• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thạch Chí Kiên không phản bác được.
“Ngươi cũng biết cách làm người của ta.

Từ trước đến nay, ta chỉ lo cho ngươi và Bảo Nhi, chưa từng nghĩ đến chính mình, bởi vì ta biết rõ tình cảnh của gia đình mình.

Ta là người lớn nhất, ta phải luôn xứng đáng với cái gia đình này.”
Thạch Chí Kiên không những không phản bác được mà còn bị cảm động.
Lúc này, Khương Mỹ Bảo ôm một con búp bê trở về.

Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, cô bé vui mừng nhào đến: “Cậu út, ngươi về rồi sao? Mỹ Bảo nhớ ngươi muốn chết.”
Thạch Chí Kiên một tay ôm lấy Bảo Nhi vào lòng, bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Nhớ đến cỡ nào?”
“Rất nhớ.”
“Nhớ nhiều hay nhớ ít?”
“Nhớ nhiều.” Bảo Nhi ôm búp bê, đưa tay vẽ ra một kích thước.
“Cậu út cũng nhớ Bảo Nhi lắm.” Thạch Chí Kiên xoa đầu của cô bé: “Đúng rồi, ai mua con búp bê này thế? Là mẹ sao?”
“Không phải mẹ, của vị khách vừa rồi mua.”

Thạch Chí Kiên biết là Lưu thúc và Lưu thẩm.

Người keo kiệt như chị của hắn, làm sao mà mua con búp bê đắt tiền như vậy cho Bảo Nhi chứ.
“Có vẻ bọn hắn rất thích Bảo Nhi, mua cho Bảo Nhi đồ tốt như vậy.”
“Bọn hắn cũng rất thích mẹ, mua cho mẹ nhiều đồ tốt.” Bảo Nhi nói xong, ôm búp bê chạy đến bên cạnh tủ, từ trong ngăn kéo móc ra một thỏi son giơ lên cho Thạch Chí Kiên: “Ngươi nhìn đi, đẹp không? Có thể bôi lên miệng đấy.”
Thạch Chí Kiên ơ một tiếng nhìn chị của mình.
Thạch Ngọc Phượng vẫn bình tĩnh: “Chỉ là son ngoại thôi, có thể dưỡng ẩm cho môi khô.”
“Còn có cái này nữa.” Bảo Nhi lại lấy ra một chai nước hoa.
Thạch Ngọc Phượng hơi biến sắc: “Chỉ là một lọ nước hoa ngoại, mùi vị gần giống như nước vệ sinh.”
Bảo Nhi lấy ra một cái áo ngực màu trắng viền ren.

Lần này không đợi Bảo Nhi lên tiếng, Thạch Ngọc Phượng đã vội nhào qua, giấu đồ vật về phía, vẻ mặt vô tội nói với Thạch Chí Kiên: “Chỉ là cái yếm ngoại nho nhỏ thôi mà.

A Kiên, ngươi sẽ không để tâm chứ?”
Thạch Chí Kiên trợn mắt.
Làm người.
Vì bản thân.
Thạch Ngọc Phượng.

“Ngươi nhận nhiều đồ của Lưu thúc như vậy, ngươi bảo ta phải làm sao?”
“Làm sao? Thì ngươi giúp một tay, vì Bảo Nhi, vì ta.”
“Vậy còn những thứ này?” Thạch Chí Kiên chỉ vào trứng gà, hoa quả, còn có gà vịt cá và cả cá khô: “Vậy ngươi nhận những thứ này làm gì? Ngươi có biết bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm không? Bọn hắn đều có chuyện cần nhờ giúp đỡ mới đưa đến những thứ này.”
“Ta biết, cho nên ta chỉ nhận những thứ thượng vàng hạ cám, không dám nhận đồ đắt giá.” Thạch Ngọc Phượng không còn sức mạnh như vừa rồi, ngay cả thuốc cũng không dám hút.
“Vấn đề là việc mà bọn hắn cần nhờ ta không nhất định có thể làm được.”
“Ta cũng không bảo ngươi giải quyết.”
“Thế chẳng lẽ ngươi định ăn không lấy không?”
“Cái gì mà nói là ăn không lấy không? Ý của ta là ngươi có thể giúp thì giúp, không giúp được thì thôi.


Dù sao bọn hắn cũng đã từng khinh thường chúng ta trước đây.

Không chiếm nhà bếp thì cũng chiếm nhà vệ sinh, còn thường xuyên nói xấu ngươi, mắng ngươi là củi mục.

Những thứ này ta đều nhớ kỹ.

Mấy món đồ mà bọn hắn đưa đến coi như bù đắp nhiều năm qua cho chúng ta.”
Thạch Chí Kiên kinh ngạc nhìn chị của mình: “Ngươi không sợ bọn hắn tìm ngươi tính sổ sao?”
“Sợ cái gì? Ngươi quen với Từ thiếu gia, bọn hắn dám tạo phản? Đến lúc đó, ngươi cho bọn hắn đẹp mắt là được.”
Thạch Chí Kiên cười khổ: “Nếu chẳng may quan hệ giữa ta và Từ thiếu không thân thiết, ngươi làm như thế nào?”
“Không sao, ta vẫn còn chiêu dự bị.” Thạch Ngọc Phượng mỉm cười, tự rót một ly nước cho Thạch Chí Kiên: “Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ta không ngốc.

Ta đã mua bảo hiểm rồi.”
“Bảo hiểm gì?” Thạch Chí Kiên tiếp nhận ly nước, bỗng nhiên có một dự cảm bất thường.
“Ta đem tiền của ngươi cho ta đưa cho Sỏa Cường trải đường.

Mấy ngày nữa hắn sẽ đến báo danh tại trường cảnh sát Hoàng Trúc Khanh, thay ngươi làm cảnh sát.”
Phốc.

Thạch Chí Kiên phun hết nước trà ra ngoài: “Ngươi nói cái gì?”

“Làm gì mà mắt ngươi mở to như vậy?” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy kinh ngạc khi em trai của mình phản ứng mạnh như thế: “Không phải ngươi và Sỏa Cường là bạn thân sao? Hắn gọi ta một tiếng chị, ta cũng luôn coi hắn là em ruột của mình.

Cho nên, ta định bù đắp tiếc nuối mà ngươi không làm được, để Sỏa Cường thay ngươi làm.”
“Không thể nào? Suy nghĩ khó đến như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc hỏi lại.
“Mặc dù Sỏa Cường có chút đần độn nhưng rất biết nghĩa khí, đối với ta cũng rất tốt.

Đến lúc đó hắn có thể làm cảnh sát, hắn còn không giúp đỡ chúng ta sao? Đám hàng xóm mượn gió bẻ măng muốn tạo phản ăn hiếp ta, bọn hắn cũng cần phải cân nhắc một chút.”
Thạch Ngọc Phượng cho rằng Thạch Chí Kiên có chút chuyện bé xé ra to, lại cảm thấy mình quá thông minh.
Thạch Chí Kiên thật sự bó tay.

Hắn nhớ đến khi nói chuyện với Sỏa Cường, tên gia hỏa này còn che che giấu giấu, giả mù sa mưa, thì ra là muốn làm cảnh sát.

Còn quý nhân đui mù tài trợ cho hắn làm cảnh sát lại chính là bà chị của mình.
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang kinh ngạc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ vang.
Một âm thanh gấp rút vng lên: “Kiên ca, Kiên ca có ở nhà không? Mau cứu mạng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK