Diệp phu nhân hỏi cô: "Vừa rồi ăn no chưa? Nếu còn chưa no, chờ chút nữa cùng Tây Thành về nhà, dì bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho."
Bùi Ninh: "Ăn no rồi ạ, chiều nay con cùng Tây Thành còn có việc ạ." Cô tìm cớ rút lui, dù sao Diệp Đổng vẫn còn đang nổi nóng, vẫn là cô không nên tới Diệp gia đổ thêm dầu vào lửa.
Cô quét mắt ra bên ngoài kia, không biết Diệp Tây Thành có cãi nhau với Diệp Đổng hay không nữa.
Diệp phu nhân nhìn ra được lo lắng của cô, trấn an cô: "Không có việc gì đâu, tính tình chú Diệp của con thế nào con còn không hiểu? Nếu ông ấy muốn giận thì cứ để ông ấy giận, qua hai ngày thấy giận chả được việc gì sẽ tự khắc tiêu hóa được. Con đừng để trong lòng, không phải do con đâu."
Bà lấy một chiếc chun buộc tóc từ trong túi xách: "Quần áo con mặc hôm nay thích hợp buộc tóc lên đó."
Nói xong, Diệp phu nhân đứng lên, túm lại mái tóc dài bung xõa của Bùi Ninh, không cần dùng lược, buộc lên cho cô.
Đây cũng không phải lần đầu tiên dì Diệp buộc tóc cho Bùi Ninh, mặc dù Bùi Ninh không phải không quen, nhưng hôm nay khá đặc biệt, dì Diệp làm vậy coi như nói rõ cho người trong nhà biết, bà đồng ý người con dâu này.
Lúc này Diệp Tây Thành đi vào, Bùi Ninh trong lòng thả lỏng.
Diệp phu nhân hỏi: "Ba con chưa vào sao?"
Diệp Tây Thành: "Chưa, còn đang ở ngoài nghĩ chuyện đời."
"..." Diệp phu nhân: "Vậy mẹ đi xem, con với Bùi Ninh bận gì thì đi đi." Bà cũng đoán ra Bùi Ninh không muốn ở lại đây.
Diệp Tây Thành: "Vâng."
Chờ Diệp phu nhân đi rồi, Bùi Ninh tới gần Diệp Tây Thành: "Cãi nhau hả anh?"
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Cãi nhau cái gì?"
Bùi Ninh: "Biết rõ còn cố hỏi, ngoài liên quan đến em thì hai người còn cãi gì nữa."
"Không cãi, ra hút điếu thuốc." Diệp Tây Thành nắm tay cô: "Chào trưởng bối trong nhà một tiếng rồi chúng ta về nhà."
Bùi Ninh nhìn một vòng, tất cả mọi người còn đông đủ mà: "Đi bây giờ được không?"
Vấn đề này Diệp Tây Thành không đáp, đưa cô đi tạm biệt mấy trưởng bối trong nhà, lại tìm Thời Cảnh Nham, Thời Cảnh Nham đang dạy David chơi mạt chược, trên bàn thỉnh thoảng vang lên tiếng cười.
"Anh Tây Thành, lại đây chơi một ván." Có người đứng dậy muốn nhường vị trí.
Diệp Tây Thành: "Mấy người chơi đi, tôi với Bùi Ninh về đây."
Bọn họ hỏi: "Bận việc sao?"
Diệp Tây Thành không kiêng rè chút nào: "Về nhà ăn cơm."
Mọi người: "..."
Bùi Ninh chọc một phát vào lòng bàn tay anh, Diệp Tây Thành không phản ứng lại tí nào, mà bắt tay cùng David, hai người nói đôi ba câu tiếng Pháp qua loa.
Diệp Tây Thành biết tiếng Pháp?
Còn nói bằng giọng chuẩn như vậy?
Bùi Ninh không có thời gian mà đi kinh ngạc bởi vì David bắt đầu nói chuyện với cô: "Tối nay đành lỡ hẹn ăn cơm với cô rồi, tôi muốn cùng bọn họ chơi mạt chược, thú vị quá, chờ cô quay lại Bắc Kinh ta lại hẹn nhé." David nhún vai xin lỗi, tiếp tục hi hi ha ha chơi mạt chược.
Thời Cảnh Nham ý bảo Diệp Tây Thành: "Ra ngoài hút điếu thuốc?"
Anh ta có chuyện muốn nói, Diệp Tây Thành gật đầu, dặn dò Bùi Ninh: "Em dạy David chơi mạt chược đi, đừng đi loạn, anh quay lại nhanh thôi."
Hai người đi bằng đường cửa sau, tìm một chỗ đứng hút thuốc.
Thời Cảnh Nham đưa thuốc cho anh, Diệp Tây Thành nhận lấy tự mình châm.
"Thường đổng hôm nay bị anh cho ăn cục tức, nói không chừng hai ngày tới ăn cũng không ngon." Thời Cảnh Nham nhả khói.
Diệp Tây Thành: "Ninh Ninh cũng giày vò hai ngày nay, coi như hòa nhau."
Thời Cảnh Nham: "Chắc là anh muốn Bùi Ninh uống thuốc an thần trước nhỉ."
Diệp Tây Thành phun khói: "Hết cách rồi, loại chuyện thế này đành phải để cô ấy uống viên thuốc đó thôi."
Anh hít sâu một hơi, lần đầu nhắc đến một số chuyện đã giữ kín như bưng: "Nếu không trải qua chuyện cùng Hạng Dịch Lâm, cô ấy sẽ không mẫn cảm như bây giờ. Tình cảm của Hạng Dịch Lâm đối với cô ấy, không ít hơn anh đâu, nhưng kết quả thì sao chứ? Giấy trắng mực đen trên hợp đồng đều có thể bội ước, đừng nói những lời hứa hẹn phát ra từ miệng. Ông cụ không phải thường xuyên dạy chúng ta, nói một ngàn lần, một vạn lần không bằng thật thật thà thà làm một chuyện."
Thời Cảnh Nham cười cười: "Anh quả thật là học đi đôi với hành."
Hút xong một điếu thuốc, Diệp Tây Thành hỏi: "Không phải chỉ tới tìm anh hút điếu thuốc chứ?"
Thời Cảnh Nham: "Bây giờ Công nghiệp Hi Hòa bám vào Hạng Thị, nay lại thêm một Thường gia, anh cũng đủ bận."
Diệp Tây Thành: "Đối thủ thì ngày nào mà không có?"
Thời Cảnh Nham dập điếu thuốc: "Trong lòng anh hiểu là được."
Hai người không nhiều lời nữa, nói vài ba câu xong, Diệp Tây Thành đưa Bùi Ninh rời khỏi bữa tiệc.
Từ khách sạn đi ra, lúc này Bùi Ninh mới hít một hơi thật sâu.
Cửa xe vừa đóng lại, Bùi Ninh nhìn Diệp Tây Thành: "Anh nói đi."
Cô muốn biết chân tướng sự thật.
Diệp Tây Thành: "Anh tìm Thời Cảnh Nham giúp, vừa lúc cậu ta biết David."
"Chỉ thế thôi?" Bùi Ninh chớp mắt.
Diệp Tây Thành: "Không thì sao?"
"..." Bùi Ninh tò mò: "Anh nói chuyện với Thời Cảnh Nham chỉ đơn giản như nói chuyện phiếm thế thôi hả?"
Diệp Tây Thành: "Giải quyết xong vấn đề là được rồi, nói nhiều thêm làm gì?"
Bùi Ninh còn thắc mắc: "Anh biết tiếng Pháp giỏi như vậy, vì sao lúc đại biểu nước Pháp đến lại còn muốn em làm người phiên dịch cho anh?"
Diệp Tây Thành hỏi cô: "Việc của em là gì?"
Bùi Ninh: "Trợ lý."
Diệp Tây Thành: "Thế còn gì nữa, có trợ lý rồi còn để anh tự nói?"
Bùi Ninh: "..." Bị anh nói đến không cười nổi: "Anh cố tình."
Cuối cùng Bùi Ninh vẫn không nhịn được mà phải hỏi: "Anh với chú Diệp thế nào rồi?" Đây là chủ đề không hề thoải mái, mới nói ra thôi bầu không khí xung quanh đã đông đặc lại.
Diệp Tây Thành dừng một chút mới nói: "Nói không thế nào, em tin không?"
Bùi Ninh lắc đầu, khẳng định cô không tin, mãi đến lúc bọn họ rời khỏi bữa tiệc mà chú Diệp vẫn chưa uqya lại, đại khái là bị tức đến phát điên, không muốn nhìn thấy cô.
Diệp Tây Thành: "Em không tin thế thì anh nói ra được gì đâu."
Bùi Ninh túm cổ tay áo anh: "Nói thật với em đi, hai người có cãi lộn không?"
Biết cô để trong lòng, Diệp Tây Thành đành phải giải thích ngọn ngành: "Không cãi lộn, nếu thật sự muốn cãi nhau, hôm nay anh sẽ không đến đây, nên nói gì anh đều nói cả rồi. Còn mặt mũi của Thường gia, anh cho đó là tình cảm giữa người với người chứ không cho là bổn phận. Nếu anh làm vậy, thì đã sớm suy nghĩ đến hậu quả rồi, em cũng đừng tự tìm phiền não cho mình nữa."
Nói đến người Thường gia, Bùi Ninh không khỏi lo lắng: "Anh đánh vào thể diện của Thường gia như vậy, sau này gặp mặt sẽ ngại ngùng lắm, chắc không làm được việc gì mất."
Diệp Tây Thành: "Vậy còn phải xem anh có muốn làm ăn với họ không, chỉ cần anh muốn khắc sẽ có cách, em đừng nhọc lòng nữa."
Bùi Ninh nắm tay anh: "Không cần làm em vui, nếu em để ý thì chứng tỏ em quá thất bại đấy, Tề Cận Chu còn không sớm đuổi việc em từ lâu rồi ấy?"
Diệp Tây Thành túm lấy đề tài liên quan đến Tề Cận Chu: "Quan hệ cá nhân của em với Tề Cận Chu không tồi nhỉ?"
Bùi Ninh nhéo ngón tay anh, gật đầu: "Giống anh với trợ lý Vạn Đặc vậy." Cô hài hước nói: "Nhưng mà em không được tri kỷ như Vạn Đặc đâu, còn phải mua cúc măng sét cho ông chủ."
Diệp Tây Thành: "..."
Bùi Ninh cười lớn, anh vẫn giống trước kia, khi cô bắt nạt anh thì anh chẳng nói lời nào. Ngược lại cô lại được đà: "Hôm nay nói mấy câu với người ta?"
Cô gái kia, Diệp Tây Thành biết là ai, chính là Thường Hâm, anh nói: "Nói hai chữ."
"Xin chào?"
"Ừ."
"Đồ lừa đảo!"
Bùi Ninh dùng sức ôm lấy eo anh: "Anh là của em, từ nhỏ đã là của em."
Diệp Tây Thành rũ mắt nhìn cô: "Tính tình chiếm hữu lớn như thế, vậy người hôm trước nháo loạn đòi từ chức là ai? Muốn không nghĩ đến em rời đi rồi có cuộc sống mới, sớm muộn gì cũng có ngày anh kết hôn với người khác."
"Ai muốn từ chức chứ! Không phải lúc cảm xúc bị loạn sao." Bùi Ninh không muốn nói điều này nữa, cô ngắt lời: "5 giờ chiều mới họp, còn vài tiếng nữa, khoảng thời gian này anh bận không?"
Diệp Tây Thành: "Không bận." Lại hỏi cô: "Muốn làm gì?"
Bùi Ninh: "Về ăn cơm xong chúng ta đi dạo phố?"
Diệp Tây Thành nghĩ nghĩ: "Em xác định muốn đi dạo phố cùng anh? Anh không đi."
Bùi Ninh nói: "Em đi, anh đi theo sau cầm đồ là được rồi."
Diệp Tây Thành: "Bảo vệ đi cầm đồ cho em còn có nhiều sức hơn anh đó."
Bùi Ninh: "..."
Diệp Tây Thành nói không muốn đi dạo phố với Bùi Ninh, đàn ông cơ bản đều như vậy, cô không bắt ép nữa, mà một người đi dạo phố lại chẳng vui: "Em cũng chả muốn mua gì, chờ lần sau nghỉ ngơi em đi vậy."
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Anh còn dám 'ừ', không sợ em giận anh rồi náo loạn à?" Bùi Ninh đánh lên đùi anh.
Diệp Tây Thành: "Đồ em thích thì tùy tiện mua đi, nhìn cái gì đẹp cũng mua luôn cho anh nữa." Dừng chút, lại nói: "Không cùng em đi dạo phố thì sẽ dùng cách khác bồi thường cho em."
Bùi Ninh tò mò: "Cách gì?"
Bùi Ninh tưởng anh muốn cho cô một bất ngờ nên không hỏi nhiều.
Di động Diệp Tây Thành rung lên, anh vỗ vỗ cô: "Ngồi thẳng, anh xem tin nhắn."
Bùi Ninh từ trên người anh ngồi thẳng dậy, Diệp Tây Thành mở di động, nói vào phần tin nhắn thoại: [Nửa tiếng nữa đến.]
"Buổi chiều anh có hẹn?" Bùi Ninh thuận miệng hỏi.
Diệp Tây Thành: "Không, đi ăn cơm."
Bùi Ninh nhớ buổi sáng anh nói có người giao cơm lúc 3 giờ chiều: "Không về nhà mà đến thẳng quán cơm ư?"
Diệp Tây Thành: "Ừ, đồ ăn đưa đến nhà không ăn được, bây giờ đi còn kịp." Anh nghĩ bữa tiệc kết thúc lúc 2 giờ, ai biết lại đi ra lúc 1 giờ chứ.
"Diệp Tây Thành." Diêu Hi hỏi, đơn giản chỉ năm chữ "nửa tiếng nữa đến], giọng nói trầm thấp.
Chủ quán buông di động, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, lúc này mới bớt chút thời gian trả lời Diêu Hi: "Ừ, anh ta với Hạng Dịch Lâm là hai tên ôn thần, đồ ăn làm sớm không được, nói không thể ăn, đồ ăn làm chậm thì bọn họ không vui lòng chờ, mình hầu hạ bọn họ như tổ tông của mình vậy."
Đối với Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm, cô ta chả có chút hứng thú nào, lại nói chuyện phiếm với Diêu Hi: "Vừa rồi cậu nói bố cậu thúc giục kết hôn, vậy cậu tính sao?"
Diêu Hi nhẹ nhàng khuấy cà phê: "Còn có thể tính thế nào, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, cũng không phải muốn là được, không thể tùy tiện tìm người ứng phó được, hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, đây chính là đại sự cả đời."
Chủ quán nghĩ nghĩ, gật gù.
Cô với Diêu Hi không được xem như khuê mật, ban đầu Diêu Hi là khách hàng của cô ta, tới nhiều lần đâm ra quen thuộc, sau này lại cùng đi dạo phố đi spa, tình cảm mới dần tăng lên.
Nói lời ngẫu nhiên cũng có thể tâm sự vài câu, thật ra lại không nhiều lắm.
Cô ta cùng Diêu Hi nói chuyện rất ít khi nhắc đến đàn ông, cô ta hỏi Diêu Hi: "Cậu thật không để ý tới người đàn ông nào?"
Diêu Hi cười: "Cậu nói xem."
Chủ quán nhún vai: "Muốn mình nói, có một đấy."
Hai người đều cười.
Diêu Hi uống cà phê đến thất thần: "Có đấy, nhưng là hoa đã có chủ."
Chủ quán biết người đó là ai, Diêu Hi không muốn nói cô ta sẽ không hỏi, chỉ nói: "Vậy sao không sớm theo đuổi người ta."
Diêu Hi: "Cởi giày cũng đuổi không kịp.
Chủ quán cười: "Xem ra người đàn ông này không phải xuất sắc bình thường."
"Cũng không phải." Diêu Hi nói tựa như cho mình nghe, cô ta rất ít tâm sự với người khác về vấn đề tình cảm, nói với ai cũng không tốt, chi bằng để trong bụng chính mình thì hơn.
Chủ quán: "Nếu anh ta đã có bạn gái, vậy cậu đổi mục tiêu đi, trên đời này đàn ông tốt vẫn còn mà."
Diêu Hi đáp qua loa: "Nói sau đi." Sau đó hỏi cô ta: "Diệp Tây Thành đến ăn cơm cùng bạn?"
Đề tài thay đổi, từ nọ sang kia, chủ quán tự hiểu là Diêu Hi không muốn nói đến đàn ông nên chuyển sang Diệp Tây Thành.
Chủ quán không biết Diệp Tây Thành đến với ai, đoán: "Chắc là trợ lý của anh ta, anh ta cố ý gọi món canh có thể dưỡng da cho phụ nữ, còn có thịt thăn chua ngọt, lần trước cũng thế."
Diêu Hi gật đầu, nhìn như không chút để ý: "Anh ta thường xuyên tới cùng trợ lý?"
Chủ quán: "Cũng không phải." Cô ta nghĩ nghĩ: "Hôm trước có tới một lần, mà có lần mình không có mặt nên có thể tới mà mình không biết."
Hai người nói thêm một lát, Diêu Hi nhìn đồng hồ, cầm túi xách lên: "Không làm phiền cậu tiếp khách nữa, mình về công ty có việc." Đi hai bước lại quay đầu lại: "Đúng rồi, cuối tuần mình đi Paris, không biết có về kịp để tham dự party mừng sinh nhật cậu không nữa, hai ngày tới chúng ta đi dạo phố đi, cậu thích gì mình mua tặng."
Chủ quán cười: "Tối về mình sẽ liệt kê một danh sách đồ cần mua."
Diêu Hi vẫy tay, rời đi.
Lúc Diêu Hi khởi động xe, vừa hay xe Diệp Tây Thành tiến vào, tại đoạn giao cắt hai xe đều đi chậm, Diêu Hi không tự giác quét mắt nhìn vào trong xe.
Bùi Ninh vẫn mặc đồ giống buổi sáng, áo sơ mi trắng hưu nhàn, kết hợp với áo sơ mi trắng của Diệp Tây Thành lại thành quần áo tình nhân, cô nhàn nhã tự đắc ghé vào ngực Diệp Tây Thành, gẩy qua gẩy lại cúc cổ áo sơ mi Diệp Tây Thành chơi, mà Diệp Tây Thành lại đang nhìn di động.
Hai xe lướt qua, Diêu Hi thu hồi tầm mắt, cô ta rất khó có thể tưởng tượng một cô gái lạnh lùng cao thượng như Bùi Ninh cũng có một mặt làm nũng như cô gái nhỏ thế kia.
"Vẫn là quán này?" Bùi Ninh ngồi trong nhìn ra đình viện quen thuộc.
Diệp Tây Thành hỏi: "Không thích à?"
Bùi Ninh: "Không nói tới thích hay không thích."
Diệp Tây Thành mở cửa xuống xe: "Sau này đổi sang quán khác."
"Không cần, có vài món ăn cũng không tệ lắm."
Bùi Ninh kéo Diệp Tây Thành, nói hôm nay tham gia bữa tiệc, chưa thấy cô anh với chị họ và anh rể anh, cô hỏi: "Anh rể anh và chị họ anh sao hôm nay không tới?"
Diệp Tây Thành: "Mấy hôm trước hai người đánh nhau, chị ấy cào mặt anh rể, tìm cớ không tới được."
Bùi Ninh: "..." Cô còn nhớ rõ: "Không phải tình cảm của bọn họ rất tốt à?" Thế nào bây giờ lại đánh nhau ra nông nỗi này.
Diệp Tây Thành: "Hôm nào lại kể em nghe."
Hai người đi vào quán cơm, vấn đề cứ dừng lại như vậy.
Chủ quán tính thời gian không sai lắm, vừa xuống dưới nghênh đón, nhìn Bùi Ninh kéo Diệp Tây Thành đi vào, trố mắt, đây là gần quan được ban lộc?
Cô ta thu hồi ánh mắt bát quái, vẫn chào hỏi giống trước kia.
Lúc ăn cơm, Bùi Ninh nói với anh chuyện về nhà: "Buổi sang em nói với bà nội rồi."
Diệp Tây Thành gật đầu, không phản ứng gì nhiều.
Bùi Ninh: "Em nói, nói em cùng anh ở bên nhau."
Diệp Tây Thành dừng đũa, nhìn cô không chớp mắt.
Bùi Ninh cười nhợt nhạt, đưa tay cho anh.
Anh cầm chặt tay cô, vì dùng sức hơi lớn nên cô bị đau, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Anh rât muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nói được, xoay mặt nhìn ra cửa sổ.
Người đàn ông này luôn suy nghĩ thấu đáo, tự khắc chế cảm xúc chính mình, vậy mà chớp mắt lại không cẩn thận để lộ ra.
Bùi Ninh đứng dậy, dùng sức hôn một cái ở giữa môi anh: "Về sau anh là người của em."
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Tây Thành bảo tài xế dừng xe ở cửa hàng tiện lợi ngoài đình viện.
Rất nhanh đã thấy cửa hàng tiện lợi, tài xế dừng xe, nhỏ giọng nhắc: "Diệp tổng, tới cửa hàng tiện lợi rồi."
Bùi Ninh hỏi Diệp Tây Thành: "Anh muốn mua gì? Em xuống mua."
Diệp Tây Thành: "Không cần." Anh rất ít khi giải thích, hôm nay lại nhiều lời: "Mua bao thuốc."
Bùi Ninh bỗng nhớ tới: "Ui, vậy anh không cần mua, trong bao vẫn còn vài điếu mà, tối qua em còn nhìn thấy đấy."
Tay Diệp Tây Thành đã dặt ở chốt mở cửa, dừng chút, câu chữ cũng hơi dừng, anh nói: "Đó là thuốc của Tưởng Vân Triệu, anh không hút hãng đó."
"Tưởng Vân Triệu để trong xe anh?"
"... Ừ, bạn gái cậu ta không cho cậu ta hút."
Bùi Ninh bán tín bán nghi gật đầu, cô lại cẩn thận nghĩ lại, cô nhớ không lầm, bao thuốc trong xe với bao thuốc ở văn phòng giống nhau mà...
Tài xế nhìn Diệp Tây Thành qua kính chiếu hậu, yên lặng mà câm miệng lại.
Diệp Tây Thành đã xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi.
Anh thật sự mua thuốc, nhưng mà khi tính tiền, lại cầm hai hộp gì đó ở trên giá xuống.
~Hết chương 24~
Lời editor: Hộp gì hộp gì =)))) mời quý dzị cùng đoán với tuiiiii