Cô hơi nghiêng sườn mặt, kết quả lại thấy Diệp Tây Thành đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Bùi Ninh: "..."
Diệp Đổng nói chuyện ngắn gọn xong, sau đó là các giám đốc điều hành của các công ty con báo cáo công tác.
Bùi Ninh nhanh chóng ghi chép biên bản cuộc họp, cũng ghi nhớ những trọng điểm vào lòng, cô mang theo hai chiếc bút với hai màu khác nhau, thỉnh thoảng thay đổi ghi chú.
Sự chú ý của Diệp Tây Thành hôm nay không nằm ở hội nghị, thỉnh thoảng nhìn Bùi Ninh, nhìn chằm chằm sườn mặt cô, không thì cũng nhìn xem cô đang ghi nhớ cái gì.
Diệp Đổng phát hiện Diệp Tây Thành thất thần, ông ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Diệp Tây Thành chú tâm vào cuộc họp, nhưng Diệp Tây Thành lại không thèm tiếp thu, ngoại trừ Bùi Ninh ra thì không quan tâm điều gì khác.
Phần hai của công tác báo cáo chính là dự án bên Hoa Ninh Energy của tổng giám đốc.
Tính đến tháng trước, doanh số tiêu thụ pin lithium đã hoàn thành mục tiêu năm năm, và doanh số bán hàng tại nước ngoài đã tăng lên 35% so với cùng kỳ năm ngoái.
Hơn nữa, số đơn đặt hàng sản xuất pin ô tô đã được kéo dài đến sang năm, dựa theo mức độ sản xuất dây chuyền bây giờ, có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không đáp ứng hết nhu cầu thị trường.
Căn cứ vào số liệu nghiên cứu thị trường, trong ba năm tới ô tô chạy bằng điện sẽ rất phát triển. Mà trong nửa đầu năm nay, đã có hơn hai mươi công ty nhiên liệu bắt đầu đầu được đầu tư sản xuất.
Do đó, đội ngũ quản lý của Hoa Ninh Energy đã đề nghị mở rộng dây chuyên sản xuất.
Đề nghị vừa được đưa ra đã có một số giám đốc tán thành:
"Nhà nước hiện đang có hỗ trợ những sản phẩm năng lượng mới, chúng ta buộc phải năm chắc cơ hội này, hơn nữa Hoa Ninh còn muốn bảo đảm vị trí ông lớn số một trên thị trường pin nhiên liệu."
"Phải, tôi cũng đồng ý, Nếu so sánh ô tô chạy bằng điện với đường cong của parabol, thì hiện tại ngành sản xuất này mới đang ở vị trí dưới đáy bò lên, cách xa cực xa với đỉnh cao thịnh vượng, khoảng cách này chính là cơ hội, là thời gian để chúng ta nỗ lực vươn tới."
Lúc bọn họ đang nói, Bùi Ninh theo bản năng ghi chép lại biên bản, ghi ký tự trục X và trục Y, đỉnh tọa độ là P, viết công thức đến đầy đủ.
Cô lại viết, nếu: -a/2a=0, △=b2-4ac=0, như vậy P (0,0), sau đó lại vẽ một đường đi từ đỉnh tọa độ xuống dưới đường parabol, vẽ xong còn ghi thêm hai dấu chấm hỏi lớn.
Cô vừa muốn cất bức họa đường parabol cất đi, kết quả lại bị Diệp Tây Thành ngồi bên cạnh lấy mất
Bùi Ninh bị dọa, cô nghiêng mắt, Diệp Tây Thành cũng quét mắt nhìn cô, sau đó lấy biên bản cô viết đè dưới cánh tay trái, anh mở bút máy ra, vẽ lại hoàn toàn đường parabol kia một lần nữa.
Cô: "..."
Tranh luận kịch liệt trong hội nghị vẫn đường tiếp tục.
Có mấy đổng sự phản đối mở rộng dây chuyền sản xuất.
"Trước mắt, thị trường sản xuất ô tô chạy bằng điện như nấm mọc sau mưa bởi vì có chính sách trợ cấp từ chính phủ, dẫn đến ảo giác rằng ngành sản xuất này thịnh vượng thôi."
"Các hệ thống quản lý doanh nghiệp làm vẫn chưa thành thục, có thể đi bao xa đây, chẳng ai biết trược được."
"Mấu chốt chính là, chính sách trợ cấp ngừng khi nào chúng ta cũng không hiểu hết, tuy nhiên việc ngừng lại chỉ là chuyện sớm muộn, công ty mà dựa vào trợ cấp thì chắc chắn không trụ được lâu, chờ ngày trợ cấp ngừng lại công ty đó tự nhiên sẽ bị đào thảo, công nghiệp sản xuất pin có tới lúc đó lại trở thành thừa thãi."
"Phải, chúng ta không thể nhìn một mặt rồi theo đuổi việc sản xuất mãi được, mà phải có kế hoạch lâu dài."
Bên tán thành:
"Bất kể một ngành sản xuất phát triển nào cũng phải trải qua khó khăn mới có trưởng thành, thịnh vượng, chúng ta không thể thấy nó sớm muộn cũng có ngày lụi tàn mà có thái độ bi quan như vậy được."
Bên phản đối:
"Sinh mệnh của ngành sản xuất là một chu kỳ kéo dài, kể cả đã trải qua thời gian phát triển thịnh vượng rồi cũng vẫn sẽ có thay đổi nhất định, nhưng ngành sản xuất này cơ bản là kiểu phù dung sớm nở tối tàn."
Bọn họ cãi cọ to tiếng, phòng họp rơi vào những cuộc tranh cãi gay gắt.
Diệp Đổng tinh tế nếm trà, vẫn luôn không phát biểu điều gì.
Diệp Tây Thành cũng không lên tiếng, thần sắc nhàn nhạt, như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới anh, anh vẫn luôn vẽ đi vẽ lại đường parabol kia, vẽ nhiều vô cùng, như thể lớp này chồng lên lớp sau vậy.
Cho bọn họ tranh luận đã rồi, Diệp Đổng mới nói với Diệp Tây Thành: "Nói suy nghĩ của con đi."
Mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn lên người Diệp Tây Thành, lúc Diệp Tây Thành tức giận cũng khác hơn so với Diệp Đổng, chỉ ngồi đó mà không nói một lời, khí thế cường hãn khiến người ta cũng đủ kinh sợ.
Cả một đám người có ý kiến bất đồng đang chờ nghe ý kiến của Diệp Tây Thành.
Diệp Tây Thành đưa biên bản cuộc họp mà Bùi Ninh viết cho thư ký, ý bảo thư ký chiếu lên máy chiếu.
Nội tâm Bùi Ninh sụp đổ, anh muốn làm gì đây?
Thư ký nhận biên bản, nhìn đến mấy đường parabol, không khỏi đưa ánh mắt thắc mắc tới Diệp Tây Thành.
Tầm nhìn của mọi người dời đến màn hình lớn, đường parabol mà Bùi Ninh vẽ trên biên bản cuộc họp được phóng to lên n lần với độ phân giải cực cao.
Bùi Ninh: "..." Cô không đoán ra Diệp Tây Thành muốn làm gì đâu.
Diệp Tây Thành uống mấy ngụm nước rồi mới mở lời: "Nếu đỉnh đường parabol này giống với tọa độ nguyên điểm, vậy thì thời kỳ phát triển sẽ là 0."
Anh nhìn Bùi Ninh: "Phiền trợ lý Bùi giải thích một chút tại sao lại về 0."
Bùi Ninh: "..."
Vừa rồi cô chỉ tùy tiện vẽ một đường parabol mà thôi, có nghĩ gì nhiều đâu chứ.
Phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nhìn cô.
Đây là những giám đốc cấp cao mà lần đầu tiên Bùi Ninh nhìn thấy, ngoại trừ gương mặt chứa đầy cảnh đẹp ý vui kia thì mọi người càng mong chờ nhìn thấy năng lực nghiệp vụ của cơ hơn. Cũng càng tò mò xem Bùi Ninh khác với những người khác thế nào, mà được đích thân chủ tịch mời đến làm trợ lý tổng giám đốc.
Ban nãy Diệp Tây Thành mang hai cốc nước đổ qua đổ lại, kỳ thực bọn họ đã nhìn thấy hết rồi, chỉ là lựa chọn làm người mù mà thôi...
Hôm nay Diệp Đổng có ý để Bùi Ninh có mặt ở cuộc họp thường niên, có ý gì chắc ai cũng đoán được, trong lòng bọn họ tự hiểu rõ, chắc hẳn Bùi Ninh là người mà chủ tịch nhìn trúng, chọn vào vị trí con dâu tương lai, cũng là vợ tương lai của ông chủ Hoa Ninh, năng lực cùng trình độ của vợ ông chủ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới số phận lâu dài hay không của một công ty.
Trong khi mọi người lo sốt vó thì chỉ có Diệp Tây Thành vân đạm phong khinh(*), một chút lo lắng cũng không có, hoàn toàn tin tưởng vào khả năng ứng biến của Bùi Ninh.
(*) Vân đạm phong khinh: Mây gió có trôi có thổi thế nào vẫn điềm nhiên như không có việc gì.
Bùi Ninh sắp xếp lại từ ngữ cho tốt rồi mới nói: "Để về 0, đây là kết quả tồi tệ nhất, bởi trước mắt, người tiêu dùng đang có thái độ mong chờ với chiếc xe điện thuần túy này. Trên đường lớn có không ít chiếc xe đang được sử dụng, và thị trường triển vọng rất đáng lo ngại. Ví dụ: nếu một năm sản xuất ra 1000 vạn chiếc mà hàng tồn kho là 999,999 vạn chiếc, nếu như vậy thì thị trường sẽ rơi về con số 0, chính là như thế."
Mọi người: "..." Nói không sai chút nào.
Bùi Ninh nói tiếp: "Mặt hàng này nếu không chiếm được sự tán thành từ khách hàng, thời kỳ phát triển của ngành sản xuất này cùng thời điểm lụi bại cách nhau không xa lắm đâu. Điều mà Hoa Ninh chúng ta cần làm bây giờ chính là đầu tư chi phí vào nghiên cứu phát minh, đột phá công nghệ mới, vượt qua cả kỹ thuật, rút ngắn thời gian sạc điện, cải thiện phạm vi hoạt động. Thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài và ổn định với các nhà sản xuất xe điện chất lượng cao để đảm bảo chất lượng của thương hiệu như lời cam kết ban đầu, sau này, kể cả khi chính phủ rút trợ cấp đi, dù một số nhà sản xuất xe điện mới nổi bị đào thải, cũng không hề ảnh hưởng tới Hoa Ninh của chúng ta, đây là điều thứ nhất."
Tất cả mọi người đang chờ cô nói điều thứ hai.
Bùi Ninh cố ý tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Thứ hai, về sau, chính phủ có rút trợ cấp cho chính sách năng lượng, dù thị trường ô tô chạy bằng điện bị thu hẹp thì chúng ta cũng nên phát triển và sản xuất pin tiết kiệm năng lượng?"
Cô tự hỏi tự trả lời: "Đáp án khẳng định là, bạn đi theo xu hướng của thị trường, có như vậy bạn mới không bị thị trường đào thải trong nháy mắt."
Vạn Đặc không khỏi liếc nhìn Bùi Ninh, anh ta có thể đoán ra tiếp theo đây cô muốn nói điều gì.
Quả nhiên, Bùi Ninh nói: "Nói về tính ứng dụng của các loại pin, giả dụ như pin nhiên liệu được chế tạo trao đổi màng proton, loại này chính là hướng phát triển của các phương tiện sử dụng nhiên liệu mới."
Giọng nói cô vô cùng uyển chuyển: "Sở dĩ tập đoàn Hoa Ninh có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi biết không chỉ có công sức Diệp Đổng mà còn có chiến lược nhìn xa trông rộng của tất cả các đổng sự khác."
Sau đó không ai lên tiếng cả, lời ca ngợi trước nay họ đều nghe nhiều rồi.
Bùi Ninh vẫn tiếp tục: "Mấy ngày nay tôi đã làm quen được một số vấn đề nghiệp vụ của Hoa Ninh, Vạn tổng từng nói với tôi, nói đến các giám đốc ở Hoa Ninh thì từ xưa đến nay họ đều có tầm nhìn xa và lâu dài, sống yên ổn liền nghĩ đến ngày gian nguy, đối với các sản phẩm pin cao cấp thị trường cạnh tranh tương đối khốc liệt, thế nên các đổng sự của chúng ta đã nghĩ đến pin nhiên liệu được chế tạo trao đổi màng proton."
Trợ lý Vạn Đặc: "..."
Ngoại trừ Diệp Tây Thành, có lẽ chưa ai biết được mà nói đâu.
Cuối cùng, Bùi Ninh nói thêm một câu để kết thúc bài phát biểu: "Tôi đặc biệt thích phương châm của một vị giám đốc của chúng ta: 'Người không có ta có, người có ta ưu, người ưu ta chuyển'(*). Hiện tại, các thông số kỹ thuật cơ bản đều đã ổn định, thực lực để cạnh tranh có không ít ưu thế, đây là lúc để chúng ta chuyển mình. Dĩ nhiên ý tưởng của tôi không phải là một ý tưởng xuất sắc, còn cần các vị tiền bối chỉ ra chỗ sai, dạy bảo nhiều hơn. Tôi nói xong rồi, xin kết thúc tại đây, xin cảm ơn."
(*) Mình biết câu này có nghĩa gì đó rất quen, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra, bạn nào biết thì nhắc mình với nhé.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Đặc biệt là vừa nãy cô nhắc đến đường parabol, vị đổng sự kia vẫn còn kiên quyết phản đối việc đầu tư nhiên liệu pin, thế mà bởi vì câu 'Người không có ta có, người có ta ưu, người ưu ta chuyển' lại khiến ông ta thích, thường xuyên treo bên miệng câu đó.
Không nghĩ tới có một ngày chính mình lại tự vả mặt mình.
Diệp Tây Thành bảo Vạn Đặc báo cáo tiến trình hạng mục mà anh ta phụ trách, chính là dự án thu mua năng lượng EFG, trước đó các đổng sự cũng không tán thành, lý do là: Thị trường ô tô chạy bằng điện chưa phát triển, đến cả pin nhiên liệu cũng còn không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể tung ra thị trường, hiện tại mà đầu tư thì quá nguy hiểm, lợi nhuận không nắm chắc trong lòng bàn tay.
Những lời nói của Bùi Ninh ban nãy làm những âm thanh phản đối giảm đi một nửa.
Đột nhiên Vạn Đặc cảm thấy, Diệp Tây Thành với Bùi Ninh quả là cộng sự ăn ý, Diệp Tây Thành cho Bùi Ninh cơ hội thể hiện, Bùi Ninh biết Diệp Tây Thành muốn gì nghĩ gì, cô liền nhân cơ hội tranh thủ làm suy nghĩ của anh.
Hội nghị kéo dài đến 12 giờ mới kết thúc, đến 1 giờ chiều lại tiếp tục.
Lúc ăn cơm xong, còn bốn mươi năm mươi phút, Bùi Ninh tính đi ngủ một lúc.
Cô định dựa vào ghế nghỉ trưa.
Cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, giấc ngủ của cô cũng không sâu, lập tức giật mình trợn mắt tỉnh giấc.
Diệp Tây Thành gõ cửa, nhắc nhở cô: "Còn 15 phút."
Bùi Ninh lập tức ngồi thẳng: "Qua ngay đây."
Chắc là anh nhắc nhở cô thời gian họp.
Cô lấy túi trang điểm đi vào nhà vệ sinh, sửa sang lại tóc tai một chút, dặm lại lớp trang điểm, đến khi cô đi ra thì Diệp Tây Thành vẫn còn ở đó, đứng dựa vào cạnh bàn làm việc của cô nghịch di động.
Diệp Tây Thành thấy cô vội vội vàng vàng: "Không cần vội."
Điện thoại Bùi Ninh đổ chuông, là tiếng báo thức cô cài trước khi đi ngủ, cô vừa muốn vươn tay cầm di động thì Diệp Tây Thành đã giúp cô tắt nó đi.
Thời gian còn kịp, Bùi Ninh đi tới máy lọc nước rót một cốc, thật ra phòng họp có máy lọc nước, nhưng vì Diệp Đổng còn ở kia, cô không muốn đi đi lại lại.
Không biết vì tâm lý hay vì gì, lần này cô lấy nước ấm...
Bùi Ninh rót nước thì Diệp Tây Thành vẫn đang nghịch di động, cô nghĩ anh sẽ cầm mãi như thế, ai ngờ anh lại 'nộp lại' cho cô.
Đứng trong thang máy, Diệp Tây Thành cài lại cúc măng sét, làm như không chút để ý mà nói với cô: "Mua cho tôi mấy bộ cúc măng sét đi."
Bùi Ninh: "..." Nhìn anh đầy khó hiểu.
Diệp Tây Thành cũng không giải thích gì, chỉ nói: "Hỏi Vạn Đặc xem bình thường hay mua ở đâu đi."
Bùi Ninh đáp: "Vâng."
Vạn Đặc lại còn phụ trách mua cả cúc măng sét cho anh cơ à?
Lúc tới phòng họp, cơ bản mọi người đều đã đông đủ, chỉ thiếu mỗi Diệp Đổng.
Bùi Ninh nhỏ giọng hỏi Vạn Đặc ngồi kế bên: "Vạn tổng, bình thường anh hay mua cúc măng sét cho Diệp tổng ở đâu?"
Vạn Đặc đã sớm có chuẩn bị: "Chờ chút." Anh ta xé tờ giấy trên sổ tay, viết mấy nhãn hiệu cúc măng sét cho cô, bao gồm tất cả các địa chỉ xa gần.
Bùi Ninh cất giấy đi: "Cảm ơn." Thật đúng là trợ lý mua cúc măng sét cho anh.
10 phút trước Vạn Đặc nhận được tin nhắn Diệp Tây Thành gửi tới, là tên mấy cửa hàng cùng địa chỉ rõ ràng, anh ta bắt đầu không hiểu Diệp Tây Thành muốn gì rồi đó, Diệp Tây Thành chỉ nói chờ Bùi Ninh hỏi thì nói lại cho cô.
Bùi Ninh xoay mặt, Diệp Tây Thành lại đang cầm cốc nước của cô, cô nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Diệp tổng, ban nãy tôi đổi thành nước ấm."
Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vào cô hai giây: "Vừa hay, nước trong cốc tôi lạnh rồi."
Bùi Ninh: "..." Cạn lời mà nhìn anh.
4 giờ 30 hội nghị kết thúc, vừa trở lại văn phòng thì Bùi Ninh nhận được điện thoại của Diêu Viễn.
Diêu Viễn: "Tối nay có tăng ca không chị?"
Bùi Ninh nghe ra cảm xúc anh ta có gì đó sai sai, không đáp mà hỏi: "Sao thế?"
Im lặng một chút, Diêu Viễn nói: "Cô ấy muốn kết hôn."
Bùi Ninh không quen biết cô ấy mà Diêu Viễn nói, chắc là bạn gái cũ, cô cũng không biết phải an ủi thế nào, hỏi Diêu Viễn: "Muốn tối nay tôi bồi cậu uống rượu?"
Hai người hẹn địa điểm gặp mặt xong mới cúp điện thoại.
Chẳng mấy chốc liền đến giờ tan tầm, hôm nay cũng không có buổi xã giao nào, cơ mà Bùi Ninh vẫn tới văn phòng Diệp Tây Thành, hỏi anh có công việc gì cần cô làm nữa không.
"Không có." Diệp Tây Thành ký văn kiện xong mới ngẩng đầu: "Tôi có hẹn với Tưởng Vân Triệu, đi cùng đi."
Nói chuyện với Tưởng Vân Triệu sớm một ngày hay muộn một ngày cũng chẳng vấn đề gì, cô đã đồng ý buổi tối đi uống rượu với Diêu Viễn: "Diệp tổng, về việc đầu tư, tối nay tối sẽ gọi điện cho Tưởng Vân Triệu sau, còn giờ tôi có hẹn với bạn rồi."
Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, cuối cũng chả nói gì, chỉ gật đầu.
Bùi Ninh khom người rời đi.
Diệp Tây Thành nhìn bóng dáng cô, do dự chỉ bằng một cái chớp mắt, gọi cô: "Trợ lý Bùi."
Bùi Ninh xoay người: "Diệp tổng còn việc gì sao?"
Diệp Tây Thành: "Sáng mai không cần tới công ty, 9 giờ tôi đón em đến sân bay."
Trưa mai bọn họ có chuyến bay tới Hồng Kông, Bùi Ninh: "Vâng." Cho rằng có thể đi được rồi, nào biết Diệp Tây Thành lại tiếp tục giao việc: "Buổi tối đi mua mấy đôi cúc măng sét cho tôi đi."
Bùi Ninh: "..."
Thiếu một đôi cúc áo đến cái mức này à? Nhưng mà cô vẫn đồng ý: "Vâng."
***
Diệp Tây Thành đến trước giờ hẹn 5 phút đồng hồ, thế mà Tưởng Vân Triệu còn đến sớm hơn anh, hai chân bắt chéo ngồi chơi di động.
Chờ Diệp Tây Thành lại gần Tưởng Vân Triệu mới nhìn đến, anh ta theo bản năng nhìn phía sau Diệp Tây Thành, không có ai cả, anh ta tò mò: "Bùi Ninh đâu?"
Diệp Tây Thành hỏi lại: "Cậu hẹn cô ấy?"
Tưởng Vân Triệu lắc đầu: "Tôi còn tưởng cậu đến với cô ấy, hận không thể một ngày 24 tiếng đem cô ấy buộc lên lưng quần cơ đấy, hôm nay thế nào lại không đưa theo?"
Diệp Tây Thành không nói sự thật: "Để cô ấy về nghỉ."
Tưởng Vân Triệu nhìn anh chằm chằm, nhìn anh thật sự không có bộ dáng nói đùa: "Cũng đúng, chuyện tình cảm cần phải từ từ, nếu cứ giữ chằm chặp sợ rằng cô ấy lại khó chịu."
Sau đó anh ta buồn bực: "Nếu Bùi Ninh không tới, hai thằng đàn ông ăn ngon thì có ích gì? Toàn bộ cái nhà hàng này còn lãng mạn thế này nữa chứ!"
Tưởng Vân Triệu đưa Diệp Tây Thành một điếu thuốc, Diệp Tây Thành từ chối: "Không hút."
Tưởng Vân Triệu nhìn anh như nhìn quái vật: "Gì chứ, cai à?"
"Tạm thời."
"Vì Bùi Ninh?"
Diệp Tây Thành không nói phải hay không phải, sau khi trở về, Bùi Ninh không quen với thời tiết ở Bắc Kiinh, có lúc sẽ ho khan, ngửi được mùi thuốc lá lại càng ho đến lợi hại.
Bởi vì cho rằng Bùi Ninh sẽ tới cùng Diệp Tây Thành nên anh ta gọi rất nhiều đồ ngọt lên.
Hiện tại thì tốt rồi, hai thằng đàn ông già khú ngồi trước một bàn đầy đồ ngọt, thỉnh thoảng có người đi qua, đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn bọn họ, không biết đầu đuôi còn tưởng bọn họ là đôi tình nhân có tình cảm mãnh liệt.
Diệp Tây Thành nói: "Đóng gói hết mấy món đồ ngọt này đi, cậu gọi Bùi Ninh còn tôi đưa đồ tới."
~Hết chương 11~
Lời editor: Có nhiều từ ngữ chuyên ngành kinh tế mình k hiểu, có edit sai chỗ nào mời các đồng chí phản hồi lại nha. Mà Diệp tổng có một người bạn như Tưởng Vân Triệu giống như có phúc 70 đời vậy luôn á, hết lòng hết sức giúp bạn thân quay lại với tình đầu =)))))))))))))))))))))