Bạn cùng phòng vừa lúc xoay người lại: “Sao không gấp chăn?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên ngồi xuống mép giường, lật mở một cuốn sách Vật lý: “Dù sao cũng sắp tối rồi, không cần gấp.”
Bạn cùng phòng: …
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu ta: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Ba giây tính phí.”
Bạn cùng phòng: “Cậu có cảm thấy tư thế của mình hơi kỳ quái không?”
Hai chân dạng ra, chống thẳng, người ngả ra sau để che chắn cho Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch:…
“Thư giãn cơ thể.” Một lát sau, hắn lạnh lùng nói: “Cậu có ý kiến gì?”
Bạn cùng phòng vội vàng lắc đầu: “… Vậy cậu cứ từ từ thư giãn, tôi lấy đồ ăn rồi đi đây.”
Chốc lát sau, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người.
Thịnh Vân Trạch đột ngột lật chăn ra, Đoạn Di mặt đỏ bừng vì bị ngộp, thở hổn hển.
Một giường toàn tin tức tố Alpha, hơn nữa còn là tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di sung sướng đến mức muốn lăn lộn trên đất như mèo con rồi duỗi lưng kêu meo meo vài tiếng.
Nhưng thực tế không cho phép cậu lăn lộn, hơn nữa âm thanh thông báo lạnh lùng trong đầu cũng bắt đầu đếm ngược giống như ngày hôm qua.
Đoạn Di đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này vô cùng bình tĩnh ứng phó, trước khi đếm ngược kết thúc, cậu đã chọn đáp án A có vẻ như dễ qua nhất.
“Tôi chọn A!”
Đoạn Di đắc ý cười khẽ.
Thịnh Vân Trạch đột ngột kéo cậu từ trên giường xuống, lôi ra khỏi cửa.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Đoạn Di bị ném ra cửa, lăn lông lốc: “Chờ chút chờ chút chờ chút chờ chút —”
Thịnh Vân Trạch cúi đầu nhìn cậu: “Lần này định giải thích thế nào đây?”
Đoạn Di: “Tôi đi nhầm phòng.” Cậu dựa theo đáp án A nói: “Thấy giường của cậu mềm mại hơn nên ngồi một chút.”
Thịnh Vân Trạch đầy đầu vạch đen.
Đoạn Di cũng cảm thấy lý do này không đủ thuyết phục, cứng họng nói: “Nếu tôi nói trong cơ thể tôi có hệ thống ra lệnh như vậy, cậu tin không?”
Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng: “Tiếp tục bịa đi.”
Đoạn Di:…
Cậu len lén lùi về sau một bước, bắp đùi truyền đến cơn đau nhói.
Chiếc quần đồng phục màu xanh đậm loang ra một mảng máu, là do lúc nãy Đoạn Di nhảy lên giường bị khung sắt cứa vào.
Thịnh Vân Trạch hít sâu một hơi, mặt đen lại, bình tĩnh mở miệng: “Vào đây.”
Đoạn Di chỉ vào mình: “Tôi?”
Thịnh Vân Trạch: “Chứ còn ai vào đây nữa? Tuy là tên biến thái nhưng phân loại sinh học thì cậu vẫn là con người.”
Trong lòng Đoạn Di mừng thầm, vội vàng chạy vào phòng.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dừng bước, Đoạn Di đâm sầm vào lưng hắn, cậu nhăn mặt, uỷ khuất nói: “Cậu làm gì thế?”
Giống như đang làm nũng.
Vừa dứt lời, Đoạn Di đã bị chính mình dọa sợ.
Bình tĩnh bình tĩnh, đây là Thịnh Vân Trạch ngoài đời thực, không phải chồng cậu ở thế giới song song.
Nuốt nước miếng, cậu lạnh lùng nói: “Mũi tôi đâu phải làm bằng sắt, đâm vào đau chết đi được, cẩn thận tôi đánh cậu!”
Giống cún con dọa người, chẳng có chút khí thế nào.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng đáp: “Lần cuối đấy, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu cậu thật sự khao khát thì ra ngoài rẽ trái, tiệm mát xa Hải Thiên hoan nghênh cậu.”
Đoạn Di lập tức không vui: “Cậu nói chuyện kiểu gì thế, chúng ta đều được phân vào một lớp là bạn học rồi, cậu không thể để tôi quan tâm cậu một chút sao? Tôi là lớp trưởng đấy!”
Thịnh Vân Trạch nhướn mày: “Lớp trưởng quấy rối tình dục bạn học bình thường?”
Đoạn Di: “Cậu bình thường chỗ nào, cậu không phải được chọn làm bí thư đoàn sao? Dù sao cũng là cán bộ, chúng ta là đồng chí đấy, Bí thư Thịnh à!”
“Xem ra cậu thừa nhận chuyện cậu quấy rối tôi rồi.”
Đoạn Di:…
Thịnh Vân Trạch ấn cậu xuống giường: “Muốn làm thì tôi có thể nhường.”
Đoạn Di ngồi trên giường hắn: “Tôi không muốn, tôi không phải ngườichủ nghĩa quan liêu.”
Cậu đánh giá cái giường của Thịnh Vân Trạch, đã bị hắn ta giày xéo đến nhăn nhúm.
Sau đó lại đánh giá bàn học của Thịnh Vân Trạch, trên bệ cửa sổ có hai chậu hoa, ngoài một chồng sách cậu không hiểu ra còn có một thùng mì ăn liền.
Đoạn Di thổn thức: Hoá ra Tiểu Long Nữ cao quý lạnh lùng cũng ăn mì gói à?
Thịnh Vân Trạch từ trong ngăn kéo lấy ra bông tẩm cồn: “Cậu nhìn cái gì?”
Đoạn Di quay đầu giả vờ huýt sáo.
Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Ông nội tôi còn chẳng dùng chiêu này giả bộ ngây thơ nữa là.”
Đoạn Di:…
Thịnh Vân Trạch tiếp tục công kích: “Cậu quê mùa thật đấy, cởi quần ra.”
Đoạn Di vẫn chưa hiểu được mối liên hệ giữa việc cậu quê mùa với việc cởi quần, liền hỏi: “Tôi quê mùa thì liên quan gì đến việc cởi quần ra?”
“Không liên quan, tôi thích thế.”
Thịnh Vân Trạch: “Nếu cậu muốn, tôi có thể khử trùng quần cho cậu.”
Đoạn Di: “Tôi cuộn từ dưới lên được không?!”
Thịnh Vân Trạch làm động tác “mời”: “Hoan nghênh.”
Đoạn Di cuộn bốn vòng, không cuộn lên được nữa, im lặng.
Cậu chậm chạp cởi quần, không nần nà nói: “Không còn cách nào khác sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Có, cửa ở bên trái.”
Đoạn Di: “Vậy cậu quay đi!”
Thịnh Vân Trạch đột nhiên lùi về sau một bước, đánh giá Đoạn Di từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười.
Đoạn Di: =口= Cảm thấy bị sỉ nhục.
Thịnh Vân Trạch an ủi cậu: “Yên tâm, cho dù cậu cởi hết tôi cũng không có hứng thú đâu. Trước sau gì của cậu cũng như nhau cả thôi, nhân tiện nói một câu, tôi thích ngực lớn.”
Đoạn Di: “Tôi không cảm thấy cậu đang an ủi tôi… Sao cậu cứ nhằm vào tôi thế, chúng ta đều học chung một lớp rồi, chẳng lẽ không nên bỏ qua hiềm khích trước kia, nối lại tình xưa sao? Cậu nghĩ xem, hai lão đại của trường trở thành anh em tốt, thật là một câu chuyện đẹp đẽ biết bao, tôi đã chìa cành ô liu hữu nghị với cậu rồi đấy.”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi nên đối xử dịu dàng với Alpha quấy rối tình dục mình sao? Nếu như lấy trộm quần lót của tôi được coi là cành ô liu hữu nghị, xin hãy rút lại.”
Đoạn Di: …
Quả nhiên nói chuyện với tên này chưa được ba câu đã nghẹn họng, mười mấy năm rồi vẫn không thay đổi.
“Chính như một câu tục ngữ, cậu cười với thế giới, thế giới sẽ dịu dàng với cậu.”
Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng.
Đoạn Di nhanh chóng sửa lời: “Cậu đừng cười nữa.”
Cậu nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy cởi quần đồng phục, khí phái mười phần.
Thịnh Vân Trạch hỏi: “Cậu muốn nhảy lầu?”
Đoạn Di: “Hả?”
Thịnh Vân Trạch: “Không thì sao lại bày ra vẻ mặt bi tráng của năm anh hùng nhảy xuống vực núi Lang Nha Sơn thế?”
Đoạn Di: “Lần sau cậu có thể báo trước một tiếng trước khi chế giễu tôi không?”
Thịnh Vân Trạch: “Ngồi xuống.”
Đoạn Di ngoan ngoãn ngồi xuống, dạng hai chân để Thịnh Vân Trạch bôi bông tẩm cồn.
Vết thương ở mặt ngoài bắp đùi, cởi quần ra mới phát hiện ra khá nghiêm trọng, máu vẫn chưa cầm được.
Thịnh Vân Trạch dùng khăn giấy lau sạch sẽ, sau đó Đoạn Di cảm thấy bông tẩm cồn lạnh lẽo áp lên da mình.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên lên tiếng: “Kỳ thi cuối kỳ học trước cậu được bao nhiêu điểm?”
Đoạn Di: “Cậu hỏi cái này… a a a a đau quá đau quá đau quá —”
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dùng sức, cồn lập tức chà xát lên vết thương của cậu, đau đến mức Đoạn Di kêu lên thảm thiết.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Không có gì, chuyển sự chú ý của cậu thôi.”
Đoạn Di tức giận trừng mắt: “Chuyển rồi thì hết đau chắc?”
Thịnh Vân Trạch: “Đau dài không bằng đau ngắn. Mặc quần vào, ra ngoài.”
Đoạn Di: “Trên này còn cồn, sao mặc quần? Cậu không thể để tôi hong khô một lát rồi… sao?”
Cửa phòng bật mở, bạn cùng phòng 1 và bạn cùng phòng 2 ngây người nhìn Đoạn Di đang cởi chuồng nửa người, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, còn có Thịnh Vân Trạch đang ngồi xổm giữa hai chân Đoạn Di.
Trên đất còn có mấy tờ khăn giấy dính máu.
Má ơi…
Bọn họ chơi trò SM nặng đô dữ thế à… Máu me be bét luôn?
Thịnh Vân Trạch: …
“Vào từ lúc nào?”
Bạn cùng phòng 1: “Đau dài không bằng đau ngắn… Mặc quần vào, ra ngoài?”
Đoạn Di: …
Bạn cùng phòng 2 hung hăng véo bạn cùng phòng 1 một cái, lôi cậu ta đi: “Vân ca, hai người cứ tự nhiên, tôi đi học tự học đây ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cái gì cũng không nhìn thấy!”
Biến mất ở cửa, bạn cùng phòng 1 thò đầu ra: “Vân ca, không ngờ quan hệ của hai người tốt đến mức có thể xem phao câu của nhau rồi.”
Sau đó lập tức bị lôi đi.
Đoạn Di: “Phao câu chính là mông đấy.”
Thịnh Vân Trạch: “Không cần cậu giải thích lại đâu, đồ đần.”
—
“Chúc mừng cậu!”
Đoạn Di vừa vào lớp, Tưởng Vọng Thư đã đưa điện thoại cho cậu: “Hôm nay trang chủ diễn đàn trường toàn là bài viết về cậu với Thịnh Vân Trạch.”
Đoạn Di liếc mắt nhìn, tiêu đề bài viết như sau: Choáng váng, Đoạn Di có phải là quá thèm khát rồi không? Thế mà lại ra tay với cả Thịnh Vân Trạch?
Cậu:…
Tưởng Vọng Thư: “Phỏng vấn một chút, cậu có gì muốn nói không?”
Đoạn Di: “Tôi có thể hát một bài được không?”
Tưởng Vọng Thư: “Bài gì? Romeo và Juliet à?”
Đoạn Di: “Những người khốn khổ.”
Tưởng Vọng Thư vỗ vai cậu: “Rốt cuộc thì giữa cậu với Thịnh Vân Trạch là chuyện gì vậy?”
Đoạn Di thuật lại toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối.
Tưởng Vọng Thư cảm thán: “Cậu có muốn biết bây giờ trong trường đang đồn thổi thế nào không?”
Đoạn Di: “Mời kể rõ.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu với Thịnh Vân Trạch chơi trò SM máu me trong ký túc xá, mà cậu là M.”
Đoạn Di: “Vãi! Tại sao tôi lại là M?”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu cảm thấy cậu đang chú ý đúng chỗ sao?”
“Lớp trưởng Đoạn, ra ngoài có người tìm!” Hách San San rống lên một tiếng.
“Cậu là con gái con nứa gì mà không dịu dàng một chút được à? Cứ như còi xe ý, đầu thai nhầm thành cái loa à?”
Đoạn Di ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi lớp, Thịnh Vân Trạch chậm rãi bước vào.
Lớp học phía sau lập tức im lặng.
Nam Dã đeo cặp sách lệch một bên: “Đoạn Di, sao gọi điện thoại cậu không nghe máy? Tôi về nước mấy ngày rồi mà cậu còn chưa đến tìm tôi.”
Thiếu niên dáng người cao ráo, kiêu ngạo bất kham, tin tức tố Alpha cực kỳ hung hăng, Đoạn Di thân là một Omega đã bị Thịnh Vân Trạch đánh dấu, đối mặt với tin tức tố Alpha khác ngoài chồng mình ra đều rất bài xích, khó chịu lùi về sau một bước.
Nam Dã thấy cậu lùi về sau một bước thì vô cùng đau lòng.
Đoạn Di cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cậu thấy ai nghe điện thoại của bạn trai cũ bao giờ chưa?”
Nam Dã nhìn cậu chằm chằm.
Đoạn Di: “Nhìn tôi làm gì, đừng nói cậu chuyển đến trường Nhị Trung vì tôi đấy nhé, đừng có diễn phim thần tượng trước mặt tôi, tôi không phối hợp đâu.”
Nam Dã tủi thân nói: “Cậu và Thịnh Vân Trạch ở bên nhau rồi à?”
Đoạn Di:…
“Ở bên nhau cái em gái cậu ấy.” Đoạn Di thầm nghĩ: Không ngờ cậu cũng hóng hớt ghê đấy.
Nam Dã sửa lời: “Chúng ta quay lại với nhau đi.”
Cậu ta bổ sung: “Tôi không chê cậu là Alpha.”
Đoạn Di:… Cả nhà cậu đều không chê nhé.
“Wow…” Tưởng Vọng Thư bám vào cửa sổ sau lớp: “Bùng nổ!!!!.”
Hách San San thò đầu lại gần: “Cho chị xem với?”
Học sinh 1234 lập tức xếp chồng lên nhau như màn tháp người, chen chúc ở cửa sổ sau lớp.
Hách San San: “Kia không phải là Nam Dã sao?”
“Chuyện lớn của Đoạn ca này, có muốn nghe không?” Tưởng Vọng Thư lên tiếng.
1234 nhìn chằm chằm vào Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư lên tiếng: “Nam Dã, bạn trai cũ của Đoạn Di, nửa kia thời thanh mai trúc mã.”
“Ế…”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch ngồi ở dãy trong gần cuối lớp, thản nhiên lên tiếng: “Nhìn tôi làm gì?”
Tưởng Vọng Thư: “Bí thư Thịnh à, tổ chức hy vọng cậu có thể ra ngoài đánh uyên ương kia.”
Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn Đoạn Di và Nam Dã ở hành lang, chỉ vào bọn họ: “Uyên ương?”
1234 đồng loạt gật đầu.
Thịnh Vân Trạch chỉ vào bản thân mình.
Tưởng Vọng Thư giơ ngón tay cái: “Đánh.”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng dùng sách che mặt lại.
Tưởng Vọng Thư:…
“Haizz.” Cậu ta thở dài một hơi: “Mấy đứa có nghe nói về Nam Dã chưa, tra nam đấy, vừa khai giảng đã đùa bỡn trái tim và thân thể của bảy tám Omega rồi, sau đó đánh nhau với người ta ở nước ngoài, bị đâm một nhát dao nên bị trục xuất về nước đấy.”
Hách San San nói: “Hung dữ vậy à? Nghe cũng hơi hơi quen quen, nhưng mà Đoạn ca là Alpha mà.”
Tưởng Vọng Thư: “Nam Dã dù sao cũng là mối tình đầu của Đoạn Di, ai biết được bây giờ lớn lên lại biến thái như vậy, Đoạn ca mà rơi vào tay cậu ta, chắc chắn sẽ bị ăn hành no đấy.”
Hách San San cảm thán: “Ế…”
Thịnh Vân Trạch đứng dậy.
Tưởng Vọng Thư tò mò hỏi: “Bí thư, cậu đi đâu đấy?”
Thịnh Vân Trạch: “Lấy bài kiểm tra, cậu mà còn dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi nữa, tôi móc mắt cậu ra đấy.”
Tưởng Vọng Thư làm động tác “mời”, nhắm mắt lại.
Mắt tiễn Thịnh Vân Trạch lên hành lang, cách Đoạn Di năm mét.
Hách San San hỏi: “Uỷ viên trưởng Tưởng, thật hay giả vậy? Trông Nam Dã không giống loại người hung thần ác sát cho lắm.”
Tưởng Vọng Thư uống một ngụm nước tăng lực: “Giả đấy, tôi bịa ra đấy.”
Hách San San: …
Tưởng Vọng Thư vỗ vai cậu ta: “Người trẻ tuổi! ngây thơ quá! Đúng là Too young, too simple.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thịnh: Lạnh lùng.jpg