Mục lục
Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này anh làm rất thầm lặng, ngay cả bố mẹ của anh cũng không quá rõ rốt cuộc anh đã liên hệ với anh, đứng ra thu mua cổ phiếu trong tay của Ngô Duy Khánh.

 

Nhưng bây giờ, tên của Phó Sâm lại được nói ra từ miệng của Mộ Dung Lãnh Nhu, điều này khiến cho anh rất kinh ngạc.

 

Mộ Dung Lãnh Nhu chỉ về căn nhà hàng ở phía sau lưng anh: “Thời tiết lạnh quá, tổng giám đốc Lục, chúng ta vẫn nên vào trong ngồi và uống một tách trà, như thế nào?”

 

Lục Khải Vũ phớt lờ cô ta và trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Phó Sâm, tuy nhiên, sau khi gọi vài lần thì điện thoại của Phó Sâm vẫn luôn không có người trả lời.

 

“Phó Sâm nằm trong tay của cô?” Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm lấy Mộ Dung Lãnh Nhu.

 

Mộ Dung Lãnh Nhu hỏi một đẳng trả lời một nẻo, xoa đôi bàn tay có phần lạnh lẽo của mình: “Tổng giám đốc Lục, trời rất lạnh, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đi vào nói chuyện sẽ thích hợp hơn”

 

Sau khi nói xong thì cô ta không đợi Lục Khải Vũ nữa, mà một mình bước vào nhà hàng trước rồi trực tiếp kêu người phục vụ mở cho một căn phòng.

 

Sau đó thì gọi một số món ăn.

 

Khi lên lầu, cô ta cố tình đi chậm lại và nghiêng đầu nhìn Lục Khải Vũ ở ngoài cửa, quả nhiên, Lục Khải Vũ do dự một hồi bèn đẩy cửa bước vào.

 

Mộ Dung Lãnh Nhu khoé miệnh nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin và đắc chí, sau đó mới đi thẳng lên lầu.

 

Quả nhiên, sau khi cô ta vào phòng riêng ngồi chưa được bao lâu thì Lục Khải Vũ đẩy cửa bước vào.

 

“Phó Sâm ở đâu?” Sau khi bước vào thì Lục Khải Vũ không nói vẩn vơ, trực tiếp hỏi thẳng.

 

Lúc này, người phục vụ đi vào, lên một ấm trà nóng trước, nhiệt tình rót một ly cho Mộ Dung Lãnh Nhu, sau đó mới đi ra.

 

Mộ Dung Lãnh Nhu nhìn Lục Khải Vũ, vươn bàn tay mảnh mai nhẹ nhàng ra cầm lấy ly trà và không trả lời anh.

 

“Trà của nhà hàng này không tệ, tổng giám đốc Lục có muốn thử không?

 

“Nếu đã như vậy thì cô Mộ Dung vẫn là tự mình uống đi!” Sau khi nói xong thì Lục Khải Vũ quay người chuẩn bị rời khỏi.

 

Tuy nhiên, khi anh đi đến trước cửa thì Mộ Dung Lãnh Nhu ở phía sau lại bình thản nói: “Đúng, Phó Sâm đang làm khách ở chỗ tôi”

 

Lục Khải Vũ liền dừng bước lại, anh quay đầu đi hai bước là đến trước mặt Mộ Dung Lãnh Nhu, nhìn chằm chằm lấy cô ta, trong giọng điệu lờ mờ thể sự tức giận: “Cô muốn làm cái gì?”

 

Mộ Dung Lãnh Nhu cúi đầu ung dung uống một ngụm trà: “Tổng giám đốc Lục, anh thực sự không nhớ tôi sao?”

 

Trong khi nói chuyện, cô ta đặt ly trà xuống, giương cao chiếc vòng tay ngũ sắc ở trên ta lên.

 

Lục Khải Vũ khẽ cau mày, có chút không hiểu hành động của cô ta: “Cô có ý gì? Tôi không hiểu”

 

Mộ Dung Lãnh Nhu nhìn lấy anh bằng ánh mắt dịu dàng, đến cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Châu Âu, cô gái nhỏ trong khu rừng ở gần nông trại Mộc Diệp, anh có còn nhớ không?”

 

Sau khi được cô ta nhắc nhở, Lục Khải Vũ lúc này mới lại nhìn chiếc vòng tay ngũ sắc ở trên cổ tay của cô ta.

 

Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt của Mộ Dung Lãnh Nhụ, hồi lâu sau mới nói: “Cô gái nhỏ đó là cô sao?”

 

Trong mắt của Mộ Dung Lãnh Nhu xuất hiện một tia phấn khích kìm nén: “Đúng, là tôi. Tôi chính là cô gái nhỏ đó mà anh đã cứu hồi đó. Là anh đưa tôi đi bệnh viện. Sau đó ở trong bệnh những kẻ xấu đó rất hung dữ với tôi, rất thô lỗ muốn cắt đi mái tóc đã rối đến có bọ nhỏ của tôi, muốn cạo trọc đầu của tôi. Là anh, đã nhặt những mảnh vỡ thuỷ tinh ở dưới đất lên đối mắt với bọn họ. Buộc các cô ý tá đó gội đầu cho tôi và giữ lấy mái tóc của tôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK