Thạch Ngọc Phượng không phản bác được.
Nàng làm sao mà không biết chứ? Vì thế, sau khi tan làm, nàng luôn ở lại nhà máy tranh thủ tắm rửa cũng không muốn trở về để chen chúc trong một căn nhà tắm.
“Mỹ Bảo, chân vịt quay này là cậu út đặc biệt mua cho ngươi ăn.
Thế nào, có phải cậu út rất thương ngươi hay không?” Thạch Chí Kiên ngồi xổm hỏi Bảo Nhi.
“Thương, Mỹ Bảo cũng thương cậu út lắm.” Bảo Nhi cười khanh khách, hôn lên mặt Thạch Chí Kiên một cái, biểu hiện hồn nhiên đáng yêu.
Mắt Thạch Ngọc Phượng đúng là lanh.
Nàng nhìn thấy bộ đồ vest mới của Thạch Chí Kiên đang treo trên kệ: “Ngươi lấy bộ quần áo này ở đâu ra?”
“Ta mua.”
“Ngươi mua?” Thạch Ngọc Phượng đỡ cái chân què của mình đến lấy bộ quần áo xuống, dùng tay giật nhẹ góc áo: “Cái này không rẻ đâu.”
“Đúng vậy, trên trăm tệ.” Thạch Chí Kiên nói dối.
Hizz! Thạch Ngọc Phượng hít sâu một hơi: “Cái áo rách này mà cũng một trăm? Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Mắt nàng mở to đến căng tròn.
Thạch Chí Kiên vội đổi giọng: “Khụ khụ, ta nhớ lầm, hình như chỉ có mấy chục.”
“Ngươi tưởng ta ngốc à.”
“Đúng vậy, cậu út, ngươi cho rằng mẹ của ta là kẻ ngốc à? Nàng rất thông minh, ngay cả đề toán của ta cũng làm được.
Đúng rồi, cậu út, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Không phải ngươi muốn bán Bảo Nhi chứ?” Bảo Nhi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa bật cười.
Hắn đưa tay bóp nhẹ mặt Bảo Nhi: “Cho dù cậu út có bán cũng không bán Mỹ Bảo.
Ngươi ăn chân vịt quay trước đi.”
“Ừm, nhìn rất ngon.” Bảo Nhi yên tâm, nuốt nước miếng một cái.
Cô bé sắp thèm chết rồi.
Lông mày Thạch Ngọc Phượng dựng đứng, nắm lấy cổ áo Thạch Chí Kiên, hung hăng nói: “Đừng có lảng sang chuyện khác.
Tiền từ đâu mà có?”
Nhìn thấy bà chị Thạch Ngọc Phượng sắp “nghiêm hình bức cung”, Thạch Chí Kiên cười nói: “Hôm nay ta đi tìm Đại Thanh Hùng đòi nợ.
Bà chị ơi, ngươi đừng lo lắng cho ta.”
“Thôi đi, ngươi đang lừa ta thì có.
Đại Thanh Hùng dễ đòi tiền lắm sao? Nói thật đi, có phải ngươi theo Sỏa Cường đến bến tàu lao động không?” Thạch Ngọc Phượng buông Thạch Chí Kiên ra.
Nàng không tin Thạch Chí Kiên có thể đòi được nợ.
“Nếu làm cực khổ quá thì không cần làm, ta sẽ nghĩ cách trả tiền cho Kim Nha Bỉnh.
A Kiên, ngươi là nam nhân duy nhất của nhà họ Thạch chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Mặc dù Thạch Ngọc Phượng mạnh mẽ nhưng nàng lại rất yêu thương đứa em trai của mình.
Thà rằng nàng chịu khổ chịu tội cũng không muốn Thạch Chí Kiên bị tổn thương.
Nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Thạch Chí Kiên cảm thấy ấm áp: “Bà chị, ngươi tin ta đi, ta nói đều là thật mà.
Ta đã đòi được nợ của Đại Thanh Hùng.
Không tin ngươi có thể hỏi Sỏa Cường.
Hắn là người thành thật nhất, không biết nói dối.”
Thạch Chí Kiên tạm thời không có ý định nói ra việc hắn thắng cược đua ngựa.
Thứ nhất, Thạch Ngọc Phượng rất ghét nam nhân cờ bạc.
Lúc trước, cha của Bảo Nhi cũng vì cờ bạc không ra gì, bị người ta chém chết bên đường.
Thứ hai, tiền trong ngân hàng còn có công dụng khác.
Nếu Thạch Ngọc Phượng biết chuyện, nàng nhất định sẽ tịch thu hết, sau đó giúp hắn mua nhà, cưới vợ.
“Ngươi đòi lại được sao?” Thạch Ngọc Phượng không tin.
Thạch Chí Kiên móc ra hai nghìn giao cho Thạch Ngọc Phượng: “Đây là tiền thu được đấy.
Ngươi cầm đi.”
“Ơ, nhiều như vậy sao?” Thạch Ngọc Phượng nhìn số tiền trong tay, mắt trợn tròn.
“Không nhiều đâu mà.
Năm trăm hắn thiếu, còn lại là tiền lời ba năm.” Thạch Chí Kiên cười nói.
“Tiền lời mà nhiều như vậy sao? Đại Thanh Hùng đổi tính rồi à?” Thạch Ngọc Phượng kinh ngạc hỏi.
Trong ấn tượng của nàng, Đại Thanh Hùng không phải người tốt.
“Con người thì đều sẽ thay đổi mà.
Nhất là Đại Thanh Hùng nói tiền đền bù không đủ, ngày mai sẽ đưa đến tiếp.’
“Còn đưa tiền? Hắn điên rồi à?” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Mượn năm trăm trả hai nghìn, Đại Thanh Hùng hoặc không biết tính toán hoặc đầu óc bị nhúng nước.
Nhưng hết thảy trước mắt đều là thật.
Hai nghìn tệ đang nằm trong tay của nàng.
Lòng bàn tay của Thạch Ngọc Phượng hướng xuống phía dưới, hạ hai cánh tay xuống, hít một cái thật sâu, cố gắng giúp mình bình tĩnh lại.
Thạch Chí Kiên cảm thấy may mắn vì mình không nói ra chuyện thắng ba trăm nghìn tiền đua ngựa.
Hai nghìn thôi cũng đủ khiến bà chị của hắn không chịu nổi.
Nếu hắn còn nói ra, nàng không tẩu hỏa nhập ma mới là chuyện lạ.
“A Kiên, ta nghĩ kỹ rồi.
Chi bằng ngươi dùng số tiền này trả cho Kim Nha Bỉnh đi, tránh cho hắn đến kiếm chuyện.”
Thạch Chí Kiên vắt khăn mặt lên cổ, bước đến phòng của mình: “Chuyện của Kim Nha Bỉnh ta sẽ tự giải quyết.
Chút tiền đó ngươi cứ dùng đi.
Ngươi hãy tin ta, về sau ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn.
Đến lúc đó, chẳng những sẽ giúp ngươi ở được nhà lớn, còn cho Bảo Nhi học trường tốt nhất.”
Thạch Ngọc Phượng ngay từ đầu đã không nghe rõ.
Chờ đến khi Thạch Chí Kiên vào phòng, lúc này nàng mới trừng mắt nói: “Tên xấu xa này lại nổ nữa rồi.”
Bảo Nhi đang gặm chân vịt quay, hàm hồ nói: “Mẹ, cậu út nói là thật sao? Về sau ta có thể học trường tốt nhất rồi? Ta không muốn học trường đó nữa.
Người ở đó lúc nào cũng cười ta, còn thầy giáo thì cứ hối ta đóng tiền học phí.”
Thạch Ngọc Phượng khập khễnh bước vào nhà bếp lấy dao chặt chân vịt ra.
Đồ ngon thì không thể ăn hết, phải ăn từ từ mới đúng.
Em trai của nàng đúng là vung tay quá trán.
“Mỹ Bảo ngoan, cậu út chỉ nói đùa thôi.
Ngày mai ta sẽ đóng tiền học phí cho ngươi.” Thạch Ngọc Phượng sợ con gái hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn.
Người nghèo ở Hồng Kông nào dễ dàng xoay người như vậy chứ.
Lúc này, Thạch Chí Kiên lại lấy áo khoác, mặc quần áo.
Thạch Ngọc Phượng quay đầu lại hỏi: “Ngươi định đi làm gì thế?”
Thạch Chí Kiên đặt tay lên vai Thạch Ngọc Phượng, thân mật nói: “Mỹ nhân, Mỹ Bảo đã có chân vịt quay để ăn, chúng ta đương nhiên phải đi ăn tiệc rồi.”
Danh Sách Chương: