Chạng vạng tối, Thạch Chí Kiên và Sỏa Cường bắt xe kéo về lại Thạch Giáp Vĩ.
Lúc này đã đến giờ tan sở, cả con đường ồn ào, xe kéo chạy rầm rầm, xe điện chật kín người.
Một số người nước ngoài vừa trốn sang Hồng Kông đeo một gánh hàng trong bộ quần áo rách rưới, trong gánh hàng có một em bé ngồi xổm và tất cả đồ đạc của bọn hắn bao gồm chăn ga gối đệm, quần áo…Bọn hắn đứng lộn xộn trên đường vạch đen trắng, không phân biệt đèn xanh đèn đỏ, không tiến mà cũng không lùi, khiến cho đám cảnh sát Ấn Độ, còn có cảnh sát tuần tra phải thổi còi mắng to: “Biến đi chỗ khác.
Đứng đó tìm chết sao?”
Cách đó không xa, có rất nhiều tòa nhà cao tầng, những bảng hiệu đèn neon nhấp nháy.
Nam nữ Hồng Kông ăn mặc thời trang lắc lư trên đường phố, ăn bào ngư, uống rượu ngoại, bụng phệ và sặc mùi tiền, trái ngược hoàn toàn với những người tị nạn gầy gò và xanh xao.
Đây là Hồng Kông trong thời kỳ thuộc địa.
Có vô số người lang bạt kỳ hồ.
Càng có vô số người bị ám ảnh bởi cuộc sống và tiền bạc!
Khi đến nhà Sỏa Cường, bà của Sỏa Cường đang ngồi trên một chiếc bàn nhỏ bên ngoài.
Bà đã già và mắc chứng mất trí nhớ.
“Bà nội, ngươi ngồi bên ngoài làm gì vậy?” Sỏa Cường vội vàng tiến lên muốn đỡ bà của mình về phòng.
Bà cụ nhìn thấy Sỏa Cường, đôi mắt già nua bị đục thủy tinh thể nhìn không rõ: “Ngươi là ai? Tại sao ta không biết ngươi?”
“Ta là cháu của ngươi, A Cường.”
“A Cường? Tại sao ngươi lại mập, hơn nữa còn đen như vậy? Cháu của ta không xấu như thế đâu.”
Sỏa Cường có chút xấu hổ chỉ vào đầu rồi nói với Thạch Chí Kiên: “Chỗ này của bà có vấn đề.”
“Bệnh mắt của bà dường như càng lúc càng nặng, tại sao không mang bà đến bệnh viện?” Thạch Chí Kiên nhìn vào mắt bà cụ, sau đó hỏi.
“Tiền.
Đám bác sĩ người nước ngoài nói muốn giải phẫu, thấp nhất cũng phải sáu bảy trăm.”
Kiếp trước đục thủy tinh thể chỉ là một tiểu phẫu, nhưng ở Hồng Kông thời đại này đây là một căn bệnh hiểm nghèo.
Không có tiền, lựa chọn duy nhất là bị mù.
Thạch Chí Kiên móc bóp từ trong ngực ra, đưa một nghìn đô la Hồng Kông cho Sỏa Cường: “Cầm lấy dùng đi.”
“A, ta không nhận được đâu.” Sỏa Cường từ chối.
Thạch Chí Kiên không nói hai lời đưa cho Sỏa Cường: “Nếu ngươi là bạn của ta thì hãy nhận lấy.
Hôm nay ngươi đã giúp ta không ít.”
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Sỏa Cường rất dở, thiếu chút nữa bị lộ nhưng thật ra cũng đã giúp Thạch Chí Kiên không ít việc.
Sỏa Cường nhìn một nghìn đô la Hồng Kông trong tay, không biết phải nên làm thế nào.
Hắn không hâm mộ Thạch Chí Kiên đã thắng ba trăm nghìn.
Đó là Thạch Chí Kiên dùng mạng đổi lấy.
Bây giờ Thạch Chí Kiên cho hắn một nghìn là lấy không.
Sỏa Cường vô cùng cảm kích.
Thạch Chí Kiên quay người nói với bà cụ: “Bà ơi, trời tối rồi, vào nhà đi.”
Bà cụ đã tỉnh lại hơn một chút: “Ta không vào.
Vào nhà phải bật đèn, tiền điện rất đắt.”
Tại khu ổ chuột Thạch Giáp Vĩ nổi tiếng, giá điện là 13 xu/kWh.
Cục cung cấp điện Cửu Long thậm chí còn tăng giá vì Hong Kong không đủ điện và lượng điện tiêu thụ quá cao.
Người nghèo không đủ khả năng chi trả tiền điện cao như vậy, nhiều khi người ta thà đốt đèn dầu hơn là bật đèn điện.
“Đừng tiết kiệm số tiền đó nữa! Ngươi sắp mù rồi.” Sỏa Cường ôm bà nội của mình vào nhà.
Bà cụ vào nhà, còn nói với Sỏa Cường: “A, ta nhớ ra rồi.
Vừa rồi là A Kiên đúng không? Đúng là một anh chàng đẹp trai, đẹp trai hơn ngươi rất nhiều.
Đúng rồi, trước kia ngươi còn ăn trộm thức ăn của người ta.
A Kiên đâu, tại sao không mời hắn vào nhà ngồi một chút?”
Sỏa Cường quay đầu, Thạch Chí Kiên đã rời đi từ lâu.
….
Thạch Chí Kiên rời khỏi nhà Sỏa Cường, thuận tiện mua một bịch chân vịt quay yêu thích của Bảo Nhi ở một quán ven đường.
Về đến nhà, Thạch Ngọc Phượng và Bảo Nhi đều không có ở nhà, hẳn đã ra chợ mua thức ăn.
Nói chính xác là đi nhặt rau.
Thạch Chí Kiên biết, bà chị của hắn sẽ đúng giờ đến ngôi chợ thức ăn gần đây để “nằm vùng”, cò kè mặc cả đến văng nước bọt với mấy bà bán rau, dùng giá rẻ nhất mang một chút rau trở về.
Nếu may mắn, nàng còn có thể nhặt rất nhiều rau xanh mà người khác không muốn.
Đây là cách Thạch Ngọc Phượng tiết kiệm từng chút một, đồng thời cũng là bí kíp độc đáo của nàng giúp em trai Thạch Chí Kiên trở thành cảnh sát.
Thạch Chí Kiên bày chân vịt quay ra mâm, dùng lồng bàn đậy lại, sau đó cởi bộ đồ vest ra rồi xếp hàng đi tắm.
Khoảng bảy giờ, Thạch Ngọc Phượng cùng với Bảo Nhi trở về.
Cửa phòng mở ra, giọng nói của Khương Mỹ Bảo vang lên: “Mẹ, thơm quá, hình như ta ngửi được mùi chân vịt quay.”
“Con mèo tham ăn ngươi đấy, nhà chúng ta nghèo, tiền đâu mà mua chân vịt quay? Ngươi nhịn thêm một chút, chờ ta lãnh lương, đến lúc đó ta mua cho ngươi một chân.”
“Không phải mà, ta ngửi thấy thật mà.” Bảo Nhi giống như con mèo ngửi ngửi cái mũi, rất nhanh nhìn thấy bịch chân vịt quay trên bàn.
“Mẹ, là thật này.
Ở đây có rất nhiều.” Bảo Nhi sung sướng đến phát rồ.
“Không thể nào?”
Chờ Thạch Ngọc Phượng khập khễnh bước đến, nhìn thấy rõ ràng chân vịt quay trên bàn, nàng không khỏi ngẩn cả người.
“Gặp quỷ rồi, đây là…”
“Không phải cậu út mua chứ?” Bảo Nhi chỉ vào chân vịt quay, tò mò hỏi.
“Không thể nào? Hắn lấy tiền ở đâu ra chứ?” Thạch Ngọc Phượng lắc đầu: “Tên nhóc này, đừng nói hắn đi vay nặng lãi nhé?”
“Không có đâu, đừng có đoán mò.”
“Ôi chao, muốn chết à?” Thạch Ngọc Phượng giật mình nhìn Thạch Chí Kiên cầm khăn lau mặt lau mái tóc còn ướt từ bên ngoài vào.
“Tại sao ngươi lại ở bên ngoài?”
“Tắm.”
Thạch Chí Kiên cảm thấy bà chị của mình hỏi một câu hỏi rất ngu: “Bên ngoài chỉ có một nhà tắm, ta xếp hàng hơn nửa ngày, đúng là thê thảm.”
Danh Sách Chương: