Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 613: Để tôi nói rõ chân tướng

Long Thiên nắm lấy tay em trai: “Anh đã cho người đi điều tra chuyện bảy năm trước, nếu bọn họ thật sự có nỗi khổ, là bị bất đắc dĩ, chúng ta sẽ tha thứ bọn họ. Nếu như cố ý vứt bỏ chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ lập tức chuyển nhà phân rõ giới hạn với bọn họ”

“Được, em đồng ý. Nhưng mà, anh, chừng nào thì anh điều tra được? Mỗi ngày đối mặt với bọn họ như vậy, em sợ mình sẽ mềm lòng”

Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của Long Bách rất chật vật, rất phức tạp.

Nếu không biết gì cả, vậy thì cậu bé còn có thể đến nhà đối diện ăn cơm, có thể không chút cố ky nào cãi nhau, đấu võ mồm với Nhiên Nhiên, có thể làm tốt bạn tốt với Tử Tín.

Nhưng bây giờ đã biết thân phận của mình, bọn họ lại là anh em ruột của mình, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy lại là bố mẹ ruột của mình.

Điều này làm cho cậu bé phải làm sao đây? Nếu như vô tâm vô phổi giống như trước kia, vậy thì chẳng phải là cậu bé cũng quá không có cốt khí sao!

Tóm lại, sau khi Long Bách biết được thân thế của mình, không tức giận bao lâu đã rơi vào bên trong trạng thái buồn lo vô hạn.

Mạc Minh Húc nghe theo mệnh lệnh của bà nội tới gõ của nhà bọn họ, Tô Cẩm đã ăn đồ ăn xong, Long Thiên vừa mới kéo Long Bách từ phòng ngủ đi ra.

Hữu Sinh và Dương Ngọc Cương vừa mới từ phòng của vợ đi ra.

Tô Cẩm nhìn thấy Mạc Minh Húc thì nhiệt tình tiếp đón: “Minh Húc, có đói bụng không, chị chuẩn bị đồ ăn xong rồi, hay là em cũng ở lại ăn một chút nhé!”

Mạc Minh Húc nhìn Long Bách và Long Thiên một cái: “Không cần, có lẽ bà nội em cũng sắp nấu cơm xong. Bà ấy nhờ em tới đây hỏi một chút xem Long Bách và Long Thiên muốn ăn món gì! Xem ra không cần nữa rồi”

Long Bách dẩu cái miệng nhỏ lên quay mặt sang một bên, âm thanh từ trong lỗ mũi truyền ra: “Trước khi vân chưa điều tra ra chân tướng mọi việc, tôi sẽ không nói chuyện với cậu, cũng sẽ không sang nhà đối diện ăn cơm nữa”

Ai bảo anh em bọn họ kết hợp với nhau lừa gạt cậu bé!

“Chân tướng? Chân tướng gì chứ?” Mạc Minh Húc không hiểu.

Long Bách thở phì phì nhìn chằm chằm cậu bé, đi lên phía trước một bước: “Mạc Minh Húc, cậu đừng giả vờ nữa, cậu thông minh như vậy không có khả năng không hiểu lời tôi nói là có ý gì?”

Mạc Minh Húc thật sự không hiểu ý của cậu bé, xin giúp đỡ nhìn về phía Long Thiên: “Cậu ấy nói là có ý gì?”

Long Thiên nhàn nhạt nói: “Không có ý gì, giống như lời Long Bách nói, mấy ngày này tạm thời chúng tôi sẽ không tới nhà đối diện ăn cơm”

“Vì sao? Long Thiên, không phải vừa rồi cậu vẫn còn bình thường sao?” Cậu bé có thể cảm nhận được, ở trong tiềm thức Long Thiên đã thừa nhận mình là người nhà họ Lục. Cậu bé còn tưởng rằng rất nhanh nữa thôi bọn họ sẽ nhận lại nhau, rất nhanh thôi mọi người sẽ có thể luôn luôn ở bên nhau nữa chứ! Long Thiên đi đến trước bàn ăn, hạ thấp âm thanh xuống, không nhìn cậu bẽ: “Minh Húc, có một số việc cậu chưa bao giờ trải qua, thì sẽ mãi mãi không hiểu được”

Long Bách gật đầu, vô cùng đồng ý với lời anh trai nói: “Đúng vậy, từ nhỏ cậu chưa từng bị bỏ rơi, vẫn luôn đi theo mẹ cậu, thì không thể hiểu những đau khổ của chúng tôi”

Đến lúc này, Mạc Minh Húc mới dân dân hiểu ra vì sao thái độ của hai người bọn họ lại thay đổi lớn như vậy.

“Các cậu muốn mẹ..” Cậu bé nâng cao âm thanh lên thanh, chuẩn bị nói những chuyện năm đó cho bọn họ. Nhưng mà, nói được một nửa lại đột nhiên phát hiện ra mấy người Tô Cẩm đều ở đây.

Cậu bé thở dài tiến lên giữ chặt tay Long Thiên: “Đi, về phòng, không phải các cậu muốn biết chân tướng mọi việc sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho các cậu sự thật”

Long Bách tiến lên, duỗi tay ra ngăn cản cậu bé, hai mắt trợn lên, lửa giận bên trong tựa như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào: “Buông anh trai tôi ra, nếu như cậu muốn đánh nhau, tôi sẽ đánh nhau với cậu!”

“Long Bách, tôi chỉ muốn nói cho các cậu chân tướng sự việc mà thôi. Rất nhiều chuyện không phải các như cậu nghĩ” Sau khi cậu bé nói xong, cậu bé vẫn kéo Long Thiên, muốn đi vào phòng ngủ giải thích cho bọn họ.

Lửa giận và ấm ức ở trong lòng Long Bách lập tức bùng nổ, đánh một cú vào trước ngực.

Mạc Minh Húc: “Mạc Minh Húc, cậu đừng khinh người quá đáng, chân tướng sự việc tự chúng tôi sẽ đi tra, không cần cậu phải khoa tay múa chân ở đây”

Hôm nay ở trong phòng hiệu trưởng cậu bé đã bị hiệu trưởng răn dạy cả nửa ngày, đã đói bụng đến sôi lên, còn ngoài ý muốn phát hiện ra thân thế của mình. Đầy lửa giận, mâu thuẫn, chật vật, khiến cậu bé vô cùng bực bội, đang muốn †ìm người đánh nhau một trận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK