Chương 401: Cô gái đến từ thành phố giết Thúy Hoa rồi
Để đến thôn Hương Lúa của tổ năm thì phải đi qua một con sông, lúc này bọn họ đang ở trên một cây cầu gỗ đơn sơ ở vùng nông thôn.
Tây Doanh bị cô năm lấy cổ tay, vẫn còn nói được những lời khó nghe, vẻ mặt tức giận biến thành màu gan lợn: “Cô, cô cầm tay tôi đau.”
Sau khi nói xong, dùng sức muốn rút tay mình ra.
Mạc Hân Hy nhân cơ hội buông tay ra, Tây Doanh không kịp kìm lại, cơ thể nghiêng một cái, ngã xuống con sông nhỏ.
Sông không sâu, chỉ đến thắt lưng cô ta, nhưng quần áo trên người cô ta đều vì thế mà ướt sũng, cả người đứng trong nước, rất tức giận.
Tâm trạng Mạc Hân Hy thoải mái, nhưng lại giả bộ hoảng sợ hét lên: “Ai da, sao cô lại không cẩn thận vậy chứ? Có cần tôi kéo cô lên không?”
Tây Doanh trừng cô: “Cô cố ý thì có.”
Mạc Hân Hy oan ức nhún vai: “Sao trong lòng cô lại đen tối như vậy chứ? Tôi có lòng tốt muốn kéo cô lên, nhưng cô lại đổ tội cho tôi như vậy. Bỏ đi. Tôi đi trước đây, cô tự bò lên đi.”
Nói xong, cô cầm sữa vẫy tay với Tây Doanh, rồi rời đi.
Tây Doanh đứng trong con sông lạnh lẽo, nhìn chằm chẳm bóng lưng Mạc Hân Hy, trên mặt nở nụ cười quái dị: “Tôi xem cô có thể đắc ý trong bao lâu?”
Mạc Hân Hy cầm sữa, rất nhanh đã đến nhà Phạm Ngô Tam.
Bởi vì trời nhiều mây, nên bầu trời đã có chút tối rồi. Ngôi nhà ở phía đông của Phạm Ngô Tam đang bật đèn, trong sân yên tĩnh. Không biết là do ảo giác hay là có nguyên nhân gì khác, cô ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí.
Mạc Hân Hy nhíu mà, nhẹ giọng gọi: “Có ai không?” Đợi một lúc cũng không có ai trả lời.
Cô do dự một chút, đi tới cửa phòng khách, cửa phòng khách mở toang, nhưng đèn trong phòng lại bị che khuất, lộ ra một khe hở, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở trên sàn nhà phòng khách chiếu ra một tia sáng.
Đi đến đây, mùi máu càng nồng hơn.
Lẽ nào Phạm Ngô Tam đánh Thúy Hoa bị thương? Trong lòng Mạc Hân Hy hoảng sợ, nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Sau khi đi vào, cô bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Thúy Hoa nằm bất động dưới đất, trên ngực cắm một con dao gọt hoa quả. Máu nhiễm đỏ ở trước ngực quần áo màu xanh nhạt của cô ta, thuận theo quần áo chảy xuống dưới đất.
Mạc Hân Hy đứng dựa vào cánh cửa một lúc, sau khi trấn tĩnh lại, cô thử gọi một tiếng: “Thúy Hoa?”
Đối phương không trả lời, vẫn bất động.
Cô nhìn những vết máu trên sàn nhà đã bắt đầu đông lại, trong lòng trầm xuống, lẽ nào Thúy Hoa chết rồi sao? Nghĩ đến đây, cô lấy dũng khí, cẩn thận đi qua, thăm dò hơi thở của Thủy Hoa, quả nhiên không có chút hơi thở nào.
Cô sợ hãi lui về sau mấy bước, chạy ra vườn, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lục Khải Vũ, nhờ anh thông báo cho trưởng thôn bảo cảnh sát.
Nhưng, khi cô còn chưa gọi được điện thoại, thì đã nghe thấy Tây Doanh kinh hoàng hét lên ở bên ngoài: “Người đâu rồi. Giết người rồi, giết người rồi. Cô gái đến từ thành phố giết Thúy Hoa rồi.”
Giọng của Tây Doanh rất vang, tràn đầy lực xuyên thấu, ngay sau đó gần như toàn bộ người của tổ năm đã chạy đến, xúm vào trong sân nhà của Phạm Ngô Tam.
Tây Doanh tiến lên trước kéo Mạc Hân Hy, tức giận khóc lóc với mọi người: “Đều là do tôi không tốt, tôi không nên để cô ta đến gặp Thủy Hoa. Tôi cũng là do nhìn thấy Thúy Hoa mất đi Hữu Sinh, mới nhất thời có lòng tốt muốn cô ta đến khuyên nhủ, không ngờ cô gái này lại tàn nhẫn như vậy, trong cơn tức giận, đã giết Thúy Hoa.
Mọi người bắt đầu chỉ trỏ Mạc Hân Hy: “Cô gái này cũng thật là, không phải người ta đã trả Hữu Sinh cho bọn họ rồi sao? Tại sao còn phải tàn nhẫn như vậy chứ?”