Bên ngoài võ quán thì khá trang nghiêm nhưng bên trong lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Gỗ đàn hương được đốt lên, khói mù lượn lờ.
Năm nay Trương Cửu Đỉnh được sáu mươi tuổi, da dẻ hồng hào.
Lúc này, hắn đang luyện tập Trạm Công, tư thái giống hạc, hai tay giang ra, mũi chân chạm đất, sừng sững bất động.
Đây là một tư thế trong Hổ Hạc Song Hình, được Trương Cửu Đỉnh phát dương quang đại, dùng để rèn luyện sức bền và sức chịu đựng.
Đây cũng là lý do Trương Cửu Đỉnh có thể khống chế mấy bà vợ lớn nhỏ trong nhà, khiến hai con cọp cái phải ngoan ngoãn hầu hạ.
Cách đó không xa, bà vợ lớn của Trương Cửu Đỉnh Quế tỷ mặc sườn xám xẻ tà cao, miệng ngậm điếu thuốc lá nữ Bách Thọ Niên, đang lật xem quyển tạp chí minh tinh Nam Quốc Điện Ảnh.
Vợ bé của Trương Cửu Đỉnh Xuân Ny cũng không nhàn rỗi, miệng cắn hạt dưa, trong tay cũng cầm một quyển tạp chí giống bà vợ lớn.
Mọi người đều biết, Quế tỷ và Xuân Ny đấu qua đấu lại, kết quả cuối cùng là ngươi có cái gì ta nhất định cũng phải có cái nấy.
Mua là phải mua hai cái giống nhau, mỗi người một cái, tuyệt đối công bằng.
“Ồ, không nghĩ đến đại minh tinh Lý Kỳ lại có thể leo lên trang bìa của tạp chí này.” Quế tỷ thán phục một câu, nheo mắt nhả ra một ngụm khói.
Nam Quốc Điện Ảnh là ấn phẩm chính thức của Thiệu thị, đặc biệt nổi tiếng với những gương mặt xinh đẹp xuất hiện trên trang bìa tạp chí.
Tính từ khi tạp chí này ra đời vào năm 1957, chỉ có một số ít sao nam của Thiệu thị mới có thể được xuất hiện trên trang bìa trong suốt mười năm.
Quế tỷ là fan hâm mộ của đại minh tinh Lý Kỳ.
Nàng đương nhiên rất vui khi thấy sao nam mà mình ủng hộ có thể xuất hiện trên trang bìa của tạp chí siêu bán chạy này.
“Ta thấy người điều hành tạp chí này bị mù.
Lý Kỳ có chỗ nào đẹp trai đâu? Nói chuyện thì điệu đà, chẳng khác nào kẻ yếu đuối.
Muốn nói về độ đẹp trai, vẫn là Tạ Nguyên mà ta thích nhất.”
Xuân Ny phun hạt dưa ra, biểu hiện khinh thường.
Sao nam mà nàng thích trái ngược với Quế tỷ, không phải Lý Kỳ mà là đối thủ cạnh tranh của Lý Kỳ, Tạ Nguyên.
“Cái tên khốn kiếp Tạ Nguyên tối ngày chỉ biết tạo dáng, chẳng khác nào con chim cút.”
“Ngươi nói ai là chim cút? Ta không cho phép ngươi sỉ nhục Nguyên ca của ta.” Xuân Ny thẹn quá hóa giận.
“Thế ngươi nói ai là kẻ yếu đuối? Ta không cho phép ngươi sỉ nhục Kỳ ca của ta.” Quế tỷ không chút yếu thế.
Trương Cửu Đỉnh đã quen với cảnh hai nàng đấu khẩu với nhau.
Hắn vẫn nhắm mắt luyện Trạm Công như cũ.
Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo: “Đỉnh gia, Thạch tiên sinh mang theo quà đến gặp ngươi.”
“Bảo hắn vào đây.” Trương Cửu Đỉnh miệng thì nói nhưng vẫn duy trì tư thế hình hạc, không nhúc nhích chút nào.
Quế tỷ và Xuân Ny nhìn nhau.
Quế tỷ nói: “Tên họ Thạch kia lai lịch như thế nào? Tại sao trước kia ta chưa từng nghe thấy.”
“Nghe nói là trai đẹp.
Làm sao, Quế tỷ ngươi lại động tâm tư? Có gì ngươi chờ lát nữa Đỉnh gia giới thiệu cho ngươi làm quen.” Trước kia, Xuân Ny làm vũ nữ trong vũ trường, tuổi càng lớn thì càng không đứng đắn.
“Rốt cuộc là ta động tâm tư hay là ngươi động tâm tư? Đứa con trai mà ngươi sinh ra còn đang bị giam trong nhà giam của cục cảnh sát kia kìa.
Là mẹ, ngươi không lo đi cứu, còn ở đây có tâm trạng ngắm trai đẹp?”
Gần đây, con trai của Xuân Ny phạm tội đánh người ở hộp đêm.
Người bị đánh có gia thế thâm hậu.
Đỉnh gia nhờ người cứu ra mãi mà vẫn chưa được.
Xuân Ny không nghĩ đến Quế tỷ lại nhắc đến chuyện này, đang định chế giễu lại, lúc này người áo đen đã dẫn Thạch Chí Kiên vào nhà.
Thạch Chí Kiên thì cầm chai nước hoa, còn người áo đen thì ôm hộp quà bào ngư, vi cá và một xấp tơ lụa lớn.
Thạch Chí Kiên buông cái túi xuống, ôm quyền với Trương Cửu Đỉnh, học cách nói chuyện của người trong giang hồ: “Đỉnh gia phải không? Tại hạ Thạch Chí Kiên, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”
Trương Cửu Đỉnh vẫn nhắm hai mắt, không lên tiếng, tiếp tục luyện tập Trạm Công.
Quế tỷ và Xuân Ny nhìn kỹ một chút quà mà Thạch Chí Kiên mang đến.
Khi nhìn thấy rõ là thuốc bổ đắt tiền, còn có tơ lụa và nước hoa hàng hiệu, lúc này Quế tỷ mới mỉm cười nói: “Thạch tiên sinh đúng không, mau ngồi đi.
Anh tỷ, đừng ngây ra như vậy, mau đi pha trà cho Thạch tiên sinh.”
Người làm Anh tỷ nhìn Trương Cửu Đỉnh một chút.
Lúc này, Trương Cửu Đỉnh mới mở mắt, chậm rãi nói: “Đi pha trà đi.”
Anh tỷ lui xuống dưới pha trà.
Bên này, Quế tỷ và Xuân Ny chỉ quan tâm đến quà, vội tiến lên nhận lấy.
Khi hai người nhận lấy nước hoa từ tay Thạch Chí Kiên, thấy dáng dấp của Thạch Chí Kiên vô cùng đẹp trai, Quế tỷ không nhịn được dùng tay cố ý gãi vào lòng bàn tay của hắn.
Xuân Ny lại càng lớn mật dùng tay sờ vào cánh tay tráng kiện của Thạch Chí Kiên.
Trương Cửu Đỉnh thấy vợ lớn vợ nhỏ của mình dám sàm sỡ Thạch Chí Kiên ngay trước mặt của mình, nhịn không được quát lớn: “Đừng có làm mất mặt ta.
Khách mang nhiều quà như vậy, chẳng lẽ còn cho các ngươi ăn không no?”
Quế tỷ và Xuân Ny lúc này mới cười hì hì, đi vào phòng chia quà tặng.
Danh Sách Chương: