Ông cụ tóc trắng mỉm cười, nụ cười có chút già nua và buồn bã.
Hắn quay sang nhìn nam nhân mặt chữ quốc, nói: “Hoa Tử, ngươi vốn là cai ngục, về sau mới gia nhập liên minh chúng ta, trở thành đàn em của ta.
Ta vốn tưởng rằng ngươi làm việc sẽ rất cẩn thận, nhưng bây giờ… Ta đã nói qua, là nốt ruồi chu sa, không phải nốt ruồi.
Đỏ đen còn không phân biệt được, ngươi còn làm hồng côn, còn làm đầu lĩnh cái gì nữa?”
Nam nhân mặt chữ quốc bị mắng, xâu hổ vô cùng, không dám lên tiếng.
Mắng đủ rồi, ông cụ tóc trắng mới phất tay nói: “Cho nàng một nghìn đô la Hồng Kông, đưa nàng rời đi.”
Nam nhân mặt chữ quốc vội vàng khom người, sau đó dẫn người xuống dưới.
Là song hoa hồng côn của Hòa Ký, lại còn xuất thân cai ngục, hơn đám lưu manh ngoài đường một cấp bậc, nam nhân mặt chữ quốc Hoa Tử tên Lê Khoát Hoa là lão đại số một số hai của Du Ma Địa, cũng là lựa chọn hàng đầu cho chức đầu lĩnh tương lai của Hòa Ký, nhưng lại bị một ông cụ tóc trắng mắng cho xối máu đầu cũng không dám lên tiếng phản kháng lại.
…
Sau khi Lê Khoát Hoa đi rồi, lúc này lão giả tóc trắng mới thở dài một tiếng.
Nhiều năm như vậy, hắn trà trộn vào phòng trà vũ trường lớn nhỏ tìm mấy tiểu cô nương.
Người khác cho rằng hắn già mà không nên nết, thich nữ sắc, chỉ có một số người biết Chấn Quốc Long hắn đang tìm cháu gái ruột của mình.
Chấn Quốc Long bước đến bên cạnh bàn hương án, trên bàn có một con dao thép lớn có vòng đồng đã bị rỉ sét.
Hắn gỡ con dao thép xuống, một tay khẽ vuốt con dao, trong lòng bỗng dâng lên một niềm tự hào tột độ.
“Ba mươi tuổi cát bụi công danh; tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.”
Hắn cầm con dao múa một cái, chỉ cảm thấy con dao nặng hơn rất nhiều.
“Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ; khát, cười chém Hung Nô uống huyết.”
Con dao thép chém thẳng, bổ ngang, như du long tiến về phía trước.
Nhớ năm đó, Chấn Quốc Long hắn cũng là một anh hùng có ý chí cứng rắn.
Trong cuộc chiến chống Nhật Bản, hắn đã dựa vào con dao thép này mà chém vô số đầu tiểu quỷ tử.
Những năm 1950, hắn từ biệt vợ con của mình, một mình đến Hồng Kông, dựa vào con dao thép này giúp cho Hòa Ký giành được thiên hạ lớn đến như vậy.
Cùng lúc đó, con của hắn mang theo cháu gái lén qua Hồng Kông, vừa lúc chạm trán cảnh sát đường thủy.
Con trai chết đuối, tung tích của cháu gái không rõ.
Nghe nói đã bị người ta lừa bán làm vũ nữ.
Chấn Quốc Long nhắm mắt lại, con dao thép trong tay keng một tiếng rơi xuống đất.
Tim hắn đang rỉ máu.
Chấn Quốc Long hắn một tay che trời Hương Giang, Hòa Ký mà hắn nắm trong tay lại càng có vị trí ngang hàng với Tân Ký, nghĩa Quần và Thập Tứ K bốn đại bang phái Hương Giang.
Nhưng nhân vật vênh váo trùng thiên như hắn, ngay cả con trai và cháu gái cũng không cứu được.
Con trai chết đuối.
Cháu gái bị bán làm vũ nữ.
Chẳng lẽ đây là báo ứng của ông trời đối với hắn?
Chấn Quốc Long thở ra một hơi thật dài, mở hai mắt ra.
Hắn không phục, hắn nhất định phải tìm cho bằng được cháu gái của mình.
Cho dù đào sâu ba thước Hương Giang cũng phải tìm cho ra.
Hắn là ai?
Bạch Đầu Ông Chấn Quốc Long.
Người xưng.
Hoàng đế Hòa Ký.
Bên này, sau khi Thạch Chí Kiên rời khỏi cửa hàng thuốc tây, hắn vội vã chạy đến nhà máy Nguyên Lãng.
Hiện tại nhà máy còn rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm, quan trọng nhất là tuyển người.
Hiện tại đã có nhà máy, có máy móc thiết bị, toàn bộ dây chuyền sản xuất chỉ còn thiếu nguyên vật liệu và công nhân.
Nguyên vật liệu thì dễ nói rồi.
Chỉ cần nhà máy được thành lập và chính thức đi vào hoạt động, những nhà cung cấp hàng hóa sẽ chủ động tìm đến.
Mặc kệ là thời đại này hay là kiếp trước, các nhà cung cấp luôn bán chịu hàng hóa rồi mới bắt đầu kiếm tiền sau.
Vấn đề chính hiện nay là công nhân.
Mười dây chuyền sản xuất ít nhất cũng cần hơn một nghìn công nhân, không bao gồm đội vận chuyển và đội an ninh.
Theo kế hoạch ban đầu, Thạch Chí Kiên dự định tuyển dụng tại địa phương là Nguyên Lãng.
Dù sao đây là nơi gần nhà máy nhất và có lực lượng lao động lớn nhất và rẻ nhất ở Hồng Kông.
…
Ba ngày sau, thôn Vi Nguyên Lãng.
Để tiết kiệm tiền, Thạch Chí Kiên không thể không viết hơn năm mươi tấm áp phích tuyển dụng, sau đó đích thân dẫn người anh tốt bụng của mình là Đinh Vĩnh Cường dán áp phích lên tường để tuyển nhân công.
Gần đây cuộc sống của Đinh Vĩnh Cường ở bến tàu rất vui vẻ.
Bởi vì Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng quản lý bến tàu đã điều động phần lớn công việc của Đinh Vĩnh Cường.
Trước kia, Đinh Vĩnh Cường làm bốc dỡ hàng hóa, được trả lương theo sản phẩm, sau một tháng làm việc chăm chỉ, lương chỉ khoảng ba trăm tệ.
Hiện tại, hắn được thăng lên làm “trù lão”, không cần bỏ công sức, chỉ cần ngồi đó đếm tiền là được.
Mặc dù Đinh Vĩnh Cường được gọi là Sỏa Cường, nhưng hắn cũng đã đi học, biết được ít chữ.
Đặc biệt hắn tính toán rất giỏi.
Điều này khiến cho Đại Thanh Hùng cảm thấy bất ngờ.
“A Kiên, ta chỉ có thể giúp ngươi mấy ngày thôi.
Gần đây bến tàu khá bận, ta còn phải về làm việc nữa.”
Danh Sách Chương: