyện.
Đoạn Di giống như một chiếc chìa khóa mở ra trái tim cậu ấy, nắm tay cậu ấy, kéo cậu ấy từ căn phòng kín mít ra ngoài.
Cô gái giơ ngón tay cái lên: “Lớp phó lớp cậu là thần tiên à? Nói chuyện với cậu ấy không thấy ngại sao? Nam hay nữ, chẳng lẽ là bạn gái cậu ấy?”
“Nam.” Phương Vân không thích nghe ba chữ “bạn gái”: “Lớp phó là Alpha.”
Cô gái nói một câu “tiếc thật”.
Ngày hôm sau lên lớp, Phó Nhã vẫn đợi Thịnh Vân Trạch ở ngoài phòng học đa phương tiện. Mặc dù liên tục thất bại nhưng vẫn không nản lòng. Trường Thất Trung có một diễn đàn nội bộ suốt ngày thảo luận chuyện này, nói Phó Nhã chủ động như vậy người ta cũng không hề lay động, quả không hổ là đóa hoa cao lãnh của trường Nhị Trung.
Đóa hoa cao lãnh trong lòng lại không hề cao lãnh chút nào. Trong đầu toàn là suy tính nhỏ nhen, Đoạn Di tối qua nói “ngủ ngon” với hắn xong hôm nay liền như chết, khung chat không hề nhúc nhích, Thịnh Vân Trạch nghi ngờ mình bị chặn rồi.
Đang chờ đồ ăn, Thịnh Vân Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi. Các bạn học lớp bồi dưỡng thi đấu từ các trường khác nhau đều đang lén lút quan sát Thịnh Vân Trạch. Công bằng mà nói khuôn mặt này không chê vào đâu được. Tuy nhiên, Thượng đế đã mở cho hắn cánh cửa nhan sắc, còn mở cho hắn cánh cửa trí tuệ, chỉ sau một ngày học, mọi người đều phát hiện trình độ của Thịnh Vân Trạch và bọn họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Nếu mọi người đều là cấp mười, thì Thịnh Vân Trạch chính là cấp max.
Cũng có người gan lớn đi hỏi bài Thịnh Vân Trạch nhưng người ta không thèm để ý. Mỗi ngày đều như Tiểu Long Nữ không màng thế sự đeo tai nghe vào, không yêu ai cả.
Quá khó gần, không thấy cậu ấy có biểu cảm gì khác.
Phó Nhã ngồi bên cạnh Thịnh Vân Trạch tự mình nói chuyện.
Thấy Thịnh Vân Trạch không để ý đến mình, sau đó dứt khoát không nói nữa, chỉ ở bên cạnh Thịnh Vân Trạch cố gắng tạo ra bầu không khí hai người.
Thịnh Vân Trạch lười nhìn cô ấy, dứt khoát gục xuống bàn ngủ, vừa nhắm mắt, trong lớp học bỗng nhiên ồn ào.
Ban đầu Thịnh Vân Trạch không mở mắt, tiếng ồn ào ngày càng lớn, cho đến khi trước mặt cậu ấy bỗng nhiên xuất hiện một phần đồ ăn.
“Này, ship đồ ăn của cậu đây.” Đoạn Di cười híp mắt nói.
Thịnh Vân Trạch đeo tai nghe, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cậu.
Phó Nhã kinh ngạc: Ối trời? Cậu đeo tai nghe mà nghe được tiếng à? Lúc nãy giả điếc với tôi?
Đoạn Di mở đồ ăn ra, say sưa trong vẻ đẹp trai của mình: “Thế nào, nhìn ánh mắt của cậu, có phải rất cảm động, có phải muốn khóc không? Không sao, hôm nay vai Tiểu Đoạn cho thuê miễn phí, không lấy tiền.”
Tuy cậu nói như vậy nhưng cũng có chút căng thẳng. Dù sao hai ngày không gặp, đột nhiên gặp mặt có chút không tự nhiên.
Biểu cảm của Thịnh Vân Trạch như băng tuyết tan chảy lộ ra vẻ mặt dịu dàng: “Sao cậu vào được đây?”
Trái tim Phó Nhã run lên nói không ra cảm giác gì, cảm thấy bầu không khí giữa Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch rất kỳ lạ.
Đoạn Di nghênh ngang ngồi xuống: “Trèo tường đấy, nghề cũ của tớ.”
Sau đó quay đầu nhìn Phó Nhã: “Cậu cũng là lớp bồi dưỡng thi đấu à?”
Phó Nhã cười gượng: “Không phải.”
“À.” Đoạn Di nói: “Cậu là MC của hội thể thao lần trước, cậu đến tìm Thịnh Vân Trạch à?”
Phó Nhã: “Tôi…”
Đoạn Di mỉm cười: “Bây giờ cậu ấy đang bận.”
Đuổi khéo rồi.
Phó Nhã rời đi, Đoạn Di trêu chọc cậu ấy: “Lớp trưởng, quả nhiên là cậu, đi đến đâu cũng hút đào hoa.”
“Tôi không quen cô ấy.” Thịnh Vân Trạch mở đồ ăn ra: “Sao lại có hai phần?”
Đoạn Di: “Cho Phương Vân nữa.”
Cậu nói rất đương nhiên.
Biểu cảm của Thịnh Vân Trạch lại méo xệch: “Cậu không phải đến đây riêng để thăm tôi?”
Đoạn Di cười hì hì: “Thầy chủ nhiệm bảo người mang đồ ăn đến cho hai cậu bồi bổ não, để giành giải.”
Thịnh Vân Trạch: …
Đoạn Di lấy phần của Phương Vân ra, nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến góc này.
Cậu nhanh chóng nói: “Thực ra thầy bảo Tưởng Vọng Thư đến.”
Thịnh Vân Trạch hừ hừ một tiếng.
Đoạn Di chống cằm: “Nhưng tớ muốn đến thăm cậu, nên tự nguyện đến.”
Thịnh Vân Trạch châm chọc nói: “Không phải thầy chủ nhiệm sắp xếp sao?”
Đoạn Di thẳng thắn nói: “Thầy không thể sắp xếp việc tớ muốn gặp cậu.”
Không khí ngưng đọng trong giây lát.
Thịnh Vân Trạch sắp bị thái độ của Đoạn Di làm cho phát điên, trái tim đập thình thịch: “Tốt nhất là cậu nghĩ giống như tôi đang nghĩ.”