Tối qua cô bảo Diệp Tây Thành gọi cô lúc 11 giờ để gửi tài liệu, kết quả anh chẳng thèm gọi.
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Mệt còn không ngủ đi."
Tịch thu di động của cô: "Giờ có gửi tài liệu anh cũng không có thời gian xem đâu." Mang bịt mắt lên cho cô: "Ngủ đi."
Bùi Ninh bỗng nhớ tới điều gì đó, đẩy bịt mắt lên, mở túi xách, đưa bức thư ngày xưa cô gửi cho anh, tấm ảnh vẫn ở bên trong: "Trả lại anh."
"Lương tâm cắn rứt à?"
"... Coi là thế đi."
Thế mà Diệp Tây Thành không nhận lấy.
Bùi Ninh hiểu ý anh, cô đảm bảo: "Bức thư còn thiếu em vẫn sẽ viết cho anh, còn bức này là vật về với chủ."
Cô biểu đạt thành ý hết lời: "Em nên nói xin lỗi với anh mới đúng, dù có làm trợ lý hay không, em cũng không nên tự ý động vào đồ vật của anh, có là em thì cũng không nên làm như vậy."
Lúc này Diệp Tây Thành mới nhận lấy: "Không cần tẩy trắng hình tượng bản thân đâu, hình tượng của em trong anh đã sớm sụp đổ rồi."
Bùi Ninh: "..." Cười cười rồi đạp một phát vào chân anh.
Diệp Tây Thành tiếp tục xem bức ảnh kia, suy tư gì đó, hỏi cô: "Bà con xa nhà anh ở trị trấn của em cũng có ảnh đúng không?"
Bùi Ninh: "Chắc là có, em không rõ lắm, không phải cụ cũng nói rồi sao."
Diệp Tây Thành gật gật đầu, không nói gì nữa.
Bùi Ninh muốn bồi thường cho anh một chút, nói với anh: "Em hứa với anh."
Diệp Tây Thành vẫn đang xem bức ảnh cũ, cô hứa hay không cũng thế cả, từ nhỏ đã hứa hẹn đủ điều với anh, xoay mặt liền không nhận phốt nữa, nhưng mà Diệp Tây Thành vẫn hỏi lại: "Ừ, hứa gì?"
Bùi Ninh: "Cả đời không rời xa."
Tầm mắt Diệp Tây Thành chuyển từ tấm ảnh qua mặt cô, chỉ vào trái tim cô: "Tự xem lại lương tâm em đi rồi lại nói."
Bùi Ninh: "..."
Cô làm theo, đặt tay nơi tim mình: "Bắt đầu từ bây giờ, Bùi Ninh cả đời này sẽ không rời xa Diệp Tây Thành."
Diệp Tây Thành kéo tay cô lại nắm chặt trong lòng bàn tay, hứa hẹn ư, nhớ đến lúc đó, chắc chắn phát ra từ nơi hỏng hóc nào đấy, chỉ là cuối cùng đều thua thời gian.
Anh vuốt ve mu bàn tay cô: "Ngủ đi em."
Bùi Ninh đeo bịt mắt lên tiếp tục ngủ, Diệp Tây Thành cất bức thư đứng dậy đi vệ sinh, vừa xoay người bước chân khựng lại, cạnh lối nhỏ đi lại có người quen.
Hạng Dịch Lâm đang nhìn di động, cảm giác có ánh mắt nhìn mình chăm chú, anh ta lơ đãng ngẩng đầu, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp.
So với sự kinh ngạc của Diệp Tây Thành, giờ phút này anh ta cực bình tĩnh, lúc lên máy bay đã thấy Diệp Tây Thành với Bùi Ninh rồi, bọn họ đi ở phía trước nên không nhìn thấy anh ta.
Đây là chuyến bay từ Bắc Kinh đến thành phố nọ, mà thành phố nọ có ngọn núi nổi danh.
Trung Quốc có nhiều núi như vậy, ai biết bọn họ lại cố tình đến cùng một ngọn núi chứ.
Diệp Tây Thành đi qua.
Trình Ti là người nghiện thuốc lá, mà lên máy bay lại không cách nào hút được, cô ta hỏi tiếp viên hàng không muốn một ít kem.
Ánh mắt cô ta không khỏi quét qua bên kia Hạng Dịch Lâm, anh ta đã cất di động đi, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ khi lên máy bay anh ta đã xem ảnh chụp trong di động rồi, ảnh chụp cùng Bùi Ninh những ngày xưa kia, bạn bè trong giới đều biết cả. Đại khái là từ lúc anh ta theo đuổi Bùi Ninh cho đến khi chia tay với Bùi Ninh thì tất cả mọi người đều biết.
Mấy năm đó, mấy trăm bức ảnh.
Ảnh chụp đó cô ta đã được nhìn qua, khi đó anh ta đăng rất nhiều ảnh Bùi Ninh lên vòng bạn bè, sau này bọn họ kết hôn, anh ta liền sửa vòng bạn bè thành "chỉ cho xem trong ba ngày".
Mà một tấm ảnh của Bùi Ninh cũng chưa từng xóa.
Một người đàn ông si tình yêu một người phụ nữ, yêu đến mức nào, rất nhiều lúc chỉ có một chi tiết nhỏ cũng có thể nhìn ra.
Những ảnh chụp đó của Bùi Ninh, phần lớn đều là Hạng Dịch Lâm chụp trộm, Bùi Ninh trong ảnh cực kỳ tự nhiên, anh ta lưu giữ lại những điều bình dị nhất trong cuộc sống và khi làm việc của cô lại.
Trình Ti thong thả ung dung ăn kem, không tự chủ, nhìn qua người đàn ông bên cạnh, hầu kết gợi cảm, cái cằm kiên nghị, sống mũi thẳng tắp, mà ấn đường lại nhíu chặt.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhan sắc của anh ta khiến người ta không thể bắt bẻ.
Cho nên khi tuyên bố kết hôn ra, các em gái đều hâm mộ đến phát rồ.
Nhưng ngày qua ngày, cô ta dần tự hiểu, chuyện hôn nhân như người uống nước, ấm lạnh tự mình cảm nhận.
Diệp Tây Thành rất nhanh đi qua bọn họ.
Chắc nghe được động tĩnh, Hạng Dịch Lâm trợn mắt, xác định Diệp Tây Thành đã đi qua rồi, anh ta mới tiếp tục lấy di động ra ngắm ảnh Bùi Ninh.
Trình Ti nhìn ảnh chụp, khóe mắt lại liếc nhìn hai lần.
Hạng Dịch Lâm quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, Trình Ti cười như không cười: "Người bạn trai Trung Quốc tiền nhiệm, không thể để người bạn trai đương nhiệm khó chịu."
Hạng Dịch Lâm: "Quá khen."
Nhàn nhạt thu lại ánh mắt.
Diệp Tây Thành trở lại chỗ ngồi, Bùi Ninh đang ngủ, hô hấp đều đều, anh lấy thảm lông lại đắp cho cô.
Bùi Ninh ngủ một giấc này thật sự sâu, hơn một tiếng sau mới tỉnh lại, cô để thảm lông sang bên cạnh, lại thấy gương ra soi lớp trang điểm, dung nhan không bị ảnh hưởng, tóc mai có hơi loạn chút, cho nên cô sửa lại cho đẹp mới thôi.
Diệp Tây Thành đang đọc tạp chí, ngẩng đầu: "Không ngủ nữa à?"
"Vâng, ngủ đủ rồi." Bùi Ninh đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh.
Cô vừa mới đi hai bước đã bị Diệp Tây Thành kéo cổ tay lại: "Bọn Hạng Dịch Lâm ở đằng sau."
Bùi Ninh trố mắt, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, phản ứng có hơi trì độn, nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành lại nói lại một lần: "Hạng Dịch Lâm cũng trên chuyến bay này."
Bùi Ninh theo bản năng nhìn về phía sau, vị trí của Hạng Dịch Lâm gần đường đi lại, cách chỗ ngồi của hai người ba hàng, đang cúi đầu nhìn di động.
Hạng Dịch Lâm giống như cảm nhận được gì đó, bỗng chốc ngẩng đầu, không hề do dự, ánh mắt hai người đối nghịch.
Đại não Bùi Ninh chậm chạp tiếp thu, phản ứng lại thì ra đây là Hạng Dịch Lâm, cô thu ánh mắt lại ngay, hỏi Diệp Tây Thành một vấn đề mà đại não chưa lý giải được: "Sao bọn họ cũng lên chuyến bay này vậy anh?"
Diệp Tây Thành: "Mua vé chuyến này chứ sao."
Bùi Ninh: "..."
Diệp Tây Thành ăn nói đứng đắn: "Chắc cũng đi du lịch."
Đến đi vệ sinh Bùi Ninh cũng không muốn nữa, khẳng định bọn họ đi leo núi, sau đó quyết định: "Chúng ta đến nơi khác chơi nhé?"
Diệp Tây Thành hỏi cô: "Em để ý không?"
Bùi Ninh: "Em sợ anh để ý."
Diệp Tây Thành: "Anh không sao, đến đó chúng ta lùi lại hai ngày rồi mới leo núi, trước đi dạo trong thành phố đã."
Mặc kệ có gặp hay không cũng đã đặc biệt mất hứng rồi.
Lúc xuống máy bay lại gặp, người lớn có thể coi như người lạ nhưng trẻ con thì không thế.
Tiểu nha đầu nhìn thấy Bùi Ninh, xông thẳng hướng cô: "Mẹ nuôi."
Bùi Ninh: "..." Ngàn trốn vạn trốn cũng không né nổi.
"Mẹ nuôi." Tiểu nha đầu duỗi tay muốn ôm, Bùi Ninh khom lưng bế con nhóc lên: "Bảo bối, sao thế?"
Tiểu nha đầu nhút nhát sợ sệt nhìn Diệp Tây Thành, lúc trên máy bay, dì La có nói với nhóc con, chú kia là bạn trai của mẹ nuôi, đối xử tốt với mẹ nuôi lắm, ban nãy nhóc con đẩy chú ra là hành vi không lễ phép.
Tiểu nha đầu đưa đồ trong tay cho Diệp Tây Thành, giọng nói rất nhỏ, trong mắt ẩn chứa một đống hỗn loạn nhưng vẫn rất cẩn thận: "Chú à, cho chú này."
Diệp Tây Thành hơi giật mình, vẫn đưa tay ra, là hai viên socola, mang từ trên máy bay xuống.
Tiểu nha đầu dặn dò Diệp Tây Thành như người lớn: "Về sau chú phải đối xử thật tốt với mẹ nuôi đó."
Diệp Tây Thành nhàn nhạt cười, vỗ đầu nhỏ của cô nhóc.
Phan Kính Triết đi tới, đối với đứa con gái này thật sự bất đắc dĩ, xấu hổ cười với Diệp Tây Thành: "Ngại quá, lại quấy rầy hai người rồi."
"Nói gì vậy, mấy đứa nhóc đều thế cả." Thái độ Diệp Tây Thành thay đổi không ít, không giống như lúc còn ở sân bay đầy khách sáo.
Phan Kính Triết bế tiểu nha đầu, do dự vài giây, nói với Bùi Ninh: "Mùa này đi leo núi khá thích hợp, chúng tôi đi chơi hai ngày rồi mới leo núi, còn hai người?"
Bùi Ninh biết, Phan Kính Triết tựa như đang nói chuyện phiếm nhưng kỳ thật là muốn tránh đi những xấu hổ không đáng có, cô thay đổi quyết định: "Hôm nay chúng tôi đi vào núi."
Phan Kính Triết: "Vậy đi chơi vui vẻ."
"Cảm ơn."
Phan Kính Triết gật đầu với Diệp Tây Thành, bế tiểu nha đầu rời đi.
Tiểu nha đầu vẫn luôn vẫy tay nhỏ với Bùi Ninh, dùng khẩu hình nói với cô: "Mẹ nuôi, con yêu mẹ."
Sau khi ra khỏi sân bay, Trình Ti với Hạng Dịch Lâm vẫn đi đằng sau, cô ta nhìn mấy viên socola trong tay, đưa cho Hạng Dịch Lâm: "Dỗ tiểu nha đầu đi, nếu không địa vị cha nuôi của anh cũng khó mà giữ được, có người muốn thế chỗ anh rồi."
Hạng Dịch Lâm không ừ hứ gì, ánh mắt lạnh thấu xương.
Trình Ti biết anh ta sẽ không cầm, cô ta tự bóc tự ăn, mùi vị rất ngon.
Một lát sau cả đám người tản ra, Hạng Dịch Lâm theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Bùi Ninh, ánh mắt lia một vòng, không thấy được cô rồi.
Xe đã chờ bọn họ ở bên ngoài, Phan Kính Triết xoay người bước theo, nói: "Tôi sửa lại lịch trình rồi."
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm rõ ràng không vui: "Sao phải sửa?"
Phan Kính Triết: "Biết rõ còn hỏi." Trình Ti còn ở cạnh nên không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Leo núi sau đi, hai ngày này đi mấy chỗ vui vui chơi."
Sắc mặt Hạng Dịch Lâm hoàn toàn lạnh lẽo: "Phan Kính Triết, đây là du lịch nhóm, cậu tự mình sửa thời gian, đã hỏi qua những người khác chưa?! Cậu làm thế ảnh hưởng đến thời gian của tôi đấy biết không!"
Hôm nay Phan Kính Triết cũng không muốn nhịn, nhịn trên máy bay quá lâu rồi, Hạng Dịch Lâm cứ xem ảnh Bùi Ninh mãi, mà Trình Ti ngồi bên cạnh, người ngoài là anh ta nhìn vào cũng chịu không nổi.
Anh ta đưa con gái cho vợ La Khang, giương cằm lên với Hạng Dịch Lâm: "Đi hút điếu thuốc."
La Khang muốn hòa hoãn, lời chưa ra đến miệng đã bị vợ cản lại: "Chồng ơi, cầm điện thoại hộ em." Sau đó nhỏ giọng nói: "Phan Kính Triết biết đấy, anh nói ít hai câu đi. Em còn muốn đi lên đá hai chân Hạng Dịch Lâm đấy, thật mẹ nó..."
Tiểu nha đầu còn ở trong ngực, cô ấy đem mấy chữ thô tục phía sau nuốt vào bụng.
Phan Kính Triết nói với tài xế muốn hút thuốc, cùng Hạng Dịch Lâm đến nơi hút thuốc.
"Hạng Dịch Lâm, rốt cuộc cậu đang tự tra tấn chính mình, hay vẫn không buông Bùi Ninh được?" Phan Kính Triết châm điếu thuốc, đưa điếu thuốc cùng bật lửa cho Hạng Dịch Lâm.
Thuốc rơi xuống đất, Hạng Dịch Lâm lại nhặt lên, ánh mắt anh ta trống rỗng nhìn người đến người đi, không tiếp lời.
Phan Kính Triết nhả ra một vòng khói: "Vô tình gặp nhau, chuyện này không ai biết cả, nhưng đi leo núi hôm nào là do chính mình quyết định, cậu có lòng thì vừa rồi không nên nói ra mấy lời đó! Đến đây không phải để chơi sao! Tôi làm ảnh hưởng gì thời gian của cậu!"
Hạng Dịch Lâm ngậm thuốc trên miệng, vẫn không nói gì.
Từ đêm tiệc rượu đó, cho tời tận bây giờ, anh ta vẫn lâm vào một loại trạng thái vô vọng.
Trong miệng Phan Kính Triết khô khốc, hút thuốc cũng không thú vị, còn nửa điếu thuốc cũng dập đi: "Bây giờ cậu hận Bùi Ninh bỏ đi như thế, làm lòng cậu máu chảy đầm đìa không chừa chút nào, đáy lòng cậu lại còn điên cuồng ghen ghét với Diệp Tây Thành."
Hạng Dịch Lâm phủ nhận: "Ngày đó không nghĩ vậy!"
Phan Kính Triết "a" một tiếng: "Người muốn chia tay là cậu, chia tay hai tuần rồi đính hôn cũng là cậu, chia tay không đến hai tháng kết hôn cũng là cậu, cậu còn muốn cô ấy phải thế nào đây? Hay là bởi vì cậu nhớ mãi không quên bóng dáng cô ấy mà muốn cả đời này cô ấy phải để cậu trong mắt mà cô độc sống?"
Anh ta dùng mũi chân di di lung tung trên đất, im lặng vài giây mới nói: "Chuyện tai nạn xe cộ ngoài ý muốn năm đó, cô ấy nhặt được cái mạng mang về, kể từ lúc đó, đại khái cô ấy muốn để chuyện yêu đương xóa bỏ sạch sẽ, kể cả cậu cũng vậy."
Điếu thuốc trong tay Hạng Dịch Lâm bị bẻ gãy, anh ta quát Phan Kính Triết cực lớn: "Cậu im đi!" Cho đến giờ anh ta vẫn không dám đối diện với sự cố tai nạn giao thông năm đó, đây là điểm yếu trong lòng anh ta, mỗi ngày đều tra tấn anh ta đến không chịu được.
Phan Kính Triết còn chưa nói hết: "Cậu biết lý do vợ tôi không muốn tham gia mỗi lần chúng ta gặp gỡ không? Kể cả tiệc rượu cô ấy cũng không muốn đi. Bởi vì cô ấy không muốn nhìn thấy cậu! Giờ tôi lại rất tán đồng với lời trước kia cô ấy nói, dù là Bùi Ninh hay Trình Ti, ai cậu cũng không xứng!"
Anh ta cất bước rời đi, đi hai bước lại xoay người lại: "Những bức ảnh chụp đó của Bùi Ninh, cậu nên xóa đi cho tôi nhờ!"
Hạng Dịch Lâm ném cả bao thuốc vào thùng rác, đôi tay siết chặt, không biết mình đang xem cái gì nữa, lâu thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
...
Buổi tối, Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh ở lại trên núi, hai người ngồi cáp treo đi lên, chậm rãi từ từ bò lên sườn núi.
Bùi Ninh thả tay anh ra, đưa khăn lụa của cô ra: "Giúp em buộc đi, buộc vào cổ tay ý."
"Làm gì?" Diệp Tây Thành vẫn làm theo.
Bùi Ninh: "Anh kéo em đi đi."
Diệp Tây Thành buộc cho cô xong, không buộc quá chặt, anh quấn một đầu khác của khăn lụa qua lòng bàn tay mình, xoay người dắt cô đi.
Tốc độ leo núi của Bùi Ninh không tốn chút sức lực nào, lúc cô đi nhanh thì quay lại phía sau đẩy Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành: "Đi đường cẩn thận."
Bùi Ninh phản bác: "Em còn không đi cẩn thận thì gì đây?" Hai tay cô đặt trên eo anh, nhẹ đẩy: "Đi nhanh nào."
Diệp Tây Thành biết cô mà, cô làm như vậy giống hệt bóng dáng ngày bé, anh trở tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tới một chỗ tương đối rộng, nơi này là nơi nghỉ ngơi, cũng có bán cả nước lẫn đồ ăn vặt.
Diệp Tây Thành muốn đi mua đồ ăn cho cô, bị Bùi Ninh kéo trở lại: "Em không phải nhóc con mà còn muốn ăn luôn mồm đâu, mua nước là được rồi."
Diệp Tây Thành không nghe cô, thẳng tiến đến chỗ mua lòng nướng cho cô.
Bùi Ninh cười: "Còn nhớ em thích món này à?"
"Ừ."
Bùi Ninh cắn một cái, miệng nhỏ hơi bỏng, khi còn nhỏ, cô ở nông thôn nên không bán lòng nướng, năm tám tuổi ấy được tới Bắc Kinh, đến mỗi nơi nghỉ chân nào cô đều phải ăn hai ba xiên.
Diệp Tây Thành tìm được một bậc đá ngồi xuống, Bùi Ninh ngồi bên cạnh anh, vỗ vỗ chân anh ý bảo anh gập chân lên, cô ghé vào đầu gối anh, thảnh thơi ăn lòng nướng.
Cô nhìn lên núi: "Đi với tốc độ này chắc phải ba bốn tiếng nữa mới đến khách sạn mất."
Diệp Tây Thành: "Không vội mà, gấp làm gì, nếu không đến khách sạn cũng không có thời gian nghỉ."
Bùi Ninh: "Đến khách sạn vừa lúc có thể nghỉ ngơi, không còn sức thì lại nghỉ."
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Mang theo hai hộp đấy, không dùng lại mang về à?"
Bùi Ninh: "..." Lòng trong miệng thiếu chút nữa phun hết ra ngoài.
"Ăn một miếng." Bùi Ninh đưa xiên lòng nướng đặt bên miệng anh, Diệp Tây Thành không ăn, anh nâng bàn tay quấn khăn lụa lên cho cô nhìn kỹ, không có tay.
Bùi Ninh dùng cằm cọ cọ đầu gối anh, sau đó nhìn chằm chằm anh, Diệp Tây Thành đối mắt vài giây với cô mới hiểu được, anh mở lòng bàn tay đặt ở đầu gối, Bùi Ninh đặt cằm trong lòng bàn tay anh.
Cô ôm chân anh, nhìn rừng núi hùng vĩ, lại ăn một miếng lòng nướng.
Bùi Ninh nhìn phong cảnh trên núi, Diệp Tây Thành lại rũ mắt nhìn cô.
Cô ăn mấy miếng lòng nướng liền, anh đưa nước tới miệng cho cô uống.
Mặt trời lặn về phía Tây, sắc trời không còn sớm, Bùi Ninh cùng Diệp Tây Thành mới đến điểm đích.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, không phải quá mệt mỏi, rốt cuộc trước khi trời tối cũng lên được trên núi, lúc vừa tới khách sạn thì trời bắt đầu đổ mưa.
Bùi Ninh tiếc nuối nói: "Vốn còn muốn thuê lều trại ngắm sao, ý nghĩ này bị ngâm nước nóng rồi, hy vọng ngày mai có thể xem mặt trời mọc."
Diệp Tây Thành: "Em ngắm mặt trời mọc bên bờ biển mấy lần rồi còn gì."
"Không giống nhau mà, mặt trời mọc trên núi làm sao có thể giống mặt trời mọc trên biển được."
Bùi Ninh đi tắm, Diệp Tây Thành lấy túi ngủ của Bùi Ninh ra khỏi vali, cô có một thói quen, chỉ cần ngủ bên ngoài thì phải dùng chính đồ trên giường của mình.
Dọn gọn giường xong, Diệp Tây Thành gọi điện cho trợ lý Vạn Đặc, cả buổi trưa Vạn Đặc đều ngồi đợi điện thoại dặn dò của anh: "Diệp tổng, có gì phân phó?"
Diệp Tây Thành hỏi anh ta: "Hai bên kia xác định ký hợp đồng với Hi Hòa?"
"Vâng, ký sáng nay." Vạn Đặc báo cáo lại: "Diêu Hi cùng bố cô ta hai ngày nay đều bàn chuyện với người của Thường gia." Bữa tiệc ở Diệp gia đã truyền đi xa rất nhanh rồi.
Diệp gia nhiều người, trong lúc vô tình nói chuyện với bạn bè buột mồm, người nói vô tâm người nghe cố ý, liền như vậy mà tuồn ra ngoài.
Vạn Đặc hỏi: "Vậy bên Thường gia phải làm sao?"
Diệp Tây Thành: "Thứ sáu tôi về sẽ nói chuyện với Thường Liêm."
Vạn Đặc không hỏi nhiều, tình huống trước mắt không khả quan cho lắm.
Phòng tắm mở cửa, Diệp Tây Thành cũng chấm dứt cuộc gọi.
Bùi Ninh xoa tóc: "Em xong rồi, anh đi tắm đi."
Diệp Tây Thành đi lấy quần áo của mình, Bùi Ninh từ phía sau ôm lấy Diệp Tây Thành, dán chặt trên lưng anh, anh trở tay vỗ vỗ cô: "Bỏ ra, chiều nay cả người anh đầy mồ hôi."
"Em không chê anh."
"Là anh chê em ôm anh nóng lắm."
"..." Bùi Ninh lại cong chân đạp anh hai cái.
Mỗi lần Diệp Tây Thành bị cô bắt nạt đều mặc kệ cô, nhìn cô một lúc, sau đó nên làm gì thì làm đó, anh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Bùi Ninh tắt hết đèn trong phòng, kéo rèm ra, phòng bọn họ trên tầng cao nhất, cảnh sắc tuyệt đẹp, đối diện khách sạn là núi rừng, cô mở cửa sổ nghe tiếng mưa rơi ào ào.
"Sao tắt hết đèn thế?" Diệp Tây Thành đi từ phòng tắm ra.
"Không thích bật." Cô không thích bật đèn làm, nhưng Diệp Tây Thành lại thích, mỗi lần cô ở dưới người anh, anh đều không thích tắt đèn, thích nhìn cô như thế.
Dù túi ngủ không tiện cho lắm, nhưng Diệp Tây Thành tạm chấp nhận nằm vào.
Bởi vì vừa tắm xong nên người anh khá lạnh, vuốt ve cực thoải mái, Bùi Ninh sờ soạng ngực anh một lúc mới ôm chặt anh.
Diệp Tây Thành hỏi cô: "Lạnh à?"
Bùi Ninh lắc đầu: "Không lạnh."
Diệp Tây Thành tiện tay cởi áo ngủ của cô, cũng cởi luôn những trói buộc của hai người.
Bùi Ninh chui vào lòng ngực anh, cả người đều dính trên người anh.
Từ bụng nhỏ đến eo, đường cong cơ bắp căng chặt lại cân đối, Bùi Ninh yêu thích sờ không nỡ buông tay.
Diệp Tây Thành không ngăn cản cô nghịch ngợm, anh ôm cô vào ngực, nắm lấy một chân cô đặt lên eo mình, thân thể cô hoàn toàn bị anh kích bị mở.
Lăn qua lộn lại như thế, Bùi Ninh cảm thấy còn mệt hơn cả leo núi.
Anh đứng dậy quỳ trên người cô, cũng lật luôn người cô lại.
Phía sau lưng Bùi Ninh dán chặt vào ngực anh, thừa nhận toàn bộ sức lực mà anh dành cho cô đêm nay.
Tiếng mưa bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, lấn át toàn bộ âm thanh trong căn phòng này.
Sau khi kết thúc, Diệp Tây Thành hôn trán cô.
Thời gian còn sớm, Bùi Ninh cũng không phải quá mệt mỏi, tắm rửa qua loa, hai người lại nằm ôm nhau.
"Nghĩ gì thế?" Diệp Tây Thành hỏi.
"Không nghĩ gì cả, đang nghe tiếng mưa rơi bên ngoài." Bùi Ninh hơi ngửa đầu: "Lần đầu tiên em gặp anh, lúc đó trời Bắc Kinh cũng đổ mưa."
Diệp Tây Thành không kiềm chế được hôn môi cô: "Nhớ rõ vậy sao?"
Giọng Bùi Ninh rất nhẹ: "Vâng."
Diệp Tây Thành: "Còn tưởng em quên hết chuyện hồi nhỏ rồi cơ."
Trong phòng đen kịt, có một khoảng trống yên tĩnh.
Bùi Ninh nói: "Không quên. Trừ khi mất trí nhớ hoặc chết đi, làm gì có ai có thể quên được cuộc sống và người ở bên mình nhiều năm như vậy chứ? Chỉ là mấy năm nay không nghĩ đến thôi."
~Hết chương 27~
Lời editor: Thực ra tên chương này là: "Làm gì có ai có thể quên được được cuộc sống và người ở bên mình nhiều năm như vậy chứ", nhưng nó dài quá wat không cho đăng nên mình đổi tên nhé =)))))