Chương 691: Nếu đứa nhỏ này là con của anh ta và Hân Hy thì thật là tốt biết bao
Trong phòng bệnh tại bệnh viện tư nhân cao cấp do nhà họ Mộ ở Hà Thành đầu tư, Lý Mộc Tháp lúc này đã ngủ rồi.
Sau khi Long Anh Vũ lừa được cậu, đã yêu cầu bác sĩ ở đây tiến hành kiểm tra toàn thân một lần. Trái tim của cậu 2 tháng trước đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, hiện tại đang ở trong giai đoạn hồi phục.
Hôm nay là bởi vì xúc động quá mạnh cho nên mới xuất hiện hiện tượng ngất xỉu, có điều, bởi vì đã được cứu kịp thời nên cũng không có trở ngại gì.
Long Anh Vũ lúc này không hề buồn ngủ, ngồi trước giường nhìn chăm chằm vào hàng lông mi của Mộc Tháp.
Nếu đứa nhỏ này là con của anh ta và Hân Hy thì thật là tốt biết bao.
Anh ta vừa mới giao lưu cùng đứa nhỏ này, phát hiện cậu cực kỳ hiểu chuyện, thông minh, hơn nữa rất có tài năng trên phương diện y học.
Những sự cố năm đó đã làm gián đoạn cuộc đời của anh ta, khiến anh ta mất đi Hân Hy.
€ó điều, anh ta sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ giành lấy Hân Hy từ tay Lục Khải Vũ về bên mình Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, anh ta bước ra cửa nhìn mọi người bên ngoài, quay lại chắc chẵn rắng Lý Mộc Tháp vẫn đang ngủ say, mới lặng lẽ bước ra ngoài.
Người đến đều là bạn tri âm tri kỷ của anh 1a, Đại Long Vương, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn luôn là bạn học cùng lớp, chẳng qua Đại Long Vương sau khi tốt nghiệp cấp hai liền bởi vì nguyên nhân trong nhà mà bỏ học mà thôi.
Sau đó, sau khi anh ta trở lại nhà họ Long, Đại Long Vương vẫn luôn đi theo anh ta. Sự cố đắm tàu năm đó, nếu không có Đại Long ‘Vương lúc ấy ra sức cứu anh ta, anh ta đã sớm chết đuối từ lâu rồi “Làm sao thế? Tới tay rồi à?”
Anh ta vội vàng hỏi, Đại Long Vương gật gật đầu, cẩn thận lấy trong túi ra một ống nghiệm lấy máu ở trong bệnh viện, bên trong có một ít máu đỏ tươi.
“Tốt, gửi cái này và máu của Lý Mộ Tháp đến trung tâm thẩm định. Tôi muốn biết kết quả sau ba giờ nữa”
Đại Long Vương gật đầu, lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, Long Anh Vũ lại gọi lại hắn: “Sau khi có kết quả, nếu xác định là quan hệ mẹ con, cậu lập tức thực hiện nhiệm vụ thứ hai, biết không?”
“Được, bệnh viện nhân dân số một bên kia tôi đã chuẩn bị xong. Tóc của Lục Khải Vũ có thể lấy bất cứ lúc nào”
Anh ta tự tin như vậy khiến Long Anh Vũ vô cùng hài lòng: “Tốt, cậu vất vả rồi, Đại Long Vương, sau khi gửi mẫu máu xong thì đi nghỉ ngơi một lúc đi!”
Đại Long Vương mang theo mẫu máu của Mạc Hân Hy và Lý Mộc Tháp rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, cửa sổ ngoài hành lang, mặt trời lại từ từ ló dạng. Lại một ngày nữa bắt đầu rồi.
Anh ta đi về phía trước vài bước, nhìn về phía đông xuyên qua khung cửa sổ đang mở, gió đầu thu sáng sớm đã hơi se lạnh rồi Suy nghĩ của anh ta lại trở về mùa thu năm 17 tuổi ấy, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất và tươi đẹp nhất trong cuộc đời hẳn.
Mặc dù Hân Hy không đủ xinh đẹp để khiến người ta phải kinh ngạc, vừa nhìn đã yêu, nhưng cô ấy hoạt bát, nhanh nhẹn, giống như một linh tinh xinh đẹp.
Trên đường đi học về, để khoảng thời gian bên cô có thể được kéo dài hơn, anh cố tình giả vờ mệt rồi đẩy xe đạp.
“Đàn anh, anh nhìn xem đây là cái gì vậy?”
Cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh xanh trắng đan xen đột nhiên đưa tay ra trước mặt anh.
Anh ta bị giật mình, mà cô cúi xuống mỉm cười.
“Đàn anh à, một chàng trai cao to như anh sao lại có thể nhát gan thế nhỉ. Cho này, kẹo sữa. Em nói cho anh biết nhé, đây là cây kẹo mà em khó khăn lắm mới cướp được từ trong tay em trai em đây, vẫn luôn không nỡ ăn đây.
Nhưng nếu anh không đủ sức thì mời anh ăn đấy!”
Lòng bàn tay trắng nốn của cô gái dang ra trước mặt hẳn, trong lòng bàn tay cô là hai viên kẹo với giấy gói đã có chút rách.
Cô gái ngấng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, vẻ mặt mang theo sự mong đợi: “Đàn anh, nhanh lên nào, em cứ duôi ra thế này, cổ tay có chút mỏi rồi đấy”