• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi mặc kệ, trường các người phải cho tôi một lời giải thích!”

Vừa đi tới cửa văn phòng, một giọng nữ the thé gào thét vang ra. Đoạn Di dừng tay định đẩy cửa, bị một bàn tay khác giữ lại.

Cậu ngẩng đầu lên, là Thịnh Vân Trạch.

“Đợi…” Chưa kịp nói xong, Đoạn Di đã bị Thịnh Vân Trạch kéo đến chỗ cầu thang.

Cậu đứng vững: “Thầy Hà bảo tớ đến văn phòng giáo vụ tìm thầy…”

Thịnh Vân Trạch đứng thẳng người, giọng nói trầm ổn, lúc trái tim Đoạn Di đang đập loạn xạ như tiêm một mũi thuốc trợ tim. Cậu đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều.

Thịnh Vân Trạch nắm tay Đoạn Di, đan vào tay mình.

“Người nhà họ hàng của Từ Lượng đang ở văn phòng.” Thịnh Vân Trạch nói chuyện luôn có vẻ xa cách, nhưng giờ khắc này lại khiến Đoạn Di an tâm lạ thường. Hắn nhanh chóng tóm tắt toàn bộ sự việc: “Gia đình nó khá phức tạp, bố ngồi tù, mẹ tái hôn. Trong văn phòng là cô và dượng nó.”

Đoạn Di kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu không cần hỏi.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Cô của Từ Lượng là chủ một sòng bạc trá hình, cải tạo nhà dân để tụ tập đánh bạc. Nhà có hai đứa con, một trai một gái, con gái lớn học trường nghề, con trai út vẫn đang học cấp 2, nhưng nhìn thành tích chắc chắn không lên được cấp 3 trường công lập.”

Đoạn Di không hỏi nhiều, chỉ im lặng lắng nghe.

Thịnh Vân Trạch: “Hai người cô dượng kia là loại người khó đối phó nhất. Mọi chiêu trò bẩn thỉu họ có thể dùng đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Ban nãy cậu định cứ thế đi thẳng vào đó, rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?”

Đoạn Di đáp như lẽ đương nhiên: “Nói sự thật chứ sao. Vết sẹo kia đâu phải do tớ gây ra.”

“Nói sự thật cũng không thể trở thành bằng chứng. Trong cái xã hội này, đen có thể nói thành trắng, chỉ có bằng chứng mới là thứ hữu hiệu duy nhất.” Thịnh Vân Trạch nói.

Lời này khiến Đoạn Di chột dạ, cậu nhìn Thịnh Vân Trạch: “Cậu tin tớ chứ? Vết sẹo đó thật sự không phải tớ gây ra.”

“Tin.” Thịnh Vân Trạch đáp.

Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Tớ tin tưởng vào năng lực của mình hơn. Nếu cậu bị đánh xong, ngày hôm sau vẫn có thể sống nhăn răng đi đánh người khác, vậy tớ đây đúng là vô dụng quá.”

Đoạn Di: “…”

“Tớ cũng đâu có phế vật đến thế! Hơn nữa, có phải thật sự…”

Cậu lẩm bẩm, khuôn mặt dần đỏ ửng.

Đoạn Di: “Cậu đã điều tra người tên Sẹo kia chưa?”

Thịnh Vân Trạch: “Chỉ là dò hỏi chút thông tin, đâu có khó khăn gì. Hay cậu muốn trơ mắt nhìn nó hắt nước bẩn vu oan cho mình?”

Lòng Đoạn Di cuối cùng cũng được yên ổn.

Cậu tìm lại được sự tin tưởng mù quáng vào Thịnh Vân Trạch.

Tên này trưởng thành sớm, nói trắng ra là rất đáng tin cậy, có thể kiểm soát mọi chuyện.

Bây giờ hắn có thể còn hơi trẻ, nhưng đối với Đoạn Di, người đã sống cùng Thịnh Vân Trạch mười mấy năm, cậu đã dựa dẫm vào hắn một cách thái quá.

Chẳng hạn như chuyện của Vết Sẹo lần này, lúc đó Đoạn Di cảm thấy dù có ồn ào đến đâu cũng không sao, dù sao Thịnh Vân Trạch cũng sẽ giải quyết giúp cậu – suy nghĩ này đến nay vẫn còn ăn sâu bén rễ. Đó là thói quen xấu do Thịnh Vân Trạch nuông chiều mà thành, nói một cách dân dã là: hư hỏng.

Cậu khác với bản thân mình, Đoạn Di không biết đầu óc Thịnh Vân Trạch được cấu tạo như thế nào, nhưng dù tình huống có tồi tệ đến đâu, Thịnh Vân Trạch luôn có thể giải quyết ổn thỏa.

Bạn trai của cậu dường như có “góc nhìn của Chúa”.

“Cậu sẽ giúp tớ, đúng không?” Đoạn Di nhìn Thịnh Vân Trạch bằng ánh mắt chân thành.

Thịnh Vân Trạch hỏi ngược lại: “Nếu tớ không giúp, cậu định làm thế nào?”

Đoạn Di: “Chưa nghĩ ra, dù sao tớ không thừa nhận, bọn họ cũng không làm gì được tớ.”

“Mọi chuyện đều phải có chứng cứ, chứng cứ của cậu đâu?”

Đoạn Di: “Tớ không có.”

Thịnh Vân Trạch im lặng một lúc, nói với cậu: “Cậu chỉ cần thừa nhận mình là omega, chuyện này sẽ kết thúc với tốc độ nhanh nhất.”

Đoạn Di không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không thể nào.”

Thịnh Vân Trạch không hỏi tại sao.

Đoạn Di cũng không nói.

Nhưng cả hai đều tâm tri, lý do lớn nhất khiến Đoạn Di không muốn thừa nhận bản thân là omega là vì trên người cậu có dấu ấn vĩnh viễn do Thịnh Vân Trạch để lại.

Một khi đến bệnh viện kiểm tra, Trường Nhị Trung xử lý 90% là đuổi học.

Nếu nói thành tích của Thịnh Vân Trạch ưu tú, có thể được nương tay, thì Đoạn Di căn bản là không có khả năng xoay chuyển tình thế.

Mà cho dù Thịnh Vân Trạch không bị đuổi học, ít nhất cơ hội được tuyển thẳng lên đại học cũng tan thành mây khói.

Bản thân Thịnh Vân Trạch không quan tâm.

Nhưng Đoạn Di thì có.

Vì quan tâm đến Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di mới đưa ra quyết định như vậy. Thịnh Vân Trạch sẽ không tranh cãi với cậu.

Hắn cũng rất quan tâm đến Đoạn Di, hiểu được tâm trạng muốn bảo vệ bản thân của cậu lúc này.

Chỉ là so với Đoạn Di, ưu điểm của Thịnh Vân Trạch chính là: IQ của hắn cao hơn.

Những rắc rối mà Đoạn Di gây ra, những điều mà Đoạn Di muốn làm, cho đến nay vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Sẽ không gây ra chuyện gì quá lớn, chỉ là nếu Đoạn Di chịu thừa nhận mình là omega, đó mới là cách giải quyết tốt nhất.

Đoạn Di có lựa chọn khác, Thịnh Vân Trạch cũng có phương án đối phó khác.

Chỉ là sẽ khó khăn và phức tạp hơn.

“Tôi biết rồi.” Thịnh Vân Trạch lên tiếng.

Đoạn Di còn muốn hỏi thêm, tiếng hét chói tai trong văn phòng ngày càng lớn, thậm chí còn có tiếng bàn ghế đổ vỡ.

Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Cùng vào đó.”

Đoạn Di ngạc nhiên: “Cậu vào làm gì? Chuyện này đâu liên quan đến cậu.”

Thịnh Vân Trạch: “Đừng nhiều chuyện nữa, mở cửa ra.”

Thực ra Đoạn Di không nỡ để Thịnh Vân Trạch đi, vì vậy khi Thịnh Vân Trạch nói muốn ở lại cùng cậu, Đoạn Di giả vờ từ chối: “Như vậy… không hay lắm…”

Thịnh Vân Trạch cố ý lạnh lùng nói: “Vậy tớ đi.”

“Xin lỗi đại ca, coi như em chưa nói gì hết. Mời ngài.” Đoạn Di lập tức kéo tay hắn lại không cho đi.

Đẩy cửa văn phòng ra, cô của Từ Lượng – Từ Tuệ Phương đang chống nạnh, nước miếng văng tung tóe.

“Hôm nay nếu các người không giao thằng ranh con đánh người ra đây, tôi sẽ không đi! Trường các người phải cho tôi một lời giải thích. Cháu tôi ở đây đang học tốt, tự dưng bị đánh thành ra thế này, nếu các người không giải quyết được chuyện này, tôi sẽ khiếu nại lên sở giáo dục! Sẽ có người quản các người!”

Thầy Hà rót cho cô ta một ly trà: “Phụ huynh của Từ Lượng, nhà trường nhất định sẽ xử lý vụ này, chờ phụ huynh của bạn học kia đến, chúng ta cùng ngồi lại làm rõ chuyện này.”

Ngoài Từ Tuệ Phương và chồng cô ta, trong văn phòng còn có một cậu bé mập mạp, trông chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, đang ngồi trên ghế xoay nghịch cây cảnh của lão Hà. Trên tay cậu bé còn ôm một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa phát ra tiếng rộp rộp. Vụn khoai tây rơi đầy đất.

Nó chính là con trai cưng của Từ Tuệ Phương – Từ Tiểu Siêu.

Đoạn Di nhíu mày, hiển nhiên không hiểu tại sao Từ Tuệ Phương lại dắt con trai đến đây.

Từ Tuệ Phương là một người phụ nữ to béo, mặc một chiếc váy liền màu đen, trông giống như một thùng nước tròn vo.

Cô ta có dung tích phổi rất tốt, nói chuyện hùng hồn, nước miếng văng tung tóe khiến thầy Hà phải lau kính nhiều lần.

Chồng của Từ Tuệ Phương là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khôn ngoan, nhưng ánh mắt lại gian xảo, khuôn mặt trông rất khó ưa. Hắn ta mặc một bộ vest, đôi giày da được lau sáng bóng, cầm trên tay một chiếc cặp da. Đoạn Di nhìn thấy trên tay hắn ta đeo một chiếc đồng hồ trị giá hơn hai ngàn tệ. Người đàn ông trung niên liên tục nhìn đồng hồ, nhưng lại không chú ý đến thời gian, góc độ đó giống như đang cố ý khoe khoang.

Vừa bước vào, người đàn ông trung niên đã nhận điện thoại, đi ra cửa sổ, giọng nói khá lớn, lộ ra hàm răng vàng ố vì hút thuốc.

“À… đúng rồi, cái đơn hàng hai trăm nghìn tệ kia đã xong với giám đốc Trương chưa? … Đúng rồi… Ngày mai tôi muốn, chút tiền đó tính là gì chứ… Nếu xong việc, tôi sẽ chuyển cho cậu thêm năm trăm nghìn nữa, cố giúp tôi lấy bằng được, nhé?” Vừa nói, hắn ta vừa nói với thầy Hà: “Xin lỗi thầy Hà, tôi nghe điện thoại một lát.”

Lão Hà cười gượng gạo: “Không sao, mời uống trà.”

Chồng của Từ Tuệ Phương mỉm cười: “Tôi không quen uống trà ở ngoài, trà này của thầy không phải trà Long Tỉnh phải không? Bình thường tôi chỉ uống trà Long Tỉnh mới hái, có một người anh em của tôi là hội trưởng hội thương mại Hàng Châu, lần trước chúng tôi còn uống trà ở Cửu Khê, trà ngon không cần bàn, khiến bây giờ uống trà khác đều không còn hương vị gì! Haha, thầy Hà, tôi nói như vậy thầy đừng để ý nhé!”

Lão Hà xua tay: “Không sao, trà giáo viên chúng tôi uống là do nhà trường phát, không thể nào so sánh với các vị doanh nhân được.”

Hai chữ doanh nhân khiến chồng Từ Tuệ Phương rất hài lòng, hắn ta cười chân thành hơn, dường như muốn kết thân với lão Hà.

Sự xuất hiện của Đoạn Di đã kịp thời giải vây cho lão Hà, cậu lên tiếng: “Thầy Hà.”

Lão Hà thở phào nhẹ nhõm: “Đoạn Di, em đến giải thích rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Ánh mắt của Từ Tuệ Phương và chồng cô ta đều đổ dồn vào người Đoạn Di.

Đoạn Di lười gọi “cô chú”, thẳng thắn nói: “Em không đánh Từ Lượng.”

“Thằng nhóc này, sao lại nói chuyện như vậy?” Chồng Từ Tuệ Phương lên tiếng trước: “Mày không đánh Tiểu Lượng, chẳng lẽ nó tự nằm trong bệnh viện?” Hắn ta nhìn xuống cổ tay Đoạn Di, khi nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay cậu, hắn ta sững người một lúc.

“Dù sao cũng không phải do tôi làm.” Đoạn Di thản nhiên nói.

Từ Tuệ Phương và chồng bị thái độ của Đoạn Di chọc giận, lập tức muốn lao đến túm lấy cổ áo cậu.

Nhưng tiếc là chưa kịp chạm vào người Đoạn Di, đã bị Thịnh Vân Trạch vặn tay chặn lại.

Từ Tuệ Phương nhìn Thịnh Vân Trạch: “Cậu là ai?”

Thầy Hà nói: “Em đến đây làm gì?”

Thịnh Vân Trạch buông tay ra: “Thầy Hà, hôm Từ Lượng gặp chuyện, Đoạn Di luôn ở cùng em. Nếu không tin thầy có thể đến lớp hỏi Tưởng Vọng Thư và các bạn khác, tất cả các bạn lớp 12A1 đều có thể làm chứng.”

Vừa dứt lời, Từ Tuệ Phương đã lên tiếng phản bác: “Nó có thể thuê người đánh cháu tao chứ! Chẳng lẽ nó ngốc đến nỗi tự mình ra tay sao?”

Nói như đúng lý thật vậy.

Sau khi nói xong câu này, Từ Tuệ Phương càng thêm tin tưởng vào suy luận của mình, cô ta vênh váo: “Tôi đây ăn cơm còn nhiều hơn cậu ăn muối, những thủ đoạn này tôi thấy nhiều rồi!”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nếu cô cho rằng Đoạn Di thuê người đánh cháu trai cô, hãy báo cảnh sát. Đến trường học làm ầm ĩ lên là có ý gì?”

Chồng của Từ Tuệ Phương nói: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà làm ầm ĩ chứ? Cháu tôi đang học ở đây bình thường, xoay người đã bị đánh, chẳng lẽ không phải trách nhiệm của nhà trường?”

Hắn ta nhìn thầy Hà: “Các người dạy học sinh như vậy sao? Không trên không dưới, không biết tôn trọng người lớn tuổi?”

Đoạn Di im lặng, quả thật đã được chứng kiến sự trơ trẽn của con người có thể đạt đến cảnh giới nào.

Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Rốt cuộc là vì Từ Lượng hay là muốn tống tiền bồi thường, chỉ có mình cô biết rõ.”

Sắc mặt của Từ Tuệ Phương hơi thay đổi, có chút xấu hổ khi bị vạch trần, cô ta cao giọng lấn át giọng nói của Thịnh Vân Trạch: “Cậu là cái thá gì chứ?”

Thịnh Vân Trạch chậm rãi nói: “Mẹ ruột của Từ Lượng tái hôn, bố ruột ngồi tù, nhưng quyền giám hộ vẫn thuộc về mẹ ruột nó. Cho dù có tiền bồi thường, cũng không đến tay hai người.”

Từ Tuệ Phương và chồng liếc nhìn nhau, thầy Hà lập tức hiểu ra chuyện gì, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung đôi vợ chồng này.

Từ Tuệ Phương: “Tôi là em gái ruột của anh trai tôi, mẹ ruột của Tiểu Lượng… Cái đứa con gái đó sau khi tái hôn thì một ngày cũng không quan tâm đến Tiểu Lượng, đứa trẻ này ăn của tôi, mặc của tôi, tại sao tôi không thể là người giám hộ của nó chứ? Nó đánh cháu tôi, nó phải bồi thường tiền cho nhà tôi! Trường học của các người cũng đừng mong thoát thân dễ dàng như vậy!”

Thầy Hà: “Phụ huynh của Từ Lượng, nếu Đoạn Di thật sự đánh Từ Lượng bị thương, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định của nhà trường…”

“Quy định cái gì! Tôi không cần biết quy định gì! Nó phải bồi thường tiền cho chúng tôi, trường học phải chịu trách nhiệm với gia đình tôi!” Từ Tuệ Phương vô cớ gây sự.

Đoạn Di thú vị nói: “Ồ? Vậy cô nói xem, phải chịu trách nhiệm với gia đình cô như thế nào?”

Từ Tuệ Phương: “Tiền viện phí của cháu tôi ở bệnh viện đã mất mấy ngàn tệ, cộng thêm những vết thương lớn nhỏ trên người nó, còn có tinh thần bị tổn thương, nó phải bồi thường ba trăm nghìn tệ!”

Hét giá trên trời!

Thầy Hà hít một hơi.

Từ Tuệ Phương: “Còn trường học của các người cũng phải chịu trách nhiệm với gia đình tôi.” Cô ta lại nhắc lại một lần nữa, sau đó kéo đứa con trai béo ú của mình ra giữa: “Con trai tôi sẽ học cấp ba ở Trường Nhị Trung.”

Điều này khiến Đoạn Di bật cười: “Con trai cô thi được bao nhiêu điểm mà đòi học ở Trường Nhị Trung?”

Từ Tuệ Phương: “Trường Nhị Trung ngay cả loại người như nó còn nhận, tại sao con trai tôi lại không thể?”

Thầy Hà lau mồ hôi, thậm chí có chút cạn lời: “Phụ huynh của Từ Lượng, điều này không phù hợp với quy định của nhà trường. Nếu con trai cô muốn học ở Trường Nhị Trung, có thể dựa vào thành tích của bản thân mà thi đậu vào.”

Con trai cô ta chỉ đạt khoảng hai trăm điểm, muốn vào Trường Nhị Trung phải đạt sáu trăm hai mươi điểm, cơ bản là không có khả năng.

Đoạn Di chợt hiểu ra, cuối cùng cũng biết âm mưu của Từ Tuệ Phương: Hèn chi khi đến đòi bồi thường cô ta lại dắt theo cả con trai, hóa ra là đang đánh chiếc bàn tính này.

Đoạn Di cảm thấy khó hiểu, cho rằng hành vi của Từ Tuệ Phương thật sự có thể được đề cử giải “Hành vi khó hiểu của con người”.

Cậu nhìn Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch hạ giọng nói với cậu: “Cậu chưa từng gặp, không có nghĩa là trên đời này không có loại người như vậy.”

Đoạn Di thật sự chưa từng gặp qua loại… kỳ quái này.

Thế giới của cậu rất đơn giản, nhiều năm qua, Thịnh Vân Trạch cũng không để cậu chứng kiến nhiều “hiện thực” như vậy.

Hàng ngày ở nhà, ngoài vẽ tranh thì là cầm tiền lương của chồng mở triển lãm tranh, dù sao Thịnh Vân Trạch cũng có đủ tiền để cậu “vung vẩy”, giống hệt như mẹ của Đoạn Di. Ở cái tuổi đã có thể gọi là già rồi, tính cách vẫn y như hồi cấp ba.

Luôn trong sáng, ngây thơ, giữ mãi một trái tim tuổi trẻ.

Đoạn Di ho khan một tiếng, mỉm cười nói: “Thứ nhất, người không phải do tôi đánh, tôi sẽ không bồi thường tiền, cho dù cô có gọi bố mẹ tôi đến cũng vô ích.”

Từ Tuệ Phương nhìn Đoạn Di, Đoạn Di thản nhiên nói: “Thứ hai, có phải cô cảm thấy ba trăm nghìn tệ là nhiều?”

Cậu khó hiểu hỏi: “Nếu muốn tống tiền, ít nhất tôi cũng tống tiền ba mươi triệu tệ chứ, ít ra có thể đủ tiêu vặt trong một tháng. Ba trăm nghìn tệ thì làm được gì?”

Mặt mũi Từ Tuệ Phương tái mét, Đoạn Di nói: “Lấy ra ba trăm nghìn tệ đối với tôi mà nói dễ như uống nước vậy, bây giờ tôi có thể ném hết số tiền đó xuống lầu, nếu cô muốn thì xuống dưới đó nhặt đi.”

Cậu cười nói: “Nhớ nhặt từng tờ một, đếm cho kỹ, xem tôi bồi thường đủ chưa.”

Lúc nói chuyện, trong giọng nói của cậu mang theo vẻ tinh nghịch bẩm sinh.

Như thể đang nói một điều rất đỗi bình thường, khí chất cậu ấm mang theo sự cao quý, châm biếm vào lòng tự trọng ít ỏi của vợ chồng Từ Tuệ Phương, cũng soi rọi ra thân phận tầm thường vô năng của bọn họ.

Từ Tuệ Phương cảm thấy mình như bị người ta dẫm đạp lên mặt xúc phạm, mà người xem thường mình lại là một đứa nhóc chưa sạch lông.

Cho dù mặt dày đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi sự nhục nhã này, chỉ là nhìn Đoạn Di cao gầy, lại liên tưởng đến hành vi bất lương của cậu, cô ta không dám trực tiếp trút giận lên người Đoạn Di, bèn trút giận lên người thầy Hà: “Đây chính là học sinh mà trường ông dạy dỗ đấy!”

Đoạn Di lạnh nhạt nói: “Cô tìm thầy tôi gây phiền phức làm gì, người đánh con trai cô đâu phải thầy ấy?”

Đột nhiên con trai của Từ Tuệ Phương đứng bên cạnh Đoạn Di lên tiếng: “Cho tao xem đồng hồ của mày một chút coi?”

Mới mở miệng đã là giọng điệu của một đứa trẻ hư hỏng, Đoạn Di thầm nghĩ: Mày là cái thá gì chứ?

Ai ngờ Thịnh Vân Trạch lại tháo đồng hồ của mình ra: “Cái này?”

Đứa béo gật đầu: “Bao nhiêu tiền?”

Thịnh Vân Trạch: “Mày muốn?”

Đứa bé chỉ vào chiếc đồng hồ: “Mẹ, mua cho con cái này đi! Bảo bọn họ bồi thường cho con một cái giống vậy!”

Từ Tuệ Phương nhẹ giọng nói: “Con này, đồng hồ có đáng giá bao nhiêu tiền chứ, con muốn thì về nhà mẹ mua cho con là được, ngoan nào, đừng ở cùng với bọn họ nữa, không sẽ bị dạy hư đấy.”

Đứa béo lập tức ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa làm nũng: “Con muốn cái đồng hồ này! Mẹ mau lấy cho con! Nếu không con sẽ đánh mẹ đấy!”

Từ Tuệ Phương: “Mày…”

Đứa béo lợi dụng lúc Thịnh Vân Trạch không chú ý, giật lấy chiếc đồng hồ, sau đó chạy đến một góc nghiên cứu và vuốt ve.

Đoạn Di nổi giận, ai ngờ Thịnh Vân Trạch lại ngăn cậu lại, liếc mắt nhìn cậu bằng ánh mắt xảo quyệt.

Tuy rằng hắn là mắt một mí, nhưng mắt rất to, lúc liếc nhìn người khác rất thu hút, đuôi mắt như có móc câu nhỏ, Đoạn Di lập tức khuất phục trước sắc đẹp của hắn.

Từ Tuệ Phương nhìn thấy Đoạn Di là một đứa trẻ cứng đầu, không ăn mềm cũng không ăn cứng, bèn tiếp tục lặp đi lặp lại yêu cầu nhà trường phải bồi thường.

Không biết sao chủ đề lại chuyển sang vấn đề thuốc kích dục omega. Từ Tuệ Phương như nắm được điểm yếu chết người của Đoạn Di, liên tục làm ùm bên lên về chuyện này.

Đoạn Di lười nghe cô ta lải nhải, buột miệng nói: “Dì có bằng chứng thì lấy ra đây!”

Lúc này, Đoạn Ký Hoài và mẹ của Đoạn Di đến.

Thầy Hà do dự một lúc lâu, sau đó lên lớp mời Mạnh Điềm xuống.

Giờ phút này, những người liên quan đều đã đến đủ.

Mạnh Điềm không khác gì lúc trước, vẫn buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu, nhút nhát không nói, im lặng như một vũng nước chết, cho dù ném bao nhiêu viên đá vào cũng không thể tạo ra gợn sóng.

Mẹ của Đoạn Di ăn mặc nhẹ nhàng yểu điệu, như một đóa hoa yếu ớt, vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của chồng Từ Tuệ Phương gần như dính chặt vào người bà.

Đoạn Di chột dạ sờ sờ mũi, gọi: “Mẹ…”

Tuy trước đây cậu cũng gây rắc rối, nhưng chưa từng gây ra chuyện lớn như vậy.

Vừa đánh bạn học vào bệnh viện, vừa bị tố giấu thuốc kích dục omega, nghe xong, mẹ của Đoạn Di muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Đoạn Di, mẹ cậu nhẹ nhàng nắm tay cậu: “Con đã ăn cơm chưa?”

Trong lòng Đoạn Di ấm áp: “Con ăn rồi.”

Mẹ của Đoạn Di giúp cậu chỉnh lại áo đồng phục, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ lo lắng: “Con hù chết mẹ rồi.”

Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Con xin lỗi…”

Cậu ngẩng đầu nhìn Đoạn Ký Hoài, ban đầu còn nghĩ rằng khiến bố mình nghe được chuyện này, nhất định sẽ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Kết quả, Đoạn Ký Hoài không hề đánh cậu, sau khi đến chỉ đơn giản hỏi han tình hình của Đoạn Di giống như mẹ cậu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Thầy Hà và Đoạn Ký Hoài coi như là bạn bè, bình thường Trường Nhị Trung không mời nổi vị phật này, nhưng lúc ông ấy đến trường thật, thầy Hà lại cảm thấy áp lực ngàn cân.

Không vì gì khác, chỉ vì không thể đắc tội nổi.

Từ Tuệ Phương nhìn thấy Đoạn Ký Hoài và mẹ của Đoạn Di, khí chất sang trọng tỏa ra từ hai người như ngầm khẳng định gia đình họ rất giàu có, có quyền thế.

Bộ não vốn chẳng bao giờ chịu suy nghĩ của Từ Tuệ Phương lúc này cũng cảm nhận được hình như nhà Đoạn Di không dễ chọc.

Thái độ của giáo viên trong phòng giáo vụ liền xoay chuyển 180 độ. Khi nói chuyện với Đoạn Ký Hoài vô cùng cung kính. Ngọn lửa kiêu ngạo và tức giận trong lòng Từ Tuệ Phương nhanh chóng bị dập tắt.

Cô ta chỉ muốn 300.000 tệ tiền bồi thường, không muốn rước thêm phiền phức.

Thầy Hà nhẹ giọng nói: “Mạnh Điềm, em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ đầu đến cuối Mạnh Điềm vẫn cúi đầu, hỏi gì cũng không biết, ba chữ nói nhiều nhất chính là “Không biết ạ”.

Vẻ mặt thờ ơ, hờ hững, không biết trong lòng cô bé đang nghĩ gì.

Mạnh Điềm không chịu nói, xem như manh mối này đã đứt.

Trên người Đoạn Di còn mang theo tội danh tàng trữ thuốc kích dục, thậm chí là sử dụng thuốc kích dục để khiến omega động dục, một khi bị kết tội, chắc chắn không thoát khỏi ba ngày du lịch trường giáo dưỡng.

Nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Điềm, Từ Tuệ Phương lập tức lên tiếng: “Thấy chưa, thấy chưa! Đứa bé ngoan ngoãn bị mấy người dọa đến mức không dám nói gì rồi kìa!”

Đối mặt với lời dụ dỗ 300.000 tệ, Từ Tuệ Phương luôn nhút nhát bỗng dưng trở nên dũng cảm, cô ta nói với Đoạn Ký Hoài: “Nhà ông có tiền nhưng không thể làm càn, nếu mấy người cố tình bao che cho nhau mà không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ khiếu nại lên trên! Để báo chí vạch trần hành vi của mấy người!”

Đoạn Ký Hoài nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Bà cứ thử xem.”

Từ lúc vào đến giờ, ông chỉ nói đúng ba từ, giọng điệu không nặng nề, nhưng Từ Tuệ Phương đột nhiên lạnh sống lưng, suýt chút nữa thì đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

Đoạn Ký Hoài hỏi Đoạn Di: “Con đã làm chuyện đó chưa?”

Đoạn Di: “Không có, con không làm, thuốc kích dục cũng không phải do con giấu, người con cũng không đánh. Nếu không tin, gọi cảnh sát đến lấy vân tay đi, chỉ cần tìm thấy một chút dấu vân tay của con trên người Từ Lượng, bây giờ con sẽ bỏ học về nhà.”

Chồng của Từ Tuệ Phương không cam lòng phản bác: “Nhà mày giàu như vậy, chẳng lẽ tự tay ra tay đánh người sao? Biết đâu là mày thuê người đánh cháu tao thì sao…”

Nghe thấy câu này, Thịnh Vân Trạch hơi nghiêng đầu.

Đoạn Di: “Kiểm tra camera, điều tra, giao chuyện này cho cảnh sát giải quyết.”

“Không được!” Từ Tuệ Phương liền phản đối: “Ai biết bây giờ mấy người có động tay động chân gì với camera hay không. Người như chúng tôi không quyền không thế, chẳng phải dễ bị người ta nắm thóp hay sao?”

Thầy Hà: “Tôi đã liên lạc với chủ cửa hàng gần đó, con đường mà Từ Lượng bị đánh chỉ có một camera giám sát, là của quán karaoke đối diện. Nhưng lúc đó Từ Lượng nằm trong góc khuất, camera không quay được người.”

Đoạn Ký Hoài nhẹ nhàng xoa xoa miệng ly, bẩm sinh ông đã mang theo khí chất uy nghiêm của người đứng đầu, ông không nói, trong phòng giáo vụ không ai dám hé răng.

Từ Tuệ Phương cố lấy hết can đảm, nói: “Chẳng phải nó thù oán cháu tôi vì chuyện cháu tôi vạch trần nó tàng trữ thuốc kích dục omega sao? Đã nói là camera không quay được, vậy thì đến bệnh viện kiểm tra luôn đi! Xem trong cơ thể nó có thành phần của thuốc kích dục hay không! Nếu có thì cần tôi phải nói gì nữa?”

Cô ta ngồi phịch xuống ghế, gào lên thảm thiết: “Cái thằng em bất hạnh của tôi ơi! Thằng cháu tội nghiệp của tôi ơi!… Đã bảo sống ở trên đời đừng có quá lương thiện rồi mà!… Nó cứ không chịu nghe lời… Thật không còn vương pháp nữa rồi! Không còn vương pháp nữa rồi…”

Văn phòng giáo vụ trở nên náo loạn.

Ngoài việc khóc lóc om sòm, Từ Huệ Phương còn thường xuyên dọa dẫm mọi người, nói rằng bà ta muốn đập đầu vào cột nhà tự tử cho xong chuyện.

Thầy Hà bất lực nhìn bà ta diễn trò, tất cả giáo viên đều phải xúm vào can ngăn, khuyên nhủ, cố gắng làm cho tâm trạng Từ Huệ Phương bình tĩnh lại, đừng có lúc nào cũng nghĩ quẩn.

Thân hình Từ Huệ Phương to béo, muốn kéo bà ta lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Mọi người phải tốn rất nhiều sức lực, mồ hôi nhễ nhại giữ bà ta lại.

Thịnh Vân Trạch vỗ vỗ vai một giáo viên, lạnh lùng lên tiếng: “Thầy buông tay ra đi, để bà ta đập.”

Vị giáo viên bất giác buông tay, Từ Huệ Phương đột nhiên cũng dừng lại.

Tính cách cay độc, chua ngoa của Thịnh Vân Trạch bộc lộ rõ mồn một: “Sao không đập nữa? Hay là bà đập đầu vào tường chết đi, tôi bồi thường thêm cho ba trăm ngàn tệ, được không?”

Sắc mặt Từ Huệ Phương tái nhợt, mồm mép cay nghiệt mắng chửi: “Cậu có phải con người không vậy!”

Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Vậy bà có phải là người không? Bà còn muốn chút mặt mũi nào nữa thì nên dắt con trai bà cút khỏi trường Nhị Trung đi.”

“Được rồi!” Thầy Hà nghiêm giọng quát.

Văn phòng giáo vụ dần im lặng trở lại, thầy Hà mới nói tiếp: “Hôm nay mời phụ huynh hai bên đến đây là vì nhà trường muốn nghiêm túc xử lý sự việc lần này. Thuốc dẫn dụ omega là loại thuốc nằm trong vùng cấm, từng gây ra tổn hại không thể nào cứu vãn cho học sinh trường ta. Để tránh bi kịch tái diễn, chúng ta cần phải cùng nhau cố gắng ngăn chặn từ trong trứng nước.”

“Mạnh Điềm.” Thầy Hà nhìn cô bé: “Thầy hỏi em lần cuối, em có hay không…?”

Ông ấy dừng lại một chút rồi đổi cách hỏi: “Em có từng tiếp xúc với thuốc dẫn dụ chưa?”

Im lặng một hồi lâu, Mạnh Điềm mới lên tiếng: “… Có ạ.”

Tim thầy Hà như thắt lại: “Ai đưa cho em?”

Mạnh Điềm nắm chặt vạt áo: “Em không biết.”

“Sao lại không biết được?” Thầy Hà cao giọng: “Mạnh Điềm, em đã lớn rồi, phải biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào. Mỗi lời em nói ra đều có thể hủy hoại cả đời người khác, hiểu chưa?”

Mái tóc đuôi ngựa của Mạnh Điềm khẽ lay động. Trong phòng giáo vụ vang lên giọng nói mềm mại và ngọt ngào của em.

“Thầy Hà, sao thầy không hỏi em nhỉ?”

Mọi người sững sờ.

Mạnh Điềm dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải, cơ thể khẽ run lên: “Tại sao mọi người lại cho rằng… đời em sẽ không bị hủy hoại?”

Căn phòng im phăng phắc đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.

“Sắp xếp kiểm tra.” Đoạn Ký Hoài ra lệnh, giọng điệu không cho phép từ chối.

“Con không đi!” Đoạn Di lập tức phản đối.

Từ Huệ Phương đanh giọng: “Sao lại không đi, chẳng lẽ mày chột dạ nên mới không dám đi? Hay là trong cơ thể mày vẫn còn dư lượng thuốc dẫn dụ? Mày hại cháu trai tao như vậy rồi còn muốn hại đến cả con bé vô tội này sao?”

Nói xong, cô ta còn cố nặn ra vài giọt nước mắt, làm bộ muốn ôm Mạnh Điềm vào lòng an ủi, đây là thủ đoạn quen thuộc của cô ta, tự biến mình thành kẻ yếu đuối.

Chỉ là bị Mạnh Điềm khéo léo né tránh.

Từ Tuệ Phương đứng đơ ra đó trong tư thế hơi ngượng ngùng, sau đó từ từ thu tay về.

Mẹ của Đoạn Di khó hiểu nói: “Bảo bối, con không làm thì không phải sợ, chúng ta không sợ. Nghe lời ba, đến bệnh viện lấy giấy chứng nhận.”

Đoạn Di: “Con không thể đi…”

Đoạn Ký Hoài: “Vậy con cho ba một lý do không thể đi.”

Đoạn Di: “Con…”

“Chú Đoạn, Đoạn Di không thể đi.” Thịnh Vân Trạch ở bên cạnh lên tiếng.

Lúc nãy Từ Tuệ Phương giả vờ ngất xỉu, bây giờ thầy Hà và những người khác đang bận rộn chăm sóc Từ Tuệ Phương ở bên kia, rót nước, đưa trà.

Bên phía Đoạn Ký Hoài lại rất yên tĩnh.

Đoạn Ký Hoài khá có ấn tượng với Thịnh Vân Trạch, chỉ là không biết Thịnh Vân Trạch đóng vai trò gì trong chuyện này.

Đoạn Ký Hoài vừa định mở miệng, Thịnh Vân Trạch đã thản nhiên ném ra một quả bom tấn: “Cháu và Đoạn Di đang hẹn hò, cậu ấy là omega, không có khả năng sử dụng thuốc kích dục, Từ Lượng nhét thuốc kích dục cho cậu ấy, chỉ có thể khiến kỳ phát tình của Đoạn Di đến sớm hơn, không thể khiến cậu ấy ra tay với bất kỳ omega nào khác. Cậu ấy không thể đến bệnh viện kiểm tra, bởi vì kiểm tra chắc chắn sẽ phát hiện ra thành phần của thuốc kích dục.”

Dừng một chút, Thịnh Vân Trạch nói tiếp: “Hôm Đoạn Di phát tình, cháu đã ở cùng cậu ấy, cậu ấy có chứng cớ ngoại phạm.”

Ồ.

Đoạn Ký Hoài nghĩ.

…Hóa ra đang đóng vai con rể sao.

Ở cái tuổi gần bốn mươi, Đoạn Ký Hoài chuyện gì mà chưa từng trải qua, không hoảng hốt, giữ bình tĩnh.

Chỉ là con trai đột nhiên biến thành con gái, lại còn yêu sớm.

Ông bưng ly trà lên, bình tĩnh uống một ngụm.

Ly trà còn cách môi 1cm, nước trà như thác đổ, đổ hết lên bộ vest thủ công của Ý.

Đoạn Ký Hoài vẫn giữ vẻ mặt bình thản uống trà: Mặc dù một ngụm cũng không uống được.

…Đ* mẹ!* Gốc…日啊!  – …日 chỉ xxx.

Trong bốn mươi năm cuộc đời luôn giữ hình tượng quý ông lịch lãm, quyến rũ, bá đạo, lần đầu tiên Đoạn Ký Hoài thốt ra hai chữ thô lỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK