Chương 1372:
“Thứ tư, sau chuyện này, nhà họ Hàn các người…”
“Tiêu rồi!”
Sau khi nghe câu nói cuối cùng của Lý Cần, cha Hàn cuối cùng đã bắt đâu hoảng SỢ.
“Cậu đừng có dọa tôi.”
Và lúc này, Hàn Dục đã lấy ra lệnh bắt giữ vả trực tiếp cho người áp giải cha Hàn lên xe.
Hàn Tiêu thầy vậy, cuối cùng đã hoảng sợ rồi.
“Lý Cần, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh muôn nhà tôi phải tan cửa nát nhà hay sao?”
“Đó là thứ cô đáng . phải nhận…” Lý Cần nói trên đâu cô ta: “Tại sao cô cứ phải bắt nạt Thiền Thiển? c6 lớn rộng mở thì cô không đi..
“Anh đừng bắt cha tôi đi…” Hàn Tiêu lập tức chạy lên câu xin, nhưng đã bị Hàn Dục đây ra.
“Lý Cần, cha em không phải là thứ mà anh có thể động đên, anh phải suy nghĩ kỹ vào.
Lý Cần nhìn Hàn Tiếu đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng: “Không thể động, thì tôi cũng động, cô muôn báo thù thì cứ đến tìm tôi, nhưng phải đợi đến khi cô ra khỏi trại giam nhé.”
“Lý Cần!” Bao nhiêu tâm tư bên trong Hắn Tiểu liền nói hết với Lý Cần: “Đã nhiều năm như vậy, em luôn ở bên cạnh anh, cho dù không có công lao, có vắt vả, tại sao anh không thê nê tình bao nhiêu năm tình nghĩa của chúng ta, tha cho em một mạng?”
“Trước khi nói câu này, bây giờ trong đầu nghĩ lại. Cô có bao giờ nghĩ đên việc buông tha cho tôi.. – buông tha.
cho Thiển Thiên? Tại sao lại yêu cầu người khác một việc mà chính bản thân không làm được?” Cúi đầu SUY nghĩ vài giây, lại ngắng đầu lên, vẻ mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Tôi đối với cô và người khác vẫn luôn là tình Tin đồng nghiệp thông thường mà thôi.”
“Vậy, cô có cái gì mà vất vả đối với tôi?”
“Giống như cô nói cô đã cứu tôi, ngay cả khi bị Thiển Thiển vạch trần, cô vận giữ. vẻ mặt không thay đổi, cô nghĩ với bộ dạng kia của cô có hiệu nghiệm đối với tôi sao?”
Hàn Tiếu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, lập tức khóc thành nước mắt.
“Em chẳng qua chỉ vì thích anh. Mọi thứ em làm là vì em thích anh. Em ghen tị với Lâm Thiên đên mức em phát điên mà thôi.”
“Quên đi, nêu như cô thích, là muôn hủy hoại gia đình tôi, thì tôi thật sự không kham nỗi. Tôi hy vọng lần sau gặp mặt, sẽ là ở tòa án, nêu không, đời này, tôi cũng không muôn nhìn lại cô một lần nữal Nói xong, anh lập tức ôm Lâm Thiền xoay người đì.
Bên kia, Hàn Dục đã đầy cha Hàn lên xe cảnh sát, và cả nhóm chuẩn bị rời khỏi Hàn gia.
Nhưng lúc này Hàn Tiếu lại mở miệng lớn tiêng gọi Lý Cần: “Nếu nhự anh không thả cha tôi ra, tôi sẽ chết trước mặt ăn 1 “Muốn chết thì chết đi. Cô là quận nhân, động tác hẳn phải rất thuần thục. Làm như vậy ít nhất sẽ bớt đau.” Sau đó, Lý Cần bề Lâm Thiền, ,khập khiếng lên xe cảnh sát, anh căn bản cũng không quan tâm đến Hàn Tiêu có thực sự sẽ động thủ với bản thân mình hay không?
Bởi vì Lý Cần biết rất rõ rằng Hàn Tiêu là người vô cùng ích kỷ, cô ta căn bản sẽ không làm bát cứ điều gì đề làm tổn thương bản thân mình cả.
Tự tử?
Nếu cô ta có dũng khí này, thì cô ta cũng sẽ không có được ngày hôm nay.
Lâm Thiển theo dõi toàn bộ cuộc phản công của Lý Cần đối với Hàn Tiêu, mặc dù cảm thấy cô ta đáng .
thương, nhưng là cũng cảm thây rang cô ta không đáng được thông cảm.
“Thển Thiền, anh đã nộp đơn xin chuyền căn cứ rồi…” Lý Cần nói với Lâm Thiền trên đường trở về:”Anh nghĩ anh không còn thích hợp bay lượn trên bâu trời nữa.”
“Tại sao?”