Chương 1097
Sau khi Diệp Minh Quân nói xong, người vây xung quanh xem náo nhiệt đều thì thầm nói nhỏ.
“Sáu triệu? Tôi thấy, vợ Đức Tín này tám phần là nhặt được, nhà bọn họ nghèo như vậy, còn có một người mẹ không thể tự gánh vác việc sinh hoạt của mình, phỏng chừng bây giờ hẳn hơn triệu cũng tìm không ra.
“Bất quá, nhà bọn họ có ba mẫu đất, lại còn có ở trên sườn núi, nước tưới không tới, nhìn trời mà thu hoạch. Đức Tín lại muốn ở nhà chăm sóc mẹ, không có ra ngoài làm công, chỉ dựa vào việc đánh cá có thể tích góp được bao nhiêu tiền chứ? Tên họ Diệp này lần này cũng có chút quá đáng rồi”
Một người lớn tuổi khác nói: “Tên nhóc nhà họ Diệp là người thế nào các người còn không biết sao? Tên đó xấu tính vô cùng, cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng, chỉ biết chiếm lợi ích của người khác”
“Ai nha, tôi thấy, tên nhóc họ La lần ngày không bỏ ra 6 triệu không được rồi” Đám người bên ngoài phần lớn đều thông cảm cho La Đức Tín.
Bên này mọi người đang sôi nổi nghị luận, phía sau bọn họ liền truyền tới một giọng nói non nớt nhưng tràn ngập uy nghiêm.
“Sáu triệu thì sáu triệu, tôi trả là được. Nhưng mà, cậu vừa mới đánh chú La một cái, cái này phải tính thế nào đây?”
Mọi người ở đây đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một cậu bé khoảng 7 tuổi, cơ thể gầy gò, ăn mặc như các đứa trẻ nhà nông bình thường khác, nhưng toàn thân trên dưới lại có khí thế thanh cao, nhìn kiểu gì cũng không hợp với khí thế trong thôn này.
Đứa bé có đôi mắt rất sáng, ngoại trừ bên ngoài có chút gầy gò, ngũ quan lại hoàn mỹ không tỳ vết.
Mọi người đều mở to hai mắt, trong lòng tràn ngập nghỉ hoặc.
“Cậu nhóc này là ai? Nhìn cậu ta ăn mặc bình thường, chỉ là tôi dám chắc đây nhất định là người ở thành phố” Có người chỉ vào Lục Tấn Khang nói.
“Cậu xem trên người cậu ta rất có khí thế, tư thế đi đứng, biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ cần đoán qua, chúng ta ở La Trại Câu nghèo đói, sao có thể nuôi được một đứa trẻ ưu tú như v.
Đối với đám người thảo luận sôi nổi xung quanh, Lục Tấn Khang như không nghe thấy, lập tức đi đến trước mặt La Đức Tín.
Sau đó, cậu nhìn thẳng vào Diệp Minh Quân.
“Thím tôi va chạm các người đội năm đưa tang là không đúng, nhưng mà đầu óc thím ấy có chút vấn đề, tôi có thể để thím ấy ở trước quan tài khom lưng xin lỗi, mặt khác lại bồi thường cho ông 6 triệu.”
“Chỉ là, việc nào ra việc đó. Chú La và thím tôi không có quan hệ gì, thím ấy không phải là vợ chú La. Hôm qua chúng tôi không cẩn thận ngã xuống ở sông bạch thủy hà, được chú La cứu lên. Thím tôi chắc là ở trong nước thời gian dài, đầu óc mới có chút không bình thường, mới vậy mới nói loạn, nhầm tưởng chú ấy là chồng mình mà thôi”
“Chú La cùng thím Vương Kỳ căn bản không có quan hệ gì, vậy nên, ông đánh chú ấy là không đúng”
“Nhưng mà ở nhà ông hôm nay có tang, tình cảnh cũng thật tội nghiệp, tôi bồi thường thêm cho ông sau triệu, ông cho chú La cũng đánh ông một quyền thế nào?”
Đôi mặt với cơn giận của Diệp Minh Quân, Lục Tấn Khang không hề sợ hãi, một chút cũng không giống đứa trẻ 7 tuổi.
Vẻ mặt Diệp Minh Quân tràn đầy khinh thường nhìn cậu: “Mày? Mày là một đứa bé, có thể một lúc lấy ra 12 triệu sao?”
Lục Tấn Khang không nhìn anh ta, mà nhìn thẳng và trưởng thôn, nói: “La Trại Câu cách Hà thành khoảng 50km mà thôi, chính là không ngờ kinh tế lại lạc hậu như vậy. Tôi quan sát được, chủ yếu là con đường đi bên ngoài kia quá chật hẹp, quá cũ nát”