Chương 1357:
“Nhất định rồi.” Lục Triệt vỗ vỗ vai Lậm Thiền, đúng lúc này, Lâm Thiền vất vở mới mở được điện thoại di dộng ra, có một cuộc gọi không quen gọi đến.
Lâm Thiên vừa nhìn một cái liền kích động nói: “Lý Cần, là anh sao? Lý Cân?”
“Chị dâu, tôi không phải là thủ trưởng, nhưng tôi có thể nói cho chị một tin tốt. Thủ trưởng không sao và đã được cứu. Bây giờ người đang ở Thịnh Kinh, đêm hôm qua được chuyền đến đó.”
“Thực sự không sao chứ?” Lâm Thiển xác nhận với đâu dây bên kia.
“Thực sự không sao, nhưng… anh ấy tạm thời không thẻ về nhà vào lúc này.”
“Vậy thì anh ấy ở đâu? Tôi đi tìm anh Say “Chờ chị quay lại thì sẽ biết.” Bên kia ngập ngừng không nói rõ, nhưng chỉ cân người đó vẫn còn sống, đây là món quà lớn nhất đối với Lâm Thiền Lục Triệt ở bên cạnh, nghe được tin tức Lý Cần vẫn còn sông, cũng mừng rõ với Lâm Thiên: “Không có con đường nào là hoàn mỹ cả. Nhìn xem, ông trời vẫn là chiếu cố đến người tốt.”
“Nếu như vậy, chúng ta hãy nhanh chóng trở lại Thịnh Kinh đi.”
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp trước.” Sau đó, Lục Triệt xoay người rời đi, đề lại Lâm Thiển từ biệt với chủ nhà trọ.
Tuy nhiên, chủ nhà trọ nhìn Lâm Thiên với nụ cười trên môi và nói: “Tôi không ngờ cô lại làm trợ lý cho một ngôi sao lớn. Tôi nghe con gái tôi nói răng diễn viên yêu thích của nó là nghệ sĩ của cô… Tên cô ấy là gì?
Đường Ninh _ “Cám ơn ông, ông chủ.”
“Nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi, giúp tôi in chữ ký của Đường Ninh được không, coi như đên đáp cho con gái tôi, giúp đỡ cô lúc mạo hiểm.”
“Yên tâm đi, đây là chuyện nhỏ.”
Đường Ninh nhanh chóng nhận được tin tức của Lâm Thiền, và nói chuyện được với Lâm Thiền.
“Chị Ninh, em xin lỗi … em luôn gây phiên toái cho chị.”
“Em là người của Cự Tỉnh, là người thân của chị. Không phiền phức là không, ,phiền phức.” Đường Ninh đáp: “Chỉ cân người không sao, là tốt rồi.”
Khi Lâm Thiển về đến Thịnh Kinh, chính những người từ căn cứ không quân đã đến đón.
“Chị dâu, xin chào, tôi là thủ trưởng của thông tấn binh, tôi tên là Trần Nham.”
“Trần Nham, anh mau nói cho tôi biết, Lý Cần bây giờ đang ở đâu? Rốt cuộc anh ấy làm sao rồi?” Lâm Thiền bây giờ chỉ quan tâm đến khi nào cô ấy có thể nhìn thấy Lý Cần.
“Thực ra, thủ trưởng đã được cứu.
Nhiều người trong Không quân đều biết chuyện, nhưng không ai thông báo cho chị và nhà họ Lý. Đó là bởi vì…” Trần Nham không cao, nhưng rất cường tráng, xem mặt nhìn người, anh ta trung thực thật thà. Rõ ràng là một người lính đáng tin cậy.
“Nếu có chuyện muốn nói, anh cũng có thể nói thăng.” Lâm Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì cô đoán chắc là có chuyện gì đó bên trong, người đã được cứu rồi mà lại không cần thiết phải thông báo cho. người vợ là cô đây.
“Là Hàn tiểu thư cứu thủ trưởng, hơn nữa bây giò thủ trưởng đang ở bệnh viện của nhà họ Hàn, bọn họ cô ý chặn tin tức không cho người ta truyền ra ngoài. Tôi thật sự không biết Hàn tiểu thư này muốn làm gì.”
“Cô ta muốn. thế chỗ của tôi.” Lâm Thiển nói thẳng với, Trần Nham: “Anh có biết chính xác nằm ở bệnh viện nào không?”
“Tôi biết, biết rất rõ…”
“Được ïôi, bây giờ tôi sẽ trở lại nhà họ Lý trước. Chuyện này phải bàn bạc lâu dài.” Nhưng trước đó, Lâm Thiên định gặp Đường Ninh trước.
Người của Cự Tỉnh đã rất lo lắng cô ây, mà khi cô ây trở lại nên khiến họ an tâm trước.
Không bao lâu, Lâm Thiển đã đến Khải Duyệt Đề Cảnh, „UY rằng Đường Ninh đã biết Lâm Thiền trở về, nhưng lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thầy người thật, trái tim treo lơ lửng cuôi cùng cũng có thể đặt xuÔng.