Chương 356: Đến nhà họ Long
Long Uy hờ hững nhìn Liễu Thanh Y rồi quay sang gật đầu với ông Sở.
Ông Sở vội đi tới mở cửa ra.
“Long Bách, Long Thiên đang ở đâu? Mau giao Hân Hy và Minh Húc ra đây!” Lý Duy Lộc còn chưa bước vào cửa đã lớn giọng chất vấn. Lục Khải Vũ đứng đằng sau anh ấy cảm thấy hơi đau đầu, định ngăn anh ấy lại nhưng không thể ngăn nổi. Phải hiểu là bọn họ đến đây để thương lượng với hai cậu nhóc kia chứ không phải đến để đánh nhau, thái độ như thế này của Lý Duy Lộc có thể sẽ khiến mọi chuyện càng trở nên tệ hại hơn.
“Long…” Lý Duy Lộc đặt chân vào nhà họ Long, lúc vừa ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp gương mặt tái nhợt của một người đàn ông, anh ấy lập tức sững người lại.
“Long… Long Uy! Anh về từ khi nào vậy?” Lý Duy Lộc kinh ngạc há hốc miệng.
Người đàn ông gầy yếu, nhợt nhạt khẽ mỉm cười: “Mới về thôi, Lý Duy Lộc, lâu lắm không gặp!”
Không hiểu sao khi bắt gặp nụ cười của anh ta, Lý Duy Lộc đột nhiên rùng mình một cái: “Ừ, đã lâu không gặp rồi.” Anh ấy còn đang định nói gì nữa nhưng đột nhiên nhận thấy Lục Khải Vũ sau lưng mình chạy thẳng về phía Mạc Hân Hy ở cách đó không xa.
“Hân Hy, em sao rồi? Không có chuyện gì chứ?” Lục Khải Vũ cũng giống như con trai anh, gần như hai bố con đều không ngửi thấy mùi lông gà và mấy thứ bẩn thỉu trên người Mạc Hân Hy, không hề ngửi thấy có mùi gì khó chịu.
Sau khi kiểm tra và chắc chắn rằng cô không bị thương ở đâu, anh mới ôm cô thật chặt vào lòng, trong lòng vẫn còn nơm nớp sợ hãi.
Liễu Thanh Y đứng cách Mạc Hân Hy không xa đang che mũi lại, khóe miệng cô ấy khẽ nhếch lên, trong mắt hiện rõ vẻ hâm mộ. Như vậy xem ra vị chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục danh cao vọng trọng quả thật rất yêu Hân Hy.
Anh ta không chê khắp người cô ấy đều hôi thối bẩn thỉu, đây là chuyện rất hiếm thấy.
Sau khi hâm mộ, cô ấy lại không nhịn được mà lặng lẽ nhìn Long Uy một cái. Cô ấy đã theo đuổi người đàn ông này hơn năm năm, thế nhưng anh ta cứ lúc nóng lúc lạnh với cô. Liệu cô có nên tiếp tục kiên trì hay không? Trong lòng cô ấy thấy có chút oan ức, cũng có chút dao động.
Nghĩ đến đây, cô ấy đột nhiên đi nhanh đến trước mặt Lý Duy Lộc, khoác lên cánh tay Lý Duy Lộc rồi dịu dàng nói: “Duy Lộc, sao bây giờ anh mới đến vậy? Em nhớ anh lắm đấy!”
Lúc này Lý Duy Lộc đang lặng lẽ quan sát Long Bách và Long Thiên đang ở sau lưng Long Uy. Không thể không nói là gen của Lục Khải Vũ thật nổi trội, cậu nhóc Long Thiên đó đúng là giống anh đến mức như từ một khuôn đúc ra.
Bây giờ khi đột nhiên bị Liễu Thanh Y khoác tay thân mật như vậy, còn nói ra mấy lời khiến người khác rất dễ hiểu lầm, anh ấy không nhịn được nhìn về phía Long Uy, sau đó lại rùng mình một cái.
“Thanh Y, em đừng có mà hại anh nữa!” Anh ấy hoảng sợ đẩy Liễu Thanh Y ra rồi lùi về sau mấy bước.
Phải biết rằng năm đó vì nghe theo lời của Liễu Thanh Y, anh ấy đã đồng ý đóng giả là bạn trai của cô ấy, bọn họ cũng chỉ có một vài động tác hơi thân mật chút xíu thôi mà anh ấy đã bị Long Uy đánh đến nỗi phải nằm trên giường suốt cả tuần liền.
Lần này nếu như lại để cho Long Uy hiểu lầm thì không biết con người điên khùng, ác ma kia sẽ đối phó với anh ấy như thế nào.
Đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Lục Khải Vũ của Long Uy khẽ giật giật, nhưng anh ta không để ý tới Liễu Thanh Y và Lý Duy Lộc mà bước lên trước mặt Lục Khải Vũ, hỏi: “Anh chính là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục sao?”
“Đúng vậy.” Lục Khải Vũ che chắn cho vợ con đang đứng ở sau lưng, ánh nhìn không tự chủ được nhìn về phía
Long Thiên và Long Bách. Hai tên nhóc con này lại dám bắt cóc chính mẹ ruột của mình. Sau này nếu có cơ hội, anh nhất định phải dạy dỗ bọn chúng tử tế một phen, bắt bọn chúng chép “Đạo làm con” một nghìn lần để bọn chúng học được cách làm một đứa con ngoan ngoãn mới được.
Bắt gặp ánh mắt của Lục Khải Vũ, Long Uy lập tức hoàn toàn tin tưởng Long Thiên và Long Bách chính là con trai của bọn họ.
Có điều trong hoàn cảnh hiện tại, dường như hai cậu nhóc này đang có hiểu lầm rất lớn với bố mẹ ruột của mình. Theo như những gì anh ta biết về hai nhóc thì chuyện này không thể xử lý một cách nóng vội hấp tấp được, xem ra hôm nay không phải một ngày thích hợp để nhận huyết thống, bọn họ cần trao đổi kỹ hơn.
“Chủ tịch Lục, chào anh, tôi là Long Uy Long Uy xoe bàn tay thon dài, gầy guộc của mình ra.
“Chào anh.” Nếu đối phương đã có thiện chí, Lục Khải
Vũ cũng không nói nhiều nữa.
“Chủ tịch Lục, chuyện này có thể chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta qua phòng nói chuyện được không?” Long Uy đưa ra lời mời.
“Được!”