• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chánh thanh tra.
Tổng thanh tra.
Chỉ khác một chữ nhưng lại như khác biệt một trời một vực.
Selena nhìn Thạch Chí Kiên, chợt cười lên khanh khách, sau đó nàng bưng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, nhưng vẫn cười không ngừng, khiến cho rượu đỏ tràn dính khóe môi của nàng.
Selena cầm khăn tay chấm bờ môi, ánh mắt xanh thẳm nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi đang chơi chữ với ta sao? Mặc dù ta không phải người Trung Quốc nhưng ta cũng hiểu rõ văn hóa Trung Quốc một chút.

Chức vụ tổng thanh tra của ngươi không khỏi quá cao đi.”
Thạch Chí Kiên nói: “Trên đời này luôn phải có người làm liều đầu tiên, không phải sao?”
Selena gật đầu: “Ngươi nói không sai, phải thử qua mới biết được, nhưng…”
Selena bắt chéo đôi chân dài, lắc lư ly rượu: “Nhan Hùng dùng ba triệu chẳng qua chỉ muốn giữ được chức chủ nhân của ba khu Du Tiêm Vượng, còn ngươi cầm ba triệu lại muốn hắn làm tổng thanh tra, chủ nhân của mười tám khu Hồng Kông.

Ngươi nói, có phải khẩu vị của ngươi quá lớn hay không?”
“Vậy thì phóng đại khẩu vị của James tiên sinh lớn hơn một chút.

Nếu ta nhớ không nhầm, hắn chỉ còn hai năm nữa là về hưu, khi đó hắn sẽ mang theo người vợ xinh đẹp của mình đi chu du thế giới.


Nếu không có chút gì phòng thân, có phải sẽ rất vất vả không.”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên bình thản, hắn nhẹ nhàng dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn.
“Ba triệu.” Selena đột nhiên nói: “Bây giờ là mười giờ tối, ta cho ngươi hai tiếng để chuẩn bị, trước mười hai chuẩn bị thêm ba triệu, như vậy ta sẽ giúp ngươi thuyết phục chồng của ta.”
“Ngươi nên hiểu một điều rằng, bạn thân mến, chuyến tàu trễ nhất từ Macao trở về
Hồng Kông là mười hai giờ.

Ta không thể chờ lâu thêm một phút, thậm chí một giây nào.

Đương nhiên, nếu ngươi không chuẩn bị kịp con số này trước mười hai giờ, vậy thì rất xin lỗi, ta sẽ tịch thu ba triệu vừa rồi của ngươi, đồng thời cái gì cũng không giúp ngươi làm.”
Selena nói xong, nàng cố ý dùng ánh mắt màu xanh của mình khiêu khích Thạch Chí Kiên: “Làm sao, Thạch tiên sinh thân mến, sáu triệu để mua chức tổng thanh tra, ngươi có dám đánh cược không? Hoặc có thể nói vị thanh tra đằng sau ngươi dám đánh cược một lần không?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười đứng dậy, một tay chắp đằng sau, một tay đưa về phía Selena.
Selena đưa bàn tay của mình cho hắn.
Thạch Chí Kiên cúi xuống hôn lên mu bàn tay của Selena, ngẩng đầu nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Cạch.
Thạch Chí Kiên đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
Xà Tử Minh đang chờ hắn ngoài cửa vội vàng đuổi theo.
Hai vệ sĩ người da đen của Selena nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Selena vẫn ngồi trong phòng khách quý uống rượu như cũ, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười vui thích của nàng.
Thạch Chí Kiên vừa rời khỏi phòng khách quý, Đại Uy và Tế Uy đang đứng cách đó xa vội vàng đuổi theo, cùng với Xà Tử Minh đi theo đằng sau lưng hắn.
“Thạch tiên sinh, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không nên hỏi nhiều, bây giờ ta cần gặp Hào ca.” Thạch Chí Kiên nói.
Đám người Đại Uy cảm thấy sự việc không đúng nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng bảo Xà Tử Minh lấy xe.
Rất nhanh, Thạch Chí Kiên bước lên xe, Đại Uy và Tế Uy cũng vội vàng chen lên.


Xà Tử Minh không chút do dự khởi động xe lao đi.
Nhưng như vậy Thạch Chí Kiên vẫn cảm thấy còn chưa đủ nhanh, một lần nữa giục Xà Tử Minh tăng thêm tốc độ.
Thế là, chỉ thấy một chiếc ô tô Volkswagen màu đen lao như điên trên con đường đông đúc của phố Macao, khiến mọi người chung quanh gà bay chó chạy, không ngừng hỏi thăm cha mẹ của tên tài xế kia.

Khi Thạch Chí Kiên về đến căn nhà ba tầng của Hào cà thọt, lúc này đã mười giờ rưỡi.
Căn nhà theo phong cách nước ngoài vẫn sáng đèn như cũ, thỉnh thoảng bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Đám người Đại Uy đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên dường như đã thành thói quen với tiếng kêu thảm này nhưng Thạch Chí Kiên thì không khỏi cau mày.
Rất nhanh mọi người đã lên đến lầu ba.
Người canh cửa đã quen với Thạch Chí Kiên, lập tức nói: “Khoan đã, Hào ca đang tra số bên trong.”
Tra số là thu nợ.

Lần này Hào cà thọt từ Hồng Kông đến Macao là để thu nợ.
Thạch Chí Kiên nói mình có chuyện rất gấp muốn gặp Hào ca, nhờ đối phương thông báo một chút.
Người kia bước vào rồi lại bước ra: “Đi vào đi, Hào ca đang chờ ngươi.”
Thạch Chí Kiên bước vào.

Hắn nhìn thấy một nam nhân bị treo ngược trên xà nhà, hai tay hai chân chụm vào nhau như “con lợn bốn chân”, toàn thân bị đánh bầm tím.
Hào cà thọt giơ quải trượng của mình đánh vào “heo bốn chân” mấy lần, miệng mắng: “Mẹ kiếp nhà ngươi, dám thiếu tiền của ta.


Ngươi có tin ta chặt ngươi thành tám khúc hay không?”
Sau khi mắng một trận, hắn còn cảm thấy chưa hết giận, lập tức dặn dò đàn em: “Mau thả hắn xuống.

Nếu hắn còn chưa chịu trả tiền, các ngươi cứ trói hắn vào lồng heo ngâm xuống nước.”
Sau khi đám đàn em của mình đã mang cái tên xui xẻo kia đi, lúc này Hào cà thọt mới chống quải trượng quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Trở về nhanh như vậy sao? Nhìn thấy Thạch tiên sinh làm việc nhanh nhẹn như vậy, có vẻ thanh tra Lôi không tìm nhầm người.”
Thạch Chí Kiên tận lực khiến cho cảm xúc của mình bình ổn: “Hào ca, có việc ta cần nói riêng với ngươi.”
Hào cà thọt phất tay, ra hiệu đám người Đại Uy ra ngoài.

Rất nhanh, bên trong căn phòng chỉ còn lại hắn và Thạch Chí Kiên.
“Được rồi, bây giờ không có người ngoài, có việc gì thì ngươi cứ việc nói thẳng.” Vừa nãy, Hào cà thọt tra tấn người khác, hiện tại có chút hơi mệt.

Hắn tìm một cái ghế chuẩn bị ngồi xuống.
“Thật ra rất đơn giản.” Thạch Chí Kiên nói: “Ngươi hãy đưa cho ta ba triệu.”
“Cái gì?” Hào cà thọt thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK