Chương 890:
Vì Tống lão gia đã đồng ý với Tống Hân nên ông ấy sẽ làm điều đó một cách tự nhiên, vì vậy ngay khi Tống Hân rời đi, ông ấy lại đeo kính đọc sách và gọi điện cho người khác.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát đến Khải Duyệt Đề Cảnh và gõ cửa nhà Đường Ninh, khi nhìn thấy Đường Ninh, họ xuất trình giấy tờ tùy thân: “Chúng tôi nhận được báo cáo từ gia đình của Đoàn Cảnh Hồng nói rằng cô ấy đã không về nhà trong vài ngày. Theo điều tra của chúng tôi, là người của cô đã đón Đoàn Cảnh Hồng khi cô ấy ở bệnh viện, vì vậy chúng tôi tới đây hôm nay để tìm hiểu tình hình..”
Ngay sau khi Đường Ninh nghe được lời của đối phương, cô biết rằng Tống Hân đã đến gặp nhân vật quan trọng rồi.
Vì vậy, cô chỉ cười với cảnh sát nói: “Cảnh sát, Đoàn Cảnh Hồng sống sờ sờ ở đấy. Làm sao có thể nói là tôi mang cô ấy đĩ? Các người đã liên hệ với cô ấy chưa?”
Cảnh sát không nói lời nào.
Thấy vậy, Đường Ninh gọi điện cho Đoàn Cảnh Hồng đến trước mặt cảnh sát: “Cảnh Hồng, cô đang ở đâu? Cảnh sát đang tới tìm tôi. Nghe nói gia đình cô đã báo án. Gia đình đã liên lạc với cô chưa?”
Để cảnh sát nghe được câu trả lời của Đoàn Cảnh Hồng, Đường Ninh nhấn nút rảnh tay, nhưng lại nghe thấy câu trả lời của Đoàn Cảnh Hồng: “Tôi đang ở nhà, ở bên cạnh cha mẹ, ai đã báo án? Tôi làm sao… “
Khuôn mặt của cảnh sát thay đổi, và một dấu vét xấu hỗ hiện lên trong mắt anh ta.
“Cảnh sát, nếu còn cần xác định, có thể tới nhà Đoàn Cảnh Hồng tìm người.”
Người bên kia không còn cách nào khác, đành phải xin lỗi Đường Ninh: “Xin lỗi đã quấy rầy!”
“Tôi hiểu, các người chỉ đang nhận lệnh làm việc mà thôi.”
Đương nhiên, lời nói của Đường Ninh là một cách chơi chữ.
Người bên kia nhìn Đường Ninh thật sâu, nhưng mặt không chút thay đổi rời khỏi biệt thự.
Sau đó, Đoàn Cảnh Hồng gọi Đường Ninh lại: “Người kia đang tìm tôi sao?”
“Cô nghĩ sao?” Đường Ninh hỏi ngược lại.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không trở lại đâu.”
“Tôi không phải Tống Hân, và tôi không thích đe dọa mọi người nhiều như vậy. Cô muốn đi thì đi. Tôi tuyệt đối không ngăn cản.”
Đoàn Cảnh Hồng không nói chuyện, trong điện thoại liền xuất hiện tiếng bận bịu, một lát sau, Đoàn Cảnh Hồng mới đáp: “Tôi cũng có tôn nghiêm. Tôi không muốn tới rồi lại đi.”
Hơn nữa, Đường Ninh đã bảo vệ sự an toàn của gia đình CÔ: Cô chưa bao giờ tính toán rằng Tống Hân sẽ đi đến ngày hôm nay, nhưng cô ta biết tính tình của Tống Hân, với sự nguy hiểm tiềm ẩn của mình, Tống Hân sẽ dùng những phương pháp không thể lường hết được.
Đi theo Đường Ninh, cô ta vẫn có thể tin rằng mình có tương lai, nhưng đi theo chân Tống Hân, cô ta sẽ không ngừng bị lợi dụng, cuối cùng sẽ không tốt đẹp. Đoàn Cảnh Hồng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để tự cứu mình, cô ta không thể rơi vào bẫy của Tống Hân một lần nữa, cô ta không phải kẻ ngốc, cô ta có khả năng học hỏi!
“Tuy nhiên, đừng quá cứng rắn. Cô biết không, Tống Hân cái vẻ bọc bên ngoài…” Ý của lời Đường Ninh là để cho Đoàn Cảnh Hồng tự bảo vệ mình.
“Vậy còn cô? Tống Hân đã bẫy cô như thế nào, bây giờ ở trong giới, còn có ai dám tìm cô đâu?”
Nghe câu hỏi của Đoàn Cảnh Hồng, Đường Ninh im lặng một lúc rồi trả lời: “Nếu tôi bị Tống Hân gài bẫy, tôi có còn gọi là Đường Ninh không? Tôi không ngại vì phải đối phó với từng người của tôi, đều cho vì mưu kế bản thân mà thực hiện, bởi vì như vậy, bọn họ rất nhanh lộ ra nhược điểm của mình…”
Đoàn Cảnh Hồng không hiểu, cũng không cố ép mình phải hiểu, chỉ cần cô biết Đường Ninh có khả năng hơn cô nghĩ, thì điều đó sẽ làm được.
“Vậy thì cô chú ý an toàn.” Đây là điều duy nhất Đoàn Cảnh Hồng có thể làm cho Đường Ninh.
Đường Ninh cười cười, không đồng ý với cô ta: “Chồng tôi quan tâm chuyện này hon ai hết.”
Nói xong, Đường Ninh cúp điện thoại.
Sau đó, Đoàn Cảnh Hồng ngơ ngác nhìn điện thoại di động của mình, bởi vì cô tin rằng Tống Hân sẽ sớm gọi tới…
“Bây giờ có tin đồn ở khắp mọi nơi. Người hâm mộ nói rằng quảng cáo của em đã bị gỡ bỏ, đồng thời đoán xem liệu em vẫn an toàn, liệu em có bị đe dọa hay đang gặp nguy hiểm hay không.” Buổi tối ở nhà, khi Mặc Đình đang tắm cho Đường Ninh, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Ít nhất cũng phải tìm cơ hội xuất hiện, để cho người hâm mộ yên tâm.”