Đoạn Di đi từ cổng sau, trên đường gặp không ít học sinh ra ngoài ăn cơm, đều hướng thẳng đến khu thương mại.
Vừa đi qua khu dân cư, một hòn đá bay từ dưới đất lên, rơi ngay bên chân cậu. Đoạn Di dừng lại, nhìn về phía bên phải, trong một vọng lâu ven sông, một đám nam nữ Alpha và Omega tụ tập, tóc nhuộm đủ màu sắc, tên Mặt Sẹo cũng ở trong đó.
Cầm đầu là một nữ sinh trung học khoảng mười bảy tuổi, mái tóc đen dài thẳng đuột, tóc mái bằng, đôi mắt dài hẹp, nhìn người ta rất hung dữ, dáng người cao, mặc đồng phục trường Tứ Trung, co một chân dựa vào vọng lâu, miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt ngỗ ngược nhìn cô gái tóc đuôi ngựa bên phải. Đồng phục cô gái kia bị giật tả tơi, áo sơ mi bên trong cũng bị kéo xộc xệch, cô gái cùi đầu ấp úng nói năng.
Bị hai ba người kéo sang một bên, nửa cưỡng ép đè xuống đất.
Giữa mặt cô gái ửng đỏ một cách bất thường, giống như phản ứng khi bị áp chế bởi pheromone của Alpha.
Mức độ này, chắc chắn bị kỷ luật.
Mặt Sẹo thấy Đoạn Di, quay sang nói với cô gái tóc đen dài. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang, Đoạn Di khoanh tay trước ngực.
Cô gái tóc đen dài cười khẩy một tiếng, dùng tay thô bạo giật tóc đuôi ngựa của cô gái kia, đẩy cô ta về phía trước. Cô gái tóc đuôi ngựa loạng choạng bước đi, chưa được mấy bước đã ngã xuống đất.
Những người trong vọng lâu cười ồ lên, như thể đang tìm kiếm niềm vui.
Rõ ràng là một màn bạo lực học đường.
Cô gái tóc đuôi ngựa ngồi dưới đất khóc, cách Đoạn Di khá xa, cậu cũng không nhìn rõ mặt cô ấy.
Cô gái tóc đen dài đứng dậy, bước tới trước mặt cô gái tóc đuôi ngựa, dùng chân đá cô ấy một cái: “Con bé lắp bắp, gặp Alpha là không đi nổi đường à?”
Mặt Sẹo cũng ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Ồ, anh Di ~”
Vừa dứt lời, đã bị Đoạn Di đạp thẳng vào ngực. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mặt Sẹo đã ngã lăn ra đất kêu la.
“Chết tiệt.” Cô gái tóc đen dài dập tắt điếu thuốc, một người giữ cô ta lại, nhắc nhở: “Đừng gây chuyện, hắn là Đoạn Di.”
Đoạn Di còn chưa nghĩ đến tên mình lại hữu dụng như vậy, ngẩng cằm lên: “Cút nhanh đi, tao không đánh con gái.”
Sau đó cậu cởi áo khoác đồng phục ném lên đầu cô gái tóc đuôi ngựa, che kín cả mặt cô ta: “Giặt sạch áo khoác rồi trả cho tôi, lớp 12/1 trường Nhị Trung, không biết đường thì tự hỏi.”
Lúc ngẩng đầu lên, người trong vọng lâu đã chạy hết. Mặt Sẹo bò dậy từ dưới đất, nịnh nọt cười cười: “Anh Di, đừng nóng giận như vậy, con nhỏ này anh quen à?”
Đoạn Di lạnh lùng nhìn hắn.
Mặt Sẹo bị cậu nhìn đến rợn người, móc từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, lấy một điếu: “Bọn tôi chỉ chơi đùa thôi…”
Đoạn Di: “Tao cũng chơi đùa, mày không ngại chứ?”
Mặt Sẹo vỗ vỗ dấu chân trên ngực: “Không ngại không ngại, chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh. Lấy điếu thuốc?”
Đoạn Di không thường xuyên hút thuốc, Mặt Sẹo lại thay đổi thái độ 180 độ đưa thuốc cho cậu, thậm chí còn ân cần châm lửa cho cậu. Đoạn Di không hút, hắn lại nhét vào túi áo cậu.
Cùng lúc đó, điện thoại của Đoạn Di rung lên, Thịnh Vân Trạch nhắn tin trả lời cậu.
Vị trí là siêu thị trên tầng bốn của quảng trường.
Đoạn Di không rảnh để ý đến tên Sẹo, cũng không nhìn thấy ánh mắt u ám của hắn.
——-
“Đồng phục của cậu đâu?”
Thịnh Vân Trạch đứng ở cửa siêu thị.
“Trên đường làm mất rồi.” Đoạn Di giải thích.
“Làm mất thế nào? Nó tự mọc chân chạy à?” Thịnh Vân Trạch có vẻ hơi tức giận, khi Đoạn Di đi vào sắc mặt hắn thay đổi dữ dội, đột nhiên kéo cậu lại trước mặt: “Trên người cậu sao lại có pheromone của Omega khác?”
Đoạn Di hoảng hốt, kéo tay áo mình ngửi khắp nơi: “Không có mà.”
Thịnh Vân Trạch: “Bay xa cả mười dặm rồi, cậu thích khoe khoang vậy sao?”
Đoạn Di im lặng, rồi đột nhiên nhận ra: “Ồ, tớ biết rồi, chắc chắn là do trên đường tớ ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân nên dính vào.”
“Cậu còn ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân?”
Đoạn Di tự mãn: “Đừng coi thường tớ, trên đường tớ gặp Sẹo, bọn họ bắt nạt một nữ Omega, tớ ra tay như thần binh từ trên trời giáng xuống…”
Thịnh Vân Trạch mỉa mai: “Theo mạch truyện thì cô ấy sẽ lấy thân báo đáp cậu đúng không?”
Đoạn Di: “Đó thì không thể.”
Cậu lén liếc nhìn Thịnh Vân Trạch một cái, chuyển chủ đề: “Cậu đến siêu thị mua gì?”
Trên kệ hàng là vô số loại khoai tây chiên và đồ ăn vặt.
Đồ ăn vặt trong ký túc xá của Đoạn Di đã hết sạch từ lâu, cậu đã mấy ngày không ăn cũng có chút thèm.
Cậu nằm bò trên xe đẩy, một chân đạp lên thanh chắn dưới xe đẩy, chân kia điều khiển mình “vèo” một cái trượt về phía trước.
Thịnh Vân Trạch chậm rãi đi theo phía sau, ném mấy gói khoai tây chiên vào trong rồi như ban ơn trả lời Đoạn Di: “Nuôi heo.”
Đoạn Di nhìn miếng thịt bò khô nuốt nước miếng, nghe Thịnh Vân Trạch nói vậy lập tức tức giận: “Cậu có thể đừng nói móc tớ như vậy không?”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ. Nam Dã không nói móc cậu.”
Đầu óc Đoạn Di ong lên một tiếng, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân Thịnh Vân Trạch nổi giận.
Cậu cười hề hề: “Cậu nhìn thấy tớ với Nam Dã rồi à?”
Thịnh Vân Trạch không buồn nhấc mí mắt: “Lần sau cậu có thể cùng cậu ta đứng dưới cờ tán tỉnh nhau, tôi sẽ nhìn rõ hơn một chút.”
Đoạn Di: “Ồ – nhưng tớ không muốn.”
Tâm trạng Thịnh Vân Trạch tốt hơn một chút, nhưng nhớ lại cảnh tượng Đoạn Di đứng cùng Nam Dã, vẫn cảm thấy bực bội.
Lực ném đồ cũng mạnh hơn.
Đoạn Di hỏi hắn: “Sao cậu cứ nói tớ mãi thế, vậy còn cậu học đệ hôm nay tỏ tình với cậu thì sao? Cậu ta đâu rồi? Tớ thấy cậu nói nói cười cười với cậu ta, cậu cũng đâu có từ chối.”
Thịnh Vân Trạch: …
Đoạn Di nghĩ nghĩ, dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn: “Ngày tốt lành, chi bằng chúng ta đều buông tha cho nhau, đừng hành hạ lẫn nhau, ngoan ngoãn mua đồ được không? Đánh đi đánh lại cũng chả có ý nghĩa gì.”
Thịnh Vân Trạch không chịu được thái độ thờ ơ của cậu, vỗ một cái vào mông Đoạn Di khiến cậu ngẩn người ra.
Cậu giống như một con thỏ đứng thẳng dậy, hai tai dựng lên như ăng-ten, mắt tròn mắt dẹt: “Cậu đánh vào mông tớ?!”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng, cậu sợ bị người khác nhìn thấy, nhìn đông ngó tây như ăn trộm, rồi hạ giọng, khó tin: “Bố tớ còn không đánh mông tớ?!”
Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Ồ, cậu muốn gọi bố cũng được.”
Đoạn Di làm mới nhận thức về Thịnh Vân Trạch: “Thiết lập nhân cách của cậu sụp đổ rồi! Hoa khôi trường!”
“Ai nói với cậu là tôi có nhân thiết?”
Thịnh Vân Trạch lại đánh cậu một cái, quen tay hay việc, hắn còn nhân cơ hội véo eo Đoạn Di một cái, chê bai: “Toàn mỡ.”
Đoạn Di: = O =!
“Mẹ kiếp, không cho cậu sờ nữa.”
“Tại sao không cho?” Thịnh Vân Trạch giống như học sinh tiểu học, không cho hắn sờ hắn càng muốn sờ, còn muốn đè Đoạn Di ra sờ.
Véo trúng chỗ ngứa của Đoạn Di, cậu bị kẹp giữa hai kệ hàng cười đến run rẩy, vừa né Thịnh Vân Trạch vừa chạy về phía trước, vừa đánh vừa ồn ào, suýt chút nữa đâm vào thùng quà tặng lớn của Oishi mà người ta chất đống lên.
Thịnh Vân Trạch nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại, thu hồi nụ cười, không chơi nữa: “Nhìn đường đi, ngày nào chết cũng không biết.”
Đoạn Di cuối cùng cũng ngừng cười, vén áo phông ngắn tay lên xem eo mình, xanh tím, cậu tố cáo Thịnh Vân Trạch: “Cậu ra tay cũng quá mạnh rồi, đều véo đỏ cả lên rồi.”
Thịnh Vân Trạch không hiểu sao lại cảm thấy rất hả hê, nhưng dục vọng chiếm hữu trỗi dậy, không cho Đoạn Di vén áo lên.
Hắn khoác áo khoác đồng phục của mình lên người Đoạn Di, che chắn kín mít.
“Không có cơ bụng thì đừng khoe thân.”
“Chết tiệt.” Chuyện liên quan đến tôn nghiêm và thể diện của đàn ông, Đoạn Di không thể nhịn được, nắm lấy tay Thịnh Vân Trạch đặt lên bụng mình, gần đây cậu thật ra có lén luyện tập một lớp cơ bụng mỏng, tuy không rõ ràng nhưng rất đẹp: “Có mà? Thấy chưa, đàn ông là như thế nào, anh đây chính là đàn ông.”
Thịnh Vân Trạch, người đàn ông “thực thụ”, đầu óc bay bổng, đầy những suy nghĩ đen tối: Cậu ấy có thể mang thai không?
Nếu là Omega, có thể mang thai đúng không.
Thịnh Vân Trạch ấn ấn, Đoạn Di rất gầy, hắn không thể tưởng tượng được thiếu niên hoạt bát, nghịch ngợm này sẽ có dáng vẻ nằm dưới thân đàn ông, tiếp nhận đàn ông, thậm chí còn sinh con cho hắn.
Đoạn Di rút tay Thịnh Vân Trạch ra: “Sờ đủ chưa.”
Thịnh Vân Trạch lấy ra một bao thuốc từ trong túi cậu: “Hút thuốc?”
Đoạn Di nhớ ra đây là thuốc lá Sẹo nhét cho cậu: “Ừ. Cậu hút không?”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi thấy cậu mới là đang muốn ăn đòn.” Hắn nhét bao thuốc vào túi mình: “Nghiện thuốc à?”
Đoạn Di thành thật trả lời: “Không.”
Sau đó bán đứng Tưởng Vọng Thư: “Tưởng Vọng Thư dạy tớ hút, tớ thật ra là một học sinh trung học rất trong sáng, không hút thuốc, không uống rượu, không đánh nhau, không xăm mình, đại ca trường học gì đó đều là danh tiếng hư ảo người ta đặt cho tớ, tớ chưa bao giờ bắt nạt bạn học.”
Đoạn Di rất khiêm tốn: “Có lẽ là vẻ ngoài oai hùng của tớ khiến mọi người nghĩ tớ là người ba đầu sáu tay, quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Sơn, Tây Sở Bá Vương.”
Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng: “Tây Sở Bá Vương cao mét bảy tám?”
Đoạn Di: “Mẹ kiếp!”
Nhiệt độ trên mặt cậu chưa tan hết lại bốc lên, lần này là vì xấu hổ.
“Tớ mét tám có được không??…”
Thịnh Vân Trạch: “Người mét bảy tám đều sẽ làm tròn lên thành mét tám, tôi cứ tưởng đây là quy tắc ngầm của học sinh trung học toàn quốc.”
Đoạn Di nói rất thiếu tự tin: “Tớ thật sự mét tám…”
“Ồ?” Thịnh Vân Trạch lùi lại một bước, nhìn cậu với vẻ trêu chọc: “Để tôi ước lượng xem, hình như chưa đến đâu.”
Đoạn Di vừa nhìn là biết Thịnh Vân Trạch đang cười nhạo mình, hắn còn cố tình dùng ánh mắt cao ngạo đó cười nhạo mình, Đoạn Di tức giận xông lên, muốn liều mạng với hắn.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy hai tay cậu ra sau lưng, xin lỗi một cách không thành tâm: “Tôi sai rồi, đừng giận nữa, cậu ba mét hai, được chưa?”
Đoạn Di: “Mét bảy tám thì sao? Tớ vẫn đánh bại người ta như thường! Tớ nói cho cậu biết, đàn ông cao như vậy để làm gì, làm giá phơi đồ à? Có vài người tuy nhìn cao, nhưng đầu óc phát triển có chút cẩu thả thì thôi đi, nó còn tương đương với đồ bỏ đi!”
Thịnh Vân Trạch: “Đầu óc của cậu không cẩu thả, cũng không phải đồ bỏ đi.”
Đoạn Di xoa xoa mũi, đuôi mày nhướng lên: “Đó là điều đương nhiên.”
Cậu không biết đã đi hoang ở đâu, cằm bị xước một miếng da, dán băng cá nhân hình SpongeBob.
Nói chuyện hăng hái, rạng rỡ, khiến Thịnh Vân Trạch không thể rời mắt.
Cậu quay đầu lại: “Kỳ thi giữa kỳ lần này của tớ có thể sẽ đạt điểm rất cao.”
Thịnh Vân Trạch chỉ nhặt những món ăn vặt Đoạn Di thích bỏ vào giỏ hàng, quán triệt việc nuôi heo của mình.
Đoạn Di đầy tự tin, khoe khoang về bài thi của mình: “Tớ làm bài rất tốt, mỗi câu hỏi tớ đều biết làm!”
Thịnh Vân Trạch lắc đầu “chậc chậc”: “Thường thì những người nói như vậy, cuối cùng đều sẽ thi rất tệ.”
Đoạn Di: “Tớ lừa cậu làm gì, là thật đấy, những bài tớ làm cậu đều đã giảng cho tớ rồi.” Cậu xoay chuyển đầu óc, phản ứng lại, nói một cách chân thành: “Tớ phải cảm ơn cậu thật tốt, thầy Thịnh ạ.”
“Ồ.” Nói đến điều Thịnh Vân Trạch quan tâm, hắn rất thích nghe Đoạn Di gọi mình là “thầy Thịnh”, có chút cảm giác nhập vai: “Cậu định cảm ơn tôi như thế nào?”
Đoạn Di: “Chưa nghĩ ra, yêu cầu cậu cứ việc nói, chỉ cần không dẫm lên giới hạn của tớ là được.”
Không biết từ lúc nào, phía sau bọn họ đã có mấy nữ sinh đi theo.
Không rõ ràng, cũng không mặc đồng phục, không biết là học sinh trường nào, có người gan lớn còn trực tiếp lấy điện thoại ra chụp lén.
Thịnh Vân Trạch đã mua đủ đồ: “Để tôi từ từ nghĩ.”
Hắn âm thầm chắn trước Đoạn Di, hai người đứng ở một góc khuất, các nữ sinh phía sau dù thế nào cũng không chụp được mặt chính diện.
Tưởng Vọng Thư hỏi cậu trong WeChat đã đi đâu hưởng thụ tuổi thanh xuân rồi, Đoạn Di ở cùng Thịnh Vân Trạch, có chút ngại ngùng nói ra.
Cậu dứt khoát trực tiếp dùng ý niệm trả lời Tưởng Vọng Thư, rồi cất điện thoại đi.
Mang đồ ăn vặt về ký túc xá, Đoạn Di mới biết Thịnh Vân Trạch mua toàn bộ cho cậu, nhưng đáng ghét là Thịnh Vân Trạch chỉ đưa cho cậu một nửa, nửa còn lại chia thành từng hộp nhỏ gửi cho Đoạn Di mỗi tối, yêu cầu Đoạn Di đến ký túc xá của hắn để nhận.
Đoạn Di đứng tại chỗ không vui: Mẹ kiếp, cậu huấn luyện chó con à!
Phản kháng vô ích, Thịnh Vân Trạch nắm quyền tuyệt đối, Đoạn Di đành phải thỏa hiệp.
Buổi chiều thi xong, Tưởng Vọng Thư cùng Đầu Bằng và Phương Trượng hẹn nhau đi quán net chơi game.
Hôm nay Đoạn Di làm bài tốt, lần đầu tiên nảy sinh ý muốn ôn tập thật tốt, ngày mai cố gắng thi tốt hơn, ngay cả lời mời đi ăn cơm của Phương Vân cậu cũng từ chối.
Trong giờ tự học buổi tối, cậu ấy luôn chăm chú đọc sách, khiến Ami tưởng rằng hôm nay là ngày tận thế. Tan học cậu liền chạy thẳng đến phòng 306, kết quả bạn cùng phòng nói với cậu rằng Thịnh Vân Trạch không có ở đó.
Đoạn Di ngẩn người.
Cậu lại gọi điện thoại cho Thịnh Vân Trạch, mới biết hắn ra ngoài chạy bộ buổi tối.
Đoạn Di kinh ngạc: “Giờ này rồi còn chạy bộ?”
Tuy nói vậy, cậu vẫn đến vọng lâu Hồ Tâm mà Thịnh Vân Trạch nói để đợi hắn.
Cách trường Trung học số 2 một cây số có một con sông nhỏ, chậm rãi chảy quanh thành phố Hàng Châu.
Thời tiết dần chuyển lạnh, người ra ngoài chạy bộ buổi tối khá ít, lúc này không có ai ở vọng lâu Hồ Tâm, chỉ có Thịnh Vân Trạch đeo tai nghe màu trắng, lặng lẽ đứng đó.
Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu tối, bộ quần áo không có thiết kế gì đặc biệt nhưng được hắn mặc lên người lại mang đến cảm giác kinh diễm như đang trình diễn thời trang Paris, Đoạn Di không muốn thừa nhận mình vô tình bị Thịnh Vân Trạch làm cho rung động, lẩm bẩm phàn nàn: “Tớ tối nay đến tìm cậu làm bài tập, cậu lại không có ở đó.”
Thịnh Vân Trạch hơi ngạc nhiên, hắn tưởng rằng cơn bốc đồng của Đoạn Di sẽ kết thúc sau một ngày, không ngờ cậu ta còn chăm học đến tận bây giờ.
Hắn bừng tỉnh, tìm thấy một chút cảm giác mãn nguyện khi lần đầu làm thầy.
“Còn chỗ nào không hiểu, nói luôn tại đây đi.”
Đoạn Di: “Ở đây lạnh quá, lại còn tối om, tớ viết không được.”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy về ký túc xá?”
Đoạn Di: “Ký túc xá đông người, ồn ào.”
Thịnh Vân Trạch: “… Cậu đang mời tôi thuê phòng à?”
“Vãi! Tớ tuyệt đối không có ý đó! tớ thấy chỗ này bây giờ rất tốt, chúng ta cùng nhau vui vẻ học tập đi.”
Bên bờ sông nhỏ có rất nhiều cặp đôi đang đi dạo, tụ tập thành từng nhóm hai ba người.
Trong bóng tối, có thể nhìn thấy những đốm lửa đỏ của tàn thuốc.
Đoạn Di học được một lúc, nhìn gương mặt Thịnh Vân Trạch, lơ đãng hỏi: “Này, Thịnh Vân Trạch, cậu biết hút thuốc à?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Biết. Nhưng không hút.”
Đoạn Di tưởng rằng mình sẽ nghe được hai chữ “không biết”, không ngờ, Thịnh Vân Trạch lại biết.
Cậu rất ngạc nhiên: “Cậu học từ khi nào vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Không học. Cái này có gì mà phải học, hít vào thở ra là được, tôi không thích.”
Đoạn Di không nghe thấy hắn nói gì, suy nghĩ hoàn toàn tản mạn sang chỗ khác.
Cho dù ở thế giới song song, cậu cũng rất ít khi thấy Thịnh Vân Trạch hút thuốc, thỉnh thoảng có vài lần là khi Thịnh Vân Trạch làm dự án, cứ đứng trên ban công, bóng lưng hơi cô đơn, Đoạn Di thức dậy làm hắn giật mình, hắn sẽ yên lặng ôm Đoạn Di lại, sau đó ngồi bất động, tự xưng là: Sạc pin.
Hắn hút thuốc rất đẹp trai.
Đoạn Di nảy sinh ý nghĩ như vậy một cách vô cớ.
Và hành động rất nhanh, lập tức đề nghị: “Đoàn trưởng, hút điếu thuốc không?”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu.
Đoạn Di mong đợi nhìn hắn: “Tớ chưa từng thấy cậu hút thuốc.”
Thịnh Vân Trạch vốn định từ chối cậu, dù sao lý do kỳ quặc mà Đoạn Di đưa ra hoàn toàn không đứng đắn.
Nhưng phải nói rằng yêu đương làm giảm trí thông minh – tuy chưa yêu đương, nhưng mờ ám cũng đủ để giảm trí thông minh rồi.
Thịnh Vân Trạch nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đồng ý.
Cả hai đều không hút thuốc, trên người chỉ có thể tìm ra một bao, chính là bao mà mặt Sẹo đưa cho Đoạn Di.
Chỉ là một bao thuốc lá, Đoạn Di căn bản không suy nghĩ nhiều, gõ ra một điếu đưa cho Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di mượn bật lửa, châm cho hắn, giống như châm nến sinh nhật, len lén nhìn Thịnh Vân Trạch.
Làn da trắng xanh, đôi môi mỏng đỏ mọng, đường nét gương mặt tinh xảo, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, thần sắc nhàn nhạt, nhưng luôn khiến Đoạn Di cảm thấy sự xâm lược mạnh mẽ.
Thịnh Vân Trạch chỉ hút hai hơi đã định vứt đi, tuy nhìn Đoạn Di mê mẩn mình thì rất sướng, nhưng hắn cũng rất ghét mùi thuốc lá.
Đoạn Di không miễn cưỡng, tiếp tục ngồi ở vọng lâu với Thịnh Vân Trạch để bổ túc bài học, nửa tiếng sau, Thịnh Vân Trạch cảm thấy chóng mặt.
Đoạn Di đang cắn đầu bút vật lộn với bài tập vật lý, ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch đang chống trán ngủ gật, quan tâm hỏi: “Cậu buồn ngủ à? Vậy chúng ta về ký túc xá.”
Thịnh Vân Trạch mở mắt ra, cảm thấy cả người không thoải mái, không nói rõ được chỗ nào không ổn: “Cũng tạm, chỉ là hơi chóng mặt. Cậu làm bài trước đi.”
Đoạn Di chậm chạp nói: “Có phải bị gió thổi nên cảm lạnh rồi không?”
Bao thuốc lá mặt Sẹo đưa cho Đoạn Di lặng lẽ nằm trên bàn.
Bên trong lớp vỏ bọc bình thường, ẩn chứa một gram thuốc kích thích có thể khiến Omega rơi vào trạng thái động dục, trộn lẫn với pheromone tổng hợp của các loại Omega, ẩn nấp trong mùi thuốc lá.
Gặp Omega thì kích thích phát tình, gặp Alpha thì cưỡng chế phát tình, là một loại thuốc trợ hứng rất mạnh.
Thịnh Vân Trạch vừa mới hút một điếu từ đó.