Cài xong một ống tay áo, Diệp Tây Thành lại đổi sang tay kia, nhẹ nhàng đặt trên ba lô của cô, Bùi Ninh ngước mắt, Diệp Tây Thành lại xem như không thấy cô, chỉ nhìn di động.
Ngồi trên máy bay Bùi Ninh ngáp một cái, Diệp Tây Thành đưa cô bịt mắt mới cùng tai nghe: "Ngủ lát đi."
Bùi Ninh nhìn anh: "Anh không dùng à?"
"Tôi còn làm việc." Diệp Tây Thành mở máy tính, lúc sau Bùi Ninh không quấy rầy anh nữa, nhưng nằm ở ghế cạnh anh cũng chẳng ngủ nổi, thế là mang bịt mắt lên giả vờ ngủ.
Trong suy nghĩ căn bản là không buông được, vừa lơ đãng thì đã chạy đi rất xa.
Suốt quãng đường bay này, một giây đồng hồ cô cũng không ngủ, tất cả đều nghĩ đến quan hệ của cô và anh.
Xe ở Hồng Kông đến đón bọn họ, đưa bọn họ đến khách sạn nhận phòng.
Theo chức vụ, cô chỉ cần vào trước làm thủ tục nhận phòng, nhưng Diệp Tây Thành lại không ở trong xe chờ mà cùng cô đi vào.
"Diệp tổng, anh không cần đi cùng tôi."
Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, không lên tiếng.
Trước đó thư ký đã đặt hai phòng, lúc nhận phòng, Bùi Ninh nhỏ giọng hỏi anh: "Sao lại đặt phòng cho tôi?"
Diệp Tây Thành: "Thư ký đặt."
Nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng cùng giấy tờ qua, Diệp Tây Thành tiếp nhận, tùy tiện lấy một cái thẻ phòng, đưa một cái thẻ khác cùng các giấy tờ cho Bùi Ninh: "Đưa em hết."
Lúc về cô còn phải làm thủ tục trả phòng, Bùi Ninh nhận lấy.
Hiện tại trong ví tiền của cô có thẻ ngân hàng của anh, các loại giấy chứng nhận thân phận, trong ba lô của cô còn có cúc áo cùng di động của anh...
Diệp Tây Thành sợ cô mệt, tính toán không muốn để cô cùng mình ra ngoài vào buổi tối: "Gọi cơm luôn đi, tối nay không có việc gì cả, em nghỉ ngơi cho tốt."
Lại hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
Bùi Ninh nghĩ nghĩ, hôm nay là sinh nhật cô, muốn bánh kem thì tối qua anh cũng đưa cho cô rồi, rạng sáng cô mới ăn, cũng tính là ăn bánh sinh nhật rồi nhỉ, cô nói: "Muốn ăn món gì đó có canh, mì nước đi, những cái khác đều không muốn."
Diệp Tây Thành rất kinh ngạc nhìn cô, từ khi còn nhỏ cô đã không thích ăn mì, vậy mà bây giờ lại muốn ăn mì? Nhưng cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.
Phòng của hai người ở cùng tầng, thang máy tới rồi cô đưa trả di động cho Diệp Tây Thành, sau đó ai về phòng nấy.
Về phòng rồi Bùi Ninh mới phát hiện, không phải là cô nên gọi món ăn mà Diệp Tây Thành thích à? Sao hiện tại lại không đóng vai một người trợ lý tốt thế này.
Bùi Ninh nhắn tin cho Diệp Tây Thành: [Diệp tổng, buổi tối anh muốn ăn gì? Tôi gọi cơm cho.]
Diệp Tây Thành: [Gọi rồi.] Bỏ di động xuống đi tắm.
Hơn mười phút sau chuông cửa vang lên, ban đầu Diệp Tây Thành không nghe thấy, lúc sau tắt vòi sen đi mới nghe được, đưa cơm cũng nhanh vậy à?
Diệp Tây Thành lau qua tóc, mặc áo choàng tắm rồi mới đi mở cửa.
Khoảnh khắc vừa mở cửa, hai người đều ngẩn ra.
Hạng Dịch Lâm đứng ngoài cửa, xách theo hai cái hộp, một cái là bánh kem, một cái khác là hoa tươi.
Anh ta còn giật mình hơn cả Diệp Tây Thành.
Hạng Dịch Lâm nhìn Diệp Tây Thành mặc một thân áo choàng tắm kia, lọn tóc trên đầu vẫn còn ướt.
Sau một lúc mới bình phục, anh ta nhàn nhạt nói: "Ngại quá, làm phiền Diệp tổng, tôi đi nhầm phòng."
Diệp Tây Thành: "Không nhầm đâu, đây là phòng Ninh Ninh, nhưng mà tôi ở phòng này, cô ấy ở phòng tôi."
Anh nhớ Bùi Ninh muốn ăn mì nước, xem ra hôm nay là sinh nhật cô theo lịch âm, anh biết sinh nhật dương lịch của cô không phải hôm nay.
Giằng co vài giây, hai người nhìn như khách khí nhưng không khí xung quanh đều nồng mùi thuốc súng.
Hạng Dịch Lâm hiện tại đã rõ ràng mọi chuyện, hẳn là Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh không để ý mà lấy nhầm thẻ phòng.
Sở dĩ anh ta có thể tra được phòng này, bởi anh ta nhỡ rõ số chứng minh thư của Bùi Ninh, sau đó lấy quan hệ ra, lấy lý do muốn cho bạn gái bất ngờ ngày sinh nhật, bọn họ mới nói số phòng.
Nhìn thái độ của Diệp Tây Thành, chắc chắn sẽ không nói cho anh ta Bùi Ninh ở phòng nào, anh ta muốn tra số chứng minh thư của Diệp Tây Thành đứng tên phòng nào, chắc hẳn không thể, khách sạn không thể để lộ thông tin khách hàng.
Mà Bùi Ninh lại kéo số điện thoại của anh ta vào danh sách đen, anh ta đành lấy bánh kem ra, hiện tại cũng chỉ có thể nhờ Diệp Tây Thành đưa bánh giúp.
Hạng Dịch Lâm cười như không cười: "Phiền Diệp tổng đưa cho Ninh Ninh giúp tôi."
Diệp Tây Thành cười chạm đến đáy mắt: "Được."
Nói thêm câu nào cũng đều không cần thiết, Hạng Dịch Lâm xoay người rời đi.
Diệp Tây Thành đóng cửa phòng lại, đặt bánh cùng hoa tươi ở huyền quan, gọi điện cho nhà ăn mang một chiếc bánh kem có trái cây lên.
Diệp Tây Thành vào phòng tắm hút điếu thuốc xong mới gọi điện cho Bùi Ninh: "Xong chưa?"
Bùi Ninh vừa tắm xong: "Dạ, Diệp tổng có việc gì?"
Diệp Tây Thành: "Đến phòng tôi có việc."
"Vâng." Bởi vì ban đầu Bùi Ninh nghĩ không cần đi ra ngoài nên mới tắm rửa rồi mặc quần áo ngủ, bây giờ lại phải thay lại.
Bùi Ninh thay quần áo xong, sấy tóc khô một nửa rồi mới đi qua: "Diệp tổng."
Diệp Tây Thành đã thay sang quần tây áo sơ mi, đóng cửa lại, nhìn cô, nhìn chằm chằm một lúc lâu. Mắt Bùi Ninh không biết nên đặt ở đâu, nhìn về phía huyền quan thì ngẩn ra.
Bánh kem và hoa tươi?
Diệp Tây Thành rốt cuộc cũng nói chuyện: "Về sau có thể đừng gọi tôi là Diệp tổng không? Ở công ty thì được."
Bùi Ninh quay đầu lại, tầm mắt đối diện với anh vài giây rồi thu lại.
Cô không được phép làm vậy.
Diệp Tây Thành nhìn mãi, chỉ chỉ cái bánh kem cùng hoa kia: "Hạng Dịch Lâm đưa cho em."
Bùi Ninh trố mắt, nhìn bánh kem lại nhìn Diệp Tây Thành, không biết phải làm sao, cả người đều rối tung.
Diệp Tây Thành: "Anh ta vừa mới đi."
"Anh ta... Tại sao lại đưa đến phòng anh?" Bùi Ninh hòa hoãn, giọng nói khàn khàn hỏi anh.
Diệp Tây Thành: "Phòng này hẳn là do em đứng tên lúc ký nhận." Rót cho cô cốc nước ấm: "Lại đây ngồi."
Bùi Ninh nghe lời ngồi xuống, trong lòng lại là sông cuộn biển gầm.
Nói về quan hệ của cô với Hạng Dịch Lâm, Diệp Tây Thành không có hứng thú, anh hỏi: "Hôm nay là sinh nhật âm lịch của em?"
Bùi Ninh: "Ừ." Trước kia cô ở bên Diệp Tây Thành chỉ toàn ăn mừng sinh nhật theo lịch dương.
Sau đó lại rơi vào yên lặng.
Bọn họ chia tay nhau, trước nay đều là nửa sống nửa chết cũng không xong.
Vừa lúc này phụ vụ phòng đưa cơm tới, Diệp Tây Thành muốn ăn cơm, anh đưa cho Bùi Ninh mì nước cùng hai món phụ, lại có thêm một miếng bánh kem.
Bùi Ninh ăn nửa miếng bánh kem, còn lại bát mì thì ăn bằng sạch.
"Không ăn bánh kem sao?" Diệp Tây Thành hỏi cô.
Bùi Ninh: "No quá, không ăn nổi nữa."
Diệp Tây Thành cầm dĩa lên ăn phần còn lại.
"Ơ, tôi đã ăn một nửa rồi, đó là đồ ăn thừa." Bùi Ninh muốn lấy lại, động tác của Diệp Tây Thành còn nhanh hơn cô, cầm lên không cho cô cơ hội chạm vào.
Diệp Tây Thành ăn một miếng, bỗng nhiên cúi xuống nói: "Thật sự xin lỗi, không nên để em tới đây." Anh không biết Hạng Dịch Lâm sẽ tới, càng không nghĩ Hạng Dịch Lâm vẫn chưa buông tay.
Bùi Ninh lắc đầu: "Không có gì, cũng không phải chuyện anh có thể đoán trước."
Diệp Tây Thành đặt đĩa bánh đã ăn hết sạch: "Tiệc ngày mai tôi đi một mình, em đi dạo phố đi, tôi kêu người đi cùng em."
Bùi Ninh không muốn nghĩ đến trường hợp đối mặt với cả Diệp Tây Thành lẫn Hạng Dịch Lâm, nhưng buổi tiệc này là bổn phận, là công việc của cô: "Không ảnh hưởng đến anh chứ?"
Diệp Tây Thành: "Không."
Bùi Ninh làm việc nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên công tư bất phân, đơn giản vì ông chủ của cô là Diệp Tây Thành, cho cô xin một lần được tùy hứng đi.
Cô nói: "Đi dạo phố cũng được, ngày mai tôi ở trong phòng xử lý công việc, vừa lúc dự án kia có hơi nhiều điều muốn thương lượng cùng Vạn Đặc."
Diệp Tây Thành: "Được, tùy em."
Bùi Ninh không ở lại, đứng lên: "Diệp tổng, tôi về đây."
Diệp Tây Thành nhìn cô, cái xưng hô Diệp tổng này anh không thèm so đo nữa, hếch cằm lại chỗ huyền quan kia: "Đừng quên cầm đi." Bánh kem cùng hoa tươi Hạng Dịch Lâm đưa đến.
Bùi Ninh lấy hoa tươi cùng bánh kem mang xuống quầy lễ tân.
Cửa phòng đóng lại, Diệp Tây Thành liền gọi điện cho Vạn Đặc: "Dự án năng lượng EFG kia, sau này anh phụ trách đi"
Vạn Đặc nghi hoặc: "Còn Bùi Ninh?"
Diệp Tây Thành: "Cô ấy không tham gia."
Vạn Đặc không hỏi nhiều: "Được, đã rõ."
Bùi Ninh đem bánh cùng hoa tươi đặt tại quầy lễ tân, cô lại đứng ở ngoài khách sạn một lúc lâu.
Cô muốn nói tiếng xin lỗi với Diệp Tây Thành, còn muốn nói tư liệu đã chuẩn bị tốt, nhưng cuối cùng lại đem ba chữ kia cắt bỏ, cô muốn nói thật xin lỗi, liệu khi đó phải anh có nghĩ cô muốn xin lỗi thay cho Hạng Dịch Lâm không?
Cô muốn gọi điện cho Hạng Dịch Lâm, đem lời nói nói rõ một lần, nhưng ấn gọi xong lại ngắt ngay, chắc hẳn anh ta tới Hồng Kông cùng vợ.
Hiện tại thì hay rồi, cái gì cũng không làm được, nhìn dòng người lướt qua như nước chảy trên đường, cô không biết mình đang nhìn cái gì nữa.
Chiều hôm sau, một mình Diệp Tây Thành tham gia buổi tiệc, không nghĩ Hạng Dịch Lâm lại đi qua.
Nói vài ba câu với người khác, Diệp Tây Thành đi lấy rượu, vừa lúc nghênh diện Hạng Dịch Lâm, Hạng Dịch Lâm chạm cốc với anh: "Tối qua cảm ơn Diệp tổng."
Diệp Tây Thành: "Chuyện nhỏ, không tốn sức gì."
Hai người uống cạn ly rượu vang đỏ.
Có người lạ hỏi: "Hai người còn có hẹn riêng?"
Diệp Tây Thành cười cười: "Hạng tổng lạc đường, tôi chỉ đường cho anh ấy thôi."
Một lời mấy nghĩa.
Ý nghĩa sâu xa như lọt vào sương mù, mấy người đứng cười phụ họa, đâm lao phải theo lao, nói Hồng Kông có quá nhiều đường, lại rẽ nọ rẽ kia chẳng dễ dàng, có khi nhìn bản đồ hướng dẫn cũng không đi được.
Hạng Dịch Lâm cũng cười cười, thực nhạt, nhìn Diệp Tây Thành xong lại bất động thanh sắc thu hồi.
Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, mỹ mữ, mỹ thực, mỹ tửu, Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm hứng thú tham gia, sau đó khi ở bên ngoài hút thuốc lại lần nữa gặp lại nhau.
Ở khu hút thuốc, bọn họ ngồi ghế cách nhau không đến một mét, hai người gật đầu xem như đã biết.
Dưới ánh đèn tối, màu đỏ trên đầu thuốc lúc ẩn lúc hiện, sương khói vờn quanh.
Hút xong một điếu, ai cũng chưa lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Diệp Tây Thành dập tàn thuốc rời đi, Hạng Dịch Lâm lại hút thêm điếu nữa.
...
Buổi sáng ngày thứ ba ở Hồng Kông, Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh đi gặp một vị khách, buổi chiều bay về Bắc Kinh, lúc về đến nơi thì trời đã tối.
Ngồi trên xe, trên đường trở về, Diệp Tây Thành vẫn luôn nhìn Bùi Ninh, cô đang xem tài liệu, hoàn toàn chìm đắm vào công việc, chưa phát hiện ra anh đang nhìn cô.
Diệp Tây Thành hỏi: "Tối muốn ăn gì?"
Bùi Ninh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Tôi về nhà nấu cháo ăn, hai ngày này ăn nhiều dầu mỡ quá."
Diệp Tây Thành "ừ", tùy cô muốn gì cũng được.
Tài xế lái xe về chung cư.
Ở cửa tiểu khu, Hạng Dịch Lâm dựa lưng vào ghế, trong xe toàn mùi thuốc lá.
Hút một điếu lại một điếu, nửa bao đã vơi bớt.
Anh ta không nghĩ tới sẽ có ngày chính mình vứt mặt mũi xuống dẫm dưới lòng bàn chân, không biết xấu hổ mà nhìn cô thêm một lát.
Xe của Diệp Tây Thành từ từ dừng lại, Hạng Dịch Lâm biết biển số kia, theo bản năng ngồi thẳng dậy.
Xe dừng lại, Diệp Tây Thành bỏ hành lý xuống dưới, muốn đưa cô vào, Bùi Ninh không cho: "Hành lý không nặng đâu, tôi tự lấy được."
Diệp Tây Thành không khăng khăng đưa cô: "Mai là cuối tuần, em không cần tới công ty."
Tài xế khởi động xe, Diệp Tây Thành nhìn bên ngoài cửa sổ, xe từ từ đi xa, bóng dáng Bùi Ninh ngày một xa, anh bỗng nhiên nói với tài xế: "Quay xe lại."
Chiếc xe của Hạng Dịch Lâm vẫn luôn đỗ ở đó, nhìn Bùi Ninh, anh ta nghĩ Diệp Tây Thành sẽ đưa cô vào nhà, nào biết Diệp Tây Thành rời đi nhanh như vậy.
Ban đầu anh ta chỉ muốn nhìn cô một chút, từ khi chia tay đến giờ là một năm hai tháng, anh ta chưa từng nhìn được cô thêm lần nào.
Bùi Ninh chuẩn bị bước vào cổng, anh ta không nhịn được mở cửa xe xuống, gọi cô: "Ninh Ninh."
Một chiếc xe khác dừng lại, Diệp Tây Thành cũng gọi: "Ninh Ninh."
Hai giọng nói không hẹn mà cùng gọi, cuối cùng trùng hợp mà gọi một cái tên.
~Hết chương 13~