Chương 1637
Lục Vũ Lý nói: “Nó á, hôm nay ở rạp chiếu phim gặp được Bạch Ức Chi, hai đứa nó đi uống trà chiều, con đoán chừng sau khi uống xong trà chiều thì tiếp theo sẽ đi ăn tối. Hai đứa nó mà gặp được nhau, thì chưa đến chín giờ tối sẽ không về đâu”
Không hiểu vì sao, khi nhắc đến Bạch Ức Chi, trong đầu của cậu lại chợt hiện lên nụ hôn bất ngờ đó, cùng với vị ngọt của bỏng ngô thoang thoảng trên môi Bạch Ức Chi.
Trong tim đột nhiên xuất hiện một cảm giác rung động rất lạt Mạc Hân Hy nghe xong lời nói của cậu, thở dài một hơi: “Hừ, Vũ Tuệ này, thật khiến cho người khác đau đầu mà!”
Sau đó bà liếc nhìn Mộc Lam, hình như từ khi cô ấy trở về ăn tối thì luôn mang dáng vẻ có chút không vui.
“Mộc Lam, con làm sao vậy? Mẹ thấy con hình như có chút không vui? Sao luôn không có nói chuyện!”
Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái và hỏi.
Mộc Lam ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, sau đó có chút tự trách lại cúi đầu: “Mẹ ơi, con, đàn Violoncelle của con mất rồi!”
Cây đàn Violoncelle đó là bố mới mua cho cô ấy cách đây ít lâu! Cô ấy rất thích nó.
Mẹ Lục nghỉ ngờ hỏi: “Mất rồi, con không phải luôn mang theo nó lên lớp sao? Sao lại có thể mất?”
“Con, con sau khi xuống xe, chuẩn bị đi đến phòng âm nhạc, thì thấy Lý Văn Ngưng bị xe tông ở ngã tư đường, con vội vã chạy qua xem thử cậu ta như thế nào, sau khi phát hiện chân của cậu ta bị tông gãy xương, con nóng lòng nên đã đặt cây Violoncelle ở bên đường, gọi điện thoại bảo chú Vương tài xế đưa bọn con đến bệnh viện! Kết quả là, quên cầm theo cây đàn Violoncelle. Đợi khi con quay lại, thì đã không thấy nữa rồi”
Lý Văn Ngưng là con trai út của Lý Duy Lộc, năm nay sáu tuổi rưỡi.
Lông mày Mạc Hân Hy cau lại thật sâu: “Lý Văn Ngưng bị xe tông sao? Còn chú Lý và dì Tô Cẩm của con thì sao! Còn nữa, bảo mẫu của nhà bọn họ đâu! Đều đang làm cái gì vậy?
Làm sao có thể để một đứa trẻ nhỏ tự ra ngoài một mình như vậy?
Mộc Lam vỗ nhẹ vào tay bà giải thích: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, sau khi con đưa Văn Ngưng đến bệnh viện, chú Lý và dì Tô Cẩm cũng vội vàng chạy tới. Là tên nhóc Văn Ngưng đó, muốn ăn đùi gà rán, nhưng mà hai ngày trước cậu ta vừa mới bị sốt, dì Tô Cẩm không chịu cho cậu ta ăn, thế là, cậu ta giả vờ ngủ, lợi dụng lúc mọi người trong nhà không để ý, tự cảm tiền tiêu vặt ra ngoài mua đùi gà”
“Kết quả là, một chút không cẩn thận nên bị xe tông. Mẹ là không có nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình đó của chú Lý ở bệnh viện, nếu không phải có dì Tô Cẩm ngăn cản, con đoán chừng chắc là chú ấy sẽ đánh gấy cái chân còn lại của Văn Ngưng rồi”
Nói đến cuối cùng thì Mộc Lam cũng không nhịn được nữa mà bật cười. Chỉ là, sau khi cười, cô ấy lại có chút buồn bã nói: “Bố, con xin lỗi bố, con không phải cố ý. Lúc đó là do con lo lắng quái”
Ánh mắt của Lục Khải Vũ nhìn con gái một cách yêu thương, giọng nói dịu dàng thân mật: “Con đây là giúp đỡ người khác, bố làm sao có thể trách con được! Như thế này đi, ngày mai vừa vặn là chủ nhật, bố sẽ dẫn con đi mua cái khác có được không?”
“Thật không ạ?”
Mộc Lam trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ bước đến và ôm lấy cổ ông.
Lục Khải Vũ võ nhẹ lên đôi má nhỏ của con gái: “Đương nhiên là thật rồi, bản thân con nghĩ thử đi, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ mà con muốn, bố có bao giờ không mua cho con không!”
Mộc Lam vui vẻ hôn lên má của anh một cái: “Bố là tốt nhất, bố là người bố tốt nhất trên thế giới!”
Lục Vũ Lý cong môi, sau đó chỉ chỉ vào má của mình: “Mộc Lam, nào, nếu em cũng hôn anh hai một cái, em muốn cái gì, anh hai cũng sẽ mua cho eml”
Bàn tay của Lục Khải Vũ võ trên đầu cậu: “Cái thăng nhóc này, con có chuyện gì vậy?”
Lục Vũ Lý sờ sờ cái đầu có chút đau nhức, bất mãn nhìn Lục Khải Vũ: “Đồng chí lão Lục, bố xuống tay thật là tàn ác!
Con là con trai ruột của bố, nếu bố đánh con thành kẻ ngốc rồi, bố phải nuôi con cả đời này đấy”