Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di ngoắc ngoắc ngón tay: “Xuống đây.”
Thịnh Vân Trạch chậm rãi đi xuống.
Đoạn Di kinh ngạc: “Thật sự xuống đấy à?” Cậu quay đầu nhìn về phía tây, lại nhìn Tưởng Vọng Thư: “Mặt trời mọc đằng tây rồi.”
Tưởng Vọng Thư khoa trương nói: “Mặt mũi ngài đây lớn thật, tớ không làm phiền thế giới hai người nữa, tự mình cút đây.”
Rồi cậu ta vui vẻ chuyển chỗ, chen vào bên cạnh Hách San San, mỹ danh rằng là vun đắp tình cảm mẹ con.
À, Hách San San là kết tinh tình yêu của Tưởng Vọng Thư và Đoạn Di.
Đoạn Di là ba của con bé.
Hách San San không chút hình tượng gặm sầu riêng, hương bay xa mười dặm, ranh mãnh hỏi: “Mẹ ơi, dạo này tình cảm của mẹ với ba không được tốt cho lắm à?”
Tưởng Vọng Thư vừa chơi điện thoại bằng một tay, vừa âu yếm xoa đầu Hách San San, hỏi một câu chí mạng: “San San à, con thích ba hay thích mẹ hơn?”
Hách San San không chút do dự: “Thích ba ạ.”
Tưởng Vọng Thư: “?”
“Cho con một cơ hội nói lại lần nữa.”
Hách San San thể hiện chủ nghĩa kim tiền: “Ba có tiền.”
Tưởng Vọng Thư thở dài: “Con cũng biết đàn ông có tiền là sẽ bao nuôi bồ nhí mà.”
Cậu ta chỉ vào Thịnh Vân Trạch, đột nhiên bỏ điện thoại xuống cầm giấy ăn nghiêm túc lau nước mắt: “Con xem, mẹ con cái gì cũng không bằng người ta. Học tập không giỏi cũng không xinh đẹp bằng người ta. Bây giờ là hoa tàn ngày hôm qua, cơm nguội trong nhà. Ba con thật nhẫn tâm, bỏ lại hai mẹ con chúng ta sống…”
Hách San San nhận xét: “Con thấy mẹ kế của con khá ổn, cái đùi này con nhất định phải ôm chặt.”
Tưởng Vọng Thư lập tức nghiêm mặt: “Con có lương tâm không hả? Ngày lễ tết ai giúp con chép bài tập? Ai giúp con che giấu?”
Hách San San: “Mẹ ơi, mẹ lo lắng cho kỳ thi giữa kỳ tháng 11 của mình trước đi, cố lên, chúc mẹ sớm ngày vượt qua mẹ kế của con!”
Đoạn Di lắc lắc đầu gối, đụng nhẹ vào chân Thịnh Vân Trạch.
“Này, anh.”
Thịnh Vân Trạch liếc cậu: “Gọi nghiện rồi à?”
“Chẳng phải cậu bảo tớ nguyện cược thua sao? Sao cậu dám nhận mà tớ không dám gọi?” Đoạn Di hỏi: “Tối nay Tưởng Vọng Thư muốn mời mọi người đi ăn thịt nướng, cậu có đi không?”
“Thịt nướng à?”
“Ừ. Tiền vơ vét từ dân chúng đấy, tên tham quan này lấy chuyện đánh cược giữa tớ với cậu ra lừa mọi người đặt cược, kiếm được mấy trăm tệ.”
Thịnh Vân Trạch không nói gì.
Đoạn Di cũng không cảm thấy ngại ngùng, trái lại, cậu rất thích khoảng thời gian nhàn nhã ngồi cạnh Thịnh Vân Trạch như thế này.
“Alpha theo đuổi cậu là ai?” Thịnh Vân Trạch mở mắt hỏi.
“Cậu thấy rồi à?” Đoạn Di hỏi ngược lại.
“Muốn không thấy cũng khó, coi tôi mù chắc.”
Đoạn Di: “Tần Thư trường Nhất Trung, cậu có ấn tượng gì không? Cậu ấy cũng học trường Phụ Trung, học chung sơ trung với cậu.”
Thịnh Vân Trạch: “Con trai của Lộ Đồng?”
Đoạn Di ngạc nhiên: “Anh còn biết cả Lộ Đồng?”
Thịnh Vân Trạch: “Cảm ơn, tôi cũng lướt mạng.”
Thật ra anh không phải quen biết Lộ Đồng trên mạng.
Bố của Tần Thư đã từng đến tìm bố của Thịnh Vân Trạch. Bố anh là nhà vật lý học cấp bậc lão đại trong nước, cũng rất có địa vị trên trường quốc tế.
Mỗi lần đến bố của Tần Thư đều nói chuyện nhỏ gì đó với bố anh trong thư phòng. Có một lần Lộ Đồng đích thân đến, mang theo một số tài liệu vội vàng vào thư phòng nhà anh, chiều lại vội vàng rời đi.
Bố anh đã cất kỹ những thứ đó trong két sắt.
Đoạn Di vỗ vỗ đùi: “Tớ với cậu ấy là bạn bè.”
“Ồ.” Thịnh Vân Trạch đáp lại một cách nhạt nhẽo.
Đoạn Di: “Cậu ấy đến đưa tài liệu cho tớ.”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn, biểu cảm như đang nói “Cái đầu óc này của cậu cũng có thể học hành à?”
Đoạn Di lập tức nổi giận: “Đừng có coi thường tớ được không! Lúc tiểu học thành tích của tớ cũng rất tốt, còn từng đạt giải nhì Olympic Toán học đấy.”
— Do trường tổ chức, tổng cộng có ba người tham gia, nhà tài trợ là bố của tiểu Đoạn.
Giấy khen thưởng trên đường về nhà đã bị gió thổi bay xuống sông cùng với tuổi thơ của Đoạn Di trôi dạt đến tận cùng thời gian.
Nghĩ lại vẫn thấy hơi xót xa.
Đó là một trong số ít những giấy khen về học thuật của cậu đấy.
Đoạn Di không biết nói gì nữa. Nhắc đến Tần Thư cậu hơi do dự: “Nói đến cũng xui, Tần Thư năm lớp 10 đã từng ngã xuống cái hồ ước nguyện ở trường Nhất Trung, hôn mê mấy tháng trời mới tỉnh lại.”
Thịnh Vân Trạch không muốn nghe Đoạn Di nhắc đến Tần Thư cho lắm.
Là một anh chàng đẹp trai, dĩ nhiên không muốn nghe người mình thích nhắc đến một anh chàng đẹp trai khác.
“Vụ tai nạn xe cộ của cậu hồi hè là sao?” Thịnh Vân Trạch quan tâm hỏi han.
Đoạn Di: “Là…”
Cậu vốn tưởng việc nhớ lại vụ tai nạn xe cộ đó rất dễ dàng, nhưng trong đầu lại trống rỗng, ký ức về vụ tai nạn đã biến mất.
Đoạn Di ấp úng: “Không nhớ nữa.”
Thịnh Vân Trạch: “Cái này cũng có thể quên?”
Đoạn Di cảm thấy rất kỳ lạ: “Thật sự không nhớ ra nữa, mấy hôm trước tớ còn nhớ, vụ tai nạn xe…”
Tai nạn xe, đau đớn, nhiệt độ cao, tiếng nổ.
Bức tường bệnh viện trắng xóa, tiếng máy đo nhịp tim kêu inh ỏi, bàn tay đầy máu, tiếng trẻ con khóc, và cả… Thịnh Vân Trạch?
Hả? Thịnh Vân Trạch?
Đoạn phim ngắn ngủi đó vụt tắt như bông tuyết rơi.
Đoạn Di vỗ vỗ vào mặt mình: Say nắng rồi chăng, lúc cậu gặp tai nạn thì vẫn chưa học chung lớp với Thịnh Vân Trạch, làm sao có thể nhìn thấy hắn ở đó được.
“Sao thế?” Thịnh Vân Trạch hỏi.
Đoạn Di: “Không có gì, chỉ là hơi đau đầu.”
Thịnh Vân Trạch làm như vô ý hỏi: “Tài liệu gì mà Tần Thư đưa cho cậu? Tài liệu học tập à?”
Trong lòng Đoạn Di thầm nghĩ tên ngốc Tần Thập Ngũ kia có thể đưa cho mình cái tài liệu học tập đứng đắn nào chứ. Hai người bọn họ là loại cộng trừ nhân chia cũng ra kết quả âm. Tài liệu đưa tới là những suy nghĩ và “kiệt tác” của Tần Thư về việc xuyên không, ngáo lòi ra, Đoạn Di cũng không dám lấy ra cho Thịnh Vân Trạch xem.
Vì vậy, cậu ậm ừ: “À, cái đó, chính là, ừm… đại loại là vầy.”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Đoạn Di run lên vì bị anh mắng, theo bản năng đáp: “Trường Nhất Trung đâu có học cùng tiến độ với chúng ta, người ta là trường trung học trọng điểm tỉnh, cậu ấy có thể đưa tớ tài liệu gì chứ? Là cậu ấy in ra để nghịch thôi.”
Nói đến đây, suy nghĩ của Đoạn Di bay xa: “Anh này, sao anh không học Nhất Trung?”
Thịnh Vân Trạch cảm thấy sảng khoái khi bị cậu gọi là “anh”.
Kỳ thực hắn nhỏ hơn Đoạn Di mấy tháng, bị cậu nhóc lớn tuổi hơn gọi là anh trong lòng dâng lên cảm giác đắc ý khó tả.
“Không muốn.”
Thành tích thi cấp 3 năm đó của Thịnh Vân Trạch quá mức huy hoàng, nói là điểm tuyệt đối cũng không ngoa.
Nhất Trung và Nhị Trung tranh giành hắn điên cuồng. Thậm chí cả hiệu trưởng trường trung học top đầu của thành phố bên cạnh, một ngôi trường có bề dày lịch sử hàng trăm năm, một lớp có đến nửa lớp đỗ Thanh Hoa cũng đến nhà Thịnh Vân Trạch ngồi chơi.
Kết quả, hắn không đến Nhất Trung cũng chẳng đến trường của thành phố bên mà lại chọn Nhị Trung.
Đoạn Di tò mò: “Sao lại không muốn? Nhất Trung đội ngũ giáo viên tốt, hơn nữa lớp chuyên của bọn họ cực kỳ giỏi, cậu biết Lộ Đồng chứ, trước kia ông ấy học lớp chuyên của Nhất Trung đấy.”
Thịnh Vân Trạch: “Ở đâu tôi cũng học giỏi được.”
Đoạn Di giật mình trước giọng điệu của hắn, giơ ngón cái lên: “Quả nhiên là cậu.”
Thịnh Vân Trạch đột nhiên hỏi ngược lại cậu: “Thế sao cậu lại học Nhị Trung mà không phải Thất Trung?”
Trường Thất Trung chuyên về hội hoạ, được mệnh danh là sân sau của Học viện Mỹ thuật Trung ương.
Học sinh thi đỗ Học viện Mỹ thuật Trung ương có một nửa là từ trường này.
Đoạn Di bắt chước theo anh: “Không muốn.” Sau đó bổ sung: “Ở đâu tớ cũng vẽ đẹp được.”
Cũng không phải khoác lác, tài năng hội họa của Đoạn Di rất cao, huống hồ bây giờ cậu còn được buff thêm, so với học sinh mỹ thuật cấp 3 bình thường, cậu sở hữu thêm mười mấy năm kinh nghiệm.
Giống như họa sĩ tuyến đầu quốc gia đi vẽ tranh cho trẻ em, nhắm mắt cũng vẽ đẹp.
Thịnh Vân Trạch tùy ý hỏi một câu: “Cậu không muốn học hành cho tử tế à?”
“Tớ đủ điểm là được rồi, tớ không giống cậu với Tưởng Vọng Thư, tớ chẳng có chí hướng gì, chỉ thích vẽ vời thôi. Mà này, cậu, cậu có ước mơ gì không?”
Thịnh Vân Trạch trầm mặc một lát, Đoạn Di dò hỏi: “Trở thành nhà khoa học?”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu đang đọc diễn văn dưới cờ à?”
Đoạn Di ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
Thịnh Vân Trạch: “Không có gì, trở thành phi hành gia.”
Đoạn Di không ngờ Thịnh Vân Trạch còn biết đùa, lập tức cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười xong thì ngả người dựa vào Thịnh Vân Trạch, trái tim Thịnh Vân Trạch bất giác giật thót.
Động tác của Đoạn Di quá tự nhiên.
Cậu không phát hiện ra mình có gì không ổn, chỉ đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào Thịnh Vân Trạch, thuận miệng hỏi: “Lúc nào các cậu đi thi vật lý vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Tuần sau.”
Đoạn Di: “Lớp chúng ta có cậu, Tưởng Vọng Thư, Hách San San và Lê Thành Dương đi.” Cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu định lấy mấy giải?”
Vai Thịnh Vân Trạch trống trãi, có chút hụt hẫng: “Xem tình hình.”
“Chảnh ghê.” Đoạn Di cảm thán: “Kiểm soát điểm à?”
Nhưng nghĩ lại, Thịnh Vân Trạch cũng có vốn liếng để chảnh.
Trong Toán Lý Hóa, hai môn Thịnh Vân Trạch giỏi nhất là Toán và Lý, Hóa hơi kém hơn một chút, nhưng điểm thi bình thường cũng đều là điểm tuyệt đối.
Chỉ là Toán và Lý đã ôm trọn các giải thưởng lớn nhỏ trong nước, càn quét toàn Trung Quốc. Trước đó người phụ trách lớp Thiếu niên ban Bắc Kinh đã liên hệ với Thịnh Vân Trạch từ hồi cấp 2 nhưng Thịnh Vân Trạch không đi học.
Thông thường thi cấp tỉnh, Thịnh Vân Trạch cơ bản đều chắc suất hạng Nhất. So với hắn thì Tưởng Vọng Thư hên xui hơn, trạng thái tốt có thể lọt vào top 20 tỉnh Chiết Giang. Trạng thái không tốt thì out luôn. Hơn nữa Tưởng Vọng Thư giỏi tiếng Anh và Hóa, đặc biệt là Hóa học, về khoản thành tích thì Thịnh Vân Trạch cũng phải nhường cậu ta một bậc.
Lần thi vật lý này là sau khi nhìn thấy thành tích đứng đầu lớp của Tưởng Vọng Thư trong kỳ thi đầu vào, bọn họ ép anh ta thuận thế mà leo lên thôi.
Hơn nữa phía trên Nhị Trung còn có Nhất Trung đè đầu cưỡi cổ, lớp thực nghiệm của Nhất Trung cũng không phải dạng vừa đâu. Sau khi Thịnh Vân Trạch giành giải Nhất thì Nhị Trung bị hụt một đoạn, các giải thưởng ở giữa đều bị Nhất Trung nuốt trọn.
Đoạn Di hỏi anh: “Cậu có cảm giác cao xử bất thắng hàn, cô độc cầu bại không?!”
Thịnh Vân Trạch đáp lại: “Vậy cậu có cảm giác sắp trượt đại học, về quê trồng lúa không?”
Đoạn Di nũng nịu: “Nào có tệ vậy? Hai trăm năm mươi điểm vẫn có đấy nhá.”
“Ừ, thi thêm hai lần nữa là cậu được năm trăm hai mươi điểm, thi thêm lần nữa nữa là đủ điểm bảo lãnh vào Thanh Hoa rồi đấy.”
Đoạn Di không chịu thừa nhận thành tích tệ hại của mình: “Tớ chỉ là không muốn học thôi…”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy thì học cho tôi xem.”
Đoạn Di sững người.
“Ly Sprite này, dành cho lớp phó Đoạn của chúng ta dù thân tàn chí kiên vẫn đến ăn thịt nướng!”
“Woa—”
Tiếng hò reo làm náo loạn cả quán thịt nướng Cao Khảo.
Lớp 12/1 đến gần như đông đủ, đầu bằng, chị Mã, Phương Vân, Hách San San, Triệu Lai… ngay cả người bình thường khó mời nhất là lớp trưởng Thịnh hôm nay cũng có mặt.
Tưởng Vọng Thư bỗng cảm thấy mình đã hoàn thành một việc trọng đại ngang ngửa với việc con người đặt chân lên mặt trăng, cảm động nói: “Đây là lần đầu tiên lớp chúng ta tập trung đông đủ nhất ngoài giờ học. Các cậu định vét sạch ví tớ đấy à?!?! Tớ thừa nhận tớ là tên tham quan, nhưng cũng đâu có tham ô của mọi người quá 50 tệ! Tớ mời các cậu ăn cơm mà còn phải bù lỗ hơn chục tờ 50 tệ!”
Hách San San hét lên: “Mẹ ơi, đừng hoảng! Mẹ hết tiền thì ba còn tiền! Hãy thổi gió bên gối, phát huy khí thế của đại phu nhân!”
Tưởng Vọng Thư thở dài: “Ba con bây giờ đang bị hồ ly tinh quấn lấy, đại phu nhân hết quyền lực rồi.”
Mọi người thấy Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch ngồi cạnh nhau, lại cười ồ lên.
Hách San San giới thiệu: “Đây là mẹ kế của tớ, mọi người đều biết rồi nhỉ? Nói thật, hồi lớp 11 nếu có ai nói với tớ rằng tớ có thể gọi lớp trưởng Thịnh là mẹ, tớ nhất định sẽ đánh cho người đó đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.”
Tâm trạng của Thịnh Vân Trạch hôm nay hình như khá tốt. Đối mặt với trò đùa của các bạn học cũng không lạnh lùng, trên mặt luôn giữ một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn đột nhiên có một cảm giác thân thuộc khó tả, lần đầu tiên công nhận một tập thể lớp học.
Hắn thầm nghĩ, chúng ta là bạn cùng lớp, là bạn bè, là những người sẽ cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp trong tương lai, là những người đã từng xen vào thanh xuân của nhau.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sôi trào của tuổi trẻ như vậy.
Thịnh Vân Trạch từ nhỏ đã là người khác biệt trong đám bạn học, trầm tĩnh, trưởng thành sớm, lạnh lùng.
Không ai giống như Đoạn Di, đột nhiên chen vào cuộc sống của hắn, rồi lại đột nhiên kéo hắn ra khỏi một vòng tròn nhỏ, đưa vào tập thể của cậu, vòng tròn bạn bè của cậu, thế giới của cậu.
Hắn chỉ cần đi theo Đoạn Di, dường như có vô số bạn bè, vô số mối quan hệ.
Thậm chí ngay cả những bạn học trước kia hơi sợ hắn, bây giờ cũng dám hùa theo Đoạn Di trêu chọc hắn.
Hắn không ghét cảm giác này.
Giữa tiếng cười đùa ầm ĩ, Thịnh Vân Trạch thậm chí còn có chút bội phục tầm nhìn xa của giáo viên chủ nhiệm.
Đoạn Di làm lớp phó rất phù hợp, bản tính tốt bụng và khả năng gắn kết bạn bè của cậu khiến cậu luôn tỏa sáng, xung quanh luôn ngập tràn bạn bè.
“Lớp trưởng, ly này tớ kính cậu!” Đầu bằng đứng dậy: “Nói thật, có một câu tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi, tại sao cậu lại giỏi như vậy?”
“Phụt—” Đoạn Di suýt chút nữa phun hết Sprite ra ngoài.
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh đáp: “Bẩm sinh.”
Phương Vân cười hì hì: “Tớ nói cho mà nghe, chỉ cần chuyện tớ ăn cơm cùng bàn với lớp trưởng Thịnh hôm nay, mang lên diễn đàn trường là có thể khoe khoang ba ngày ba đêm.”
Triệu Lai nói: “Lớp trưởng, cậu khác với những gì tớ tưởng tượng…”
“Lớp trưởng, tớ cũng kính tớ cũng kính…”
“Lớp trưởng, cậu có bí quyết học tập nào không, chia sẻ cho mọi người một chút đi…”
“Lớp trưởng, tớ chúc cậu và lớp phó Đoạn trăm năm hạnh phúc…”
Sprite được thay thế bằng rượu, mọi người càng ăn càng say, lời nói càng ngày càng không có kiêng nể.
Đầu bằng đứng dậy làm loạn: “Nghe tớ nói nè — các đồng chí, chỉ uống rượu không có tác dụng đâu, chơi trò truyền thống của Nhị Trung chúng ta một chút đi?”
Đoạn Di uống đến choáng váng: “Trường Nhị Trung chúng ta còn có trò truyền thống gì nữa?”
Đầu bằng lè nhè nói, giọng líu ríu: “Lớp phó, lớp, lớp phó Đoạn, lớp, lớp trưởng Thịnh, lớp, lớp trưởng, hãy, hãy thể hiện chút đi! Hai người, một người quản chuyện ngoài, một người quản chuyện trong, là cha mẹ của lớp 12/1 chúng ta đấy!”
Đoạn Di cười mắng hắn: “Cút đi!”
Đầu bằng lảo đảo nói: “Tớ nói cho mà nghe, lớp phó Đoạn của cậu, nghe, nghe nói, lớp, lớp phó mà không mời chúng ta ăn cơm, sau, sau khi thi giữa kỳ xong là phải, phải cưới lớp, lớp trưởng…”
Tưởng Vọng Thư bất bình: “Cậu coi ủy viên học tập của tớ là gì hả!”
Đầu bằng đẩy cậu ta: “Đi đi đi…”
Đẩy xong, cũng quên mất mình định nói gì.
Ăn được một nửa, Hách San San đề nghị mọi người hát karaoke, người bị hò reo lại là Đoạn Di, kèm theo đó là Phương Vân và Tưởng Vọng Thư.
Đoạn Di bị bọn họ quấn lấy không còn cách nào khác, đành phải bị đẩy lên sân khấu, song ca cùng Tưởng Vọng Thư.
Hai người hát bài “Lúm đồng tiền nhỏ”, khiến cả lớp la hét ầm ĩ, sau đó không xuống đài được, lại hát bài “Khách quan không được” cùng Phương Vân, cuối cùng còn hát bài “Hôm nay em phải lấy anh” cùng Thịnh Vân Trạch.
Đầu bằng bọn họ không chịu buông tha Đoạn Di, chủ yếu là do Đoạn Di hát hay thật, không khác gì ca sĩ, Đoạn Di cũng không khiêm tốn, dưới sự hò reo của Đầu bằng, đã chọn bài “Em rất nhớ anh” của Soda Green.
— Bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt, căn phòng rộng lớn, chiếc giường lạnh lẽo.
Gương mặt nghiêng của Đoạn Di dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tự mang theo một tầng sáng dịu dàng và u buồn.
Cùng với giai điệu cao trào của bài hát, Đoạn Di dần dần quay hẳn người về phía màn hình, chỉ để lại bóng lưng cho mọi người.
Gương mặt nghiêng ảm đạm và giọng hát trong trẻo của chàng trai vang lên.
— Em rất nhớ anh, nhưng lại tự lừa dối bản thân.
— Em rất nhớ anh, coi như là một bí mật.
— Em rất nhớ anh, giấu kín trong tim.
Một khúc hát kết thúc, mọi người ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Đầu bằng mới hoàn hồn, kinh ngạc nói: “Lớp phó, cậu là thánh tình ca đấy à! Hát hay quá!”
Thậm chí ngay cả giọng điệu khóc nức nở không thể có được trong bài hát gốc cũng được cậu thể hiện ra, xé lòng, nhưng cũng im lặng chấp nhận.
Bữa thịt nướng kéo dài đến 11 giờ đêm. Giờ giới nghiêm của ký túc xá Nhị Trung là 11 rưỡi, như một đếm ngược tử thần, các đồng chí say khướt như zombie trong Plants vs Zombies, lăn lê bò toài chạy về phía cổng sau của Nhị Trung.
Đoạn Di ngủ gục trên bàn ngon lành nhất, bị Tưởng Vọng Thư lay dậy: “Bảo bối, về ký túc xá ngủ đi, dậy thôi.”
Đoạn Di mở mắt ra, Thịnh Vân Trạch vừa từ nhà vệ sinh trở về, bước đi lạnh lùng nhàn nhạt, trông rất đẹp trai.
Cậu “hì hì” một tiếng.
Tưởng Vọng Thư che mặt: “Mẹ ơi, thằng bé uống say đến ngu người rồi.”
Cậu định đỡ Đoạn Di dậy, Đoạn Di vùng vẫy trong lòng: “Tớ không cần cậu đỡ, cậu bảo Thịnh Vân Trạch đến đỡ tớ.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu còn kén chọn, cậu cũng xem người ta có muốn đỡ cậu không đã.”
“Tôi nguyện ý, còn gì muốn nói nữa không?” Thịnh Vân Trạch rất tự nhiên bước tới, đỡ lấy Đoạn Di.
Tưởng Vọng Thư đứng nghiêm tại chỗ, trịnh trọng giao tay Đoạn Di vào tay Thịnh Vân Trạch, nghiêm trang nói: “Bây giờ xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn.”
Đoạn Di miễn cưỡng dựa vào Thịnh Vân Trạch đứng thẳng người, Tưởng Vọng Thư: “Vậy, tớ đi trước nhé? Lớp trưởng, nếu không tiện thì cứ vứt cậu ấy ở cửa ký túc xá bọn tớ, tớ sẵn sàng nhặt xác bất cứ lúc nào.”
Rồi cậu ta chạy nhanh hơn cả thỏ, như thể cuối cùng cũng đã đưa được con đi nhà trẻ, thoát khỏi gánh nặng lớn, vui vẻ vô cùng.
Đoạn Di bám chặt lấy Thịnh Vân Trạch như bạch tuộc, Thịnh Vân Trạch đi một bước, cậu bị kéo lê một bước.
Mắt cũng không mở ra.
Thịnh Vân Trạch: “Đoạn Di, hoặc là tôi cõng cậu, hoặc là tôi bế cậu, hoặc là cậu tự bò về. Nhưng mà nhìn tình trạng hiện tại của cậu thì trườn về sẽ phù hợp với hình tượng của cậu hơn, tự cậu chọn đi.”
Đoạn Di ngoan ngoãn bò lên lưng Thịnh Vân Trạch bằng cả tay và chân rồi ngoan ngoãn ôm cổ anh, áp gương mặt bầu bĩnh vào cổ anh.
Cậu yếu ớt gọi một tiếng: “Anh.”
Thịnh Vân Trạch không để ý đến cậu.
Đoạn Di lại mè nheo: “Anh Thịnh, anh Vân, anh Trạch—”
Thịnh Vân Trạch vừa định hỏi cậu “Vui lắm à? Có tin tôi ném cậu xuống không?”
Đoạn Di cười hì hì, ôm chặt cổ anh, “Anh yêu.”
Nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không đúng, lại gọi: “Chồng ơi.”
Đôi mắt long lanh.
Thịnh Vân Trạch hít sâu một hơi, cố gắng bước đi vững vàng, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu cứ gọi tôi là chồng?”
Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy.
Đoạn Di: “Không biết. Vì chúng ta đã kết hôn rồi.”
Thịnh Vân Trạch không chấp nhặt với tên say rượu, nói chuyện với cậu: “Vậy à, cậu kết hôn với ma hả? Hay là cậu tự ý kết hôn?”
“Kết hôn với anh.”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ. Sao tôi không biết?”
Đoạn Di: “Chúng ta kết hôn năm hai đại học.”
Thịnh Vân Trạch thuận miệng trả lời cho qua chuyện: “Thích Nam Dã hay là thích tôi?”
Đoạn Di: “Thích anh.”
Tuy đã đoán được, nhưng nghe chính miệng Đoạn Di nói ra vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Rồi lại nghe Đoạn Di kể như đọc menu: “… còn có Tưởng Vọng Thư, Giản Kiều, Hách San San…”
Thịnh Vân Trạch mặt đen lại: “Tình yêu của cậu là mua sỉ à?”
Anh mỉa mai: “Cậu đã thích bọn họ rồi, tại sao còn kết hôn với tôi?”
Đoạn Di: “Em cũng không biết.”
Nói xong, cậu im lặng rất lâu.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một nỗi buồn vô hạn ập đến, gần như nhấn chìm cậu, giọng nói run run: “Em rất nhớ anh.”
Em rất nhớ anh, coi như là một bí mật, chôn sâu trong tim.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên sững lại tại chỗ.
Đoạn Di khóc.
Không phải gào khóc thảm thiết, không phải om sòm náo loạn, mà là trên lưng anh, nói nhớ anh, rồi khóc.
Yên lặng, chỉ có tiếng nức nở và nỗi nhớ vô hạn xen lẫn tuyệt vọng.
Tại sao?
Thịnh Vân Trạch cảm thấy một cơn đau nhói và hoảng loạn, trống rỗng.
Hắn hoang mang nghĩ: Chẳng phải tôi đang ở đây sao?