Chương 1623
Nhưng bàn học có hơi thấp, cô ấy từ đầu đã ngồi cuộn chân trên tấm thảm, lúc này vừa định đứng dậy mới phát hiện chân đã bị tê không đứng được, cả người mất cân bằng ngã về phía trước.
Lục Vũ Tuấn nhanh tay định vươn ra đỡ lấy cô ấy, nhưng chân cậu cũng bị tê giống vậy, cuối cùng lại ôm lấy Hàn Tương Trúc, hai người cùng nhau ngã trên tấm thảm.
Hàn Tương Trúc năm trên người Lục Vũ Tuấn, bốn mắt nhìn nhau, cô ấy có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt của cậu.
Cô ấy chưa từng được nhìn cậu ở khoảng cách gần như.
Vậy.
Mũi hai người gần như chạm vào nhau, lúc này cô mới phát hiện lông mi của anh thật dài, đôi mắt như chứa hàng ngàn ngôi sao sáng, mũi cũng cao, đôi môi đẹp đến hoàn hảo, trên mặt không có lấy một cái mụn.
Ông trời thật là tốt với cô ấy quá đi!
Hàn Tương Trúc lúc này dường như quên mất tình hình hiện tại của hai người họ, đối diện với khuôn mặt hoàn hảo của Lục Vũ Tuấn cảm kích vô cùng.
Tay của Lục Vũ Tuấn vẫn đang ôm lấy cô ấy, ngửi thấy trên người thoang thoảng mùi thơm của kẹo sữa. Nhìn cô ấy không có chút phản ứng gì, dường như rất hứng thú với gương mặt của mình liền lên tiếng trêu đùa: “Sao vậy Tương Trúc? Có phải nhận ra anh Vũ Tuấn rất đẹp trai phải không?”
Lúc này Hàn Tương Trúc mới nhận ra cô vẫn đang nằm trên người Lục Vũ Tuấn, tư thế vô cùng thân mật.
Mặt cô ấy lại đỏ ửng lên, vội vàng đứng dậy cúi đầu, cầm sách vở trên bàn rồi chạy đi mất.
Trời ơi, thật là mất mặt quá đi, cô ấy vừa nghĩ cái gì vậy chứ.
Anh Vũ Tuấn nhất định sẽ nghĩ rằng cô cũng một đứa si mê vẻ đẹp của anh ấy.
Hàn Tương Trúc lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào thô Từ giờ cô còn không dám nghĩ tới việc học bổ túc thêm nữa, sao có thể đối diện với anh Vũ Tuấn được chứ.
Phiên phức quá đi!
Lục Vũ Tuấn vẫn ngồi trên thảm nhìn bóng lưng cô ấy chạy đi khẽ cười.
Tương Trúc của cậu thật là đáng yêu.
Hàn Tương Trúc rầu rĩ ôm đầu, chạy một mạch về phòng rồi nhảy lên giường chùm chăn kín đầu. Xấu hổ chết mất thôi.
Trong lúc cô ấy còn đang lăn lộn trên giường thì điện thoại thông báo có tin nhắn mới.
Cô ấy rầu rĩ rút điện thoại ra, vừa nhìn thấy người gửi tin nhắn liền run rẩy, điện thoại cũng rơi xuống giường.
Hàn Tương Trúc nằm trên giường uể oải một lúc mới mở ra xem.
Là Lục Vũ Tuấn nhắn tin: “Tương Trúc, ba giờ chiều nay chúng ta tới rạp chiếu phim Oscar xem ‘tôi không phải học thần đi, anh đã đặt vé rồi. Vũ Tuệ và anh hai cũng đi nên bọn anh sẽ đợi em ở trước cổng ký túc nhé.”
Cuối cùng còn thêm một cái icon mặt cười.
Cậu ấy không hề nhắc tới chuyện bị ngã ở phòng khách sáng nay.
Hàn Tương Trúc ngồi dậy hít một hơi thật sâu chuẩn bị từ chối. Nhưng đúng lúc này đối phương lại gửi thêm một tin khác: “Không được từ chối đâu nhé, không thì anh sẽ lên tận phòng em lôi đi”
Cậu là đang dọa dẫm Hàn Tương Trúc.
Cô ấy sờ sờ mũi, không tình nguyện mà nhắn lại: “Em biết rồi”
Nói rồi lại vứt điện thoại xuống giường. Anh Vũ Tuấn càng ngày càng ngang ngược rồi.
Lục Vũ Tuấn đứng trong sân ký túc thấy điện thoại có báo tin nhắn liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cao.