“Chỉ có lần này thôi.” Mặc Đình khẽ cảnh cáo bên tai Quyền Tử Dạ.
“Nào, anh định nói gì với tôi?” Đường Ninh bình tĩnh hỏi Quyền Tử Dạ, trầm mặc nhìn người đàn ông. Quyền Tử Dạ hình như là con lai, ngũ quan lập thể, một chút chủ nghĩa kỳ lạ, quan trọng nhát là anh ta đồng bóng, có thể thấy được từ vẻ ngoài lười biếng của anh ta.
Một người đàn ông như vậy, được rất nhiều phụ nữ săn đón, nhưng lại chạy khắp thế giới hết lần này đến lần khác theo đuổi Lâm Thiển.
“Điểm đơn giản là, mẹ tôi đã làm tổn thương Lâm Thiền, làm sao tôi có thể lấy lại trái tim của cô ấy được?”
“Tại sao anh lại tìm đến tôi?” So với câu hỏi mà Quyền Tử Dạ hỏi, Đường Ninh càng tò mò suy nghĩ của Quyền Tử Dạ hơn: “Làm sao anh có thể biết được tôi có thể xử lý được?”
“Bởi vì cô có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.” Quyền Tử Dạ nhìn thẳng Đường Ninh, đáp: “Đây không phải là năng lực mọi người đều có, cho nên tôi tìm đến cô, tôi cũng chỉ có thể tìm đến cô.”
“Anh nên biết tôi không phải là một người tốt, tôi chỉ biết kinh doanh.” Đường Ninh mang thái độ của mình nói với Quyền Tử Dạ: “Tóm lại, tôi tại sao phải giúp anh? Hon nữa anh còn gây rất nhiều phiền phức cho tôi, thiếu chút nữa đã phá hủy kế hoạch của tôi.”
“Không phải là không bị hỏng gì sao?” Quyền Tử Dạ ậm ừ: *Cô chắc chắn sẽ cần dùng đến nơi của tôi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như bảo vệ Lâm Thiền.”
Đường Ninh cười tủm tỉm lắc đầu: “Tất cả những gì Lâm Thiển làm bây giờ là để chứng minh cho Quyền gia thấy cô ấy không hề vô dụng chút nào.”
“Về phần anh nói mẹ anh làm tổn thương cô ấy, cho nên cô ấy một mực tránh mặt anh suốt. Tôi nghĩ là để cô ấy không nhìn thấy thái độ của anh, bằng không, cô ấy không quản tất cả, cô ấy sẽ ở bên anh bằng mọi giá, tin tôi đi, Lâm Thiền không phải loại người sợ trỏ ngại.”
“Làm như thế nào?”
“Anh ép buộc cô ấy hay bản thân cũng vô ích. Bằng không anh cũng có thể có ích cho cô ấy, về phần hữu ích như thế nào, tôi nghĩ anh hiểu nhu cầu của cô ấy hơn tôi.” Nói xong, Đường Ninh nói thế thôi, cô ấy đơn giản là chuyển đổi nghề nghiệp của mình và trở thành một người mai mối cho người khác.
Quyền Tử Dạ không nói gì nữa, nhẹ gật đầu.
Dường như có chút gì đó ngộ ra.
Sau đó, anh ta rời văn phòng của Mặc Đình mà không nói bắt kỳ lời chào nào.
Mặc tổng hừ lạnh một tiếng, nhưng lại khiến Đường Ninh cười không ra tiếng: “Cứu một mạng người còn hơn xây.
bảy tòa tháp. Mặc tổng, anh không nên có cơn tức giận này.
“Anh không nghĩ rằng anh ta có bộ dạng như muốn chết.”
“Trái tim anh ta đang chết dần.” Đường Ninh đáp, đưa tay vuốt ve lồng ngực Mặc Đình.
“Từ bây giờ, một tiết học là một triệu.”
“Ừm, số tiền này nên gom lại, tiền kiếm được đều là để cho chồng mua quà.” Đường Ninh vươn tay ôm vai Mặc Đình nói: “Đình… anh không biết em may mắn như thế nào đâu, chúng ta không có tổn thương đó, không có những hiểu lầm đó, em cũng may mắn là anh luôn đứng về phía em.”
Mặc Đình tùy ý để Đường Ninh ôm anh, như thể anh vẫn còn tức giận, nhưng anh từ từ cong môi mình ở nơi mà Đường Ninh không thể nhìn tháy.
Sau khi Lý Xán trở về nhà, cô nhốt mình trong phòng, hờn dỗi rất lâu, không vì chuyện gì khác, chỉ vì chị Long đâm cô ta đau điếng hết lần này đến lần khác.
Chị Long nói rằng cô ta mới là kẻ trộm thật, cô ta đã ăn trộm chức quán quân của Tỉnh Lam.
Cô ta sợ nhất là người khác biết về nó, và cô ta hận những người khác biết về nó…
“Lý Xán, ra ngoài ăn chút gì đi…” Người đại diện hét lên ở ngoài cửa.
Một lúc sau, Lý Xán mở cửa, nhìn về phía người đại diện của mình, chậm rãi nói: “Đi liên hệ với giám khảo của cuộc thi xem có thể PR hay không mà để tiện nhân đó trực tiếp bị xóa khỏi.”
Nghe xong câu này, người đại diện im lặng vài giây, sau đó ngắng đầu nhìn Lý Xán đáp: “Đừng lộn xộn nữa, lần này Hải Thụy có tham dự.”
“Vậy thì đừng cho tiện nhân đó tham gia cuộc thi nữa!” Lý Xán lạnh lùng nói: “Tôi không thể để cô ta vùng lên, nếu không, sau này cuộc sống của ai cũng không có tốt hơn.
Sẽ sớm lọt vào top 100 cuộc thi 300 người, cô chuẩn bị một chút đi, nghĩ ra cách ngăn cản Lý Hân tham gia cuộc thi.”