Sự thức thời của Thạch Chí Kiên rất hợp khẩu vị của Lôi Lạc, cộng thêm Thạch Chí Kiên còn là một người ăn nói giỏi, thỉnh thoảng đưa ra những nhận xét gây sốc về nền kinh tế chính trị của Hồng Kông, điều này càng gây ấn tượng với Lôi Lạc.
Vì thế, khi chia tay ở trường đua ngựa, Thạch Chí Kiên đã dò xét thanh tra Lôi Lạc về mình.
Thạch Chí Kiên làm bộ như vô tình nhìn thấy khí sắc của Lôi Lạc, sau đó nói: “Thanh tra Lôi, có câu nói này không biết có nên nói hay không.”
“Chúng ta đều là bạn, có lời gì ngươi cứ nói thẳng.” Lôi Lạc sảng khoái nói.
“Người cha đã chết của ta nói hôm nay ta gặp được quý nhân, bây giờ nghĩ lại quý nhân nhất định là thanh tra Lôi ngươi rồi.”
Lôi Lạc không khỏi mỉm cười một tiếng: “Ta cảm thấy vui khi nghe ngươi nói như vậy.”
“Nhưng người cha của ta còn nói vị quý nhân này gần đây sợ rằng sẽ gặp kiếp nạn.”
“A, thế thì phiền ngươi nói rõ giùm.” Lôi Lạc cảnh giác hẳn lên.
Thạch Chí Kiên muốn là phản ứng này của Lôi Lạc.
Đừng nhìn bây giờ Lôi Lạc xưng huynh gọi đệ với ngươi, nhưng Thạch Chí Kiên biết rõ hắn là ai.
Hắn có thể tham ô năm trăm triệu, vì lợi ích mà ngay cả người thân cũng không nhận.
“Cha của ta nói vị quý nhân kia sợ rằng sẽ phải đổi địa bàn.”
“Chuyển đi đâu?” Địa bàn hiện tại của Lôi Lạc là Tiêm Sa Chủy, là một trong những nơi thu lợi nhiều nhất ở Hồng Kông, có đánh chết hắn cũng không muốn chuyển đi.
“Nguyên Lãng.”
“Cái gì?” Lôi Lạc tức đến mức muốn bể phổi: “Cha của ngươi có linh hay không đấy, hay chỉ biết nói hươu nói vượn.”
Nguyên Lãng thuộc khu Tân Giới.
Tân Giới là vùng nông thôn của thời đại này, có lợi đâu mà thu chứ?
Bị đưa đến quản lý nơi này chẳng khác nào đày ra biên cương.
Hiện tại Lôi Lạc hắn đang hăng hái như vậy, làm sao mà tin tưởng người cha đã chết của Thạch Chí Kiên chứ.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Có tin hay không thì tùy ngươi.
Thật ra ta cũng hy vọng cha của mình nói sai.
Thanh tra Lôi thông minh quyền lực như vậy, làm sao có thể thất thế được?”
Thạch Chí Kiên nhìn Lôi Lạc tức hổn hển, trong đầu hiện lên chi tiết trong quyển “Lôi Lạc truyện – Thanh tra năm trăm triệu”.
Năm nay, bốn thanh tra lớn đấu với nhau, nhất là Nhan Hùng và Lôi Lạc, xem ai mới là lão đại trong số các thanh tra.
Cuối cùng, thanh tra Nhan Hùng đã dựa vào lý lịch tốt, trình độ cao và khả năng nói tiếng Anh để lấy lòng ông chủ của mình, lên kế hoạch đuổi Lôi Lạc đi, độc chiếm ba địa bàn lớn.
Nếu trí nhớ của hắn không sai, hình như sẽ là những ngày này.
Lôi Lạc vốn muốn nói thêm với Thạch Chí Kiên vài câu nhưng “tiên đoán” của Thạch Chí Kiên lần này đã hoàn toàn phá hủy tâm trạng của Lôi Lạc.
Hắn lười nói chuyện với Thạch Chí Kiên, yêu cầu Trần Tế Cửu lái xe đến, sau đó bước lên một chiếc ô tô Ford màu đen mang biển số 555.
…
Lên xe, Lôi Lạc vô cùng tức giận.
Trần Tế Cửu không dám hỏi, nhấn kèn, sau đó khởi động chiếc xe.
Lôi Lạc nói: “Trư Du Cao đã gom đủ tiền chưa? Lần này ta có thể tiếp tục ở Tiêm Sa Chủy hay không còn phải xem đám lão đại kia có chịu đổ máu hay không?”
“Trư Du Cao nói đang gấp rút gom tiền nhưng nghe nói Nhan Hùng bên kia cũng đang chuẩn bị.”
“Nhan Hùng? Lão hồ ly này chỉ biết quỳ liếm chân đám người phương Tây, làm mất mặt người Triều Châu chúng ta.”
Trần Tế Cửu không lên tiếng.
Trên thực tế, Lôi Lạc vẫn luôn là thần tượng của hắn, đến từ Triều Châu, xuất thân thấp kém.
Lôi Lạc có thể trở thành trưởng thanh tra, là người cạnh tranh lớn nhất với Nhan Hùng, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ để hắn dốc lòng rồi.
“Không được, ta còn phải đi con đường Lưu Phúc kia nữa.
Mặc dù hắn đã về hưu nhưng quan hệ xã hội vẫn còn đó.” Lôi Lạc lẩm bẩm: “Ngày mai ngươi chuẩn bị một quả đào bằng vàng lớn cho ta.
Ta muốn đến chúc thọ thanh tra Lưu sớm.”
“Vâng, Lạc ca.”
Lưu Phúc là ông chủ có tư cách lão luyện nhất, lâu năm nhất trong tất cả các thanh tra.
Lúc trước, Nhan Hùng là do một tay Lưu Phúc nâng đỡ, mà Lôi Lạc thì cũng giống như vậy.
Có thể nói, năm đó, Lưu Phúc trong thời điểm quyền lực nhất, hắn có thể một tay che trời.
Lôi Lạc dặn dò xong, lấy một tấm danh thiếp trên người ra.
Trần Tế Cửu liếc nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không lên tiếng.
Trước đó, Thạch Chí Kiên hỏi danh thiếp của Lôi Lạc, Lôi Lạc không phải không mang trên người mà là không muốn cho.
Hắn là ai?
Trưởng thanh tra Lôi Lạc.
Nếu ngay cả a miêu a cẩu cũng muốn hỏi danh thiếp của hắn, giá trị của hắn quá rẻ rồi.
Lôi Lạc vuốt vuốt danh thiếp trong tay, bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng xe.” Sau đó, hắn đưa danh thiếp cho Trần Tế Cửu: ‘Ngươi đưa danh thiếp của ta cho Thạch Chí Kiên, nói đã tìm được danh thiếp trên xe rồi.”
Trần Tế Cửu không rõ vì sao Lôi Lạc lại làm như vậy, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Hắn làm việc luôn luôn nghiêm khắc, đặc biệt biết rõ cái gì nên hỏi, không nên hỏi thì câm miệng!
Nhìn Trần Tế Cửu dừng xe, xuống xe, Lôi Lạc tựa vào ghế sau, thở ra một hơi.
Lời nói của Thạch Chí Kiên khiến hắn cảm thấy bất an và hoảng sợ.
Mặc dù Lôi Lạc không quá tin tưởng quỷ thần nhưng vừa lúc tiền thắng trận đua ngựa là thật.
Hiện tại, cha của Thạch Chí Kiên còn nói hắn gặp xui.
Vì lý do cẩn thận, hắn nên kết bạn với người này trước.
Một tấm danh thiếp thôi mà, hắn không thể quá keo kiệt được.
…
Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc chia tay nhau, để Sỏa Cường gọi xe kéo cho mình.
Hắn đang tính toán nên sử dụng số tiền bỏ vào ngân hàng như thế nào.
Đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ mua xe mua nhà, sau đó giống như đám nhà giàu mới nổi ăn ngon uống sướng, hưởng thụ cuộc sống.
Thạch Chí Kiên khinh thường cách làm này.
Miệng ăn núi lở không phải phong cách của hắn.
Huống chi chỉ có ba trăm nghìn, nhìn thì nhiều đấy, nhưng trong mắt người giàu thật sự thì một cọng lông cũng không bằng.
Cho nên, hiện tại quan trọng nhất là tìm hạng mục đầu tư, lấy tiền đẻ tiền, kiếm nhiều tiền hơn.
Danh Sách Chương: