Chương 981:
Bạch Du khinh thường chế nhạo nhìn theo hướng Hoàng Phủ Sóc rời đi: “Đều đã đến bước này rồi, tỏ thái độ làm cái gì chứ?”
Thật xin lỗi, không phải người ta muốn tỏ thái độ mà là đoàn phim “Hoàng phi pháp y” còn chưa nói gì.
Nội dung tuy chưa quay xong nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chiếu bình thường của người ta, phim truyền hình phát sóng hàng tuần cũng có thể chia thành phần thứ nhất phần thứ hai, người ta sao lại tại họa ngập đầu chứ?
Hoàng Phủ Sóc cảm thấy loại người như Bạch Du, nếu không xé rách bộ mặt đạo đức giả của cô ta thì thực sự cảm thấy có lỗi với công chúng, bởi vì lương tâm sẽ cắn rứt. Tuy nhiên, kịch hay lần này sẽ phải đợi đến khi phát sóng “Hoàng phi pháp y”.
Còn chuyện ngoại tình giữa chồng và em gái phải để bản thân tự phát hiện thì bao giờ cũng sâu sắc hơn…
Bạch Du chỉ cảm thấy Hoàng Phủ Sóc giống như Đường Ninh, trở nên đặc biệt biết giả vờ, đặc biệt biết làm người khác khó chịu. Vì vậy, trong các hoạt động quảng bá phim truyền hình, Bạch Du luôn bày tỏ sự tiếc nuối của mình đối với đoàn phim “Hoàng phi pháp y”, như có tình nhắc đến tên của đoàn phim, giống như bó thí cho người ta chút nổi tiêng.
Sau đó, Hải Thụy thông báo tình hình hiện tại của đạo diễn Trần Phong và cũng làm rõ những phiên bản tin đồn trước đó.
Không những vậy, Hải Thụy dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để mở rộng chiêu thức của mình.
Chuẩn bị công bó nam chính!
“Lúc này, cho dù là ai cũng không giúp được gì đi? Phim không phải ngừng quay rồi sao?”
“Phải đó, thời gian qua lâu như vậy, sự kỳ vọng của tôi đã giảm xuống tột cùng rồi.”
“Đã sẵn sàng xem “Nịnh Phi” rồi, còn “Hoàng phi” thì vẫn nên đọc tiểu thuyết thôi”
Hầu hết thái độ của khán giả đã trở nên bình thường hơn rồi.
Vì phim ngừng quay, thông tin nam chính còn bảo mật trong thời gian dài, cộng với làn sóng tuyên truyền của “Nịnh Phi” nên trong mắt khán giả “Hoàng phi pháp y”
chẳng qua chỉ là một bộ phim giữa đường đứt gánh mà thôi, nhưng thật tiếc cho tác phẩm tuyệt vời của Đường Khiêu.
“Ở mức độ này, căn bản là không có cơ hội trở mình đúng không?” Trợ lý của Bạch Du sau khi điều tra độ mong đợi của cả hai bộ phim, phấn khích nói với Bạch Du: “Chị Du, phim của chúng ta sắp ra mắt rồi. Em tin rằng dựa vào sức hút của chị chắc chắn sẽ tỏa sáng, chờ bùng nổ xếp hạng thôi nào.”
“Loại chuyện này còn phụ thuộc vào vận may. Về phương diện này, tôi luôn gặp may mắn.” Bạch Du vừa nói với trợ lý, vừa thay quần áo trong phòng thay đồ.
“Năm mới gần đến rồi, em về nhà sớm được không? Hôm nay ở nhà sum họp đông vui…”
0 “Đưa tôi về nhà xong thì cô có thể về.” Bạch Du hào phóng xua tay, chỉ tiếc Bạch Lâm Lâm đã ra nước ngoài, mà chồng cô ta cũng trở về Mỹ, không ngờ là năm mới ở Thịnh Kinh cô ta lại phải ở một mình. Nhưng không sao cả, có thể thắng Đường Ninh là đủ khiến cô ta cảm thấy vui rồi.
Bất tri bất giác hai đứa bé của Đường Ninh đã hơn sáu tháng tuổi rồi, để cùng nhau ăn mừng năm mới, Đường Ninh đã tụ họp người nhà họ Đường và người nhà họ Mặc lại với nhau, bao gồm Bắc Thần Đông và Hàn Hinh Nhi.
Mọi người tranh nhau bề em bé, mà hai cậu bé nhí nhảnh tươi cười trong chốc lát nhận ngay một xắp phong bao lì xì khiến người lớn thích mê.
“Chị Ninh, “Hoàng phi pháp y” thực sự sẽ thua “Nịnh Phi”
sao? Gần đây em đọc tin tức giải trí thấy không có bình luận nào tốt. Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hàn Hinh Nhi quan tâm nhát là chủ đề nghị luận trong giới. Nếu chỉ là thảo luận thì cũng được đi, điều cô ấy ghét nhất là trong khi những người khác đang ca ngợi “Nịnh Phi” lại đồng thời giẫãm lên “Hoàng phi pháp y”.
“Cái nào trong hai cái là đèn tiết kiệm dầu? Em có thời gian để lo lắng, sao không nghĩ xem khi nào đồng ý lời cầu hôn của anh.” Bắc Thần Đông xuất hiện phía sau Hàn Hinh Nhi nói, cuối cùng lại hỏi Đường Ninh: “Khi nào cần giúp đỡ thì gọi một tiếng, tốt xấu gì cũng lấy được vài chiếc cúp ảnh đế, trong giới mở miệng, lời nói cũng có chút trọng lượng.”
“Không cần.” Hai chữ lạnh lùng của Mặc Đình trực tiếp dập tắt nhiệt tình của Bắc Thần Đông.
“Tôi nói anh rốt cuộc có chỗ nào đắc ý chứ?”
“Ít nhất tôi cũng làm cha, còn anh thì sao?”
Bắc Thần Đông: “…
Cầu hôn bị từ chối, Bắc Thần Đông chỉ có thể nhìn sang chỗ khác để tránh bối rối.