Chương 336: Tung tích của bọn trẻ
Tổng thể hành động lần này có thể nói là vô cùng thành công, cảnh sát đã tóm gọn được dì Mai.
Trải qua thẩm vấn, dì Mai đã thừa nhận tất cả mọi tội lỗi mấy năm nay mình đã gây ra, đúng như lời Diệp Lan Chi nói, hắn ta lưu giữ lại hồ sơ chi tiết của toàn bộ giao dịch mà hắn ta đã thực hiện.
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ cực kỳ kích động khi nhận quyển nhật ký dày cộm đã bị xem đến cũ nát từ tay Lý Duy Phúc. Ở ngay tại văn phòng của Lý Duy Phúc, bọn họ cần thận xem xét từng chút từng chút một.
Cuối cùng, thông tin về chín đứa trẻ đã được tìm thấy ở phần giữa của cuốn nhật ký.
Ngoại trừ Tư Nhã, Long Bách, Long Thiên, Minh Húc, Mộc Lam và Vũ Tuệ đã được tìm thấy, tung tích của những đứa trẻ khác cũng được ghi chép chi tiết.
Dì Mai đã đặt số hiệu cho những đứa bé.
Nhị Bảo chính là cậu bé bị tra tấn sau khi bị bản đi, lúc đầu cậu bé được một gia đình giàu có mua, không biết địa chỉ, chỉ thấy biển số chiếc xe mà đối phương đã lái lúc đó là Y2460. Có điều về sau lại phát hiện đứa bé đột nhiên tắt thở tại khu vực gần thị trấn Hoa Yên. Ngày 20 tháng 1 năm 2013, bọn chúng ném xác đứa bé vào bụi cỏ dại bên cạnh hồ nước của thôn Lý Gia, trấn Hoa Yên.
Vào thời điểm đó, Tam Bảo cũng được bán cho một người, lai lịch trong sạch nhưng không rõ tin tức, biển số xe là Y3578.
Bé Tứ Bảo thì được bán cho gia đình nhà họ Phạm ở tổ năm thôn Hương Lúa, huyện Ảnh Hoa.
Sau khi nhìn thấy những tin tức này, Mạc Hân Hy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, chợt nghiêng người, kém chút nữa đã trượt khỏi mặt bàn.
Lục Khải Vũ kịp thời đỡ lấy cô: “Hân Hy, em không sao chứ?”
Cô yếu ớt cười với anh: “Không có gì, là do em quá vui mừng mà thôi, tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có tung tích của bọn nhỏ!” Vừa nói cô vừa rơi nước mắt.
Sau bao năm tìm kiếm, cuối cùng cô cũng sắp tìm được mấy nhóc con của mình, trong thâm tâm cô lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng, đồng thời cũng đau lòng và khổ sở.
Vui mừng là vì cô sắp tìm lại được tất cả những đứa con của mình.
Lo lắng là vì tình trạng năm đó của bọn nhỏ đều rất tệ, Long Bách và Long Thiên may mắn được Long Uy đưa ra nước ngoài điều trị mới sống tiếp được. Thế nhưng những đứa bé còn lại thì sao? Liệu có thể cũng may mắn được một gia đình tốt nuôi nấng hay không?
Đau lòng cùng khổ sở chính là, bởi vì năm đó cô VÔ dụng, Nhị Bảo bị tra tấn như thế, rất có thể đã không còn ở trên thế gian này nữa.
Lục Khải Vũ ôm cô vào lòng, giọng nói nặng nề: “Hàn Hy, thật xin lỗi, lẽ ra anh phải tìm thấy em và các con sớm hơn.”
Bọn họ đã tới muộn một bước, Nhị Bảo có thể đã không còn sống, sự thật này khiến trong lòng anh vô cùng đau khổ và tự trách.
Lý Duy Lộc ở một bên nhìn hồi lâu, hai người kia vẫn một mực đắm chìm trong sự tự trách và bị thương.
Cuối cùng, anh ta không thể nhịn được nữa, hằng giọng một tiếng: “Hai người, đừng tự trách nữa. Hiện tại tung tích của mấy đứa trẻ đều rất rõ ràng, kế tiếp không phải hai người nên tỉnh táo lại và đi tìm bọn trẻ hay sao?”
“Phải biết rằng, Long Bách và Long Thiên vẫn còn đang hận hai người đấy, hai người không muốn mau chóng nhận mặt với hai đứa nhỏ sao?”
Lời Lý Duy Lộc vừa nói ra, trong nháy mắt đã kéo hai người đang chìm trong sự áy náy và tự trách trở về với thực tại.
Mạc Hân Hy xoa xoa nước mắt: “Lý Duy Lộc nói rất đúng, chúng ta phải tỉnh táo lại để còn đi tìm các con của chúng ta về!”
Lục Khải Vũ cẩn thận lấy ra khăn tay, lau nước mắt cho cô: “Yên tâm đi, mọi chuyện đã có anh!”
Giọng điệu của anh thật kiên định và đầy sức thuyết phục.
Mạc Hân Hy chụp lại tất cả các thông tin lưu vào trong điện thoại di động của mình. “Biển số xe là mấu chốt, nếu muốn tìm được Tam Bảo thì phải bắt đầu tra từ biển số xe. Còn Nhị Bảo, mặc dù có khả năng thẳng bé không còn sống nhưng em nhất định phải bắt cho bằng được kẻ đã ngược đãi nó, hắn phải trả giá đắt cho hành vi của mình. Vừa nghĩ tới đứa con của mình đã bị hành hạ vô nhân đạo rồng rã hai tháng trời, lòng Mạc Hân Hy đau đớn không thôi, mỗi hơi thở hít vào đều đau không chịu nổi! “Ừm, thôn Hương Lúa huyện Ảnh Hoa là quê ngoại của tôi, lát nữa trở về tôi sẽ gọi điện thoại hỏi mẹ xem bảy năm trước có người nào mua trẻ con hay không?” Lục Khái Vũ suy nghĩ một lát rồi nói.