Thạch Chí Kiên đương nhiên hiểu Từ Thế Huân nói gì.
Từ Thế Huân lấy bến tàu Loan Tử là có thể can thiệp vào nghiệp vụ của vận tải đường thủy Từ thị.
Còn ba tháng nữa là hết năm.
Đến lúc đó, toàn bộ hội đồng quản trị sẽ tiến hành sắp xếp lại cuối năm.
Từ tam thiếu hắn có thể cò kè mặc cả với anh trai của mình trong ban hội đồng quản trị.
“Ta mặc kệ nhiều như vậy.
Bây giờ bò bít tết mau mang lên đây, ta sắp đói chết rồi.”
“Ngươi đói bụng sao? Thật ngại quá, vừa rồi ta chỉ gọi café, không có gọi bít tết.”
“Cái gì?”
“A Kiên, ngươi đừng có phản ứng mạnh như vậy.
Bây giờ ta gọi ngay.”
…
Cơm nước no nê.
Thạch Chí Kiên rời khỏi quán café, đến lối vào khách sạn đợi xe kéo, đồng thời suy nghĩ về việc tuyển dụng công nhân tiếp theo.
Lúc này, hắn nghe có người kêu: “Ta xin các ngươi, mau cứu em trai của ta.”
“Em trai ta sốt cao quá, ta rất cần tiền để đưa nó đi bác sĩ.”
“Tiên sinh, ta quỳ xuống dập đầu van xin ngươi cho ta ít tiền.”
Thạch Chí Kiên theo tiếng kêu ngừng lại, thấy cách đó không xa đang có một đám đông.
Một nữ hài mặc áo thô ngắn, đi chân trần, trên lưng cõng một đứa bé nam đang rũ đầu xuống, quỳ xuống cầu xin một người nước ngoài đang đi vào khách sạn.
“Ồ, thật đáng thương.
Đáng tiếc lại là người Đản.”
“Đúng vậy, giúp nữ nhân người Đản sẽ xúi quẩy lắm.”
Mọi người bàn tán ầm ĩ chung quanh.
Người nước ngoài kia rõ ràng đang mất kiên nhẫn khi bị nữ hài ngăn lại, miệng mắng một câu “Shit” rồi cầm gậy bỏ đi.
Nữ hài cõng em trai xoay người đi cầu xin người khác.
Nàng vẫn luôn phiêu bạt trên biển, không thể lên bờ.
Lần này, nếu không phải em trai của nàng bị sốt, phải cần khám bệnh gấp, nàng cũng không có dũng khí lên bờ.
Nàng không có văn hóa, cũng không biết ai có tiền ai không có tiền, chỉ nghe người ta nói người ra vào khách sạn này đều là người có tiền, cho nên nàng đã canh ở cửa khách sạn cầu xin người qua đường.
“Ta xin các ngươi cho ta một ít tiền.
Kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi.”
Những kẻ giàu có ra vào khách sạn đều cho rằng nàng là người điên.
Tất cả đều né tránh.
Chỉ có Thạch Chí Kiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Nữ hài nhìn thấy Thạch Chí Kiên, vội nhào đến: “Tiên sinh, ta van ngươi cứu em trai của ta.”
Nhìn nữ hài đang cầu khẩn van xin, Thạch Chí Kiên cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhất là ánh mắt linh động, hình như hắn đã gặp qua ở đâu rồi.
Nữ hài cõng đứa bé trai, hai tay nắm chặt ống tay áo của Thạch Chí Kiên, đôi mắt to tràn ngập sự cầu khẩn và hoảng sợ, sợ hắn chạy mất.
Thạch Chí Kiên không bỏ đi, cũng không nói cái gì, chỉ đưa tay sờ trán đứa bé trai.
Trán nóng như lửa đốt, chẳng khác nào bị bàn ủi nung đỏ.
“Hắn sốt bao lâu rồi?” Thạch Chí Kiên hỏi.
“Khoảng hai ngày rồi.” Nữ hài vội đáp.
“Hai ngày? Tại sao bây giờ mới chịu đi khám bác sĩ?” Thạch Chí Kiên cau mày: “Ngươi có biết sốt quá lâu sẽ chết người không?”
Nữ hài giật mình: “Ta không biết.
Ta… ta không có tiền.
Trước kia, mỗi lần hắn sốt, ta chỉ cần cho hắn uống nước đắng là hắn khỏi ngay.
Em trai ta sẽ chết sao?”
Nước mắt nữ hài rơi lã chã xuống đất.
Thạch Chí Kiên thấy nữ hài khóc rống lên, vội nói: “Ngươi đưa hắn cho ta.”
Khi nữ hài ngây người, Thạch Chí Kiên đã ôm đứa bé xuống.
Hai tay hắn ôm ngang đứa bé trai, nói với nữ hài: “Đi theo ta.
Đằng trước có một cửa hàng bán thuốc tây.”
Nữ hài lại ngẩn ra, thấy Thạch Chí Kiên ôm em trai của mình rời đi, nàng vội vàng đuổi theo.
Những người đằng sau vẫn còn chỉ trỏ: “Đây là nữ nhân người Đản.”
“Đúng vậy, giúp nữ nhân người Đản sẽ gặp xui cả đời.”
Người Hồng Kông rất mê tín, cũng rất kiêng kỵ một vài thứ.
Người Đản cả đời sinh sống trên biển, không có tài sản, không có thân phận, không có địa vị.
Rất nhiều người cho rằng là do những người này đời trước phạm tội bị ông trời trừng phạt.
Nếu giúp bọn họ chẳng khác nào đối nghịch với ông trời, sẽ gặp báo ứng.
Thạch Chí Kiên không quá tin chuyện ma quỷ.
Hắn ôm đứa bé trai chạy đến cửa hàng thuốc tây cách đó năm trăm mét.
…
Cửa hàng thuốc tây mở cửa.
Một bác sĩ người nước ngoài đang đo huyết áp cho một ông cụ tóc bạc trắng.
Ông cụ mặc đường sam màu tím, tóc trắng xóa, lông mày dài, vẻ mặt rất bá đạo.
“Chấn thân mến, huyết áp của ngươi hơi cao, thời điểm này tốt nhất nên chú ý sức khỏe, đừng ăn nhiều thức ăn có dầu mỡ, càng không nên thức khuya, nhất là không được đến vũ trường tìm mấy em vũ nữ.”
“Cảm ơn ngươi, Thomson tiên sinh.
Ta sẽ nghe theo lời của ngươi, không ăn thịt kho tàu, không thức khuya, không đi vũ trường, nhưng còn việc tìm mấy em xinh đẹp… không có các nàng, ta cảm thấy mình sẽ chết càng nhanh hơn.”
Thomson trừng mắt: “Đối với ham mê đặc biệt của ngươi, ta không phản bác được.”
“Đó là vì ngươi không biết ta và nữ nhân trẻ tuổi cùng một chỗ sung sướng đến cỡ nào.” Ông cụ tóc trắng bật cười.
Trong lúc hai người đang trò chuyện với nhau, Thạch Chí Kiên ôm đứa bé trai xông vào: “Bác sĩ, xin hỏi vị nào là bác sĩ? Đứa bé này sốt cao đã hai ngày, ngươi mau khám cho hắn với.”
Thomson quay đầu nhìn lại rồi nhìn ông cụ tóc trắng.
Ông cụ nói: “Ngươi cứ khám cho hắn trước.
Đứa bé quan trọng, bệnh của ta đều là bệnh cũ.”
Lúc này, Thomson mới đứng dậy cầm ống nghe chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho đứa bé trai.
Danh Sách Chương: