Đoạn Di vội vàng chuyển chủ đề: “Bịa truyện người lớn á? Cậu còn chút liêm sỉ nào nữa không hả đại ca?”
“Cả ngày cậu đeo tai nghe nghe cái gì thế?”
Đoạn Di đưa tay định lấy tai nghe của Thịnh Vân Trạch đeo lên tai, nào ngờ bị Vân Trạch chộp ngay được: “Nghe cái gì đấy?”
“Tớ có nghe gì đâu, tớ chỉ muốn biết cậu đeo tai nghe từ sáng đến tối như vậy có bị đau tai không thôi,” Đoạn Di nói.
Thịnh Vân Trạch lập tức tỏ vẻ khó chịu, phản bác: “Không có từ sáng đến tối.” Hắn nói: “Hôm nay tớ chỉ mới đeo một buổi sáng thôi.”
Nghĩa ý là: Cậu chẳng quan tâm gì đến tớ cả.
Đoạn Di nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên bật cười: “Sao cậu không bĩu môi cao lên chút nữa đi, tớ còn treo được ấm trà có tay cầm lên đấy.”
“Xùy.” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng liếc nhìn cậu.
Đoạn Di chẳng muốn làm bài tập nữa, chỉ muốn ngắm Thịnh Vân Trạch.
Càng ngắm càng thấy cái danh hiệu “Hoa khôi” trường Nhị Trung gán cho hắn đúng là danh bất hư truyền.
Thịnh Vân Trạch véo má cậu: “Sao lại nhìn tôi ngẩn người ra thế?”
“Á!” Đoạn Di kêu lên đau đớn: “Là tại cậu cố tình làm ra vẻ dễ thương đấy chứ!”
Thịnh Vân Trạch đen mặt: “Ai ra vẻ dễ thương?”
“Tớ tớ tớ, tớ ra vẻ dễ thương!” Đoạn Di giải cứu khuôn mặt mình khỏi ma trảo của Thịnh Vân Trạch, vừa xoa xoa mặt vừa oán trách: “Sao cậu lúc nào cũng bĩu môi thế hả?”
Thịnh Vân Trạch khựng lại, không thừa nhận: “Tớ không có.”
Đoạn Di liền đưa ra dẫn chứng: “Cậu bĩu môi suốt đấy, cậu tự mình không nhận ra à, mỗi lần giận dỗi đều như vậy.”
Cậu khoanh tay, làm động tác cực kỳ lạnh lùng, ý bảo đang bắt chước Thịnh Vân Trạch, sau đó bĩu môi, diễn y hệt.
Chỉ có điều Thịnh Vân Trạch là mắt một mí, còn Đoạn Di là anh chàng đẹp trai mắt hai mí chính hiệu, muốn bắt chước cái vẻ lạnh lùng khi Thịnh Vân Trạch nhìn người khác quả thật có hơi khó khăn, nhưng cũng đã rất giống rồi.
Đoạn Di nhíu mày bắt chước hắn: “Tao cao quý lắm, lũ phàm phu tục tử các ngươi không xứng.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch, vênh váo tự đắc: “Đồ heo, sao cậu ngu thế?”
Nói xong câu đó, Đoạn Di lập tức sụp đổ, bất mãn phản bác: “Tớ đâu có ngu.”
Thịnh Vân Trạch chống cằm: “Cậu không ngu, cậu còn tự biết mình là ai, biết rõ con heo cậu vừa nói chính là mình.”
Đoạn Di: “…”
Cãi không lại Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di liền động thủ.
Chỗ ngồi luân phiên của lớp 1 lại luân chuyển thêm mấy vòng, lần này đến lượt Thịnh Vân Trạch ngồi cạnh cửa sổ.
“Muốn bắt cướp trước tiên phải bắt tướng, muốn trị được Thịnh Vân Trạch, trước tiên phải khống chế bút của hắn.” Thế nên “vèo” một cái, Đoạn Di giật phắt cây bút bi trong tay Thịnh Vân Trạch.
“Này, cậu phiền…”
Chưa kịp nói hết câu, Đoạn Di đã hùng hổ nhào tới: “Để tớ xem mắt cậu nào!”
Thịnh Vân Trạch bị cậu nhào tới suýt nữa ngã ngửa, vội vàng đưa tay giữ lấy eo Đoạn Di, sợ cậu cao hứng quá, kéo luôn cả mình từ tầng bốn ngã xuống.
Nếu chết trẻ như vậy, làm quỷ Thịnh Vân Trạch cũng không tha cho Đoạn Di.
Nhưng Đoạn Di lại đặc biệt thích náo loạn, Thịnh Vân Trạch chỉ có thể ôm cậu vào lòng, dựa lưng vào tường, tranh thủ cảnh cáo: “Sắp vào học rồi, đừng có làm loạn nữa.”
“Sao tớ làm loạn, tớ xem mắt cậu chút thôi,” Đoạn Di nói: “Hôm nay cậu kẻ mắt à?”
“Bây giờ tớ lập tức dùng miếu Khổng Tử nguyền rủa cho cậu hai đường kẻ mắt, màu 0.7 hay màu 0.5 tự chọn. Không được động đậy!”
“Cho tớ xem một chút thôi mà…”
Chân Đoạn Di đá phải Tưởng Vọng Thư, cậu bạn kêu thảm một tiếng, đường vẽ hình phụ họa trong đề toán trở thành con đường thẳng tắp, một đường bay thẳng lên trời: “Hai người có thể tìm chỗ khác chim chuột được không hả! Đừng có làm liên lụy đến bạn học vô tội!”
Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Bà nội cậu gọi cậu xuống khỏi người tớ kìa.”
Tưởng Vọng Thư rưng rưng nước mắt: “Bí thư, cậu bị Đoạn Di tẩy não rồi! Trả lại nam thần cao lãnh cho tớ đi!”
Thịnh Vân Trạch gỡ Đoạn Di ra khỏi người, ra lệnh: “Ngồi xuống cho tớ, đừng làm loạn nữa.”
Đoạn Di bị hắn ấn ngồi xuống, mái tóc rối bù vì trận ẩu đả vừa rồi, cậu ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch: “Chiều nay tớ muốn đi siêu thị, cậu đi không?”
Thịnh Vân Trạch giữ chặt cậu, tay còn lại cầm bút, tiếp tục bình tĩnh giải đề.
Đoạn Di dứt khoát nằm luôn lên đùi Thịnh Vân Trạch.
Cậu nghịch vạt áo của hắn, nổi hứng kéo khóa áo khoác của hắn xuống: Quả nhiên tên này lại mặc hai cái áo khoác mùa thu.
Bên trong hình như còn có một cái áo len cổ lọ màu đen, làn da Thịnh Vân Trạch vốn đã trắng, được áo len cổ lọ màu đen làm nổi bật lên càng thêm trắng nõn.
Bạn trai cậu đang tập trung làm bài, Đoạn Di vốn dĩ chỉ muốn nghịch khóa áo của hắn một chút, kết quả bỗng nhiên nảy sinh ý đồ xấu, ngón tay thon dài trượt từ bụng nhỏ của Thịnh Vân Trạch xuống dưới một chút, sờ tới chỗ nhô lên, sau đó bóp nhẹ một cái.
Cây bút trong tay Thịnh Vân Trạch suýt chút nữa bay ra ngoài, Đoạn Di nhanh chóng bò dậy khỏi chân hắn, sau đó nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm vào bảng đen.
… Dám làm mà không dám nhận đúng không.
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch tối sầm lại.
Đoạn Di nhanh như chớp đè tay hắn lại: “Không được, đại ca, đây là trường học đấy!”
Thịnh Vân Trạch: “Vừa rồi sao cậu không thấy đây là trường học?”
Đoạn Di chủ động nhận lỗi: “Vừa rồi là do tiểu đệ bị ma ám, không tính!”
Cậu len lén liếc mắt nhìn, chột dạ hỏi: “Cái đó… khó chịu lắm à?”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu thử xem?”
Đoạn Di ân cần kéo khóa áo cho hắn, còn kéo vạt áo khoác xuống toan che lại, nhưng có vẻ thất bại, thế là thành khẩn đề nghị: “Hay là… cậu bắt chéo chân đi?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm: “Cậu chết chắc rồi.”
Đoạn Di chợt hối hận vì cú bóp vừa rồi của mình.
Chuông tan học vừa vang lên, Đoạn Di lập tức định chuồn mất.
Kết quả bị Thịnh Vân Trạch tóm lấy vai, ấn thẳng xuống bàn, chẳng hề phát ra tiếng động, vì tay Thịnh Vân Trạch đang đỡ lấy cậu, nhưng tiếng kêu la thảm thiết của Đoạn Di thì vang xa ba ngày ba đêm không dứt.
Cả lớp đều bị kinh động, nhìn sang thấy Thịnh Vân Trạch đang bắt nạt Đoạn Di, lập tức hóng hớt không sợ chuyện lớn, lần lượt bỏ bút xuống bắt đầu huýt sáo ầm ĩ.
Thịnh Vân Trạch á…
Thịnh Vân Trạch vậy mà giờ ra chơi không đeo tai nghe hoàn thành chỉ tiêu làm soái ca cool ngầu hàng tháng, cuối năm nhận giải thưởng “Soái ca cool ngầu của năm”, lại đi ầm ĩ với Đoạn Di trong lớp học.
Vậy mà chịu rời khỏi bệ thờ, không làm nam thần cao lãnh nữa!
Cảnh tượng ba năm mới thấy một lần.
Nam sinh cấp ba vốn thích ồn ào, nháy mắt, đám người Đầu đinh đã bắt đầu la ó.
“Bí thư ** cậu ấy đi! ** cậu ấy đi!”
“Cho cậu ấy một đòn rút củi dưới đáy nồi!”
“Lớp trưởng, đừng sợ hãi! Cho Bí thư một cước Đoạn Tử Tuyệt Tôn!”
Đoạn Di bị Thịnh Vân Trạch đơn phương khống chế, không đánh trả được, lúc đầu còn có thể cứng miệng mạnh mồm, cuối cùng chỉ còn nước cầu xin tha thứ.
“Xin lỗi xin lỗi, anh tha cho em, em sai rồi, em sai rồi, thật sự sai rồi…”
Thịnh Vân Trạch véo gáy cậu, mặt Đoạn Di áp vào bài thi, phồng lên ú nu ú nần, do vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực, gò má cũng ửng hồng.
Cậu quỳ hai gối xuống: “Dập đầu nhận lỗi với ngài nè.”
Thịnh Vân Trạch bị cậu chọc cười, buông tay ra, nghe thấy cả lớp đồng loạt ồ lên đầy tiếc nuối.
“Có ý gì hả! Nhìn tớ bị đánh rất sướng đúng không?” Đoạn Di đứng dậy, “hùng hổ” chỉ tay vào đám người Đầu đinh: “Mấy cậu có chút tình nghĩa bạn bè nào không thế? Nhìn tớ bị bí thư đánh mà không can á?”
Đầu đinh làm bộ sụt sùi: “Đánh là thương mắng là yêu, lớp trưởng à, cái độ kịch liệt của hai cậu vừa nãy á mà không phải ba kiếp ba đời, duyên phận tiền định thì cũng không nói nổi! Vả lại, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chớ có xen vào chuyện người ta, hiểu chưa?”
Dù biết Đầu đinh đang nói đùa, nhưng bị gọi là “vợ” của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di vẫn hơi chột dạ.
Chuyện yêu đương “ngầm” với Thịnh Vân Trạch của cậu vô cùng kín kẽ, ngoài Tưởng Vọng Thư với Hách San San ra, chắc là còn có Phương Vân? Cậu cũng không chắc lắm.
Tóm lại, chỉ có vài người biết cậu và Thịnh Vân Trạch đang yêu nhau, trong lòng Đoạn Di nảy sinh chút kích động khó tả.
Chiều tan học, Thịnh Vân Trạch cùng cậu đi ăn cơm.
Tưởng Vọng Thư cùng Hách San San cô nhi quả phụ, đành ngậm ngùi đi nhà ăn, lúc gần đi còn vẫy vẫy khăn tay, diễn tả sống động hình ảnh người vợ nông thôn tiễn chồng ra trận cảm động rơi nước mắt.
Đoạn Di mắng cậu ta: “Khùng hả!”
Sau trường Nhị Trung mới mở thêm mấy quán sushi.
Lúc Đoạn Di bước vào có khá đông người, phần lớn là học sinh nội trú ra ngoài ăn cơm.
Nhìn thấy Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch cùng bước vào, ánh mắt mọi người đều sáng rực, len lén lấy điện thoại ra định chụp ảnh.
Thịnh Vân Trạch dường như đã quen với ánh mắt của mọi người, ném cặp cho Đoạn Di, bảo cậu tìm chỗ ngồi trước, sau đó đứng trước quầy thu ngân gọi món.
Cậu nhân viên quán sushi mới đến chưa từng thấy trận này bao giờ, nhìn Thịnh Vân Trạch một cái, lại nhìn đám nữ sinh đang ngồi, nhưng đầu thì như muốn rướn ra, mắt thì như muốn dính vào người hắn.
Cậu nhân viên nhịn không được hỏi: “Bạn học, cậu nổi tiếng lắm à?”
Nhìn thấy mặt của Thịnh Vân Trạch, cậu ta lại càng chắc chắn hơn, trêu chọc: “Cậu là hoa khôi gì đó hả?”
Bên cạnh quầy thu ngân có một chỗ ngồi, cô gái ngồi đó mạnh dạn lên tiếng: “Hoa khôi trường chúng em!”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cô gái một cái, cô gái vội vàng lấy hai tay che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, kích động đến mức đỏ bừng cả mặt: “Cái kia… đàn anh khóa trên à, em là học sinh lớp 10/4…”
Cậu nhân viên: “Ồ…” Cậu ta cười ha hả, sau đó trở về thái độ làm việc: “Chỉ vậy thôi à? Hai người ăn có ít quá không?”
“Không đâu.” Thịnh Vân Trạch quẹt mã thanh toán.
Cô gái lại hỏi một câu: “Đàn anh, anh đến cùng Đoạn Di hả?”
“Ừ.” Thịnh Vân Trạch đáp.
“Ồ, quan hệ của anh và Đoạn Di tốt ghê.” Cô gái nói.
Lần này Thịnh Vân Trạch mới thật sự nhìn cô gái một cái, gật đầu: “Rất tốt.”
Lúc hắn rời đi, cô gái và bạn mình hét lên không thành tiếng.
Hai người nắm tay nhau, đỏ mặt, đôi chân thon dài đá vào nhau loạn xạ.
Miệng lẩm bẩm: “kswl,kswl,szd,szd!”
Như thể đang niệm chú ngữ hắc ám nào đó.
Cậu nhân viên lên tiếng: “Hai người có hơi khoa trương rồi đấy, tuy rằng hoa khôi trường các cậu đẹp trai thật, nhưng chắc là cậu ấy có bạn gái rồi đấy?”
Cô gái lập tức lấy điện thoại ra chụp lia lịa: “Khoa trương cái gì chứ! Trời ạ, mình phải đăng lên diễn đàn ngay, vậy mà mình được nói chuyện với Thịnh Vân Trạch!”
Cô bạn bên cạnh tiếp lời: “Anh bạn à, cậu là người mới nên cậu không hiểu đâu, con gái ngưỡng mộ trai đẹp là bản năng, là bản năng có trong gen! Ngưỡng mộ hai anh chàng đẹp trai thì càng khỏi phải bàn, đó là nghề gia truyền, tinh thần được truyền từ đời này sang đời khác! CP bất diệt! Ngọn lửa tiếp nối!”
Cậu nhân viên cười ha hả, chẳng hiểu nổi nữ sinh cấp ba bây giờ đang nói tiếng lóng gì, chuyển chủ đề: “À đúng rồi, khi nào thì các cậu thi học kỳ thế? Đến lúc đó ít người ra ngoài ăn lắm, quán mình có mở cửa được không…”
“Cậu gọi nhiều thế.” Đoạn Di ra vẻ nói, “Ăn hết không đấy?”
Thịnh Vân Trạch nhướng mắt, như thể đang nói: Cậu đang đùa tôi đấy à?
Đoạn Di đỏ mặt: “Sao tớ ăn khỏe thế được.”
Nói rồi gắp một miếng sushi, cũng chẳng cắn làm hai, nhét cả miếng vào miệng.
Vừa ăn vừa chia môn phái cho đống sushi trên đĩa.
Bên trái là phái Hoa Sơn, bên phải là phái Côn Luân.
“Đây là của cậu, cái này của tớ, cái này của cậu, cái này của tớ…”
Cậu chia chác nghiêm túc như học sinh tiểu học vậy.
Càng chia, càng thiên vị: “Cái này của tớ, của tớ, của tớ, của tớ…”
Thịnh Vân Trạch nhướn mày: “Sao của tớ lại ít hơn?”
“Cái này cậu không ăn được, cậu bị dị ứng.” Đoạn Di buột miệng nói.
Vừa dứt lời liền cứng đờ người.
Đoạn Di ngẩng đầu nhìn hắn, ấp úng: “Cậu… cậu đã nói với tớ rồi… đúng chứ?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Không hề.”
Giọng điệu của hắn đầy ẩn ý: “Cậu hiểu tớ thật đấy, đến mẹ tớ còn không biết nữa là.”
Tim Đoạn Di đập thình thịch: “Ha ha ha thật sao, tớ đoán mò thôi, hình như tớ nhớ cậu đã nói rồi, chắc là cậu quên rồi…”
Miếng sushi trong miệng nhai mà như nhai sáp.
Đoạn Di dĩ nhiên là biết.
Thịnh Vân Trạch ở thế giới kia cái gì ăn được cái gì không, cậu còn rõ hơn cả bản thân.
Chủ yếu là vì Thịnh Minh giống bố, cũng bị dị ứng hải sản với các loại ốc, nên Đoạn Di đặc biệt chú ý khoản ăn uống.
Cậu nhớ có một lần, Thịnh Minh lỡ ăn phải một miếng hàu, tối đó cả người nổi mẩn đỏ, phải gọi bác sĩ riêng đến tận nhà, dọa Đoạn Di sợ hết hồn, ở trong phòng Thịnh Minh canh cả đêm, đến tận trưa hôm sau mới dám chợp mắt một chút.
Ấn tượng quá sâu sắc, Đoạn Di khựng đũa.
Thịnh Vân Trạch thấy cậu tiếc rẻ miếng sushi trong bát, gắp luôn cả phần của mình sang cho cậu: “Không phải không cho cậu ăn.”
Đoạn Di hoàn hồn, thấy Thịnh Vân Trạch gần như gắp hết sushi cho mình, bèn hỏi: “Vậy cậu ăn gì?”
Thịnh Vân Trạch đáp: “Lấy cái trong bát cậu đổi với tôi.”
Hắn làm bộ muốn gắp miếng sushi gan ngỗng của Đoạn Di, Đoạn Di: “…”
“Đổi cái khác đi, sushi gan ngỗng chỉ có một miếng thôi!” Đoạn Di lập tức xót ruột, tranh luận: “Hơn nữa sushi cậu cho tớ chỉ có mười lăm tệ, nhưng miếng sushi gan ngỗng này của tớ tận ba mươi lăm tệ, cậu phải cho tớ thêm một miếng nữa mới đổi được miếng sushi gan ngỗng!”
Thịnh Vân Trạch nhìn Đoạn Di nghiêm túc tính toán, như thể người dán màn hình điện thoại dạo, không biết chọc trúng điểm cười nào của hắn.
Lúc Đoạn Di đang nghiêm túc mặc cả với hắn, hắn vùi mặt vào cổ tay, cười đến mức run cả người.
Đoạn Di cũng cảm giác được mình bị chê cười, nhưng không hiểu sao lại bị cười, bực bội lẩm bẩm: “Có gì đáng cười chứ…”
Miếng sushi nhai mà ken két.
Thịnh Vân Trạch cho cậu một ý kiến: “Chúng ta mỗi người một nửa.”
“Chia kiểu gì?” Đoạn Di hỏi.
“Cậu cắn một miếng, sau đó đút cho tớ.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp.
Đoạn Di: “…”
Cậu quay đầu nhìn xung quanh, cả quán toàn học sinh trường Nhị Trung.
Đoạn Di quay đầu lại: “Như vậy không ổn lắm đâu, giữa thanh thiên bạch nhật…”
“Đút bạn trai ăn cơm là chuyện gì xấu hổ lắm à?” Thịnh Vân Trạch hỏi ngược lại.
Đoạn Di đáp: “Không phải chúng ta đang yêu đương ngầm sao?”
“Nhanh lên.” Thịnh Vân Trạch mất kiên nhẫn nói.
Đoạn Di: “…”
Lại dùng giọng điệu ra lệnh với tôi! Đồ S biến thái này!
Cậu cắn một nửa miếng sushi, gắp phần còn lại, nhét vào miệng Thịnh Vân Trạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngon không?”
Thịnh Vân Trạch từ tốn nhai: “Cũng tạm.”
Đoạn Di cắn đũa, định nói gì đó, liếc mắt thấy hai nữ sinh cầm điện thoại đứng sững sờ như bị sét đánh.
“Có chuyện gì à?” Đoạn Di nghiêng người sang.
Nữ sinh hốt hoảng hoàn hồn: “A, bọn em… bọn em… muốn giúp bạn em hỏi… số Wechat của học trưởng…”
Ánh mắt rụt rè nhìn sang Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch dựa vào ghế: “Không quét mã.”
Nữ sinh thứ hai cuống đến toát mồ hôi hột: “Không phải quét mã tặng quà… là…”
Thịnh Vân Trạch nhướng mắt: “À, tôi cũng không thêm tài khoản bán hàng online.”
Hai nữ sinh như bị sét đánh lần nữa.
Đoạn Di nhịn không được lên tiếng: “Thật ra tôi có thể thêm tài khoản bán hàng online.”
Đòn chí mạng lần thứ hai.
Hai nữ sinh ôm điện thoại chạy biến.
Đoạn Di vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Bán cái gì thế? Có bán đồ ăn vặt không – ê, người đâu?”
Ngẩng đầu lên thì đã không thấy ai đâu nữa.