• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cái gọi là sòng bạc Tân Hoa Viên chẳng qua cũng chỉ là một tòa nhà bốn tầng cũ kỹ, quét vôi bên ngoài, trải qua năm năm mưa gió đã bắt đầu trở nên không chịu nổi.
Tiền thân của Tân Hoa Viên là trụ sở của cục thuế chính phủ Macao.

Năm đó, sở dĩ Đổ vương lựa chọn nó cũng bởi vì nó thuộc vùng đất có tài chính dồi dào.
Hơn chín giờ tối, bảng hiệu đèn neon của sòng bạc Tân Hoa Viên đã lóe lên ánh sáng mê người.

Đường phố bên ngoài thỉnh thoảng có những người bán hàng rong mang theo bánh hạnh nhân đi ngang qua, còn có người cạo đầu bán đại lực hoàn, hoặc những sạp hàng bán đồ điện dởm, vô cùng náo nhiệt.
Ở lối vào sòng bạc còn có những con bạc không chịu nổi cơn nghiện ngồi xổm trên mặt đất, mở to mắt mong nhặt được số tiền do con bạc khác đánh rơi, thậm chí có người còn quỳ lạy xin tiền của người giàu, hy vọng có thể tìm được chút tiền gỡ vốn.
Nhân viên bảo vệ canh gác sòng bạc đứng chắp tay sau lưng, khinh thường nhìn những con bạc thối nát không có nhân cách và nhân phẩm này, rồi chuyển sự chú ý sang những cô gái đang lắc lư trên đường.
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang thưởng thức cảnh đêm, Tế Uy đã tìm hiểu tin tức trở về.

Hắn nói với Thạch Chí Kiên: “Bên cạnh nữ nhân người nước ngoài có hai tên vệ sĩ rất đáng ghét, đồng thời gần đó còn có người giám sát, dường như là người của Nhan Hùng.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, sau đó hắn bước từ trên xe xuống.
Đại Uy giao vali cho Thạch Chí Kiên, đồng thời cũng bước xuống xe.

Thạch Chí Kiên cầm vali, dặn dò Tế Uy: “Có thấy mấy con ma cờ bạc lụm tiền lẻ đó không? Ngươi tùy tiện tìm hai ba người dẫn người của Nhan Hùng đi.”
Sau đó, hắn hỏi Đại Uy: “Ngươi đánh nhau có lợi hại không?”
Đại Uy ưỡn ngực: “Còn cần phải nói sao?”
“Một đánh hai người có được không?”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy thì tốt, hai vệ sĩ của Selena giao cho ngươi.”
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn kéo tay áo lên nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Ta cho ngươi năm phút để ngươi giải quyết hết.”
Đại Uy và Tế Uy liếc nhìn nhau.
Đại Uy vỗ vai Tế Uy: “Đứng ngẩn ra đó làm gì, em trai, mau hành động đi.”
Hai người bắt đầu hành động.

Tế Uy hỏi Đại Uy: “Ca, tại sao chúng ta lại nghe theo lời hắn?”
“Chúng ta không phải nghe hắn mà là nghe Hào ca.

Hào ca nói muốn chúng ta giúp hắn, chúng ta giúp thôi.”
“Nhưng vừa rồi hắn sai khiến chúng ta.”
“Đó là vì người ta có tư cách.” Đại Uy nói: “Bảo ngươi trong thời gian ngắn như vậy nghĩ ra hai chiêu đó, ngươi có thể không?”
“Không thể.”
“Vậy thì đúng rồi.

Thật ra có đôi khi không cần động não để làm việc cũng rất tốt.”
Tế Uy nói: “Ngươi cẩn thận một chút.

Vệ sĩ của nữ nhân đó rất sắc bén.”
“Có sắc bén bằng nắm đấm của đại ca ngươi hay không?” Đại Uy siết chặt bàn tay: “Ta nện chết bọn hắn.”
Sòng bạc Tân Hoa Viên, đại sảnh.

Bịch một tiếng.
Đại Uy thân cao mã đại bị người ta nện thật mạnh xuống bàn.
Chiếc bàn vỡ vụn.
Đại Uy chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, xương cốt như muốn nứt ra.
Hắn vạn lần không ngờ hai vệ sĩ bên cạnh Selena lại là người da đen.
Hai người da đen người nào cũng cao to vạm vỡ, cao hơn Đại Uy một cái đầu, đứng cứ như một ngọn tháp sắt.
Đại Uy đâm lao phải theo lao.

Kết quả bị đối phương đánh mềm nhũn.
Khi những người đánh bạc xung quanh nhìn thấy đánh nhau, tất cả đều vây xem, đồng thời chỉ trỏ Đại Uy.
“Một đối hai, còn không bị đánh mềm xương sao?”
“Nếu ngươi dám thách thức một tên da đen, hãy đứng lên đối đầu với hắn.”
Đại Uy cố gắng đứng dậy, quay mặt nhìn về phía đám người, vừa lúc nhìn thấy em trai Tế Uy đang chen qua.
Tế Uy dựa theo lời dặn dò của Thạch Chí Kiên, tùy tiện tìm hai ba con ma cờ bạc bên ngoài, thuận lợi dụ người của Nhan Hùng đi.

Hắn vừa mới chen vào đám người đã nhìn thấy anh trai của mình bị người da đen đánh đến da tróc thịt bong.
Đại Uy trừng hắn một cái.

Tế Uy bị dọa đến rụt đầu lại, do dự không biết có nên tiến lên giúp anh trai mình hay không.

Hai vệ sĩ người da đen suốt ngày đi theo bảo vệ Selena ở sòng bạc, đang nhức cả trứng, khó có người chủ động gây chuyện.

Bây giờ bọn hắn còn không đánh cho sảng khoái hay sao.
Đáng thương cho Đại Uy còn chưa kịp đứng lên đã bị một vệ sĩ da đen khác nắm lấy, sau đó nện xuống một cái bàn khác.
Rầm một tiếng, cái bàn đã vỡ nát.
Đại Uy cảm thấy hắn như sắp chết đến nơi, miệng mắng: “Fuck you!”
Cũng không biết là mắng hai tên da đen kia hay là mắng Tế Uy nữa.
Tế Uy không ngờ anh trai của mình lại bị đánh thê thảm như thế.

Trong lúc hắn đang định ra tay giúp đỡ, chỉ thấy Thạch Chí Kiên đang ra sức nháy mắt với mình.
Tế Uy ngẩn ra, lập tức phát hiện Selena đang đứng bên cạnh hắn.

Nói một cách chính xác là đứng đằng trước hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK