Mà Thời Cảnh Nham đã đi đến đại sảnh khách sạn, cô đưa ánh mắt cầu cứu với David, nhưng David không để ý tới ám chỉ của cô, cô nghi ngờ có phải hay không anh ta lựa chọn làm người mắt mù.
Bùi Ninh lôi kéo David, nhỏ giọng nói: "Tôi không quen biết anh ta."
David cười hì hì: "Đâu có sao, tôi cùng cậu ấy..." Anh ta nhíu mày, suy nghĩ hơn nửa ngày, nghẹn ra được một câu thành ngữ, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói: "Sinh tử chi giao(*)".
(*) Sinh tử chi giao: Thực ra câu này bên Trung là "Quân tử chi giao" nhưng mà ông kia nói đúng là "Sinh tử chi giao" đó =)) ý là mối quan hệ quen biết của đàn ông, kiểu anh em sinh tử đó ))))
Bùi Ninh: "..."
David không hiểu tiếng Trung, chỉ biết mấy thành ngữ mà cô mất công dạy nhiều năm mới nhớ được.
Lúc đứng chờ thang máy.
"Ninh, lần này tới thật ra tôi đặc biệt muốn gặp cô, nhưng lại ngại tìm đến cô gây trở phiền phức cho cô." David cười, sau đó vỗ vỗ Thời Cảnh Nham ý bảo anh ta đừng để ý.
Thời Cảnh Nham cúi đầu xem di động, ngón tay thỉnh thoảng động gõ vài chữ.
Mấy người vào thang máy, Bùi Ninh hỏi David ở lại Bắc Kinh mấy ngày, bởi vì cô đã đặt vé máy bay đi leo núi vào sáng mai.
Nghĩ đến vé máy bay, lúc này cô mới nhớ mình muốn nói gì với Diệp Tây Thành: [Trưa nay em đi ăn với một người bạn, anh hủy đơn gọi cơm đi nhé, không thì lãng phí lắm.]
Diệp Tây Thành không nhắn lại.
David nghĩ nghĩ: "Khả năng là tháng sau về."
Bùi Ninh kinh hỉ: "Ở Trung Quốc tận một tháng?"
David gật đầu: "Tạm thời tính vậy đã, tôi muốn du ngoạn, còn muốn thưởng thức ẩm thức khắp mọi nơi."
Cửa thang máy mở ra, Thời Cảnh Nham để bọn họ ra trước, anh ta gọi điện cho ông ngoại: "Ông ngoại, cháu ở tầng chín, mọi người ở phòng nào? Cháu quên rồi."
Ông ngoại: "Sao lại quên rồi, không để trong lòng mới quên vậy đó." Sau đó lại hỏi: "Tìm được hai người bạn nước Pháp chưa?"
Thời Cảnh Nham: "Dạ, tới hết rồi." Sau đó sửa lại cho đúng: "Ông ngoại, chỉ một người là người Pháp thôi."
Ông ngoại: "Biết rồi, ông còn chưa phải lão già hồ đồ đâu, không phải là thuận miệng nên mới nói à, dù sao mấy đứa cũng quen biết ở Pháp, đúng rồi, cô gái kia, ở cùng một huyện với họ hàng xa của chúng ta đúng không?"
Thời Cảnh Nham: "Vâng. Không nói nữa, cháu tới rồi."
Khách sạn sắp xếp bữa tiệc gia đình lại một lần nữa, bên trái là bàn cơm, bên phải là khu nghỉ ngơi, chơi bài, ca hát đều có thể.
Bùi Ninh cùng David đi sau lưng Thời Cảnh Nham, vừa đi vào bọn họ cũng không nhìn đông nhìn tây, nhưng mà người có mặt trong đại sảnh lại hướng bọn họ nhìn không biết mệt.
Thời Cảnh Nham chào hỏi người thân quen, đi đến bên cạnh ông ngoại.
Bùi Ninh lúc này mới quét một vòng những người ngồi xung quanh ông ngoại Thời Cảnh Nham, nhìn đến Diệp Đổng, cô sửng sốt, đầu óc "ong" một tiếng, đây là bữa tiệc của Diệp gia?
Tuy Diệp Đổng cùng Diệp phu nhân luôn giúp đỡ cô, trước kia cô cũng thường tới Bắc Kinh, nhưng Diệp Đổng sợ cô có gánh nặng trong lòng, trước nay đều không đưa cô tới gặp những người họ hàng thân thích.
Ngoại trừ ông bà nội Diệp Tây Thành cùng một người cô là cô biết, còn những người khác cô không biết ai cả.
Tầm mắt Bùi Ninh lần nữa rơi trên người Diệp Đổng, đáy mắt Diệp Đổng tràn đầy kinh ngạc cùng cảm xúc phức tạp mà cô có thể thấy rõ, người ở bên cạnh Diệp Đổng có vẻ như cùng tuổi với ông, khí chất nghiêm nhị, ít khi cười nói, đang dùng ánh mắt kỹ tính đánh giá cô.
Tựa như người này biết cô, hoặc có lẽ cô tự mình tưởng tượng ra.
Bây giờ cô có miệng mà không nói được, cô không biết ông ngoại Thời Cảnh Nham lại chính là ông cụ lớn của Diệp Tây Thành, Bắc Kinh lớn như vậy, ai mà có thể nghĩ được bữa tiệc gia đình này lại là của Diệp gia.
Sau đó tầm mắt lại dịch qua một chút, một cô gái trẻ tuổi có khi chất không tồi, cũng khá xinh đẹp.
Cô gái kia cũng nhìn qua, ánh mắt lãnh đạm.
Cô gái này cô đã đoán được là ai, là đối tượng xem mắt hôm nay của Diệp Tây Thành, bởi vì ánh mắt cô đã sớm đặt vào cô gái bên cạnh Diệp Tây Thành rồi.
Chẳng qua đến cuối cùng cô cũng không đi tìm anh.
Giờ khắc này, cô không rảnh mà đi lo mấy chuyện không đâu, còn đang gặp nạn và cả xấu hổ đây, nếu biến mất được thì tốt rồi.
Phải, hoàn toàn biến mất.
Đời này không bao giờ muốn gặp lại.
Yêu và không yêu, hận hay không hận đều không sao cả, không bao giờ muốn gặp lại nữa.
Không muốn nhìn thấy người của Diệp gia, không muốn thấy anh gần gũi với cô gái khác, không muốn gặp lại Diệp Tây Thành.
Ai cũng đều không cần gặp lại.
Bữa tiệc còn có một cửa nhỏ, đi thông vào nhà vệ sinh, vừa lúc Diệp phu nhân cùng một phụ nữ bốn năm mươi tuổi đi từ bên kia tới, Bùi Ninh nhìn về phía họ, mà họ cũng đang nhìn cô.
Sau đó Diệp phu nhân sửng sốt, đến cả bước chân cũng khựng lại.
Bùi Ninh chưa từng có cảm giác mình dư thừa như lúc này, ngay lúc này, cảm giác này từ trong lòng chui ra, ăn thật sâu vào trong máu cô.
Bên kia, Thời Cảnh Nham chào hỏi từng trưởng bối trong nhà, bắt đầu giới thiệu với ông cụ anh ta hai người bạn tốt.
Ông cụ tuy rằng đã 90 tuổi, thế nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, nhìn qua tình thần rất khả quan, lúc Thời Cảnh Nham giới thiệu, ông cụ chống quải trượng đứng lên.
Những người kháctrong nhà nói không đây người ngoài nên không cần đứng lên.
Ông cụ: "Không được, thấy cũng đã thấy, bằng tuổi hay không không vấn đề, mà đây là vấn đề cơ bản nhất của lễ nghĩa."
Thời Cảnh Nham giới thiệu: "Đây là David, đây là bạn tốt của David tên Bùi Ninh, bọn họ đều là người thích leo núi, cũng đều làm công việc tài chính."
Ông cụ biết tiếng Pháp cho nên dùng nghi lễ kiểu Pháp để chào hỏi.
Bùi Ninh đang cực kỳ rối loạn, bình tĩnh không thể nào dùng được, sau khi ông cụ nói xong, cô phản ứng chậm nửa nhịp, miễn cưỡng coi như không đánh mất lễ tiết.
Chào hỏi xong rồi, Thời Cảnh Nham vỗ nhẹ bả vai Bùi Ninh: "Ông ngoại, lúc trước công ty E của chúng ta đưa ra thị trường, Bùi Ninh phụ trách dự án đầu tư ở thị trường Bắc Mỹ, kết quả tiêu thụ lúc đó ông cũ biết rồi đó."
Ông cụ có ấn tượng rất sâu về việc này, cười nói: "Lúc ấy ta nói với Cảnh Nham, nếu không đào cô gái này tới tập đoàn chúng ta đi rồi tính tiếp." Sau đó cảm khái: "Không ngờ hai đứa lại là bạn bè."
Thời Cảnh Nham giải thích: "Cháu cũng mới quen không lâu, vẫn là nhờ có David nhắc tới, trước kia cháu với Bùi Ninh không thân thiết, quen biết qua David."
Bùi Ninh hơi kinh ngạc, hóa ra công ty E là của nhà Thời Cảnh Nham, tuy nhiên dự án IPO này là do Diệp Đổng giới thiệu tài nguyên cho cô.
Ở đầu ngành, muốn sinh tồn khó khăn như vậy, ngoại trừ năng lực bên ngoài, còn phải có bối cảnh cùng nhân mạch tài nguyên, lúc đó Diệp Đổng thật sự mang hết tài nguyên ở nước ngoài tới cho cô.
Cô sợ mình sẽ làm phụ lòng Diệp Đổng nên cũng nghiêm túc làm mỗi dự án đến liều mạng, một lần nữa thành công với công ty E kia, xong rồi thì đoàn đội của cô đều cầm được tới tay không ít tiền thưởng.
Vòng đi vòng lại, lại về điểm bắt đầu.
Bùi Ninh không tự giác lại nhìn về phía Diệp Đổng, sự xuất hiện hôm nay của cô khiến lòng ông ngột ngạt.
Thời Cảnh Nham lại nói về David với ông ngoại: "Con quen biết David lúc ở rừng mưa." Kể lại đơn giản tình huống lúc đó gặp nhau.
Ông cụ lại nói với người nhà: "Ta đã nói rằng bạn bè của Cảnh Nham rất ưu tú mà." Ngôn từ đều tràn ngập tự hào, những thứ liên quan đến cháu ngoại đều mang ra khen một lượt.
Sau khi bắt đầu, những tiểu bối trong nhà đều cùng nhau tránh ra, nhường cho họ mấy vị trí đẹp, Thời Cảnh Nham dẫn bọn họ ngồi ở đối diện ông cụ.
Diệp phu nhân ngồi cùng vị phu nhân kia, cách Diệp Tây Thành hai ghế.
Bùi Ninh nhìn như không nhìn vị nữ sĩ kia, cùng cô gái gần gũi với Diệp Tây Thành khá giống nhau, không chỉ có giống vị nữ sĩ kia mà còn giống người trung niên ngồi bên cạnh Diệp Đổng.
Lúc này cô mới để ý, ba bọn họ hẳn là người một nhà.
Như vậy cảm thấy hai nhà làm sao lại có thể xứng đôi đến thế.
Cái loại cảm giác như bị chùy bổ vào tim lại lần nữa đánh úp tới.
Gia thế, dòng dõi, mấy thứ này không thể xem nhẹ rồi lại lừa mình dối người được, thế mà bây giờ nó hiện ra lù lù trước mắt, có ép chính mình không được nhìn cũng không thể làm nổi.
Giờ phút này, nó là một cái giếng sâu không thấy đáy, nằm ở giữa cô và Diệp Tây Thành, không cách nào vượt qua được.
Diệp phu nhân cùng Diệp Đổng nhìn cô, còn cô như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, đầu óc giống như không sử dụng được.
Thời gian trôi qua, một giây lại hai giây, cô thật vất vả mới ổn định tâm tình, nghĩ nói với Thời Cảnh Nham một tiếng rằng công ty có việc đột suất, phải tới xử lý.
Kết quả vừa mới nghiêng sườn mặt, thấy Thời Cảnh Nham đang nói chuyện với David.
Bùi Ninh nhỏ giọng phá vỡ bọn họ: "Thời tổng, ngại quá, tôi..."
Nói một nửa, đã bị ông lão góc nghiêng phá ngang: "Tiểu Bùi Ninh."
Bùi Ninh nhanh quay đầu lại: "Ông ạ."
Ông cụ hôm nay hưng phấn lạ thường, nói hai câu hỏi quê Bùi Ninh, sau đó lại nói Bùi Ninh xem ông nói có sai không.
Bùi Ninh không khỏi tò mò: "Ông ơi, ngài làm sao lại biết tiếng địa phương chỗ cháu." Ông cụ là người Nam Kinh.
Cô nói vài câu với ông cụ, liền chuẩn bị rút lui.
Trong lòng cô bây giờ rất đau, gần như mất hết cả tri giác rồi.
Ông cụ: "Nhà ta có mấy người họ hàng xa ở huyện đó, khi còn nhỏ nhà quá nghèo, lại còn đông con, mẹ ta không có cách nào ngoài đến nhà họ vay tiền, lúc đó gia cảnh bọn họ không tồi, người cũng tốt nữa, mỗi lần đều cho mẹ ta vay."
Ông cụ lớn tuổi nên thích nói nhiều, bởi vì bây giờ có thành lựu lớn, mặc kệ quá khứ bọn họ khổ nhiều hay khổ ít đều không để ý mà kể lại ký ức.
Dài hơn cả sớ, chỉ có ông nội Diệp Tây Thành biết Bùi Ninh, biết là cháu trai nhiều năm qua giúp đỡ một cô gái, nhưng mà Bùi Ninh lại làm bộ đây là lần đầu tiên gặp mặt ông, ông cũng không nói nhiều, yên lặng nghe.
Sau đó không chỉ có ông cụ, còn có mấy trưởng bối khác cũng đi tới nói chuyện, ông một câu cháu một câu, đều kể về ấu thơ của bọn họ, nhớ lại đến giờ sống mũi còn cay.
Nói đến thôn nào trấn nào trong huyện, Bùi Ninh đều biết, còn nói mình sống ở trấn đó.
Ông cụ càng nói càng hăng say: "Vậy cháu nhất định biết trước cửa trường trung học của các cháu có cửa hàng chụp ảnh của ông?"
Bùi Ninh thầm nghĩ, làm sao mà cô không biết được, cô còn gửi tấm ảnh xấu xí như vậy cho Diệp Tây Thành cơ mà, chính là chụp ở cửa hàng đó đó.
Cô nói: "Chúng cháu khi đó đều tới đó chụp để lấy giấy chứng nhận."
Ông cụ: "Cửa hàng đó là ông đưa tiền để họ hàng xa mở, bởi vì ở thời đó, họ hàng đều nghèo rớt mùng tơi, mà trong nhà bọn họ lại có mấy thế hệ đều học nhiếp ảnh, bây giờ là cửa hàng chụp ảnh lớn nhất trấn, còn lại trong thôn mở thêm hai chi nhánh nữa."
Bây giờ toàn bộ khu nghỉ ngơi đều nghe ông cụ cùng Bùi Ninh nói chuyện quê nhà, ai cũng không chen chân vào nói.
Ông cụ lại hỏi: "Tiểu Bùi ơi, cháu có bạn trai không?"
Bùi Ninh dừng chút mới nói: "Không có ạ."
Ông cụ: "Không cần vội, chờ gặp được người thích hợp hãy tính, ông tìm cho cháu, cháu là cô gái ưu tú như vậy, ai cưới được cháu người đó có phúc."
Bùi Ninh cười nhàn nhạt, khóe miệng đầy chua xót, cô vẫn nói: "Cảm ơn ông ạ."
Sau đó, Thời Cảnh Nham liếc mắt nhìn cô.
Diệp Tây Thành ánh mắt tối sầm.
Diệp phu nhân đơ người, nhắn tin gấp cho Diệp Đổng: [Sao lại thế này?]
Diệp Đổng: [Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây!]
Diệp phu nhân: [Nhưng mà như vậy cũng tốt, về sau Ninh Ninh không cần phải lo lắng người trong nhà không hoan nghênh con bé, ông cụ khen Ninh Ninh như vậy, làm gì có ai còn dám nói không tốt?]
Diệp Đổng không nhắn lại, trận này không kịp trở tay.
Ở bên kia, ông cụ vẫn còn nói chuyện với Bùi Ninh: "Tiểu Bùi, bố mẹ cháu vẫn ở quê à?"
Bùi Ninh: "Bố mẹ cháu gặp tai nạn lúc cháu hai tuổi, cháu đi theo ông bà nội mà lớn lên."
Ông cụ nói xin lỗi: "Thật không nên nhắc tới nỗi đau của cháu."
Bùi Ninh liên tục nói: "Không sao đâu ông, cháu thường xuyên nói về bố mẹ với bạn bè mà, không sao đâu."
Trưởng bối khác trong nhà nói: "Đứa nhỏ này thật không dễ dàng mà, lại còn ưu tú như vậy, cũng là công của ông bà, sau này nhớ hiếu thuận với ông bà cháu đó."
Tầm mắt Diệp Tây Thành vẫn luôn dừng trên người Bùi Ninh, từ lúc cô đi vào vẫn luôn dính chặt không dời.
Hội ngồi chơi bài ở cách sô pha một khoảng, tiểu bối trong nhà ngồi đánh bài, mấy cô cháu gái nhỏ giọng nghị luận: "Người tên Bùi Ninh kia, không phải bạn gái của anh Tây Thành à?"
"Thật hay giả?"
"Lừa mấy người làm gì, mấy hôm trước không phải có tiệc rượu sao, nhưng mà anh tôi lại xem nhẹ chuyện đó, tôi xua tay ý bảo anh ấy đừng để ý, sau đó lại muốn trêu đùa một chút, ai ngờ bị bạn bè túm đi uống rượu."
"Khó trách."
"Khó trách cái gì?"
"Nhìn ánh mắt của anh Tây Thành chưa?"
Mấy người nhìn qua, Diệp Tây Thành đang nhìn về phía Bùi Ninh.
"Mọi người đoán xem chuyện anh Tây Thành xem mắt Bùi Ninh có biết hay không?"
"Khó nói lắm."
Trong đó có cô gái cười đến không phúc hậu: "Làm sao tôi lại thấy anh tôi có cảm giac sinh dục mạnh quá nhỉ?"
"Nếu tôi là Bùi Ninh, về nhà rồi liền đạp anh tôi đến chết, đàn ông như vậy dùng làm gì!"
Các cô gái trò chuyện, lại có một cô gái lớn tuổi hơn đi tới: "Không đánh bài mà lẩm bẩm gì đó?"
"Chị à, lại đây, chị biết Bùi Ninh không?" Bọn họ hạ giọng hỏi.
"Biết."
Có người kéo ghế dựa lại: "Ngồi đi ngồi đi, kể một chút cho bọn em nghe."
"Ý là kể về bạn gái Tây Thành?"
"Chứ còn gì? Bọn em muốn nghe bát quái."
"Bùi Ninh là bạn gái cũ của Hạng Dịch Lâm, xác thực mà nói bạn gái cũng là mối tình đầu."
"... Ghê như vậy."
"Còn ghê hơn đấy."
"Cái gì?"
"Chữ 'Ninh' trong Hoa Ninh, là Tây Thành sửa vì cô ấy."
"......."
"Anh Tây Thành vậy mà làm như thế?"
"Ai biết, khả năng là ý của chú cũng nên, có lẽ chú cũng thấy người tài năng như vậy mới hợp làm con dâu bọn họ."
Diệp Tây Thành nhìn đồng hồ, đến 12 giờ rồi, người cũng đến đông đủ, phải ngồi đúng vị trí thôi.
Anh đứng lên: "Ông nội, còn chưa nói xong sao?"
Ông cụ: "Ta cùng Tiểu Bùi khó có dịp được nói nhiều như vậy." Hỏi anh: "Con bận à?"
Diệp Tây Thành nhìn hướng Bùi Ninh, càng bước càng gần, mỗi bước đi của anh đều dẫm vào lòng Bùi Ninh "bùm bùm", trái tim đã khẩn trương tràn đến cả cổ họng.
Cô không xác định Diệp Tây Thành muốn tới chỗ này làm gì, có lẽ, tìm Thời Cảnh Nham chăng?
~Hết chương 22~