• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay, trong đám cưới của dì, khi cô dâu tung bó hoa cưới, không biết bằng cách nào mà Đoạn Di lại là người chụp được. Sắc mặt Đoạn Ký Hoài thay đổi liên tục, suýt chút nữa thì tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Mẹ Đoạn thích chí xem náo nhiệt, len lén nói với Đoạn Di đang ngượng ngùng ôm bó hoa, hận không thể kiếm ngay một cái lỗ để chui xuống: “Ôi chao, chắc chắn là con trai bảo bối của mẹ sẽ kết hôn sớm hơn anh trai rồi.”

Đoạn Thiệu Hành năm nay hai mươi hai tuổi, chẳng hiểu sao lại bắt đầu kén cá chọn canh, cả ngày chẳng thiết tha sự nghiệp, chỉ muốn tìm một cô gái yêu đương rồi kết hôn sinh con. Anh ta bày tỏ sự oán hận tột độ khi không cướp được bó hoa, nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay Đoạn Di đến nỗi suýt chút nữa hiện hình thành oán linh.

Đoạn Di ăn được hai miếng bánh kem. Thấy cậu có vẻ không vui, mẹ Đoạn liền lên tiếng: “Con không thích bó hoa cưới đến vậy sao?”

Đoạn Di đáp: “Con đâu có vội kết hôn.”

Mẹ Đoạn liền nói: “Vậy con đưa cho anh con đi, nó đang muốn lấy vợ lắm đấy.”

Tay Đoạn Di khựng lại, có vẻ như không muốn lắm: “Làm gì có chuyện đó, bó hoa rơi vào tay ai thì là của người đó, không thể đưa cho người khác được. Người thứ hai nhận lấy chắc chắn cả đời sẽ không lấy được vợ đâu.”

Cậu nói rất nghiêm túc, mẹ Đoạn đứng bên cạnh phì cười.

Đoạn Di như thể bị phát hiện ra bí mật động trời nào đó, dái tai dần dần đỏ ửng, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ứng phó với tình huống: “Có gì mà buồn cười chứ! Mẹ phiền chết đi được!”

Nói rồi cậu ôm bó hoa bỏ chạy.

Tìm được Thịnh Vân Trạch, lúc này hắn đang bị mấy cô gái vây quanh xin Wechat.

Cô nào cô nấy eo thon, chân dài, da trắng, mặt xinh. Đoạn Di dựa người vào cửa, nhìn bọn họ ra sức thể hiện.

Thịnh Vân Trạch liếc mắt thấy cậu, rốt cục cũng chịu mở miệng: “Tránh ra.”

Mấy cô gái bị hắn làm cho ngượng ngùng. Không ngờ anh chàng cool ngầu này không nói gì thì thôi, vừa nói đã từ chối phũ phàng như vậy.

Nghiêng đầu nhìn sang, họ nhìn thấy Đoạn Di, trong lòng dấy lên nghi ngờ: “Người đó là ai?”

Rồi khi nhìn thấy ý cười khó giấu trong mắt Thịnh Vân Trạch, các cô gái lại càng kinh ngạc hơn, không khỏi suy đoán về thân phận của Đoạn Di…

…Là bạn trai chăng?

“Ai đấy?” Đoạn Di hỏi.

Thịnh Vân Trạch nhìn thấy bó hoa của cậu trước, sau đó mới nghe thấy cậu nói: “Không quen.”

Đoạn Di bĩu môi: “Thật sự không quen hay là tớ làm phiền cậu rồi?”

Thịnh Vân Trạch nhướng mày, cố tình đối nghịch với cậu: “Cậu làm phiền tớ đấy.”

Đoạn Di “bùm” một cái nổi giận, bất chấp bản thân đang mặc âu phục, đột nhiên nhảy bổ lên người Thịnh Vân Trạch, làm như muốn vác hắn lên vai: “Thịnh Vân Trạch! Cái tên đáng ghét nhà cậu!”

“Này, đừng quậy…” Thịnh Vân Trạch vừa cười vừa ôm lấy cậu: “Trong túi quần tớ có thẻ đấy, đâm vào tớ bây giờ.”

Xử lý cậu nhóc này thật không dễ dàng gì! Thịnh Vân Trạch ôm eo Đoạn Di, vững vàng kéo cậu về phía trước, kìm nén ý cười: “Chốn đông người, đừng có tùy tiện nhào vào lòng trai đẹp.”

Bó hoa bị ép vào trước ngực, một vài bông hồng trắng rơi xuống đất.

Đoạn Di nhìn thấy có chút tiếc rẻ, ngồi xổm xuống nhặt lên. Lúc này Thịnh Vân Trạch mới phát hiện ra cậu đặc biệt chú ý đến bó hoa này: “Hoa đâu ra đấy?”

Đoạn Di có chút ngại ngùng: “Dì tớ ném hoa cưới.”

Sau đó ngước nhìn Thịnh Vân Trạch, vội vàng giải thích: “Nói trước nhé! Tớ không có ý gì với cậu đâu, tớ vô tình bắt được thôi!”

Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Cho dù cậu có ám chỉ muốn kết hôn với tớ thì cũng vô dụng, cậu nhìn xem cậu đã đủ tuổi kết hôn hợp pháp chưa?”

Nói xong, hắn lại nhịn không được trêu chọc Đoạn Di: “Cậu không ám chỉ tớ, vậy cậu mang qua đây làm gì? Chẳng lẽ là cậu nóng lòng muốn gả cho tớ à?”

Đoạn Di hừ lạnh một tiếng: “Ai thèm ám chỉ cậu chứ. Xùy, con trai của tớ đâu rồi?”

Thịnh Vân Trạch nhét mấy bông hồng trắng mà Đoạn Di vừa nhặt lên vào bó hoa, cũng không né tránh chốn đông người, trực tiếp hôn lên môi cậu một cái: “Đang chơi với mẹ tớ.”

Đoạn Di giật mình, vội vàng đẩy Thịnh Vân Trạch ra.

Trời ạ! Vừa rồi cậu rõ ràng nghe thấy mấy cô gái phía sau hít một hơi lạnh kìa!

Thịnh Vân Trạch liếm môi, rất ngọt, bèn nhíu mày: “Cậu đánh son à?”

Đoạn Di: =口=!

“Là son dưỡng môi được không!” Cậu đỏ mặt xấu hổ: “Son dưỡng môi với son môi là khác nhau nhé, tớ là con trai, đánh son làm gì…”

Hơn nữa, là mẹ Đoạn bắt cậu bôi đấy. Bà cùng với chuyên viên trang điểm kia hợp tác lừa cậu, nói môi cậu hơi khô, nhất định phải bôi.

Kết quả, thỏi son dưỡng môi này lại là loại biến màu có vị cam, bôi xong môi sẽ đỏ hơn bình thường một chút.

Trong sảnh khách sạn luôn bật đèn vàng ấm áp nên Thịnh Vân Trạch không để ý lắm đến môi Đoạn Di, mãi đến lúc hôn cậu mới nếm được vị ngọt.

“Tớ không tin, nhất định là cậu đánh son rồi.” Thịnh Vân Trạch rất chắc chắn: “Son môi với son dưỡng môi không khác nhau.”

Đoạn Di: “Thật sự là son dưỡng môi mà.”

Cậu bất lực nói, vừa nói vừa mò túi quần, lấy thỏi son dưỡng môi ra cho Thịnh Vân Trạch xem: “Nè, là cái này.”

Thịnh Vân Trạch lười xem son dưỡng môi của cậu, véo má Đoạn Di: “Trừ phi cậu hôn tớ một cái nữa, tớ liếm thử xem vị gì.”

Đoạn Di cứng đờ: “Ban ngày ban mặt — Hoa khôi trường, cậu đừng có làm mấy chuyện thiếu đứng đắn được không!”

Thịnh Vân Trạch: “Tớ chỉ nhìn thôi mà. Môi rõ ràng đỏ hơn bình thường, cậu còn nói không đánh son?”

Nói rồi, không đợi Đoạn Di kịp phản ứng, hắn đã lấy điện thoại ra chụp lia lịa vào mặt cậu, vừa chụp vừa cười xấu xa, dường như muốn ghi lại khoảnh khắc “thiếu nữ” hiếm có của Đoạn Di.

Đoạn Di sợ hết hồn, vội vàng giật điện thoại của hắn: “Đừng mà! Vừa rồi tớ làm mặt xấu thế, cậu cũng chụp?”

Thịnh Vân Trạch giơ cao điện thoại, Đoạn Di lập tức không với tới được.

“Biểu cảm nào của cậu mà tớ chưa từng thấy qua?” Hắn nhướng mày.

Đoạn Di nghiến răng nghiến lợi: “Tên đáng ghét… Vậy thì những biểu cảm xấu trước kia của tớ, cậu cũng không lưu lại mà! Cậu lưu lại làm gì chứ! Định lưu lại để ngắm hả!”

Thịnh Vân Trạch đưa ra lý do đơn giản mà thẳng thắn, nghe cũng hợp lý: “Lưu lại làm meme.”

Cơ thể Đoạn Di cứng đờ: “Anh à, lý do của anh trong sáng quá, làm tớ không biết phản bác thế nào luôn đấy.”

Thịnh Vân Trạch tắt điện thoại, thuận thế cắn mạnh một cái lên môi cậu, sau đó liếm láp: “Lần sau đổi vị khác đi.”

Dái tai Đoạn Di đỏ ửng: “Chờ đến lúc nào cậu chụp ảnh cho tớ mà biết dùng app chỉnh ảnh thì tớ sẽ đổi.”

Tiệc tối là nơi giao lưu, người đến người đi đều đeo trên mặt nụ cười xã giao giả tạo.

Hai anh em Thịnh Vân Trạch và Thịnh Vân Khê ban đầu bị kéo đi làm quen với một loạt người mà bọn họ không muốn quen biết.

Nhưng Thịnh Vân Trạch đã chạy mất dạng, còn Thịnh Vân Khê chậm chân một bước nên bị ba Thịnh tóm được.

Cô nàng đành rưng rưng nước mắt bị giới thiệu với con trai con gái của bạn bè ba Thịnh.

Còn cậu và Thịnh Vân Trạch tìm một góc khuất để uống nước.

Một mình ở riêng với hắn, Đoạn Di rất dễ nhớ đến chuyện khó chịu buổi chiều.

Thật ra cậu không trách Thịnh Vân Trạch, hơn nữa cũng biết những gì hắn nói đều có lý, chỉ là cậu không muốn để Thịnh Minh và Thịnh Tịch rời xa mình.

Đã từng có một lần như vậy rồi, bây giờ hai đứa nhỏ xuất hiện trước mặt cậu, chẳng phải là do ông trời sắp đặt sao?

Trong lòng Đoạn Di phản nghịch nghĩ: “Ai cũng đừng hòng cướp bọn nhỏ khỏi tay tớ.”

Cậu rất bao che, cực kỳ bao che luôn!

Để tránh cãi nhau với Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di rất khôn khéo không nhắc đến hai đứa nhỏ.

Cậu chỉ biết hai đứa trẻ đang ở chỗ mẹ Thịnh, sau khi yên tâm, liền dành hết thời gian cho Thịnh Vân Trạch.

Nhưng hai người chưa ngồi được bao lâu ở góc khuất thì bị Đoạn Ký Hoài tìm thấy.

Thịnh Vân Trạch chuồn mất, còn Đoạn Di thì không thoát được.

Mấy vị đối tác làm ăn của Đoạn Ký Hoài đều có mặt ở đây. Còn mẹ Đoạn là một người phụ nữ xinh đẹp rất thích khoe con trai. Mấy vị đối tác làm ăn này đều biết Đoạn Di là một hoạ sĩ nhỏ rất có linh khí qua vòng bạn bè của mẹ Đoạn. Lần này gặp mặt, họ đều bảo con trai con gái của mình phải kết thân với Đoạn Di cho tốt.

Đoạn Ký Hoài biết rõ bọn họ đang tính toán điều gì. Nếu không quá đáng thì ông cũng sẽ không từ chối. Nhưng bây giờ Đoạn Di là Omega, trong số hai ba vị thiếu niên kia đều là Alpha. Đoạn Ký Hoài do dự rất lâu, đang định từ chối thì mấy vị đối tác kia lại nói một tràng những điều vô thưởng vô phạt, khiến Đoạn Ký Hoài không tìm được bậc thang nào để đi xuống. Họ nhiệt tình như vậy, Đoạn Ký Hoài thầm nghĩ chỉ là gặp mặt thôi, nhiều người như vậy, chẳng lẽ có thể xảy ra chuyện gì sao?

Vì vậy, ông nhắn tin cho Đoạn Di, bảo cậu đến chỗ cây đàn piano ở phía Đông Nam tìm ông.

Khi nhận được tin nhắn, Đoạn Di thấy hơi kỳ lạ, kêu cậu đến thì thôi đi, sao bố cậu lại còn bất ngờ bảo Thịnh Vân Trạch đi cùng cậu chứ?

Chẳng phải đôi lúc bố cậu rất khó chịu với Thịnh Vân Trạch sao?

Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu nhìn thấy tin nhắn này, cũng có chút do dự: “Bố cậu sẽ không muốn lừa tớ qua đó thủ tiêu diệt khẩu đấy chứ?”

Đoạn Di hết nói nổi: “Xã hội pháp trị rồi anh ơi, anh có thể tự tin về bản thân mình một chút được không hả!”

Khi Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch đi tới, đã có hai nam một nữ đang chờ bọn họ bên cạnh bàn dài.

Đoạn Ký Hoài giới thiệu qua loa một lượt, mấy người này đều học đại học ở Bắc Kinh, thành tích học tập không được nhắc đến, chắc là chẳng ra sao.

Trong số đó có một thiếu niên khá cao, khi nhìn thấy Đoạn Di thì hai mắt sáng rực.

Đoạn Ký Hoài nói: “Mấy đứa trẻ các con cứ trò chuyện đi, ba đi trước đây.”

Nói xong, ông nhìn Đoạn Di một cách đầy ẩn ý, rồi lại nhìn bụng Đoạn Di với ánh mắt kỳ quái hơn.

Ông vẫn chưa quên chuyện Đoạn Di “ốm nghén”.

Trong lòng rất phức tạp, ông dặn dò một câu: “Con đừng uống rượu, nghe thấy chưa?”

Đoạn Di:???

Đoạn Ký Hoài như dùng hết dũng khí, mới dám mở miệng: “Không tốt cho con nít.”

Đoạn Di:??????

“Bố tớ bị làm sao thế?”

Sau khi Đoạn Ký Hoài rời đi, Đoạn Di lập tức uống một ngụm rượu, thể hiện sự phản nghịch của bản thân, đồng thời nhìn bóng lưng bố mình với vẻ mặt kinh hãi: “Vừa rồi nhìn bố tớ tiều tụy quá, cậu có thấy không?”

Thịnh Vân Trạch không trả lời cậu, ngược lại là thiếu niên cao kều kia lên tiếng trước: “Đoạn Di, cậu còn nhớ tớ không?”

Đoạn Di quay đầu lại, thầm nghĩ: “Không phải là nói nhảm sao? Nếu tôi nhớ rõ cậu, thì sao vừa rồi tôi không gọi được tên cậu?”

Cậu ngượng ngùng “à” một tiếng. Thiếu niên cao kều hình như không để tâm, nói: “Tớ là Tào Minh đây.”

Đoạn Di:…Hoàn toàn không nhớ ra.

Tào Minh gãi đầu: “Lúc nhỏ bọn mình từng gặp nhau ở nhà cậu, lúc ấy cậu trốn trên cây khóc, tớ còn tưởng là yêu quái cây. Sau đó cậu nhảy xuống, còn đè gãy chân của tớ…”

Cái quái gì vậy?!

Đoạn Di giật mình: Đây là lịch sử đen tối từ đời nào thế?! Mau im miệng đi!

Nhưng lúc này cậu nhớ ra rồi: “Cậu là con trai của chú Tào sao?”

Tào Minh cười nói: “Đúng vậy, sau đó cậu chuyển đến miền Nam học tập, chúng ta không gặp nhau nữa.”

Đoạn Di: “Ừ ừ. Cậu lớn vậy rồi, tớ không nhận ra.”

Tào Minh có vẻ lớn hơn cậu một hai tuổi, năm nay chắc là học đại học rồi.

Đoạn Di không có hứng thú trò chuyện nhiều với cậu ta, không ngờ Tào Minh lại rất hoạt bát. Bọn họ còn nhỏ như vậy, mới chơi với nhau có mấy ngày, sao cậu ta có thể nói hoài không hết chuyện vậy chứ?

Thịnh Vân Trạch thản nhiên kéo cậu một cái, ý bảo bản thân đang rất khó chịu. Đoạn Di vội vàng lên tiếng: “Vậy hai người cứ trò chuyện tiếp đi, tớ còn có việc, đi trước đây.”

Tào Minh gọi giật cậu lại: “Đoạn Di!”

Đoạn Di quay đầu lại. Tào Minh nói: “Lâu rồi cậu chưa đến Bắc Kinh nhỉ, hay để tớ dẫn cậu đi dạo?”

“Không cần đâu.” Thịnh Vân Trạch thay cậu từ chối. Đoạn Di nhìn Thịnh Vân Trạch một cái: “Hay là cậu cũng muốn đi dạo không? Vừa hay có người quen biết, đi chung không?”

Thịnh Vân Trạch:…

Đoạn Di bỗng nhiên cảm thấy hắn không vui, bèn hỏi lại một câu: “Cậu không vui à?”

Thịnh Vân Trạch: “…Trông tớ giống đang vui lắm sao?”

Tào Minh bên kia coi như Đoạn Di đồng ý, chủ động xin Wechat của cậu, sau đó cụng ly với cậu một cái, lúc này mới vui vẻ nói: “Vậy mai tớ đến tìm cậu.”

Đoạn Di: “Ờ ờ, tùy cậu.”

Tào Minh cầm điện thoại, trên mặt có chút đỏ ửng: “Vậy…tối nay tớ nhắn tin WeChat nói chuyện chi tiết với cậu nhé?”

Lúc này Đoạn Di đã bị Thịnh Vân Trạch kéo đi, chỉ kịp vội vàng đáp lại: “Được!”

“Ui da, anh à, đau chết mất!” Uống hết hai ly rượu, Đoạn Di đã hơi lâng lâng, cũng không biết là rượu gì.

Cậu áp sát lại gần Thịnh Vân Trạch: “Sao cậu lại ghen tị với cả loại người này chứ? Đó là con trai của đối tác mà bố tớ đang hợp tác làm ăn chung dự án, tớ không nể mặt cậu ta, chẳng phải là không nể mặt bố tớ sao?”

Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt: “Ờ.”

Đoạn Di biết ngay là hắn đang giận dỗi mà!

Cậu vừa chạy theo, vừa nói: “Thật sự không ưa cậu ta đâu anh hai à, cậu có thể tự tin vào bản thân một chút được không? Sau khi nhìn thấy gương mặt của cậu, tớ nhìn ai cũng không vừa mắt nữa, cậu đẹp trai nhất, cool ngầu nhất…Hơn nữa tớ không thích mùi hương pheromone của cậu ta, nồng chết đi được! Vừa rồi lại còn cố tình xáp lại gần như vậy, ngột ngạt muốn chết…”

Thịnh Vân Trạch: “Pheromone của cậu ta có mùi gì chứ? Cậu cố tình ngửi à?”

Đoạn Di nhăn mũi: “Tớ cố tình ngửi pheromone của Alpha làm gì? Chắc chắn là cậu ta không xịt thuốc ức chế rồi!”

Cậu thấy Thịnh Vân Trạch đứng im không nhúc nhích, vừa nói vừa dụi vào người hắn, giọng nói cũng dịu dàng hơn, ngọt ngào như đang làm nũng: “Cậu bế tớ đi được không? Tớ không muốn đi nữa.”

Thịnh Vân Trạch thấy cậu chu miệng, hai má ửng đỏ, ánh mắt thất thần, trông đáng yêu vô cùng.

Uống có chút xíu đã say thành ra thế này. Thịnh Vân Trạch vừa bất lực vừa cưng chiều.

Đoạn Di ôm lấy hắn: “Có phải cậu cũng không xịt thuốc ức chế không? Mùi pheromone trên người cậu dễ ngửi hơn cậu ta nhiều, hôm nay rõ ràng quá…”

Cuối cùng Thịnh Vân Trạch cũng cảnh giác: “Đoạn Di, có phải kỳ phát tình của cậu đến sớm không?”

Hắn đã tính toán, theo lý mà nói thì còn năm ngày nữa mới đến.

Đoạn Di không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy chữ “đến”. Cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Thịnh Vân Trạch, suýt chút nữa thì biến thành mắt lé: “Cái gì đến cơ?”

Thịnh Vân Trạch “chậc” một tiếng, bế xốc Đoạn Di lên.

Cơ thể Đoạn Di đột nhiên lơ lửng trên không, theo bản năng ôm lấy cổ Thịnh Vân Trạch: “Ê, anh à, không phải bế kiểu này đâu, đừng bế như vậy, mất mặt lắm. Cậu đổi tư thế khác đi, đổi tư thế khác đi!”

Thịnh Vân Trạch lười so đo với tên say rượu. Đoạn Di vùng vẫy như cá mắc cạn trong lòng hắn một lúc.

Hình như nhớ ra điều gì đó, cậu lại bắt đầu kêu gào: “Hoa của tớ đâu? Bó hoa cưới của tớ đâu rồi?”

Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Không phải cậu vứt rồi à?”

“Tớ muốn, tớ muốn!” Đoạn Di say rượu nói lời thật lòng: “Để dành để…kết hôn mà!”

Thịnh Vân Trạch bật cười thành tiếng: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà đòi kết hôn?”

Đoạn Di ôm cổ hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: “Tớ cũng muốn kết hôn.”

Thịnh Vân Trạch thiếu chút nữa bị ánh mắt như cún con của cậu đánh bại, hắn cố giữ vững, lạnh lùng nói: “Không kết.”

Đoạn Di không chịu, giãy giụa trong lòng hắn làm nũng: “Kết hôn, kết hôn! Kết hôn với tớ đi mà, tớ có rất nhiều tiền, tớ cho cậu hết, mua nhà to, máy bay to, còn có xe hơi to…Xe gì vừa đắt vừa to nhỉ? Hay là tớ mua xe buýt cho cậu nhé, người khác đều không có…”

Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Cảm ơn cậu, cho cậu đi xe miễn phí, không cần mua vé luôn, được không?”

Đoạn Di: “Không cần khách sáo!”

Đột nhiên cậu im lặng, ngoan ngoãn tựa vào lòng Thịnh Vân Trạch, im lặng rất lâu, sau đó Thịnh Vân Trạch nghe thấy Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Có thể…đừng đuổi Thịnh Minh và Thịnh Tịch đi không?”

Thịnh Vân Trạch không nói gì.

Đoạn Di nắm chặt vạt áo hắn, nức nở khóc, nghẹn ngào nói: “Nếu cậu…nếu cậu thấy phiền phức, để…để tớ nuôi bọn nhỏ được không, tớ…tớ không làm phiền đến cậu đâu…”

Qua một lúc lâu, Thịnh Vân Trạch thở dài: “Đoạn Di, tớ không thấy phiền phức.”

Đoạn Di vùi đầu vào lòng hắn, rất lâu sau cũng không lên tiếng. Thịnh Vân Trạch chỉ cảm thấy lồng ngực hơi rung động, không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK