Tứ chi cậu vung vãi trên giường như thể muốn phân tách tại chỗ, mỗi bộ phận ai tự về nhà nấy.
Lần thứ ba bị cậu đè cho tỉnh giấc, tâm trạng Thịnh Vân Trạch không tốt lắm, bực bội túm Đoạn Di vào lòng, xem như một con thú nhồi bông cỡ lớn, ôm chặt cứng.
Đoạn Di đương nhiên không thể nhúc nhích, thế nên sáng sớm đã bị thiếu dưỡng khí đánh thức.
Tối qua cặp song sinh ngủ trên giường.
Thịnh Vân Trạch bèn lôi từ phòng chứa đồ nào đó trên tầng ba ra một tấm nệm, xé vỏ ngoài, ném thẳng xuống đất, sau đó chẳng có tí gu thẩm mỹ nào, trải đại tấm ga giường lên, ôm Đoạn Di ngủ luôn dưới đất.
May mà tối qua Đoạn Di không ngủ trên giường, nếu không sáng sớm nay đã lăn xuống đất gãy xương rồi.
Lúc Thịnh Vân Trạch thức dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi, Đoạn Di vẫn nằm ngửa ngớn trên đất, ôm chặt chăn, tưởng đâu đang ôm Thịnh Vân Trạch.
Hắn xuống lầu nấu cháo.
Thịnh Vân Khê vừa đánh răng vừa lững thững từ trên lầu đi xuống, trên đầu còn kẹp cái lược, ngửi thấy mùi thơm liền như cún con chạy lại.
“Anh nấu gì thế? Thơm quá đi! Cho em thử một miếng.”
Tuyệt chiêu Thịnh Vân Trạch trị Thịnh Vân Khê là bản năng có sẵn từ trong bụng mẹ, khắc sâu trong gen.
Hắn chẳng cần quay đầu lại, khuỷu tay đã giơ ra, tặng thẳng vào vai Thịnh Vân Khê một cú trời giáng: “Lượn đi.”
Thịnh Vân Khê bị đánh bật về sau mấy bước, ngậm bàn chải đánh răng, ôm ngực, vừa nói vừa phun đầy bọt xà phòng: “Anh hai! Anh muốn em đau tim chết à! Á á á! Á á á! Á á á!”
Diễn rất nhập tâm, tiếc là Thịnh Vân Trạch có trái tim sắt đá, chẳng muốn liếc mắt nhìn em gái mình lấy một cái.
Tránh trường hợp quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình làm ra vẻ mặt ngu ngốc chết đi được kia.
“Sao thế? Sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng ai đó gào la đòi ăn. Tự dậy nấu cơm đi chứ.” Mẹ Thịnh đã thức dậy.
Bà bước vào bếp, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang nấu ăn, kinh ngạc thốt lên: “Anh hai đang làm gì thế này?”
Thịnh Vân Trạch vừa xem hướng dẫn nấu cháo trên điện thoại, vừa khuấy nồi cháo: “Nấu cháo.”
Thịnh Vân Khê đứng bên cạnh, lên tiếng mỉa mai: “Chắc chắn không phải nấu cho chúng ta rồi, mẹ ơi, mẹ nấu cho con món khác đi, con muốn ăn mì trứng, mì đừng nấu nhũn quá…”
Nói xong liền chạy lon ton lên lầu.
Mẹ Thịnh ngạc nhiên: “Không phải con ghét nấu nướng nhất à?”
Tay Thịnh Vân Trạch khựng lại, mẹ Thịnh bật cười, không vạch trần hắn, chỉ vào nồi cháo, nói: “Cháo con nấu nhão quá rồi.”
Thịnh Vân Trạch cố ý nhấn mạnh, giọng điệu có chút khoe khoang: “Con nít con nôi không phải đều thích ăn cháo nấu nhừ nhừ à.”
Như thể chờ mẹ Thịnh hỏi tại sao lại nấu cháo cho con nít ăn vậy.
Để rồi Thịnh Vân Trạch đường đường chính chính lôi cặp song sinh ra khoe khoang.
Giống hệt ông bố bỉm sữa mới có con, thích khoe con trên mạng xã hội vậy, đúng là chẳng ra làm sao.
Thịnh Minh mở mắt, dụi dụi, không thấy Đoạn Di đâu, trong lòng hoảng hốt suýt chút nữa khóc ré lên.
Vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Đoạn Di đang nằm ngủ dưới đất, tư thế khó coi vô cùng, cậu bé thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Tịch bị tiếng động của anh trai đánh thức, trở mình.
Thịnh Minh leo xuống giường, không muốn ngủ trên giường nữa, chạy thẳng xuống dưới, tìm một chỗ thoải mái bên cạnh Đoạn Di, cuộn người lại như một chú mèo con.
Đoạn Di mơ màng cảm giác được có người nằm cạnh mình, theo bản năng kéo chăn đắp lên người cậu bé.
Một lúc sau, Thịnh Tịch không thấy anh trai trên giường đâu, liền thò đầu xuống dưới giường, nhìn thấy anh trai và mẹ đang ngủ chung với nhau, cậu bé lập tức thay đổi chủ ý, chuẩn bị xuống đất ngủ cùng.
Ban đầu cậu định trượt xuống, nhưng do thò đầu quá mạnh, khiến cậu ngã nhào xuống đất.
Bị ngã mà Thịnh Tịch cũng không khóc, tự mình phủi phủi người rồi bò về phía Đoạn Di.
Bị đánh thức bởi tiếng động, Đoạn Di hé mắt, Thịnh Tịch đã tìm được chỗ êm ái bên cạnh cậu.
Cậu cũng kéo một góc chăn đắp cho Thịnh Tịch, mơ màng hỏi: “Sao lại chạy xuống đây ngủ…”
Thịnh Tịch lầm bầm: “Con muốn ngủ với mẹ.”
Đoạn Di ôm cậu bé vào lòng, Thịnh Tịch đặt tay lên ngực cậu, nắm chặt lấy áo Đoạn Di.
Thịnh Vân Trạch bưng cháo vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Ba người chẳng ai ngủ trên giường, hai đứa nhỏ một trái một phải nằm nhoài trên người Đoạn Di.
Trái tim Thịnh Vân Trạch như bị ai đó hung hăng đập một cú, bỗng nhiên dâng lên cảm xúc kì lạ.
Hắn không gọi Đoạn Di dậy, ngược lại như một chú mèo, lặng lẽ ngồi xuống cạnh ba người, chăm chú quan sát hồi lâu.
Cho đến khi Đoạn Di mơ hồ cảm nhận được hai ánh mắt dán trên mặt mình, cậu mở mắt ra, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di chậm rãi ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ.
Đôi mắt trống rỗng vô hồn, đôi môi hơi hé mở, mái tóc rối bù, một lọn tóc cứng đầu chĩa thẳng lên trời như ăng-ten.
Mũi cậu khẽ động đậy, hình như ngửi thấy mùi thơm gì đó, sau đó nhìn thấy bát cháo trên bàn học của Thịnh Vân Trạch.
Nhìn chằm chằm…
Thịnh Vân Trạch bật cười, sau đó đặt hai tay dưới nách Đoạn Di, nhấc bổng cậu khỏi mặt đất.
Đoạn Di hoàn hồn, nuốt nước bọt: “Thơm quá đi! Cho tớ thử xem mùi gì.”
Cậu chồm người về phía trước, nhưng mí mắt lại díp lại, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, không bao lâu sau đã gục lên vai Thịnh Vân Trạch ngủ tiếp.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch lúc này mới tỉnh dậy.
Nhìn thấy Đoạn Di đang treo người trên người Thịnh Vân Trạch, cả hai bình tĩnh như đã chứng kiến cảnh tượng này vô số lần.
Thịnh Minh tự cởi đồ ngủ, thay quần áo, sau đó ngoan ngoãn mặc quần áo cho em trai.
Xong xuôi, cậu bé dắt tay Thịnh Tịch, ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trên bệ rửa mặt đặt ngay ngắn những chiếc bàn chải đánh răng mới toanh, là do Đoạn Di mua tối qua.
Rửa mặt đánh răng xong đi ra, Đoạn Di vẫn đang ngủ, nhưng Thịnh Vân Trạch đã thay quần áo xong cho cậu, sau đó bế cậu vào nhà vệ sinh.
Đoạn Di cố gắng mở một mắt, nhìn thấy bàn chải đánh răng của mình, biết hôm nay không thể ngủ nướng thêm nữa rồi.
Cậu tự mình đánh răng xong, sau đó mặt dày bắt Thịnh Vân Trạch lau mặt cho mình.
Rửa mặt xong, cuối cùng Đoạn Di cũng tỉnh táo hẳn.
“Đại gia ta đã hồi sinh!” Cậu “vụt” một cái đứng phắt dậy, tạo dáng Superman trong phòng.
Thịnh Tịch bắt chước y hệt, đứng cạnh anh trai, bắt chước động tác của cậu: “Đại ca ca cũng hồi sinh!”
Người anh thì chín chắn hơn em trai mình, giúp Thịnh Vân Trạch chia cháo.
Đoạn Di bế Thịnh Tịch lên, véo mũi cậu bé: “Con không được học ba nói “đại gia” biết chưa, muốn tranh chức thánh chửi bậy à?”
Nói rồi cậu ngồi vào bàn ăn, Thịnh Vân Trạch đặt bát cháo trước mặt cậu, vẫn còn nhớ chuyện tối qua: “Hôm nay còn muốn đi gặp bà chủ tiệm bún không?”
Đoạn Di lập tức thay đổi thái độ: “Không gặp nữa không gặp nữa, hoa dại sao sánh bằng hoa nhà! Tốt ngàn tốt vạn không bằng hoa nhà tốt nhất!”
Thịnh Tịch ngồi trong lòng Đoạn Di, huých huých chân, cái thìa trong tay Đoạn Di múc một miếng cháo: “Ăn thêm một miếng nữa nào, há miệng ra nào.”
Thịnh Tịch quay đầu đi: “Con không ăn nữa.”
Cậu bé được Đoạn Di nuôi đến tròn vo, lúc lắc đầu đầy khí thế.
Đoạn Di dỗ dành cậu bé: “Miếng cuối cùng, ăn miếng cuối cùng thôi, anh con ăn hết rồi kìa, con không ăn sao? Anh con ăn xong cao lớn lắm đó, con không sợ mình là đứa lùn nhất à?”
Chiêu này với Thịnh Tịch không còn tác dụng, cậu bé không ăn là không ăn, mặc cho Đoạn Di dỗ ngọt thế nào cũng không được, mãi cho đến khi Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn Thịnh Tịch, Thịnh Tịch bỗng nhiên tiếp nhận được tín hiệu cảnh cáo trong ánh mắt ấy, lập tức “a” một tiếng, ngoan ngoãn ăn miếng cháo cuối cùng.
Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu bé: “Đi chơi với anh đi, ba ăn cơm đã.”
Thịnh Vân Trạch hơi khó chịu: “Mỗi lần cậu đều cho nó ăn cơm kiểu này à?”
Đoạn Di trực tiếp dùng bát của Thịnh Tịch để múc cháo, thìa cũng không đổi, Thịnh Vân Trạch đều nhìn thấy cả, cái thìa nhỏ bé kia bị Thịnh Tịch liếm tới liếm lui.
Tâm trạng hắn lập tức không được tốt lắm, liền đổi thìa của mình cho Đoạn Di, “Dùng của tớ.”
Đoạn Di không nhận ra sự ghen tuông vi diệu của Thịnh Vân Trạch, chỉ cảm thấy khó hiểu: “Dùng thìa của cậu làm gì? Thìa của cậu đẹp hơn à?”
Cậu tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Tịch Tịch kén ăn, phải dỗ dành nó, Minh Minh thì không cần.”
Trong lòng âm thầm phỉ nhổ: Con trai cậu kén ăn chẳng khác gì cậu là mấy!
Thịnh Vân Trạch nhướn mày: “Tớ cũng kén ăn, sao không thấy cậu đút tớ ăn?”
Đoạn Di vừa ăn vừa cười nói: “Được thôi, chỉ cần cậu nhét vừa cái thân hình cao mét tám mấy của cậu vào lòng tớ, làm nũng đòi ăn, tớ sẽ đút cho cậu.”
Thịnh Vân Trạch hừ lạnh, há miệng: “A.”
Đoạn Di ngậm thìa: “Cậu làm thật à?”
Thịnh Vân Trạch bực bội gõ bàn.
Đoạn Di len lén liếc nhìn cặp song sinh, hai đứa trẻ đang mải chơi, không chú ý tới bên này, thế là cậu nhanh chóng đút cho Thịnh Vân Trạch một miếng.
Trời ơi, trước mặt con trai mà làm mấy động tác sến súa thế này, thật mất mặt!
Ăn sáng xong, Đoạn Di túm hai đứa nhỏ lại.
Cậu lấy từ trong cặp sách ra một hộp kem dưỡng da trẻ em, dùng tay lấy một ít, thoa đều lên mặt Thịnh Minh.
Thịnh Vân Trạch cầm lấy cặp sách của cậu, phát hiện bên trong ngoài kem dưỡng da trẻ em ra còn có đủ loại đồ dùng cho trẻ nhỏ khác, liền lên tiếng: “Trong cặp sách của cậu không có quyển sách nào à?”
Đoạn Di: “Quần áo nhét đầy rồi lấy đâu ra chỗ để sách chứ? Hơn nữa hôm qua tớ đến dự tiệc sinh nhật của Tưởng Vọng Thư, mang sách theo làm gì?”
Cậu nói: “Tịch Tịch lại đây nào, ngẩng mặt lên.”
Thịnh Tịch ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, Thịnh Vân Trạch nhìn Đoạn Di thoa kem cho con trai mình, cảm thấy hơi tò mò.
“Cậu đang thoa cái gì thế?”
Đoạn Di tiện tay bôi nốt chỗ kem dưỡng da còn dư lên mặt mình: “Chống khô da, da con nít mỏng manh, không thoa kem, mùa đông sẽ bị nứt nẻ.”
Thịnh Vân Trạch: “Lần trước dì thoa cho cậu cũng là loại này à?”
Đoạn Di: “Ừ, loại này dùng tốt lắm.”
Cậu còn nhiệt tình giới thiệu cho Thịnh Vân Trạch: “Cậu có muốn thoa thử không, tớ có dư một hộp, tặng cậu nè.”
Thịnh Vân Trạch từ chối cho ý tốt, nói rằng học sinh cấp ba cool ngầu như hắn không bao giờ thoa kem dưỡng da trẻ em.
Đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một số suy nghĩ vi diệu: Nhìn Đoạn Di thế này, chẳng khác nào một ông bố đơn thân.
Thịnh Vân Trạch đưa Đoạn Di xuống lầu, cặp song sinh cũng lẽo đẽo theo sau.
Đoạn Di định bụng sẽ gửi hai đứa nhỏ ở nhà Thịnh Vân Trạch mấy hôm, cậu phải về nhà làm tư tưởng của ba Đoạn trước, tìm lý do để đón hai đứa nhỏ về.
Hiện tại cậu vẫn chưa biết thế giới song song này là thế nào, người đầu tiên Đoạn Di nghĩ đến là đi hỏi Tần Thư, cậu còn nhớ trước đây tên đó đã thành lập cái gì mà liên minh xuyên không với mình.
Đến cổng tiểu khu, Đoạn Di vẫy tay: “Chào tạm biệt anh trai đi con.”
Thịnh Tịch lập tức chào tạm biệt Thịnh Vân Trạch: “Tạm biệt anh trai.”
Sau đó đeo cặp sách đuổi theo Đoạn Di, Đoạn Di dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống: “Không phải chào anh trai kia, là chào anh trai này này.”
Thịnh Tịch ngơ ngác nhìn cậu, Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay hai đứa ở nhà ba, được không?”
Thịnh Minh gật đầu: “Dạ được ạ.”
Đoạn Di rất an ủi, thời khắc mấu chốt vẫn là anh trai hiểu chuyện hơn.
Thế là xoa đầu Minh Minh: “Vậy con phải chăm sóc em trai thật tốt đấy, biết chưa?”
Thịnh Minh gật đầu, Đoạn Di xoay người định rời đi.
Ai ngờ Thịnh Minh đột nhiên túm lấy góc áo cậu: “Mẹ đi đâu?”
Đoạn Di ra hiệu “suỵt”, lo lắng nói: “Đừng có gọi bừa!”
Cậu lại ngồi xổm xuống: “Ba về nhà! Chẳng phải con đã đồng ý với ba là sẽ ở nhà ba ba với em trai rồi à?”
Thịnh Minh khó hiểu: “Mẹ không ở cùng chúng con sao?”
Đoạn Di: “Ba có nói sẽ ở cùng các con đâu?”
Lúc này, cặp song sinh đều ngẩn người.
Bọn trẻ chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ bị Đoạn Di “vứt bỏ”, hai đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Đoạn Di.
Bị nhìn đến mức hơi mềm lòng: “Ba sẽ nhanh chóng đón hai đứa về.”
Thịnh Tịch nắm chặt một ngón tay của cậu: “Nhưng con muốn ở cùng mẹ.”
Đứa nhỏ này cứ như có công tắc nước mắt, nói khóc là khóc, Đoạn Di vừa nhìn đã biết không dỗ được, vội vàng nói: “Ba sẽ thường xuyên đến thăm hai đứa mà, ngày mai ba sẽ đến.”
Thịnh Tịch không ngờ rằng, mẹ dẫn hai anh em xuống lầu không phải để dẫn hai đứa đi chơi, mà là để vứt bỏ hai đứa, lập tức khóc đến mức trời đất u ám.
Đoạn Di lập tức không nhấc nổi chân.
“Không phải không cần hai đứa, oa, con đừng khóc nữa mà, con mà khóc là anh con cũng khóc theo đấy.”
Dỗ dành đến mức luống cuống tay chân, Thịnh Vân Trạch đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, thế mà không tìm được cơ hội để lên tiếng.
Đoạn Di nhìn hắn: “Cậu nói gì đi chứ.”
Thịnh Vân Trạch cứng đờ: “Tớ đâu có biết dỗ trẻ con.”
Đoạn Di nhìn bộ dạng của hắn liền biết mình không thể trông chờ vào tên học sinh cấp ba này được, cậu đau đầu chuẩn bị lên tiếng dỗ dành.
Ai ngờ Thịnh Tịch vừa khóc vừa nấc, đột nhiên thốt ra một câu khó hiểu: “Nhưng mẹ đã bỏ rơi chúng con một lần rồi, sao mẹ có thể bỏ rơi chúng con lần nữa?”
Đoạn Di nghe xong có chút mơ hồ.