Nhà văn Mỹ Joe Stawell đã viết trong cuốn sách "Bố già châu Á - Hồng Kông, tiền bạc và quyền lực ở Đông Nam Á”: “Dân số Hồng Kông là sáu trăm nghìn người vào năm 1946.
Đến năm 1959, dân số Hồng Kông đã vượt quá ba triệu người.
Năm 1969 , vượt mốc bốn triệu, tăng gấp bảy lần! Có người muốn có nhà, nhưng làm sao có được nhà? Tất nhiên là phải chiếm đất để xây.
Đồng thời, vô số ông trùm bất động sản ra đời!”
Trong khi Saipan đang ngơ ngác, Thạch Chí Kiên đã dụi điếu thuốc mà hắn chỉ hút vài hơi vào gạt tàn, hơi nghiêng người về phía trước, mắt nhìn chằm chằm Saipan: “Cho nên, Saipan tiên sinh, làm người thì nhất định phải nhìn xa trông rộng thì mới có thể kiếm được tiền.
Làm ngân hàng thì cũng phải nhìn xa trông rộng thì mới có lợi nhuận.
Ngươi là giám đốc của một ngân hàng nổi tiếng Hồng Kông, đạo lý dễ hiểu này, ta nghĩ ngươi không thể không biết.”
Saipan sửng sốt một chút, vẻ mặt kỳ quái, đột nhiên cười lớn: “Ha ha, Thạch thân mến, bây giờ ta mới phát hiện ngươi là một người bạn rất thú vị.
Ừm, ta sẽ giúp ngươi thế chấp nhưng ta cần phải xét duyệt trước.
Cụ thể ngươi muốn bao nhiêu?”
Người thông minh nói chuyện rất đơn giản, nếu không lừa được thì hãy đi thẳng vào vấn đề.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không trả lời, thay vào đó hắn cầm đĩa bánh quy nhỏ bên cạnh, những chiếc bánh quy nhỏ được làm thành hình con cá hoạt hình.
Bánh đã bị Đại Thanh Hùng ăn gần hết, chỉ còn lại bảy tám miếng.
Thạch Chí Kiên cầm bánh bích quy lên, sau đó ném năm miếng bánh vào trong đĩa, chậm rãi nói: “Ta thích ăn bánh bích quy nhưng đáng tiếc khẩu vị của ta không lớn, năm miếng là no bụng.
Còn dư như thế nào, Saipan tiên sinh cứ tự quyết.”
Nói xong, hắn lại ném một miếng bánh bích quy hình cá con vào đĩa.
Năm miếng thêm một miếng là sáu.
Saipan cười, cười rất thoải mái.
“Thạch thân mến, ta đồng ý.
Ta sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng.”
“Vậy là tốt rồi.” Thạch Chí Kiên đứng dậy bắt tay với Saipan, sau đó hắn nhìn tấm ảnh gia đình Saipan đặt trên bàn: “Lần nghỉ dưỡng tiếp theo, ngươi hãy đến Hawaii đi.
Bãi cát, sóng biển, cây dừa sẽ khiến gia đình ngươi rất hạnh phúc.”
Saipan mặt mày hớn hở nói: “Có tiền, đương nhiên phải đến Hawaii rồi.
Ta rất chờ mong.”
Đại Thanh Hùng ở bên cạnh lại càng không hiểu ra sao.
Tại sao đang bàn công việc làm ăn lại nói đến bánh bích quy, rồi còn Hawaii, cái quỷ gì thế?
Hắn làm sao biết…
Một cái bánh bích quy có giá một trăm nghìn.
Thạch Chí Kiên trong lúc nói cười quét sạch sáu trăm nghìn.
Vào những năm 1960, bản sắc Hồng Kông dần thay đổi từ một thương cảng thành một thành phố công nghiệp hóa, với các nhà máy sản xuất hoa nhựa, nhà máy may mặc, nhà máy đồ chơi nổi tiếng nhất Hồng Kông và các nhà máy dệt may mọc lên khắp nơi.
Tuy nhiên, với quy mô phát triển kinh tế của Hồng Kông, ngành lao động giá rẻ này cuối cùng sẽ bị loại bỏ và thay thế bằng vận tải biển, tài chính và bất động sản!
Đặc biệt, sự phát triển bất động sản tàn khốc nhất ở Hong Kong không thể tách rời nguồn tài trợ và cho vay của các ngân hàng lớn từ đầu đến cuối.
Là người đứng đầu ngân hàng Standard Chartered ở Tiêm Sa Chủy, Saipan có quyền lực thực sự tuyệt đối trong việc cho vay ngân hàng.
Ở thời đại này, người Tây làm ông chủ, người Hoa làm cấp dưới đã trở thành một khuôn mẫu cố định.
Thường thì rất nhiều người trong ngân hàng sẽ tuân theo lời nói của người Tây một cách vô điều kiện.
Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của Saipan, năm trăm mẫu đất của Thạch Chí Kiên ở Tân Giới đã nhanh chóng bước vào quá trình xem xét khoản vay thế chấp.
Quá trình xem xét rất chính thức, Thạch Chí Kiên đã để Đại Thanh Hùng đi cùng với nhân viên xét duyệt cao cấp của ngân hàng đến Nguyên Lãng Tân Giới một chuyến, đích thân kiểm tra khu đất và tìm hiểu điều kiện địa phương.
Sau đó uống một chai soda Fanta, ăn một bát cơm cuộn và Đại Thanh Hùng nhét cho năm nghìn đô la Hồng Kông.
Sau khi ngồi lên xe kéo, hắn móc túi, lấy con dấu ra, thổi một hơi rồi đóng con dấu đỏ chót lên hồ sơ sát hạch, thông qua.
Toàn bộ quá trình chưa đến ba tiếng.
Sau khi xem xét xong, Saipan đích thân giúp Thạch Chí Kiên giải quyết các thủ tục thế chấp khoản vay.
Năm trăm mẫu đất, ngân hàng Standard Chartered đã cho vay tổng cộng sáu trăm nghìn.
….
Văn phòng giám đốc.
“Thạch thân mến, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Saipan một lần nữa bắt tay Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không khỏi cảm thán về việc các ngân hàng xử lý hoạt động cho vay nhanh như thế nào trong thời đại này.
Từ khi bước vào ngân hàng đến khi vay được sáu trăm nghìn chỉ mất chưa đầy nửa ngày.
Lúc này, cấp dưới của Saipan đã mang năm trăm nghìn đến và đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Saipan.
“Thạch thân mến, ngươi đếm lại xem có đủ hay không?”
Thạch Chí Kiên còn chưa phản ứng, Đại Thanh Hùng đi theo hắn đã muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Nửa triệu đô la Hồng Kông chất đống trên bàn như một núi vàng.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy nhiều tiền như vậy.
Thạch Chí Kiên nhìn năm trăm nghìn đô la Hồng Kông trước mặt, biết một trăm nghìn đã bị Saipan cất đi.
“Không cần đếm, ta tin quý ngân hàng.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi.
Đúng rồi, ngươi còn muốn rút ba trăm nghìn kia ra không?”
“Đương nhiên không cần.
Ta không ngờ hiệu suất làm việc của quý ngân hàng lại nhanh như vậy, huống chi là khoản vay của ta lại được chấp thuận.”
Thạch Chí Kiên vừa nói vừa yêu cầu Đại Thanh Hùng lấy túi giấy ra, lấy ba trăm nghìn trong số năm trăm nghìn bỏ vào, tiếp theo hắn lấy thêm hai chục nghìn, số còn lại đẩy cho Saipan: “Có gì xin giúp giữ giùm.”
“Đương nhiên là được, đây là vinh hạnh của ta.”
Saipan búng tay một cái, nhân viên cấp dưới lập tức thu lại một trăm tám mươi nghìn.
Cộng thêm ba trăm nghìn trước đó, bọn hắn đã phát hành biên lai tiền gửi bốn trăm tám mươi nghìn đô la Hồng Kông, lại chuẩn bị thêm một xấp chi phiếu của ngân hàng Standard Chartered cho Thạch Chí Kiên.
Về sau, Thạch Chí Kiên có thể trực tiếp ký tên sử dụng khi giao dịch.
Danh Sách Chương: