• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi tối, bảy giờ năm mươi phút.
Lúc này, nhà hàng hải sản Thái Bạch đã bắt đầu đông đúc.
Nhà hàng hải sản trên biển này có lịch sử lâu đời, kinh doanh lúc nào cũng phát đạt, đêm nào cũng rực rỡ ánh đèn và tấp nập người qua lại.
Nhưng tối nay bầu không khí của nhà hàng rất căng thẳng.

Nhân viên quản lý, nhân viên giám sát, còn có nhân viên phục vụ đều núp ở tầng hai và tầng một.

Còn tầng ba đã bị người của hai bang phái giang hồ lớn ở Hương Giang chiếm cứ.
Đại Thanh Hùng dẫn đầu người của Hồng Nghĩa Hải đứng bên trái của tầng ba.

Hồ Tu Dũng dẫn đầu người của Hòa Ký đứng bên phải.

Người của hai bên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Trên biển đằng sau hai bang phái còn có vô số thuyền nhỏ đang thả neo.

Trên thuyền là những hảo hán trên nước, tất cả đều cầm mái chèo, dây sắt và các loại vũ khí nguy hiểm khác, chống nạnh đứng đó, khí thế hùng hổ.
Đại Thanh Hùng tiến lên, đạp ngã một chiếc ghế, vén một bên áo đường sam lên, lộ lưỡi búa đeo bên hông, nói với Hồ Tu Dũng: “Tên khốn kiếp ngươi, ngươi dám đến nơi này chịu chết.


Ta thấy ngươi chán sống rồi.”
Hồ Tu Dũng bên kia miệng ngậm một cây tăm, tay vuốt ve con dao cạo xương sắc bén, cười nhạo nói: “Con mẹ ngươi, mạnh mồm thế không sợ đau lưỡi à? Để xem hôm nay ai sẽ làm rùa đen rút đầu.

Nếu không phải Quỷ Lão Thất đột nhiên ra tay cứu ngươi, Đại Thanh Hùng ngươi đã sớm bị ta chém thành cặn bã cho chó ăn rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Đại Thanh Hùng nổi giận, rút lưỡi búa đeo bên hông chém vào mặt bàn.
“Thế nào? Muốn đánh à? Đến đi.” Hồ Tu Dũng không cam chịu yếu thế, xắn tay áo cắm dao nhọn xuống mặt bàn.
“Mẹ kiếp ngươi.”
“XXX mẹ ngươi.”
“Đến đi.”
Nhìn thấy người của hai bên sắp đánh nhau, nhân viên phục vụ trốn bên dưới không khỏi run lẩy bẩy.
Đúng lúc này, có người hô to: “Mau nhìn đi, Thạch tiên sinh đến rồi.”
“A, là Thạch tiên sinh.”
Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng đều theo tiếng kêu mà nhìn lại.

Trên mặt biển gợn sóng, một con thuyền nhỏ đang đi đến.

Một người mặc vest phẳng phiu đứng trên đầu thuyền.

Không phải Thạch Chí Kiên thì còn ai nữa?
Thạch Chí Kiên ngồi thuyền xuyên qua hai đám người đang khí thế hùng hổ giằng co với nhau, rất nhanh đã đến bên cạnh nhà hàng hải sản Thái Bạch.
Thuyền nhỏ dừng lại, Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó xuống thuyền đi theo cầu thang lên nhà hàng.
Trong đại sảnh tầng ba, Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng vẫn còn đang giương cung bạt kiếm với nhau.
Bên tai bọn hắn dần dần truyền đến âm thanh Thạch Chí Kiên lên lầu.

Nét mặt của hai người rốt cuộc cũng xuất hiện thay đổi.
Đại Thanh Hùng thì mừng rỡ, phỏng đoán Kiên ca nhất định mời cứu binh đến.
Hồ Tu Dũng nghiến răng, ánh mắt tàn nhẫn, sẵn sàng liều mạng.
Cạch cạch cạch.
Giày da của Thạch Chí Kiên giẫm lên sàn nhà, từng bước một, không hề nôn nóng.
Trong lòng mọi người theo âm thanh này căng thẳng hẳn lên.

Cuối cùng.
Thạch Chí Kiên xuất hiện ở lối vào tầng ba, tóc chải ngược, bộ vest phẳng phiu, miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hắn.
Thạch Chí Kiên rút điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó nheo mắt thổi khói ra.

Xuyên qua làn khói, hắn có thể nhìn thấy rõ tình huống.
“Thế nào, các ngươi muốn đánh nhau à?”
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc bước đến bên cạnh Đại Thanh Hùng.

Trước mắt bao người, hắn dựng chiếc ghế mà Đại Thanh Hùng đã đạp ngã, sau đó ung dung ngồi xuống.
“Sao không ai nói tiếng nào thế? Ta mời các ngươi đến đây ăn cơm, các ngươi không muốn, lại còn muốn đánh nhau? Vậy thì các ngươi hãy biến nơi này máu chảy thành sông đi.”
“Thạch Chí Kiên, ngươi đừng nói những lời đó để hù dọa ta.

Ngươi cho rằng ta không dám?” Hồ Tu Dũng hung hăng trợn mắt.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, dùng tay kẹp điếu thuốc gãi gãi sống mũi: “Ai hù dọa ngươi chứ? Ngươi muốn đánh, được thôi, chờ một chút.

Người đâu, mau mang thức ăn lên đây.

Ta muốn vừa ăn vừa nhìn, xem Hòa Ký các ngươi uy phong đến cỡ nào.

Hồ Tu Dũng ngươi có bao nhiêu sắc bén?”
Thạch Chí Kiên vừa nói xong, mấy nhân viên phục vụ đã mang sẵn thức ăn đến đang do dự ở cửa, lúc này cả đám lấy hết can đảm mang thức ăn vào.

“Gà hấp lá sen.”
“Cá mú hấp.”
“Vi cá cấp một.”
“Bào ngư cực phẩm.”
Ừng ực! Người của hai băng đảng bên trong đại sảnh đều hai mắt tỏa sáng, nuốt nước bọt mấy cái liền.
Là giai cấp thuộc tầng dưới chót của Hồng Kông, đám người nghèo như bọn hắn nào nhìn thấy thức ăn ngon như thế chứ đừng nói chi đến việc được ăn.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy hết phản ứng của mọi người.

Hắn dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó cầm đôi đũa lật tới lật lui miếng bào ngư hai lần: “Bào ngư ngon biết bao nhiêu.

Không ăn, quả nhiên phung phí của trời.”
Nói xong, hắn nheo mắt nhìn đám người Hồ Tu Dũng: “Bây giờ còn có cơ hội.

Các ngươi hãy chọn ăn xong rồi đánh hay đánh xong rồi ăn?”
Đánh xong mà còn ăn được mới là lạ.
Đoán chừng toàn bộ hiện trường sẽ bị nện nát bấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK